Tần Lạc hoàn toàn không cảm thấy lời nói của mình có gì không ổn. Hôm nay hắn đã chữa trị cho Long Vương, chuẩn trị cho Phó Phong Tuyết. Bây giờ phải chữa trị cho Ly và Quân Sư. Mặc dù Tần Lạc cho rằng thân thể mình làm bằng sắt thì vào giây phút này hắn có phần mệt mỏi.
Chính vì vậy để hai người bọn họ cùng cởi quần áo nằm bên nhau, hắn cùng ra tay một lúc tức là tiết kiệm thời gian cũng như tiết kiệm sức lực. Lưỡng toàn tề mỹ.
Thế nhưng khi câu đó lọt vào tai Quân Sư và Ly thì lại biến thành một cảnh tượng khác.
Cùng nhau cởi quần áo? Nằm thành một hàng?
"Anh ấy muốn làm gì?"
Mặc dù cả hai đều là những nữ quân nhân dám làm dám nói, vào giây phút này cũng không khỏi ngây người.
Tần Lạc bắt đầu trừ độc dao giải phẫu, hắn quay người, nhìn thấy hai người vẫn quần áo chỉnh tề đứng vên tại chỗ, không khỏi lên tiếng thúc dục: "Sao vậy? Cỡi đi". Bạn đang đọc truyện được copy tại
"Trước tiên anh hãy chữa trị cho Ly" Quân Sư vừa nói vừa lén đi ra ngoài. "Tôi không vội".
"Em cũng không vội" Ly cũng định chạy theo.
"Chờ một chút" Tần Lạc gọi. "Rốt cuộc hai người muốn làm gì vậy? Dao đã trừ độc xong, thuốc cũng chuẩn bị xong. Cởi quần áo nằm xuống là tôi có thể tiến hành làm thủ thuật được. Bây giờ hai người bỏ chạy, không phải tôi phí công chuẩn bị sao?"
Khi nhìn gương mặt đỏ ửng của hai người, cuối cùng Tần Lạc cũng hiểu hai cô e ngại điều gì. Hắn nhẹ nhàng nói: "Hai người coi tôi là ai hả? Tần Lạc này là người thích chiếm tiện nghi của người khác sao? Ly, em nói trước đi ... anh chữa bệnh cho em nhiều lần, anh đã từng chiếm tiện nghi của em chưa?"
"Còn chổ nào mà anh chưa chiếm tiện nghi không?" Ly lầu bầu.
"Cái gì?" Tần Lạc trợn mắt nhìn. "Đó chỉ là bất đắc dĩ. Anh là thầy thuốc, không chạm vào người em, anh có thể giải phẫu được không? Em nghĩ anh là thần tiên, chỉ cần thổi một hơi là toàn bộ vết sẹo trên lưng em hoàn toàn biến mắt sao?"
"Còn nữa Quân Sư. Lần từ Mỹ quay về nước, cô hôn mê bất tỉnh, nếu như tôi muốn làm chuyện gì đó với cô, nói chung là thế ... có bao nhiêu lần có thể làm được? Tại sao tôi phải chờ tới tận bây giờ?"
Quân Sư chỉ sợ Tần Lạc trước mặt Ly nhắc tới chuyện đã từng xảy ra với hai người, cô hung hăng trừng mắt nhìn hắn, nói: "Sao tôi biết anh chưa từng làm gì?"
"..." Vào lúc này tới lượt Tần Lạc trợn mắt há hốc mồm. Hắn nào có nghĩ tới việc ngay cả một cô gái như Quân Sư cũng học thành bản lãnh vu cáo hãm hại người khác sao?
"Anh thật sự đã làm gì?" Quân Sư hiểu lầm phản ứng của Tần Lạc, kinh hãi lên tiếng. Khi đó Quân Sư bị thương nghiêm trọng trong trận đánh với Bá Tước, sau khi lên thuyền lập tức cô bắt tỉnh mê man. Quả thật cô hoàn toàn không hiểu rõ những chuyện xảy ra trong quá trình cô đang ngủ say.
Tần Lạc là thầy thuốc cứu sống Quân Sư. Khi cô tỉnh lại, quần áo trên người đã được thay. Nếu như trong khi chữa trị, Tần Lạc làm gì đó, quả thực cô không thể kiểm chứng.
