Nhà cũ của gia tộc Văn Nhân.
Loại bỏ khả năng Văn Nhân Trăn giả bộ bệnh, như vậy, người có thể có năng lực, có cơ hội hạ độc ở nhà cũ Văn Nhân cũng chỉ có hai nhà Tần Bạch.
Nói tiếp có điểm buồn cười, người hiểu rõ anh nhất trên thế giới này, không phải là bạn anh, cũng không phải là người yêu của anh, mà là kẻ địch của anh.
Anh ở trước mặt người yêu và bạn bè sẽ hay che dấu, bởi vì anh muốn thể hiện mặt tốt của mình ra cho bọn họ. Nhưng, ở trước mặt kẻ địch thì không.
"Chị, bác hai quả thật trúng độc à?" Văn Nhân Chiếu cũng đi theo Văn Nhân Mục Nguyệt ra ngoài, nhìn nàng vẻ mặt trầm tư, không khỏi lên tiếng hỏi.
"Ừ". Văn Nhân Mục Nguyệt nói.
"Là ai hạ độc? Sao bọn họ hạ độc hại bác hai?" Văn Nhân Chiếu hỏi. "Bọn Văn Nhân * thật đáng ghét. Không ngờ hoài nghi là chị hạ độc. Chị mới không hạ độc ấy... hừ".
Nếu là lúc trước, Văn Nhân Chiếu hỏi ra vấn đề ngu ngốc như vậy, Văn Nhân Mục Nguyệt hơn phân nửa là không có trả lời.
Nhưng mà, bây giờ gia tộc Văn Nhân sau khi trải qua thanh tẩy lần này, nàng ở vào trạng thái bị cô lập. Nàng cô lập tất cả mọi người ở bên ngoài, những người kia tất nhiên cũng sẽ cô lập nàng.
Bây giờ, người nàng có thể dựa vào, cũng chỉ có Văn Nhân Đình bệnh nặng không có ý thức ở trên giường cùng với Văn Nhân Chiếu có ý thức mà giống như không có ý thức.
Đây là sự dựa dẫm về mặt tâm lý. Bọn họ đều không cần làm gì cả. Bọn họ chỉ cần còn sống, chỉ cần ở bên cạnh mình, vậy thì đủ rồi.
Hơn nữa, Văn Nhân Mục Nguyệt cũng muốn dùng lời nói và việc làm của mình để em trai ngu ngốc của nàng học được nhiều thứ. Ít nhất, để hắn biết lòng người hiểm ác. Nàng không thể chiếu cố hắn cả đời.
"Tần gia. Hoặc là Bạch gia". Văn Nhân Mục Nguyệt nói. "Cũng có thể hai nhà đều có phần".
"Sao chị biết?" Văn Nhân Chiếu rất kinh ngạc hỏi. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
"Đoán".
"Vậy là nói không có chứng cớ sao?" Văn Nhân Chiếu hỏi.
" Không cần chứng cớ".
"Vì sao?"
Văn Nhân Mục Nguyệt thật vất vả đè cơn tức không tên trong lòng, nói: "Là bọn họ làm, suy đoán bọn họ cũng không oan. Không phải bọn họ làm, món nợ này cũng chỉ có thể ghi tạc trên đầu bọn họ. Bởi vì, bây giờ bọn họ là kẻ địch cùng đối thủ lớn của nhà Văn Nhân. Bọn họ có đủ lý do và động cơ làm bất kỳ chuyện gì".
Văn Nhân Chiếu nhẹ gật đầu, nói: "Nếu sau này chúng ta biết không phải là bọn họ làm thì sao?"
"Em có thể xác định không phải là bọn họ làm, vậy thì chứng minh em đã tìm được hung thủ thật sự". Văn Nhân Mục Nguyệt nói.
"Ồ. Hóa ra là vậy". Văn Nhân Chiếu nói. "Chính là nói, oan uổng bọn họ trước cũng không là gì. Đợi đến khi chúng ta tìm được hung thủ thật sự rồi, sẽ rửa sạch hiềm nghi cho bọn họ là được. Có đúng hay không?"
"Ừ". Văn Nhân Mục Nguyệt gật đầu.
"Chị". Văn Nhân Chiếu cười hì hì nhìn Văn Nhân Mục Nguyệt.
" Chuyện gì?" Văn Nhân Mục Nguyệt hỏi.
"Nếu chị mang thai, vậy nhất định là anh rể làm, có đúng không?" Văn Nhân Chiếu nói. "Dù sao anh rể là người có hiềm nghi nhất. Hắn có động cơ chuyện này. Chúng ta trước tiên có thể hoài nghi hắn, đợi đến khi tìm được ba của đứa nhỏ..."
