Két
Một chiếc Chevrolet suy bảy chổ ngồi dừng lại chiếc cửa biệt thự. Sau khi cửa xe mở ra, Tần Lạc bước xuống xe đầu tiên sau đó hắn đứng một bên chìa tay, một cánh tay trắng nõn nà như ngọc vịn vào cổ tay hắn. Lệ Khuynh Thành, phong thái dáng dấp như một nữ hoàng từ trên xe bước xuống.
Tóc vấn cao, để lộ chiếc cổ thon dài trắng mịn. Váy dài màu đen, áo không cổ màu đen, thoạt nhìn trông cực lạnh lùng tàn khốc.
Đương nhiên lúc này nàng không tới tán gẫu uống trà.
Mặc dù Lệ Khuynh Thành đi giày đế bằng nhưng chiều cao của nàng vẫn tương đương với Tần Lạc. Điều này không chứng minh Tần Lạc thấp mà thật sự Lệ Khuynh Thành là người khá cao.
Lệ Khuynh Thành tự nhiên khoác tay Tần Lạc nói: "Anh yêu, mời vào".
"Em là người chỉ huy cuộc đấu này. Anh chỉ phụ tá" Tần Lạc cười nói.
Lệ Khuynh Thành cười khúc khích nói: "Bây giờ cả Yến Kinh đều coi anh là chủ mưu trận này".
"Anh nào có lợi hại như vậy?"
"Anh có biết anh đáng yêu ở chổ nào không?"
Tần Lạc nghiêm túc suy nghĩ một chút, hắn rất muốn trả lời là "tiểu Tần Lạc"nhưng lại cảm thấy trả lời như vậy khá "lưu manh" nên lắc đầu cho qua.
"Chổ đáng yêu của anh là cho tới lúc này anh vẫn không biết mình lợi hại" Lệ Khuynh Thành liếc nhìn Tần Lạc vẻ vô cùng quyến rũ, nàng nói tiếp: "Bây giờ cả Yến Kinh đang bàn tán về anh, nói anh liên thủ với hai nhà Văn Nhân và Bạch làm hại Tần Tung Hoành ... việc anh tới Thái Sơn và mất tích chỉ là cái bẫy, mục đích chính là khiến Tần Tung Hoành lơi lỏng cảnh giác, dụ dỗ anh ta ra tay. Anh xem xem, bây giờ tiếng xấu của anh nổi thế nào?"
"Em xem anh bị oan quá" Tần Lạc cười gượng nói: "Khi đó anh rất nôn nóng chỉ muốn cứu được em. Khi đó anh còn không biết bản thân mình có quay về được nữa hay không, ai còn thời gian đâu mà nghĩ nhiều được như vậy".
Lệ Khuynh Thành giơ tay đặt vào hông Tần Lạc, nhẹ nhàng vuốt ve và nói: "Đó mới đáng nói. Nếu như không nôn nóng thì sẽ không đi cứu em, phải không?"
Tần Lạc cảm nhận được sự nguy hiểm, thịt ở hông vừa mềm vừa mỏng: "Nhất định phải nôn nóng, sao có thể không nôn nóng?"
Khi hai người còn đang liếc mắt đưa tình, Đại Đầu đi tới nói: "Cửa chính vẫn đóng chặt. Không một ai ra ngoài".
"Vất vả rồi" Tần Lạc cười nói. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Đại Đầu vẫn chăm chú nhìn vào cánh cửa biệt thự, hay nói một cách chính xác vẫn quan sát động tĩnh của Cừu Trọng Mưu và Cừu Trọng Huân.
Không thể không nói, hành trình tới Yến Kinh cực kỳ nguy hiểm. Bọn họ trải qua trăm cay nghìn đắng mới rời khỏi được núi Thái Sơn sau đó bí mặt quay về Yến Kinh.
Tần Lạc vội vàng liên lạc với Văn Nhân Mục Nguyệt, biết được tình hình cuộc chiến của Văn Nhân gia với hai nhà Tần, Bạch. Lệ Khuynh Thành không lập tức xuất hiện ở Khuynh Thành Quốc Tế mà lại phái Đại Đầu âm thầm bảo vệ Cừu Yên Mị.
Quả nhiên Cừu Yên Mị không làm Lệ Khuynh Thành thất vọng. Mặc dù bản thân nàng không có mặt nhưng Cừu Yên Mị vẫn làm theo kế hoạch ban đầu của nàng.
Nhưng cũng vì hành động đó mà Cừu Yên Mị và những thành viên Cừu gia khác hoàn toàn trở mặt.