"Cô nghĩ tôi là hạng người nào hả?" Tần Lạc tức giận. Quả nhiên không có người phụ nữ tốt. Khi bạn làm gì đó với bọn họ, bọn họ sẽ coi bạn là cầm thú. Khi bạn hoàn toàn không làm gì, ngay cả cầm thú bạn cũng không bằng.
Rõ ràng hắn chưa từng làm điều gì ngoại trừ cỡi quần áo giúp cô, ngón tay không cần thận chạm vào da thịt cô. Được rồi, tôi công nhận, có mấy lần lén ngắm đôi gò bồng đảo căng tròn của cô ... thế nhưng ngoại trừ cái đó ra, hắn thật sự không làm gì khác.
Khi đó Tần Lạc còn vụng trộm thầm khen mình là Liễu Hạ Huệ ngồi trong lòng mà vẫn không loạn. Bây giờ bị người đổ oan uổng. Trời ơi, tại sao mình lại không biết tuyết rơi tháng tám nhỉ?
"Đàn ông" Quan Sư nói. Cô vẫn có đôi chút tin tưởng Tần Lạc. Thế nhưng vào một tình cảnh như vậy, một người đàn ông mà không chiếm tiện nghi sao?
Nếu như hắn chưa từng chiếm tiện nghi, hắn có phải là đàn ông sao? Hắn có coi minh là phụ nữ không?
"Nếu như tôi đã làm gì đó. Cô cho rằng bây giờ mình vẫn còn là xử nữ sao?" Tần Lạc bị Quân Sư dồn vào chân tường, không xuống đài được, cuối cùng hắn đành vạch trần tất cả.
Ban đầu Quân Sư vui vẻ nhưng rồi cô kinh hãi, đỏ mặt quát: "Tần Lạc, anh ..."
Nói thật ngay chính bản thân Quân Sư cũng không biết mình còn là xử nữ hay không.
Mặc dù cô chưa từng quan hệ với một người đàn ông nào, cô là quân nhân, là thành viên bộ đội đặc chủng. Bình thường cô phải vận động một khối lượng rất lớn, khi thực hiện nhiệm vụ phải dùng mạng đổi mạng với người. Lớp màng mỏng đó có thể bảo tồn được không?
Ly ngơ ngác nhìn Quân Sư rồi lại quay nhìn Tần Lạc, nàng nghi ngờ hỏi: "Sao anh biết chị ấy là xử nữ?"
"Dùng đôi mắt nhìn" Tần Lạc nói. Tần Lạc hắn là một Trung Y, rất quen thuộc với dấu hiệu bề ngoài cơ thể và các huyệt đạo. Khi cỡi quần áo Quân Sư. Tần Lạc nhìn thấy trên bụng cô, điểm đỏ nhỏ đó, hắn thực sự rất kinh ngạc. Nếu như bị người "phá" chỉ qua tiếp xúc nhẹ nhàng, nơi huyệt đạo đó sẽ lập tức trở thành màu xanh hay thâm.
Ly há miệng, nàng định hỏi Tần Lạc xem bản thân mình có phải là xử nữ hay không nhưng trước vấn đề này, nàng xấu hổ không biết hỏi thế nào?
"Không cần hỏi. Em cũng vậy" Tần Lạc nhìn thấu suy nghĩ của Ly, trả lời thẳng thừng.
"Sao anh biết?" một lần nữa Ly kinh ngạc.
"Chỉ cần nhìn sắc mặt em là biết" Tần Lạc nói. "Hơn nữa nếu như em sớm không phải, em còn muốn hỏi anh vấn đề này không?"
Ly há hốc mồm, không sao nói được.
Quả thật nếu như nàng đã sớm giao bản thân mình cho một người đàn ông khác, nàng còn muốn hỏi Tần Lạc điều đó sao? Chính bản thân nàng đã sớm biết câu trả lời rồi mà.
"Hai người có muốn chữa trị nữa hay không? Tần Lạc bất đắc dĩ hỏi. "Nếu như muốn, hãy nhanh chóng cởi quần áo, nằm xuống. Tôi sẽ động dao. Nếu như không chữa trị, tôi sẽ đi về. Sau này hai người không cần tiếp tục cầu tôi nữa".
Ly cắn răng đi tới cạnh giường, đứng quay lưng về phía Tần Lạc, cỡi chiếc T-shirt trên người xuống sau đó nàng đưa tay ra sau lưng, "phụt" một tiếng, áo ngực nàng bật ra, Ly quay lưng về phía Tần Lạc, hai tay ôm ngực nằm sấp xuống giường.
