Văn phòng của Tần Tung Hoành nằm ở Tầng hai mươi chín. Nếu như anh ta thật sự nhảy từ trên này xuống, nhất định sẽ rơi vào thảm cảnh tan xương nát thịt.
Tần Lạc quan sát thể trạng của Tần Tung Hoành rồi lại nhìn kính cửa sổ và nói: "Chỉ sợ anh rất khó phá vở".
"Tôi còn chưa nói cho anh biết" Tần Tung Hoành cười gẳn nói: "Điện thoại di động trong tay tôi có thể kiểm soát được độ dầy của cửa sổ. Hiện tại độ dầy của thủy tinh đang ở mức độ bình thường. Chỉ cần tôi đụng vào, nó lập tức sẽ vỡ".
Tần Lạc kéo vàng tai nói: "Vậy anh nhảy đi".
Vừa khóc vừa dọa treo cổ chính là tuyệt kỹ bí mặt của phụ nữ.
Dùng cái chết uy hiếp tôi, anh nghĩ rằng tôi là phụ nữ hả?
Tần Lạc hoàn toàn không sợ Tần Tung Hoành chết. Nếu như anh ta chết, đơn giản là thế giới sẽ trong lành hơn trước kia một chút.
Cơn uất hận dâng trào khiến suýt chút nữa Tần Tung Hoành thổ huyết.
"Chẳng lẽ các người muốn phạm tội bức tử một thương nhân sao?" Tần Tung Hoành cười nhạt nói. Anh ta nhìn người đàn ông đầu trọc đứng sau lưng Tần Lạc, rõ ràng người này là chỉ huy nhóm người Quốc An. "Các người dám bức tử tôi sao? Nếu như tôi chết, chỉ sợ các người cũng gặp vận rủi mà thôi".
Người đàn ông đẩu trọc rất khó xử. Khi anh ta tới đây đã nhận được lệnh bắt Tần Tung Hoành về điều tra nên không muốn nhìn thấy Tần Tung Hoành chết ở chổ này.
"Hoặc là anh nhảy lầu, hoặc là anh để chúng tôi mang anh đi" Tần Lạc nói: "Chẳng lẽ anh nghĩ rằng anh sẽ như những tội phạm khác đưa ra yêu cầu xe ô tô thì tôi sẽ phải đáp ứng anh sao? Tuyệt đối không có chuyện đó".
"Tôi không cần ô tô, cũng không cần tiền" Tần Tung Hoành cười bi thương nói: "Tôi chỉ muốn một câu trả lời".
"Nếu tôi là anh, tôi cũng sẽ lựa chọn như vậy" Tần Lạc gặt đầu đồng ý: "Quả thật thua không minh bạch rất uất ức".
"Các người nghi ngờ tôi từ khi nào?" Tần Tung Hoành hỏi. "Đừng nói cho tôi là từ khi các người chụp được ảnh tôi và phu nhân Roland gặp nhau. Tôi không tin"
"Quả thật chúng tôi không có ảnh chụp hai người gặp mặt" Tần Lạc nói. "Anh rất cẩn thận. Hơn nữa số lần hai người gặp mặt rất ít, cho dù là cục Quốc An cũng khó tìm thấy chứng cứ có lợi".
Chuyện xảy ra tới mức này. Tần Tung Hoành không còn muốn bao biện cho mình chính vì vậy Tần Lạc cũng không ngần ngại nói cho anh ta vài điều.
"Thế nhưng tôi biết hai người nhất định đã gặp mặt nhau. Trước kia người phát ngôn của cô ta ở Trung Quốc là Bạch Tàn Phổ. Sau khi Bạch Phá Cục biết chuyện, lo sợ hành vì điên cuồng của Bạch Tàn Phổ sẽ mang tới đại họa cho gia tộc nên mới dứt khoát đại nghĩa diệt thân. Tôi vốn nghĩ có vết xe đổ của Bạch Tàn Phồ, anh sẽ thận trọng một chút. Không ngờ anh vẫn lựa chọn hợp tác với bọn họ. Chính vì vậy anh rơi vào hậu quả ngày hôm nay không khiến người ta đồng cảm với anh".
"Anh thì biết cái gì?" Tần Tung Hoành, quát nhỏ. "Anh chẳng hiểu cái gì hết. Một Mặt trắng nhỏ dựa vào phụ nữ làm việc như anh có tư cách gì giáo huấn tôi?"
