Vương Cửu Cửu đi rồi, trong lòng Tần Lạc cảm thấy vắng vẻ. Cô gái thiện lương này chiếm cứ một vị trí phi thường trọng yếu trong lòng hắn, cô đi rồi khiến hắn phảng phất như trái tim bị người ta lấy đi vậy.
Chung quanh có không ít ngưới nhìn hắn, bị cảnh thân mật nóng bỏng vừa rồi hấp dẫn. Còn có người cầm điện thoại chụp ảnh nhưng không phải bởi vì phát hiện ra hắn là Tần Lạc mà là bới vì hành vì dũng cảm vừa rồi.
Tần Lạc cũng không tức giận, hắn nhìn người chụp ảnh cười cười rồi quay người đi ra ngoài.
Giai nhân đi xa, miệng lưu đầy vị ngọt.
"Tách ra là vì lần sau tương kiến". Tần Lạc thầm nghĩ.
"Tiểu biệt thắng tân hôn". Tần Lạc tự an ủi minh như vậy.
"Cùng lắm thì tháng sau quay về Dương Thành vấn an gia gia nãi nãi". Tần Lạc lần nữa tự an ủi mình.
-------
Tần Lạc mấy lần tự an ủi mình nhưng vẫn nhìn theo hướng Vương Cửu Cửu ly khai thì lại nhìn thấy một nhân ảnh quen thuộc. Đó là một trung niên ngoại quốc nam nhân thân hình cao lớn mặc một bộ âu phục màu đen, áo sơ mi trắng, đeo cà- vạt, trong tay mang theo một cái vali xách tay màu tím. Người này đang đi vào chỗ soát vé sân bay.
"Bằng hữu". Tần Lạc lên tiếng hô: "Bằng hữu xách va-li màu tím. Đồ đạc của anh bị rơi này".
Không nghỉ tới nam nhân kia không để ý chút nào mà vẫn bước đi đến chỗ soát vé.
"Mang Phổ". Tần Lạc lớn tiếng hô tên hắn sau đó chạy nhanh đến chỗ soát vé.
Nam nhân kia từ đầu đến cuối đều không có quay đầu lại, hắn bị kiểm tra thân thể, vali đi qua máy soi sau đó nhấc vali đi vào bên trong.
Khi Tần Lạc chạy đến chỗ soát vé thì bị chặn lại.
"Để tôi đi vào". Tần Lạc lên tiếng hô: "Bằng hữu của tôi có một đồ vật quên mang theo. Tôi muốn ra tiễn và đưa cho anh ấy".
"Tiên sinh, thực xin lỗi, nếu như ông không có vé thì không thể đi vào đâu".
"Người kia xách vali, trong đó có bom", Tần Lạc lớn tiếng thét to nơi.
Nhân viên an ninh nhìn Tần Lạc nói: "Tiên sinh, nếu như ông làm loạn công việc của chúng tôi, chúng tôi sẽ gọi cảnh sát đó".
Hàng người xếp sau lưng hắn cũng không vui nhìn Tần Lạc hô: "Cậu có tránh ra hay không đâu? Chúng tôi còn phải soát vé đây"
"Ngu ngốc. Cái vali kia đã qua máy móc kiềm tra, làm sao có thể có bom được chứ?"
"Thằng này là thằng điên à? Nhìn có vẻ không giống lắm".
"Jesus". Tần Lạc la lớn.
"Tôi ở chỗ này", Jesus từ sau lưng Tần Lạc chui ra. Vừa rồi Tần Lạc và Vương Cửu Cửu anh anh em em diễn một màn nóng. Jesus rất biết điều trốn ra xa.
"Tôi muốn đi vào". Tần Lạc nói.
"Không có vấn đề gì". Jesus bèn rút từ trong ngực ra một cái Giấy chứng nhận ném cho nhân viên an ninh nói : "Chúng tôi là nhân viên an ninh quốc gia. Tôi muốn vào đi bắt một phần tử khủng bố, anh này là đồng sự của tôi".
Lúc nhân viên an ninh đang kiểm tra Giấy chứng nhận của Jesus thì Tần Lạc và Jesus đã vọt vào.
"Tôi nhìn thấy Mang Phổ". Tần Lạc một bên vừa chạy vừa nói.
"Anh xác định là hắn?" Jesus theo sát đằng sau Tần Lạc hỏi.
"Thoạt nhìn rất giống". Tần Lạc nói.
"Nếu như không phải thì khi tôi gọi hắn từ sau lưng, hắn phải kỳ quái quay đầu nhìn lại mới đúng ---" Tần Lạc nói.
"Có lẽ nhận lầm người". Jesus nói: "Hắn đang ở đâu?"
Hai người bọn họ chạy vào đến chồ cửa lên phi cơ thì nam nhân kia đã biến mất. Sân bay Yến Kinh lớn như vậy, cửa lên phi cơ cũng có mấy chỗ, bọn hắn đi đâu mà tìm bây giờ?
"Nếu như là hắn thì hắn sẽ đi chỗ nào?" Jesus hỏi.
"Đi Mỹ". Tần Lạc nói.
"Chúng ta đi thăm dò xem cửa nào phải đăng ký khi lên máy bay đi Mỹ", Jesus nói.
"Đợi một tý". Tần Lạc nói rồi lấy điện thoại cầm tay ra, bấm cho Hòa Thượng nói : "Hòa Thượng, giúp tôi xem trong vòng hai giờ tới, từ sân bay Yến Kinh có chuyến bay nào đi Mỹ không. Nữa nhớ là xem mỗi chuyến ứng với cửa lên nào".