Không hiểu có phải điều hòa trong phòng để quá to hay vì quá thẹn thùng, làn da trần của nàng trong không khí lập tức biến thành màu đỏ hồng. Trên người xuất hiện một mảng đổ, trông cực kỳ quyến rũ.
Tần Lạc ra dáng là một chính nhân quân tử, hắn tuyệt nhiên không liếc nhìn Ly một cái. Hắn nhìn chằm chằm vào Quân Sư hỏi: "Còn cô?"
"Ôi" Quản Sư thở dài nói: "Trước tiên anh hãy ra ngoài, được không?"
"Không được" Tần Lạc quay người, đưa lưng về phía Quân Sư, nói: "Như này được rồi".
"Không được quay người" Quân Sư nói.
"Cò còn không tin nhân phẩm của tôi sao?" Tần Lạc cười nói.
Vì vậy Quân Sư không nói nữa. Từ phía sau vang lên âm thanh quần áo bị cỡi ra.
Tần Lạc nuốt nước bọt đánh "ực" một tiếng, thầm nghĩ muốn nhìn lén một cái, hẳn sẽ không có vấn đề gì, rồi thì liếc này.
Tần Lạc quay đầu, nhìn thấy Quân Sư đang đứng cười tủm tỉm, nhìn chằm chằm vào hắn.
Quân Sư vẫn mặc bộ quần áo ngủ, căn bản cô không có ý định cởi ra.
"Tôi quả thật không tin nhân phẩm của anh" Quân Sư cười nói.
Tần Lạc đỏ mặt nhưng hắn vẫn mạnh miệng chống chế: "Tôi chỉ muốn nhìn xem hai người đã chuẩn bị xong chưa. Thời gian rất quý giá".
Lẩn này Quân Sư biết Tần Lạc tuyệt đối không dám quay người khi cô đang cởi quần áo nên vội vàng trút bỏ bộ quần áo ngủ trên người rồi dùng tấm ga quấn lên người mình.
"Được rồi" Quân Sư nói.
Tần Lạc quay người. Quả nhiên hai người Quân Sư đã nẳm song song với nhau.
Điều khác biệt là Ly nầm sấp, còn Quân Su nằm ngửa. Gương mặt xinh đẹp của cô đỏ ửng, hai mắt không dám đối mặt với hắn, cô nhìn chằm chằm lên trần nhà, dáng vẻ cực kỳ chăm chú vào những dụng cụ trên tường, hình như cô cực kỳ có hứng thú với chúng.
Một dáng người yểu điệu, đường cong lả lướt, quyến rũ. Mặt dù dùng ga bao bọc cơ thể nhưng chỉ cần đôi mắt lo lanh như hai giọt nước cũng khiến hắn có cảm giác như các mạch máu như sắp nổ tung.
Tần Lạc ngẩn người một lát rồi cầm dao giải phẫu và lọ thuốc đi tới.
Căn cứ vào trình tự, trước tiên Tần Lạc dùng dao giải phẫu đã trừ độc mỡ miệng vết thương đã đóng vảy trên lưng Ly. Sau khi trừ bỏ phần da thịt hỏng, hắn bôi thuốc bột Kim Dũng trùm lên phần vết thương.
Lần này Ly bị thương không quá nghiêm trọng. Trên lưng nàng chỉ có hai sẹo không dài lắm. Tần Lạc quen việc dễ làm, sau vài phút đồng hồ hắn đã xử Ly xong. Phần còn lại là nàng không được ăn thức ăn và uống nước có chứa sắc tố, sau đó yên tâm tĩnh dưỡng, bột phấn Kim Dũng đương nhiên sẽ có tác dụng.
Sau đó hắn đi tới trước mặt Quân Sư.
"Bỏ ra đi" Tần Lạc nói.
Hai hàng mi Quân Sư chớp chớp, không nhúc nhích, giống như cô không nghe thấy câu nói của Tần Lạc.
Tần Lạc biết cô xấu hổ, hắn giơ tay định kéo chiếc ga.
Điều bắt ngờ là Quân Sư khẽ "Ưm" một tiếng, hai tay cô mạnh mẽ vung lên. Chiếc ga lập tức bao kín người cô, thậm chí đầu cùng không lộ ra ngoài.
Tần Lạc ngạc nhiên. Như này thì hắn ra tay thế nào đây.
Mặc dù hắn hiểu khí công nhưng vẫn không học được cách thức "cách vật chữa thương".