Ai thân cận với anh, người đó sẽ xui xẻo. Đây không phải là sao chổi sao?
Nghe xong lời của Tần Lạc, bầu không khí hiện trường không khỏi trệ lại.
Ở lúc Bạch gia cùng Bạch Phá Cục như mặt trời ban trưa, không ngờ lại có người mắng Bạch Phá Cục ở trước mặt hắn, hơn nữa còn mắng ác như vậy... Không thể không nói, người đàn ông này thật dũng sĩ.
Hơn nữa, người đàn ông này còn là đệ nhất mỹ nữ Yến Kinh Văn Nhân Mục Nguyệt dẫn tới, nàng mãi tới lúc này vẫn ôm tay hắn, chứng tỏ quan hệ hai người cực kì thân mật. Người đàn ông của Văn Nhân Mục Nguyệt mắng Bạch Phá Cục là sao chổi, đây đại biểu cho cái gì?
Chẳng lẽ nói, chiến đấu ba đại gia tộc Tần gia, Bạch gia, Văn Nhân gia vừa chấm dứt, nhà Văn Nhân lại muốn khiêu khích Bạch gia sao?
Mặc dù mọi người đều rất khiếp sợ lời của Tần Lạc, nhưng không ai vì thế mà làm ra bất kỳ phản ứng nào.
Nói giỡn à, đối đầu giữa hai nhân vật lớn, những tôm tép bọn họ cùng đi vào sẽ chỉ bị nghiền thành bụi phấn. Mặc dù một số người rất muốn vuốt mông ngựa Bạch Phá Cục, nhưng cũng không dám vào ngay lúc này lên tiếng đắc tội gia tộc Văn Nhân.
Biểu tình Bạch Phá Cục trầm xuống.
Bồ Tát bùn còn có ba phần tức. Tần Lạc công kích trước mặt mọi người, cho dù tính tình hắn tốt cũng không chịu nổi.
Có điều, hôm nay là hắn làm người quản lý thương hội, nếu bây giờ hắn xảy ra xung đột với Tần Lạc, hình tượng của mình tất nhiên sẽ bị tổn hại, quá trình hội nghị sau đó cũng sẽ chịu ảnh hưởng nhất định...
Tần Lạc không phải là thương nhân, hắn chỉ là bác sĩ. Hắn có thể không hề cố kỵ, nhưng mình thì không làm vậy được.
Sở dĩ Tần Lạc làm như vậy, nói rõ là vua cũng thua thằng liều. Anh muốn ồn ào, tôi sẽ cùng anh gây ầm ĩ. Cùng lắm thì mọi người ra tay, anh ôm tôi tôi ôm anh lăn hơn mười hai mươi vòng ở hội trường này...
Bạch Phá Cục đè tức giận trong lòng xuống, cười lớn nói: "Bác sĩ Tần vẫn thích nói giỡn như vậy..."
Hắn xoay người đối mặt phần đông tân khách, nói: "Tôi xin giới thiệu cho mọi người, đây là Tần Lạc tiên sinh, bác sĩ rất nổi tiếng ở Yến Kinh, tôi nghĩ mọi người nhất định không xa lạ gì nhỉ?"
Đương nhiên không có ai xa lạ.
Nói giỡn. Danh khí Tần Lạc bây giờ cũng không thua ngôi sao ca nhạc đang hot.
Nhưng mà, ở nơi như liên hợp thương hội long trọng giới thiệu một vị bác sĩ... đây không phải là làm mất mặt trước mặt mọi người sao?
Hội liên hợp thương hội, anh là một bác sĩ chạy tới làm rộn cái gì?
Bạch Phá Cục cũng không phải là ngọn đèn nhỏ đã cạn dầu. Lúc Tần Túng Hoành còn sống, hắn để tọa sơn quan hổ đấu, vẫn luôn ẩn nhẫn tính cách của mình. Bây giờ Tần Túng Hoành đã chết, đối thủ duy nhất của hắn chỉ có một mình Văn Nhân Mục Nguyệt. Cuồng vọng cùng kiêu ngạo trong xương liền không kìm nổi mà triển lộ ra ngoài.
"Hắn là bạn trai tôi". Văn Nhân Mục Nguyệt bất động thanh sắc nói. Không biết chuyện gì xảy ra, thấy Tần Lạc bị người ta kỳ thị, trong lòng của nàng liền đầy tức giận. Tâm tình Bồ Tát tu thành nhiều năm cũng không linh quang, thầm nghĩ phải giúp hắn giành lại vẻ vang.
Xôn xao...
Toàn trường xôn xao.