Mặc dù đám người Cừu Dật Vân tức giận nhưng vẫn không có hành động phản đổi quyết liệt. Thế nhưng Cừu Trọng Huân và Cừu Trọng Mưu mang lòng dạ bất chính đầu phục Lệ Khuynh Thành trước đó lại cùng nhau tổ chức một vụ tai nạn ô tô mất phanh, định giết chết Cừu Yên Mị cực kỳ hung ác.
Đại Đầu lựa chọn việc theo dõi từ xa. Khi đó xe của Đại Đầu cách chiếc BMW của Cừu Yên Mị khoảng năm, sáu xe với khoảng cách chừng hai, ba mươi mét.
Dù vậy với tính chuyên nghiệp của mình hắn còn phát hiện ra vẩn đề sớm hơn cả Cừu Yên Mị.
Vì vậy hắn lập tức mỡ cửa xe xông ra ngoài.
Với một tốc độ khủng khiếp, khi chiếc xe tải sắp đụng vào xe của Cừu Yên Mị, Đại Đầu đã bắn nổ lốp xe khiến nó thay đổi phương hướng sau đó hắn còn bắn tung đầu gã tài xế bằng một viên đạn...
Việc Đại Đầu xuất hiện ra tay cứu được Cừu Yên Mị đều dựa vào sắp đặt bí mặt của Lệ Khuynh Thành.
Sau đó Đại Đầu, dưới sự điều khiển của Lệ Khuynh Thành lại theo dõi chặt chẽ hai anh em Cừu Trọng Huân, Cừu Trọng Mưu, cắt đứt con đường chạy trốn của cả hai, cùng cắt đứt con đường cầu viện từ bên ngoài.
Cừu Trọng Huân gọi điện tìm mấy người tới trợ giúp nhưng kết quả đều bị Đại Đầu dùng thế mạnh như trẻ che đánh tan tác hết.
"Đại Đầu, cám ơn cậu. Chờ sau khi chuyện này qua đi, tôi giới thiệu cho cậu một bạn gái, được không? Cậu thích kiểu người nào? Thành thục, gợi cảm hay tri thức tao nhã? Ngây thơ đáng yêu? ... dường như tính cách của cậu khá trầm lặng, có cảm giác phù hợp với người ngây thơ, đáng yêu hơn. Hai người kết đôi với nhau dường như rất hợp. Hay là như này, cậu có thể tới công ty tôi tùy ý lựa chọn người đẹp? Cậu ưng ai lập tức tôi sẽ làm mai cho cậu ... cô ấy dám từ chối, tôi sẽ trừ lương cô ấy".
Hai mắt Tần Lạc rực sáng, Lệ Khuynh Thành nhìn đâu cũng thấy mỹ nữ? Chúa ơi. Phật Tổ Quan Thế Âm Bồ Tát ơi, phần lớn nhân viên của Khuynh Thành Quốc Tế là nữ, có khoảng gần mười nghìn người ... không phải tất cả đàn ông đều mong đợi ngắt hoa trong muôn vàn đóa hoa sao?
"Hay em cũng giỡi thiệu cho anh một người" Tần Lạc mong chờ nói.
"Được được" Lệ Khuynh Thành gật đẩu. "Anh thấy em thế nào?"
"… vậy bỏ đi" Tần Lạc nói.
"Tôi không cần bạn gái" Đại Đẩu nhỏ nhẹ nói.
"Cái gì?" Lệ Khuynh Thành kinh hãi. Nàng quay đầu nhìn Tần Lạc hỏi nhỏ: "Cậu ấy thích đàn ông hả?"
Jesus mới đổ xe đi tới, nghe vậy, căng thẳng nhìn Đại Đầu nói: "Ôi, chúa ơi. Không phải cậu thích tôi đó chứ? Cậu nên biết tôi chỉ có hứng thú với phụ nữ".
"…"
Tần Lạc thật sự chỉ muốn châm một châm vào tất cả phụ nữ trên thiên hạ xem xem bọn họ suy nghĩ gì trong đầu ... tại sao tư tưởng bọn họ lại tệ hại vậy?.
Theo chỉ dẫn của Tần Lạc, Đại Đầu đi tới gõ cửa.
Cạch cạch ...
Không một ai lên tiếng.
Cạch cạch ...
vẫn không ai ra mỡ cửa
Tần Lạc và Lệ Khuynh Thành liếc mắt nhìn nhau. Tần Lạc nói: "Đại Đầu, phá cửa ra".