"Ok". Hòa Thượng sảng khoái đáp ứng. Loại chuyện này thật sự là rất đơn giản, không cần sử dụng đến kỹ thuật Hacker, chỉ cần vào website của sân bay Yến Kinh kiểm tra qua một chút là được rồi: "Một phút sau tôi sẽ gửi message vào điện thoại di động của cậu".
"Cám ơn". Tần Lạc nói.
Không đến một phút đồng hồ sau điện thoại của Tần Lạc đã có tin nhắn. Tần Lạc mở ra xem rồi nói với Jesus : "Tại cửa 25 và 27".
"Chúng ta lập tức chạy qua". Jesus nói: "May mắn là vị trí hai cửa này khá gần đây".
Tần Lạc xác nhận lời Jesus, nếu hai cửa, một cái số 1, một cái số 90 thì khi bọn hắn chạy đến nói không chừng máy bay đã bay mất rồi.
Hai người nhanh chóng chạy đi, khi đến cửa hai mươi bốn thì ngừng lại. Cứa 25 lên phi cơ đang có khách xếp thành hàng dài đăng ký, có một nhóm lữ khách đang tiến vào cabin.
Tần Lạc và Jesus đầu tiên nhắm vào đội ngũ này, hai người bốn mắt dò xét tìm kiếm gã đàn ông mặc âu phục màu đen kia nhưng đáng tiếc là trong đội ngũ này không có ai như vậy.
"Liệu có phải hắn đã lên phi cơ hay không ?" Tần Lạc hỏi.
"Rất có thể". Jesus nói: "Nếu như đúng là hắn thì hắn nhất định sẽ nghĩ biện pháp lên máy bay trước
"Chúng ta phải lên xem". Tần Lạc nói.
"Cái này thì khá dễ dàng". Jesus nói rồi hắn cướp lấy túi của một người phụ nữ trung niên sau đó chạy nhanh về hướng mặt ngoài.
"Ah". Nữ nhân nọ thét to: "Cướp, cướp. Túi của tôi…"
Nghe có người hô cướp, đám an ninh đang bận soát vé lập tức chạy tới bên này. Thừa dịp đám người hỗn loạn Tần Lạc lách mình vọt vào lối lên máy bay.
Tại cửa khoang máy bay còn có một tầng soát vé nữa nhưng Tần Lạc làm bộ không thấy mà vẫn bước nhanh vào trong phi cơ.
"Tiên sinh vé máy bay của ông đâu. Tiên sinh, vé máy bay của ông".
Tần Lạc trực tiếp đi vào bên trong, đối với tiếng kêu sau lưng giả vờ hồ đồ không thèm để ý.
Tiếp viên hàng không thấy Tần Lạc xông vào cabin thi chạy theo sau lưng muốn lôi hắn kéo đi. Ngay sau lúc đó, đám tiếp viên hàng không khác cũng chạy tới chặn đường Tần Lạc.
"Trên máy có phần từ nguy hiểm". Tần Lạc nhìn đám tiếp viên hàng không nói: "Tôi là nhân viên Cục an ninh quốc số 6, cảnh sát Lý Quốc Đống".
Nghe Tần Lạc nói mình là quốc an, hơn nữa đem tên và thân phận Cục 6 báo ra, mấy tên tiếp viên hàng không ngây người ra.
Rốt cục. Tiếp viên trưởng có kinh nghiệm nhất kịp phản ứng nói : "Tiên sinh, xin lấy ra chứng nhận".
"Đã kiểm tra tại cửa an ninh rồi". Tần Lạc nói: "Bằng không thì tôi vào đây bằng cách nào?"
"Thế nhưng mà ----"
"Không có thế nhưng mà cái gì nữa". Tần Lạc cắt ngang lời của bà ta nói: "Bà phụ trách hành khách trên phi cơ này còn tôi phụ trách an ninh quốc gia".
Tần Lạc vừa đi vừa nhìn chung quanh, hiện tại người đăng kỷ không còn nhiều lắm nên rất nhanh hắn đã nhìn qua một lần nhưng đáng tiếc là vẫn không phát hiện ra Mang Phổ.
"Mở cửa toilet ra". Tần Lạc nói.
"Tiên sinh. Trước khi máy bay cất cánh, cửa toilet vẫn khóa Tiếp viên hàng không nói.
"Nguyên lai là như vậy". Tần Lạc cỏ chút thất vọng quay người đi ra ngoài nhưng đột nhiên hắn dừng bước lại rồi lại đi đến cửa toilet và nhìn chằm chằm vào khóa cửa mà ngẩn người ra.
"Tiên sinh". Tiếp viên hàng không còn muốn nói ai nữa thì Tần Lạc ra hiệu bảo hắn chớ có lên tiếng, ý bảo những tiếp viên hàng không này tản ra.
Hắn dùng tay khẽ lắc khoá nhưng không động đậy.
"Chia khóa đâu". Tần Lạc nhìn Tiếp viên trưởng hô. Bà này vẫn hơi chút do dự nhưng vẫn đem chìa khóa toilet đưa cho Tần Lạc.
Tần Lạc đem chìa khóa cắm vào ổ khóa sau đó vặn một cái mở cửa toilet ra. Một màn không thể tường tượng nổi liền xuất hiện ở trước mặt của hắn.
Trong toilet đúng là có người. Một là nam nhân, một là nữ nhân. Nam nhản kia đúng là người ngoại quốc mặc âu phục màu đen mang vali tím mà Tần Lạc nhìn thấy, tay hắn cầm một thanh dao găm nhỏ, mủi dao găm đang chĩa vào cồ cô gái hắn đang bắt giữ.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô gái trắng bệch, toàn thân phát run, bờ môi run rẩy, một câu cũng nói không nên lời.
"Để cho tao đi", nam nhân mặt không biểu tình quát: "Bằng không tao giết nó".