Mặc dù mọi người đều thấy Tần Lạc cùng Văn Nhân Mục Nguyệt đi vào, hơn nữa Yến Kinh cũng sớm có chuyện xấu giữa Tần Lạc cùng Văn Nhân Mục Nguyệt... Nhưng, chuyện xấu cuối cùng vẫn là chuyện xấu. Tần Lạc không chỉ có chuyện xấu với Văn Nhân Mục Nguyệt, còn có chuyện xấu với Vương Cửu Cửu của Vương gia, có chuyện xấu với Lệ Khuynh Thành của Khuynh Thành Quốc Tế, còn có chuyện xấu với hội trưởng chấp hành công hội trung y Lâm Hoán Khê... đối tượng của hắn nhiều như vậy, ai biết người nào là thật người nào là giả?
Tất cả đều là thật?
Không ai tin đáp án như vậy. Bởi vì cho dù là Văn Nhân Mục Nguyệt, hay là Vương Cửu Cửu của Vương gia, hoặc là BOSS Lệ Khuynh Thành của Khuynh Thành Quốc Tế, những cô gái này đều là trong vạn chọn một. Không chỉ có bản thân tư chất xuất sắc, còn có thân phận bối cảnh cường đại... một núi khó chứa ba hổ, huống chi ba hổ đều là cọp cái.
Hơn nữa, cho dù các nàng đồng ý, gia tộc của các nàng sẽ đồng ý à?
Người Vương gia sẽ đồng ý để tiểu công chúa nhà mình làm tình nhân một bác sĩ sao? Đây là không thực tế.
Nhưng mà, hôm nay, bây giờ, giờ này khắc này, Văn Nhân Mục Nguyệt coi như là tinh anh cả Yến Kinh thậm chí cả Trung Quốc thẳng thắn nói rõ quan hệ giữa nàng và Tần Lạc.
Tin tức này một khi truyền đi, sẽ là tin mang tính bùng nổ chấn động thế giới.
"Sao Tần Lạc có thể là người đàn ông của Văn Nhân Mục Nguyệt chứ?"
"Nếu hắn là người đàn ông của Văn Nhân Mục Nguyệt, vậy... Lần trước hắn trước mặt phóng viên "Thiếu niên y vương" nói mình thích Lâm Hoán Khê cùng Lệ Khuynh Thành sẽ giải thích thế nào?"
" Tần Lạc... rốt cuộc hắn có bao nhiêu nữ nhân?"
-----------
Ở đây có bao nhiêu cá nhân, bao nhiêu người thì có bấy nhiêu suy đoán.
Khóe miệng Bạch Phá Cục giật giật, rất nhanh liền khôi phục bình tĩnh, cười ha hả nói: "Đúng rồi. Còn có một phân thận quan trọng tôi chưa giới thiệu... bác sĩ Tần là bạn trai của tiểu thư Mục Nguyệt, là con rể của gia tộc Văn Nhân. Hai người bọn họ được ông trời tác hợp cho. Thật sự là đối tượng hâm mộ của những người đàn ông độc thân như chúng ta..."
Bạch Phá Cục mỗi một câu đều đang khen ngợi Tần Lạc, nhưng mà mỗi một câu đều tạo phiền toái cho Tần Lạc.
Được rồi. Văn Nhân Mục Nguyệt không phải nói Tần Lạc là bạn trai cô sao, vậy tôi dứt khoát giới thiệu hắn là con rể nhà các người. Bây giờ hắn đã có chuyện xấu với Lâm Hoán Khê, có Lệ Khuynh Thành, còn có Vương Cửu Cửu, tôi là muốn nhìn xem hắn sau này làm sao tới gia tộc Văn Nhân cầu hôn...
Nếu hắn cưới cuối cùng chính là cô gái khác mà không phải Văn Nhân Mục Nguyệt cô, đệ nhất mỹ nữ Yến Kinh cô mặt mũi còn để đâu?
Dù sao, hôm nay là chính cô thừa nhận quan hệ với Tần Lạc. Đến lúc đó Tần Lạc cùng cô gái khác kết hôn, vậy thì đại biểu... cô bị knock out.
Những cô gái thế gia như bọn họ, coi mặt mũi còn quan trọng hơn mạng, sao sẽ cho phép bản thân bị knock out?
Tần Lạc tất nhiên hiểu ý của hắn, lên tiếng giúp Văn Nhân Mục Nguyệt giải vây, nói: "Tôi vừa mới theo đuổi thành công, còn chưa quen thử... Cho nên, mọi người nên thông cảm hơn với bọn tôi".
Ý của hắn là nói, mặc dù Văn Nhân Mục Nguyệt nói tôi là bạn trai nàng, nhưng mà, là tôi chủ động theo đuổi nàng. Hơn nữa, tôi còn chưa có quen thử, nàng có thể đá tôi bất kỳ lúc nào.
Nói như vậy, cho dù sau này vợ hắn không phải là Văn Nhân Mục Nguyệt, nàng cũng không quá mất mặt.
Văn Nhân Mục Nguyệt với giải vây của Tần Lạc cũng không cảm kích, nhấc chân đi vào trong đại sảnh.