"Cút". Văn Nhân Mục Nguyệt quát lên.
Nàng quyết định rồi, không bao giờ ngu ngốc mà đi cứu vớt thứ không có não như Văn Nhân Chiếu nữa.
"Em chỉ là nêu ví dụ tương tự thôi mà". Văn Nhân Chiếu lộ vẻ ủy khuất, cũng không dám trái ý chị. Vội chạy khỏi phạm vi tầm mắt Văn Nhân Mục Nguyệt.
Trợ thủ Quả của Văn Nhân Mục Nguyệt cầm di động tới, nói: "Tiểu thư, điện thoại của Lý Tư".
Lòng Văn Nhân Mục Nguyệt trầm xuống, nhận lấy điện thoại, nói: "Hả?"
"Tiểu thư, tôi là Lý Tư ". Trong loa truyền đến giọng một người đàn ông.
" Đã xảy ra chuyện gì?"
"Bác hai đi rồi. Trên đường đi tim đã ngừng đập". Lý Tư nhỏ giọng nói. Hắn là vệ sĩ được Văn Nhân Mục Nguyệt phái đi đưa Văn Nhân Trăn đến viện điều dưỡng để được trị liệu, bây giờ người còn chưa tới đã chết, lo mình sẽ bị trách phạt.
"Tăng tốc đưa tới viện điều dưỡng, để bác sĩ phụ trách cấp cứu". Văn Nhân Mục Nguyệt hơi chút chần chờ, liền bắt đầu hạ lệnh. "Không cần giữ bí mật nữa".
"Dạ. Tiểu thư". Lý Tư đáp ứng nói.
Cúp điện thoại, Văn Nhân Mục Nguyệt đưa di động lại cho Quả.
" Làm một chuyện". Văn Nhân Mục Nguyệt nói.
"Dạ". Quả lập tức lấy ra giấy bút mang theo bên người. Thói quen này là học được từ Mã Duyệt làm việc trước nàng. Nàng biết Văn Nhân Mục Nguyệt có thói quen ra lệnh bất kỳ lúc nào, nếu không ghi chép rõ ràng, sót chuyện gì, đều có thể ảnh hưởng cực kỳ ác liệt.
Mã Duyệt làm trợ thủ Văn Nhân Mục Nguyệt nhiều năm như vậy, không có sai lầm ở bất kỳ chuyện nào, nên chính là truyền kỳ trong giới trợ thủ các nàng.
"Bảo luật sư tuyên bố tin tức đầu tiên ra ngoài, Văn Nhân Trăn vì đột phát bệnh tim cấp tính cấp cứu không có hiệu quả nên tử vong". Văn Nhân Mục Nguyệt nói.
"Hả?" Quả mở to hai mắt nhìn. Văn Nhân Trăn đã chết? Bác hai của Văn Nhân Mục Nguyệt?
Thấy đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng của Văn Nhân Mục Nguyệt quét qua, Quả vội xin lỗi, nói: "Xin lỗi tiểu thư, là tôi thất thố. Tôi sẽ đi xử lý ngay bây giờ".
"Đi đi". Trên mặt Văn Nhân Mục Nguyệt không có bất kỳ cảm xúc gì, như vậy càng khiến tâm tình Quả không yên.
Nghĩ thầm, tuy nói làm trợ thủ cho Văn Nhân Mục Nguyệt là một vui mừng, có thể tiếp xúc nghiệp vụ quan trọng của công ty, có thể học được rất nhiều việc, hơn nữa có thể lên chức nhanh chóng. Nhưng mà, luôn bị người đẹp lạnh lùng này nhìn chằm chằm như vậy, nàng không bị bệnh tim mới lạ.
So với tiền đồ tốt, cái mạng nhỏ của mình vẫn quan trọng hơn. Nếu bởi vì chuyện lần này mà chọc giận nàng, nàng thật muốn cách chức mình, cũng không phải là chuyện xấu.
Đợi đến khi Quả cũng rời khỏi, Văn Nhân Mục Nguyệt đi một mình ở trong đại viện cây rừng rậm rạp này, đột nhiên cảm thấy có chút cô đơn.
Nàng vốn cho là mình đã sớm quen.
----------
-----------
Dũng giả tương phùng, trí giả thắng!
Hoàng Đế là một cao thủ, đây là chân lý cả thế giới đều công nhận. Tên tuổi của Phó Phong Tuyết mặc dù không lớn bằng Hoàng Đế, nhưng Chiến thần phương Đông cũng không thể khinh thường.
