Quan hệ giữa hai nhà Tần, Bạch với Văn Nhân gia tộc rất là vi diệu, thời kỳ hòa bình vừa là địch mà cũng là bạn. Thời gian chiến tranh bởi vì lợi ích mà cùng như vậy nhưng đương nhiên cuối cùng nhất bọn hắn cùng chỉ có thể trỡ thành địch nhân.
Từ lần trước, sau vụ Văn Nhân gia và Bạch gia hùn vốn bị Tần gia lừa bịp quan hệ giữa Tần Tung Hoành và Bạch Phá Cục một lần nữa trở nên vô cùng khẩn trương.
Tần Tung Hoành chưa bao giờ tới Đồng Tước đài của Bạch Phá Cục và Bạch Phá Cục cũng không biết tới Thiên Ba phủ của Tần Tung Hoành. Song phương không động thủ nhưng đám tiểu đệ dưới cờ thì lại phất cờ hò reo, đánh nhau bằng nước bọt không ít trận.
Không nghĩ tới thời thế thay đổi bất ngờ, hai nhà vốn là đối thù một mất một còn nay không tranh đấu nữa mà ngược lại liên kết chuẩn bị nã pháo vào Văn Nhân gia tộc.
Không có biện pháp, ai bảo Văn Nhân Đình lão gia tử bị bệnh. Văn Nhân trong gia tộc xảy ra nội loạn cho người khác thơi cơ lợi dụng?
Thời gian gần đây, Tần gia và Bạch gia liên hệ đặc biệt chặt chẽ. Tám giờ tối chính là thời khắc sinh ý tốt nhất của Đồng Tước đài.
Một chiếc Mercedes chậm rãi từ cửa chính chạy vào nhưng không tiến vào Tiền viện đèn đuốc sáng trưng mà lại quẹo vào phía hậu viện im ắng tối đen.
Chiếc xe chạy đến dưới một tán cây rậm rạp phía trước một cái tiểu lâu hai tầng thì ngừng lại, bên trong nhà có một lão nhân lưng hơi còng chạy ra muốn mỡ cửa xe thì cửa xe lại tự mỡ ra rồi Tần Tung Hoành mặc âu phục màu đen từ trong xe đi ra nắm tay lão nhân hỏi : "Đại thiếu gia nhà ông đâu rồi?".
Đang khi nói chuyện thì thấy Bạch Phá Cục từ trong phòng đi ra vừa cười vừa nói: "Tôi đang chờ ông đến uống rượu".
"Tôi không khách khí đâu". Tần Tung Hoành vừa cười vừa nói: "Đêm đẹp như vậy nếu không có rượu chẳng phải đáng tiếc sao?"
"Có rượu, không sợ thiếu". Bạch Phá Cục hào sảng nói: "Nhưng Tần thiếu gia đừng đầu hàng sớm quá đó nha".
"Vậy hôm nay cùng với Bạch huynh không say không về, xem ai có thê kiên trì đến cùng". Tần Tung Hoành vừa cười vừa nói. Hắn biết rõ hiện tại song phương còn có chút thăm dò nhau nên dứt khoát mượn chuyện rượu nói ra. Hắn sẽ không lâm trận đào thoát và cũng hi vọng Bạch Phá Cục có thể làm được như vậy.
Sau khi đi vào thư phòng của Bạch Phá Cục thì quả nhiên thấy mấy cái tủ tủ lớn, bên trong bày rất nhiều loại rượu màu sắc đa dạng đến từ các nơi trên thế giới làm cho người ta hoa mắt.
"Rượu hồng hay là trắng đây?" Bạch Phá Cục đứng trước tủ rượu hỏi .
"Hồng đi". Tần Tung Hoành nói.
"Được, tôi còn hai bình rượu nho 85 năm. Hôm nay chúng ta một người một bình". Bạch Phá Cục vừa cười vừa nói rồi thuận tay lấy ra hai bình rượu đỏ, dùng đồ mỏ ra trước một bình sau đó rót non nửa cái chén trước mặt Tần Tung Hoành.
Bản thân hắn cũng rót non nửa chén mình rồi đặt ở trong lòng bàn tay nhẹ nhàng xoay xoay.
Tuy nói muốn đấu rượu nhưng kiểu uống của bọn họ lại phi thương ưu nhã.
"Bạch thiếu gia có nghe nói chuyện gì gần đây không?" Tần Tung Hoành hỏi.
"Chuyện của Lệ Khuynh Thành hả?" Bạch Phá Cục vừa cười vừa nói.
"Đúng vậy".
"Thật đáng tiếc. Đây là nữ nhân rất có năng lực". Bạch Phá Cục nói: "Bất quá, cái này không ảnh hưởng đến đại cục".