Tần Lạc ngẩn người, cũng vội đi theo.
Bạch Phá Cục ở phía sau cười mập mờ, rất mập mờ, sau đó bảo mọi người vào đại sảnh.
--------
Sau khách sạn là một hoa viên nhỏ, trải qua thiết kế tỉ mỉ, biến thành một bữa party ngoài trời xa hoa.
Trên bàn hình chữ nhật đặt đầy đủ loại điểm tâm hoa quả cùng rượu thượng hạng, người đứng chung một chỗ nhỏ giọng nói cười. Bầu không khí phía ngoài thoải mái hơn, cũng dễ thở hơn bầu không khí trong đại sảnh nhiều.
Tần Lạc cùng Văn Nhân Mục Nguyệt đi tới hậu viên, hai người không khỏi đồng thời hít vào một hơi sảng khoái.
Người trong đại sảnh rất nhiều, thân phận mỗi người đều không đơn giản, đều không thể đắc tội. Cả đám bọn họ tới hàn huyên mời rượu, mặc dù Tần Lạc giúp Văn Nhân Mục Nguyệt ngăn không ít rượu, nhưng uống cũng có chút choáng.
"Sao anh lại nói mấy lời đó?" Văn Nhân Mục Nguyệt ngưỡng mặt lên nhìn trăng sáng trên bầu trời, lên tiếng hỏi.
"Nói gì?" Tần Lạc hỏi.
"Nói quen thử". Văn Nhân Mục Nguyệt nói. "Để giải thích với những người không quan trọng kia sao?"
Tần Lạc lấy khay nhỏ, chọn mấy thứ hoa quả để lên, sau đó đưa cho Văn Nhân Mục Nguyệt, nói: "Em dùng cách này giúp anh giải vậy, khiến anh rất ngoài ý muốn".
"Anh rất phản cảm?"
"Không có không có". Tần Lạc vội phủ nhận. "Nói thật, cảm giác khắc đó... thật quá tuyệt vời".
Tần Lạc nghiêng người nhìn khuôn mặt Văn Nhân Mục Nguyệt ở dưới ánh đèn như trăng sáng, thương tiếc nói: "Nói thế nào em cũng là đệ nhất mỹ nữ Yến Kinh, cho dù anh dối trá thế nào, cũng không có cách gì phủ nhận điểm này... được một đại mỹ nữ như vậy ở trước mặt nhiều người như vậy thừa nhận anh là bạn trai cô ấy... mặc dù anh biết đây là giả. Nhưng trong lòng anh vẫn rất kiêu ngạo".
"Nhưng mà, chuyện anh em cũng biết..." Tần Lạc nhìn Văn Nhân Mục Nguyệt. "Anh không thể cho em được cái gì. Cũng không dám cô phụ em. Nếu đến lúc đó anh muốn kết hôn với người khác, vậy sẽ tổn thương đến danh dự của em... cho nên, anh nói là mới quen thử. Đến lúc đó nếu anh kết hôn, liền nói anh không đạt tiêu chuẩn của em. Như vậy không phải tốt sao?"
Miệng Văn Nhân Mục Nguyệt ngậm một quả nhỏ, hai má phình ra, thoạt nhìn vô cùng đáng yêu.
Nàng nhìn chằm chằm Tần Lạc không chút chớp mắt, nhưng cũng không chủ động mở miệng nói chuyện.
"Sao thế?" Tần Lạc bị nàng nhìn chằm chằm đến độ có hơi sợ hãi trong lòng. "Anh nói sai rồi hả?"
"Anh thường xuyên làm chuyện lừa mình dối người như vậy sao?" Khóe miệng Văn Nhân Mục Nguyệt hơi nhếch lên, mang theo nụ cười rất kỳ lạ. Dí dỏm, duy mỹ, nhưng mà, ở trong mắt Tần Lạc lại phi thường không thoải mái.
Nàng giống như đang khinh bỉ mình.
"Ừ". Tần Lạc hung dữ nhìn chằm chằm nàng. "Có điều trước kia đều làm vì mình. Lần này là vì em".
Cô nàng này, dám dùng ánh mắt như vậy nhìn mình, thật đáng đánh đòn... Bạn đang đọc truyện được copy tại
"Anh nên biết, em căn bản không thèm để ý những chuyện này". Văn Nhân Mục Nguyệt nói.
"Anh cũng không để ý". Tần Lạc nói. Hắn nhìn Văn Nhân Mục Nguyệt, nói: "Nhưng anh để ý đến cảm giác của em. Anh không muốn vì anh... tổn hại đến em".
Ánh mắt Văn Nhân Mục Nguyệt nhìn chằm chằm Tần Lạc sáng quắc, Tần Lạc cũng không cam chịu yếu thế mà nhìn lại.
Sau đó, nàng khẽ thở dài, giọng đầy miễn cưỡng nói: "Tần Lạc, làm sao bây giờ đây?"