Đại Đầu gặt đầu, hắn đi tới cạnh biệt thự, không ai thấy hắn dùng lực thế nào, chỉ nghe "vù" một tiếng, hắn đã nhảy lên tường.
Phịch
Hắn nhảy xuống.
Cánh cổng sắt biệt thự nhanh chóng bị Đại Đầu mở ra từ bên trong.
Tần Lạc và Lệ Khuynh Thành đi vào trong, lập tức Đại Đầu đứng chắn trước người bọn họ.
"Có máu" Đại Đầu nói.
Sắc mặt Tần Lạc và Lệ Khuynh Thành lập tức vô cùng nghiêm túc, cả hai nhìn chằm chằm vào cánh cửa chính biệt thự vẫn đóng im đầy cảnh giác.
"Tôi vào trước xem sao" Đại Đầu nói xong, hắn lập tức vọt lên trước, cần thận nhảy tới chổ cửa sổ, móc một thanh chủy thủ ra cạy cửa sổ.
Căn biệt thự này dùng khóa điện. Dùng công cụ mỡ khóa bình thường không ăn thua.
Jesus vẫn đứng bảo vệ hai người Tần Lạc và Lệ Khuynh Thành để phòng người có kẻ tấn công từ hướng khác.
Khi vào ngôi biệt thự này giống như khi vào đầm rồng hang hổ vậy. Từ đó có thể thấy tình trạng tranh đấu nội bộ của Cừu gia đã rơi vào tình trạng thảm khốc tới mức độ nào.
Đương nhiên trước kia bọn họ đấu Lệ Khuynh Thành, bây giờ Lệ Khuynh Thành đấu bọn họ.
Răng rắc ...
Đại Đầu dùng chủy thủ tháo dỡ phần bảo vệ cửa sổ sau đó mỡ cửa sổ nhảy vào trong.
Vài phút sau cánh cửa biệt thự bị mỡ từ bên trong.
Tần Lạc và Lệ Khuynh Thành nhanh chóng đi vào sau đó bọn họ nhìn thấy Cừu Trọng Mưu và Cừu Trọng Huân đang nằm trong vũng máu.
"Anh ta đã chết" Đại Đầu chỉ vào Cừu Trọng Mưu nói.
"Sợ tội tụ sát?" Lệ Khuynh Thành cười nhạt hỏi. "Người còn lại nhất định không chết".
Đại Đầu đi tới trước mặt Cừu Trọng Huân, đá mạnh hai cái vào mạng sườn y. Cừu Trọng Huân không giả vờ được nữa, trán toát mồ hôi lạnh, đau đón mỡ mắt.
Sắc mặt y tiều tụy, tái nhợt, mái bù xù, quần áo thấm đẫm máu tươi. Đôi môi khô nứt nẻ, giọng nói khàn khàn, yếu ớt: "Các người... tới?"
"Tới rồi" Tần Lạc nói: "Có phải hơi muộn không?"
Hắn nhìn xung quanh hỏi: "Hai người các anh có thể gây ra trận chiến lớn nhường này sao? Có cần đưa đi bệnh viện không?"
"Muốn" Cừu Trọng Huân nói. Thật sự y đang liên tục thầm mắng chửi Tần Lạc: đồ khốn, không thấy tao đang bị thương nghiêm trọng sao? Nếu không chuyển tao tới bệnh viện, tao sẽ chết vì mất máu ...
"Ôi, suýt chút tôi quên. Tôi chính là thầy thuốc" Tần Lạc nói: "Trước tiên anh hãy nói cho tôi biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì sau đó tôi sẽ chữa trị giúp anh".
"…" Cừu Trọng Huân chỉ muốn mắng chửi. Tại sao thằng này lại đê tiện như vậy?
"Nói đi" Tần Lạc nói. "Anh không kể lại cho tôi nghe, tôi cũng sẽ không cầm máu cho anh ... ôi. cánh tay bị thương, còn rất sâu nữa".
Cừu Trọng Huân liếm đôi môi khô nứt, nhìn Lệ Khuynh Thành nói: "Cừu Trọng Mưu đã chết..."
"Không cần nói những chuyện chúng tôi biết, đỡ tốn sức" Lệ Khuynh Thành nói.
"Hắn thích Yên Mị, nhiều lần bày tỏ thái độ nhưng bị từ chối, hắn muốn đâm chết Yên Mị..." Cừu Trọng Huân nói.
Đúng vậy, Cừu Trọng Mưu thích Cừu Yên Mị, thích chị họ có cùng dòng máu với mình.
Điều này không phải là một bí mật ở Cừu gia.