Tần Tung Hoành cười tủm tỉm nhìn Bạch Phá Cục không tiếp lời, đều lúc này rồi ông vẫn còn giả ngốc làm gì?
"Sao vậy? Đại thiếu gia không có cách nhìn giống tôi sao?" Bạch Phá Cục nhấp một ngụm rượu đỏ, đem chất lỏng êm dịu này nuốt vào cổ họng, hơi ngọt hương thơm êm ái bốc lên mà không chát, tư vị vô cùng tốt.
"Lệ Khuynh Thành không cần sợ, cái phải sợ chính là chuyện Tần Lạc đứng phía sau Lệ Khuynh Thành''. Tần Tung Hoành nói: "Tuy tôi từng có lòng khinh thị đối với hắn nhưng không thể không thừa nhận hắn mới đến Yến Kinh hai năm mà đã xây dựng được một mạng lưới quan hệ không thể khinh thường. Lệ Khuynh Thành bị bắt cóc, Mục Nguyệt thiếu đi một trợ thủ. Lệ Khuynh Thành bị bắt có Tần Lạc tất nhiên phải đi cứu. Như vậy là Mục Nguyệt sẽ bớt đi một sự trợ giúp lớn. Cái này không tính là trời giúp ta sao?"
"Nghe ông phân tích xác thực rất có đạo lý". Bạch Phá Cục gật đầu nói rồi bưng lấy ly đồng thơi nhìn Tần Tung Hoành cười tủm tỉm hỏi : "Theo tôi được biết, Tần thiếu gia đối với Mục Nguyệt vẫn một mực ngưỡng mộ. Sao lần này lại nhẫn tâm lạt thủ tồi hoa vậy?"
Tần Tung Hoành lắc đầu nói : "Đây không phải lạt thủ tồi hoa mà tôi chỉ muốn phá cái vỏ ngoài cứng rắn của cô ấy thôi".
Hắn biết rõ nếu Văn Nhân Mục Nguyệt vẫn khống chế được khối doanh nghiệp của Văn Nhân gia tộc thì hắn vĩnh viễn không thể tiếp cận được Văn Nhân Mục Nguyệt. Cái này phù hợp với ích lợi của hắn nhưng lại không phù hợp với lợi ích của Văn Nhân gia tộc.
Thế nhưng mà, hiện tại Văn Nhân gia tộc lại do Văn Nhân Mục Nguyệt làm gia chủ, lợi ích của Văn Nhân gia tộc chính là ích lợi của cô. Nếu ai có thể cưới được thì của hồi môn chính là hơn phân nửa Văn Nhân gia tộc.
Một số tài sản khổng lồ như vậy chắc chắn sẽ làm cho bất kỳ nam nhân nào trên thế giới này động tâm.
Nếu không tính đến yếu tố tiền tài thì bàn thân Văn Nhân Mục Nguyệt cùng là một nữ nhân có sắc thái cực kỳ truyền kỳ.
Chỉ cần còn người và cho cô một ít thời gian thì rất nhanh cô sẽ có thể thành lập lại một đế quốc tài chính mạnh. Đây mới là điều Tần Tung Hoành coi trọng nhất.
"Vậy thì cầu chúc chúng ta thắng lợi". Bạch Phá Cục nâng chén rượu mời nói: "Nói như vậy thì Tần thiếu gia sớm có thể ôm mỹ nhân vu quy rồi".
"Bạch thiếu gia yên tâm. Nếu như thắng lợi thì thu hoạch của Bạch gia lại càng lớn hơn". Tần Tung Hoành cũng nâng chén cụng với Bạch Phá Cục.
Sau khi uống cạn chén rượu, Bạch Phá Cục rót thêm một lượt nữa rồi lơ đãng hỏi : "Tần thiếu gia đúng là bằng hữu?"
-----------
Gió đang hú, mưa đang rít gào. Động cơ cùng đang gào thét.
Ban ngày nắng to mà trời vừa tối mưa gió đã ập đến. Một chiếc trực thăng loại nhỏ đang xoay quanh trên bầu trởi, từng hạt mưa to như hạt đậu đập vào cabin và cửa kính phát ra tiếng vang lách cách.
Trên máy bay, Tần Lạc nhìn ra bầu trời mịt mờ bên ngoài mà trong lòng phảng phất như bị phủ một tầng mây đen.
"Chỉ mong không có chuyện gì xây ra". Tần Lạc trong lòng thầm nghĩ.
Phó Phong Tuyết đang nhắm mắt dưỡng thần. Thanh sam trường bào, chân đi giày vãi, tóc dài dùng tơ buộc gọn đằng sau để lộ ra ngũ quan góc cạnh rõ ràng.
Tựa vào đầu gối của hắn là một thanh trường kiếm màu sắc và phong cách cồ xưa, thoạt nhìn đã biết không phải vật phàm.