Tần Lạc không coi đây là sự sỉ nhục mà hắn còn đắc ý nói: "Ngay cả người phụ nữ của tôi anh còn không đánh lại, anh có tư cách gì mà làm đối thủ của tôi?"
Vào giờ phút này Tần Tung Hoành, thật sự không muốn chết.
"Quốc An biết Roland tới Trung Quốc nhưng không thể tìm được tung tích cô ta vì vậy bắt đầu theo dõi nghiêm ngặt những người có khả năng tiếp xúc với cô ta nhất. Anh chính là đối tượng chủ chốt bị theo dõi. Bởi vì anh vô cùng cẩn thận, lại có Điền Loa bảo vệ khiến những người theo dõi đều bị mất dấu vết. Thế nhưng bọn họ hiểu rõ ràng anh đã tiếp xúc với Roland sau đó lại biết được một công ty môi giới ở Iceland bí mật chuyển vào tài khoản bí mật của anh một lượng đô la rất lớn. Lượng đô la đó lại được chuyển sang Nga. Nga chính là nơi giao thuốc nổ sau đó đi vào Trung Quốc ... có lẽ anh cảm thấy mình làm rất bí mật nhưng tất thảy đều nằm trong bàn tay của cuộc an toàn quốc gia".
"Có sự kiện trước làm nền, tiếp theo đó có một lượng tài chính khổng lồ ở nước ngoài tiến vào tấn công gia tộc Văn Nhân nên không làm cho ai ngạc nhiên" Tần Lạc cười nói: "Tần Tung Hoành, tôi không muốn lật lại những món nợ cũ với anh bởi vì những món nợ cũ kia dù chúng ta xem xét ba ngày ba đêm cũng không hiểu hết, chỉ cần một vài chuyện này được điều tra xác minh cũng đủ cho anh phải nhận tội. Anh còn muốn hỏi gì không?"
"Làm sao anh có thể quay về được?" Tần Tung Hoành hỏi.
Quả thật Tần Tung Hoành rất tò mò, tò mò muốn biết Tần Lạc xuống núi bằng cách nào? Tin tức thông báo cả đỉnh núi Vũ Hóa Phong đều bị thổi bay. Khi đó bọn họ đang trên đỉnh núi. Sao hắn có thể an toàn xuống núi?
"Anh rất muốn biết sao?"
"Đúng" Tần Tung Hoành quả quyết.
"Vậy tôi không nói cho anh biết" Tần Lạc nói: "Quan hệ của chúng ta không tốt. Tôi không có lý do phải thỏa mãn tất cả nguyện vọng của anh".
"…"
Nếu như trong tay Tần Tung Hoành có một thanh đao, nhất định anh ta sẽ chém Tần Lạc bảy mươi hai đao.
Nếu như trong tay Tần Tung Hoành có một khẩu súng, nhất định anh ta sẽ bắn Tần Lạc bảy mươi phát.
Cực kỳ đáng hận!
Sao trên thế giới này lại có người đàn ông đáng hận như này?
"Không quan trọng" Tần Tung Hoành chán nản nói. Đột nhiên anh ta phát hiện ra không còn gì lưu luyến trên thế giới này nữa. Ngoại trừ thành công, anh ta còn có thể theo đuổi cái gì? Nếu thành công đã mất, vậy tất cả đã chấm dứt.
"Tôi không cam lòng thất bại trong tay anh. Nếu có kiếp sau, hy vọng chúng ta vẫn là đối thủ. Khi đó nhất định tôi sẽ thắng".
Tần Tung Hoành bấm vào cái nút trên điện thoại di động. Cả người anh ta điên cuồng lao vào cửa sổ.
Giải thoát!
Cái chết chính là giải thoát tốt nhất.
Người chết, tắt cả rắc rối, đau đớn, mắt mác, còn cả uất ức đều tan thành mây khói.
Mặc dù có người nhạo báng, đối với mình, mà nói không còn chuyện gì nữa.
"Chờ một chút" Tần Lạc gọi to.
Đáng tiếc, đã chậm.
Phịch...
Thân thể Tần Tung Hoành phá vỡ thủy tinh sa đó rơi vào vùng đất trời rộng lớn.