Vì đánh cho thống khoái, Hoàng Đế vừa lên liền sử dụng chiêu hung ác.
Long quyển phong, một loại kình khí mượn thân thể xoay tròn tự nhiên để động không khí chung quanh, khiến khu vực bao phủ của nó gia tăng, hơn nữa tạo thành khí xoáy tự dạng phễu. Ở trong giới tự nhiên, lực sát thương của gió xoáy rất lớn. Còn Hoàng Đế căn cứ cảnh tưởng tàn sát bừa bãi của gió xoáy để ngộ ra Long quyển phong này, cũng uy lực khổng lồ như thế.
Không khí trong vòng ba thước xung quanh bị rút bớt, bị vặn vẹo, chúng va vào nhau kịch liệt, thổi tóc người bay loạn, thổi mũi người lệch, cũng thổi mặt người trở nên dữ tợn. Cỏ cây trên mặt đất bay tán loạn, cát đá nhảy múa, một hình ảnh thê thảm hãi hùng.
Tần Lạc không ngờ hành vi cá nhân của một người có thể thay đổi cả hiện tượng tự nhiên chung quanh, đây hoàn toàn thoát khỏi nhận thức của hắn.
Hắn rất kinh ngạc, giống như là lần đầu tiên sử dụng châm thứ 5 của "Thái Ất Thần Châm" để theo dõi não vực của người khiến hắn kinh ngạc.
" Long quyển phong". Jesus vẻ mặt ngưng trọng nói. "Hoàng Đế ra sát chiêu".
Từ đất Mỹ trở về, Jesus thành fan trung thành của Phó Phong Tuyết. Cho nên, hắn cầu nguyện trong lòng Phó Phong Tuyết ngàn vạn lền không nên thua.
" Thượng Đế, nếu như trên thế giới có chuyện báo ân này, con nguyện chia một nửa trung thành của con với người lên người Phó lão. Xin người ban phước cho lão suốt đời".
Không chỉ Tần Lạc cùng Jesus lo lắng, đầu to, Ly, Hồng Phu thậm chí Quỷ Ảnh, Ngọc Nữ cũng vẻ mặt ngưng trọng.
Hiển nhiên, bọn họ cũng không thấy sự phản kích của Phó Phong Tuyết.
Bọn họ đứng ở chỗ cách không xa, đều có thể cảm giác được sự bá đạo của dòng khí xoay tròn này, giống như có thể hủy thiên diệt địa.
Nếu đặt mình ở phía dưới Long quyển phong, nếu đứng ở vị trí của Phó Phong Tuyết, thì sao có thể phản kích?
Phản ứng của Hỏa thần cùng ma thuật sư lại hoàn toàn tương phản với bọn họ, một người vẻ mặt cuồng nhiệt, người còn lại ánh mắt mê say. Hiển nhiên, bọn họ rất thích cảnh ác liệt như vậy.
Phó Phong Tuyết đã phản kích rồi, lão giơ trường kiếm trong tay lên cao.
Giống với kiếm đầu tiên lão đâm ra, là bình bình đạm đạm như vậy.
Nhưng mà, lại vừa khéo như vậy.
Đâm mắt!
Đâm vào mắt gió!
Đúng vậy, lúc long quyển phong nhanh chóng xoay tròn, khu vực giữa nó sẽ tạo thành một chân không. Chân không này chính là mắt gió của long quyển phong. Trong mắt gió này tuy nói không phải là an toàn tuyệt đối, nhưng vẫn ôn hòa hơn cuồng bạo bên ngoài nhiều.
Mà mắt gió của Hoàng Đế lại ngay ở giữa hai chân hắn, nói cách khác... ở vị trí tiểu đệ đệ của hắn. Nếu hắn có.
Sưu...
Trường kiếm đâm vào miệng gió.
Hoàng Đế cảm giác được nguy hiểm, hai chân của hắn xoay tròn, thân thể đang sà xuống không ngờ lại nhanh chóng bay lên trái với nguyên lý vật lý học. Tưởng tượng hắn xem mình là quạt gió, hai chân kia chính là hai cánh quạt quấy khí lưu.
Trong nháy mắt, thân thể của hắn lại lần nữa trở lại giữa không trung. Thoát khỏi phạm vi công kích của trường kiếm Phó Phong Tuyết.
Trên lưỡi kiếm màu trắng bạc của thanh kiếm chém sắt như chém bùn trong tay Phó Phong Tuyết, một viên huyết châu màu đỏ dọc theo thân kiếm chảy xuống.
Giọt máu đầu tiên, bị Phó Phong Tuyết lấy được từ trên người Hoàng Đế.