Phó Phong Tuyết cầm nó đi theo cho thấy hắn rất coi trọng trận chiến với Hoàng Đế.
Trên máy bay còn có vài thành viên khác như Jesus, Đại Đầu, Hồng Phu, Quỷ Anh và Ngọc Nữ.
Quỷ Ảnh đã mắt một cánh tay nên sức chiến đấu giảm đi nhiều nhưng vẫn đưa hắn tới chủ yếu là để chọc giận Hoàng Đế.
Một người phẫn nộ có khả năng sát nhân tăng lên nhưng lại cùng dễ dàng phạm phải sai lầm trí mạng. Cao thủ so chiêu, chỉ cần một cơ hội như vậy là đủ rồi.
Máy bay đáp xuống sân bay Thái An, tại cái sân bay quân đội này đã sớm có người chờ đợi. Máy bay vừa mới dừng lại, cửa khoang còn chưa mở ra thì hai trung niên nam nhân đã chạy tới.
Bốp.
Bọn hắn đứng trước cabin hành quân lễ rồi cao giọng hô: "Quốc an đệ cửu Liêu Thành Khải và Giang Hóa Dương báo cáo Long chủ".
Mưa to ào ạt, nước mưa xối lên đầu lên mặt bọn hắn như trút nước, quần áo trên người đều ướt đẫm nhưng bọn hắn vẫn đứng yên trong vũng nước không nhúc nhích.
Phó Phong Tuyết là người thứ nhất đi ra khỏi cabin nhìn bọn hắn hỏi: "Bọn hắn đâu rồi?"
"Sáng sớm hôm nay, lúc tám giờ đã bắt đầu đi lên. Hiện tại đã tới Thái Sơn Vũ Hóa Phong".
"Vũ Hóa Phong?" Phó Phong Tuyết đối với ngọn núi này cùng không quá quen thuộc nên hỏi lại.
"Đây là một ngọn núi chưa thông với bên ngoài, không có bậc thang nối lên". Giang Hóa Dương giải thích nói.
Đây là do Hoàng Đế tận lực truy cầu một trận chiến nên tự nhiên là không hy vọng có người đến quấy rầy.
Hắn chọn địa điểm Vũ Hóa Phong là nơi còn chưa được khai phá, mục đích là loại bỏ dân chúng bình thường và một số trợ thủ của Phó Phong Tuyết.
Dân chúng bình thưởng không bò lên được, thậm chí cũng không biết là có một nơi như vậy. Ngay cả Phó Phong Tuyết muốn leo lên cùng không dễ dàng gì, rất có thể sẽ bị người ta cho một đòn đánh rơi.
Bọn hắn từ trên cao nhìn xuống, chỉ cần một khẩu súng máy đã hơn mấy trăm hùng binh. Nhiều người thì làm sao?
"Bọn hắn leo lên đó cần bao nhiêu thời gian?" Tần Lạc hỏi .
"Sáu tiếng". Giang Hóa Dương biết rõ thân phận Tần Lạc nên lúc trả lời vẫn rất cung kính.
"Xem ra không dễ bò lên". Tần Lạc nhíu mày nói. Mặc dù có Lệ Khuynh Thành nên bọn hắn không thể đi lên nhanh chóng nhưng với thực lực của bọn người Hoàng Đế mà vẫn mất nhiều thời gian như vậy chứng tỏ việc chinh phục ngọn núi này thật không đơn giản.
Giang Hóa Dương nói ngọn núi này không có bậc thang lên thì sợ là không ít chỗ ngay cả chỗ chuyển chân cùng không có. Lần này đi lên không thể nghi ngờ gì nữa chính là trò leo núi cực hạn rồi.
Núi không dễ leo nên số người mang theo không thể nhiều được. Cái này lại càng làm cho Tần Lạc thêm lo lắng.
Vì muốn cứu Lệ Khuynh Thành hắn ước gì có thể mang lên đây mười vạn đại quân san bằng đỉnh núi này.
"Về khách sạn ăn cơm nghĩ ngơi đã. Một giờ sau xuất phát". Phó Phong Tuyết nói: "Trước bình minh phải lên đến đỉnh núi".
"Báo cáo Long chủ, khách sạn đã chuẩn bị xong". Liêu Thành Khải lên tiếng nói: "Đồ ăn và dụng cụ leo núi cũng đã chuẩn bị xong".
Phó Phong Tuyết đi nhanh về phía trước, cũng không để ỷ tới hai gã nhân viên quốc an có ý tâng bốc này. Ngược lại Tần Lạc vỗ vỗ vai bọn hắn cảm kích nói: "Khổ cực cho các anh rồi".
Đứng trên lập trường cá nhân hắn cảm thấy những người này đều đang vì nghĩ cách cứu nữ nhân của hắn mà cố gắng.