Gió gào thét bên tai, nhẹ nhàng êm ái.
Thân thể anh ta như được đám mây nâng lên, giống như có thể cười mây đạp gió.
Bay lượn, giấc mộng nguyên thủy của con người.
Điều tiếc nuối nhất là quá trình này quá ngắn.
Răng rắc..
Như thủy tinh rơi từ trên cao xuống vỡ nát thành những mảnh nhỏ.
Khi anh còn sống vô cùng nỡ mày nỡ mặt, khi anh chết chỉ là một bài máu thịt.
Có người gào thét, có người vây quanh xem.
Chết trở thành một hồi náo nhiệt không lớn cũng chẳng nhỏ cho người khác xem.
Như thế mà thôi!
Tần Lạc nhìn ra ngoài cửa sổ một lát, khẽ thở dài.
"Tôi vẫn chưa nói cho anh biết ai là kẻ phản bội anh".
"Bây giờ phải làm sao?" Người đàn ông đẩu trọc đi tới hỏi. Bọn họ nhận được lệnh phải tuân theo sự chỉ huy của Tần Lạc. Bây giờ người bọn họ muốn bắt đã chết, quay về sẽ rất khó ăn nói.
"Nói anh ta sợ tội tự sát" Tần Lạc nói.
------------------
"Chết rồi sao?" Người đàn ông ngồi ở trong góc tối trầm giọng hỏi.
Không thấy rõ mặt người này, chỉ có nhìn thấy một gương mặt mơ hồ. Thế nhưng dáng người này cao to, mặc dù đang ngồi trên ghế sa lon nhưng vẫn mang tới cho người ta một áp lực rất lớn.
Ít nhất người quản gia đứng đối diện với người này có một thái độ cung kính, e dè, chỉ sợ bản thân mình bất cẩn chọc giận.
"Đúng vậy, thiếu gia. Anh ta nhảy từ phòng làm việc xuống. Nghe nói là thịt nát xương tan ..." Viên quản gia nói nhỏ, vốn ông ta còn muốn dùng vài câu khác để hình dung nhưng lại cảm thấy thiếu gia nhất định sẽ không thích nghe vì vậy đột ngột ngừng nói.
Bởi vì sự chấm dứt đột ngột này khiến ông ta cảm thấy không yên lòng.
"Thật ra quá tiện cho anh ta" Người đàn ông nói. "Nếu như anh ta bị bắt, có thể sẽ bị thẩm vấn nghiêm khắc ... anh ta là người kiêu ngạo, không chịu được sự sỉ nhục đó. Chết mọi chuyện đều hết".
"Đúng vậy" Người quản gia lên tiếng phụ họa.
"Hơn nữa anh ta không chết, nhất định Tần gia sẽ chết. Anh ta chết, bảo toàn được Tần gia. Dù sao Tần gia sẽ đổ hết tội lên đầu anh ta ... trước kia tôi vẫn coi thường anh ta. Bây giờ nghĩ lại tôi thật sự không bằng anh ta, ít nhất tôi không có can đám nhảy từ trên tầng cao xuống".
"Thiếu gia không nên đi theo con đường này. Thiếu gia là người thắng" Viên quản gia nói.
"Người thắng thì sao?"Người đàn ông lắc đầu. "Chỉ là đào thải một đối thủ ngu ngốc mà thôi. Người thắng sao? Cuộc chiến đấu bây giờ mới chính thức bắt đầu. Sau này chúng ta sẽ không thể nào thoải mái làm một bóng ma núp trong bóng tối nữa".
"Là Tần Lạc sao?" viên quản gia hỏi.
Người đàn ông không trả lời mà trực tiếp ra lệnh: "Thực hiện kế hoạch B, toàn lực thôn tính sản nghiệp Tần gia. Lúc này có thể dùng tới những quân cờ bí mật của chúng ta".
"Dạ" Viên quản gia trả lời sau đó ông ta đi ra ngoài.
Người đàn ông đứng dậy, đi tới cửa sổ nhìn cây hoa hồng bên ngoài.
Cây đã ra hoa, hoa hồng nỡ rộ, cảnh tượng tràn đầy sức sống.
"Còn sống thật tốt" Người đàn ông khẽ thở dài.
"Đây chính là ban thường cho thành công. Thất bại... chỉ còn con đường chết".
Kế tiếp là ai?