Nghe Cung Thành Giới nói ông ta đã nắm được một ít chứng cớ, ánh mắt của mọi người đều tập trung vào người ông ta. Ai ai cũng muốn biết rốt cuộc kẻ tiết lộ tin tức kia là ai.
Người này không chỉ là kẻ thù của chính phủ Nhật Bản mà còn là kẻ thù của tất cả mọi người.
Ánh mắt Cung Thành Giới liếc nhìn toàn hội trường, sau khi lướt qua tất cả mọi người, ánh mắt ông ta dừng trên người Tần Lạc và nói: "Bác sỹ Tần Lạc, anh có muốn nói gì không?"
Khi nghe câu này, mọi người đều quay nhìn Tần Lạc với sắc mặt cực kỳ quỷ dị.
Đột nhiên Cung Thành Giới hỏi câu đó không phải đã chứng minh chuyện này có liên quan tới người Trung Quốc sao? Nếu không ở đây có hơn mười đội trưởng các đoàn tại sao ông ta chỉ hỏi ý kiến Tần Lạc, đội trưởng đoàn Trung Quốc?
Sau khi nghe phiên dịch xong, hai mắt Tần Lạc ánh lên, hắn nói: "Tôi cũng rất muốn biết kẻ nào đã tiết lộ bí mật".
"Chẳng lẽ chúng còn muốn ném cục cứt này lên đầu mình sao?" Tần Lạc thầm cười nhạt. Sợ rằng đã khiến chúng thất vọng rồi.
Cung Thành Giới gật đầu nói: "Thời báo New York nước Mỹ là nơi đầu tiên tiết lộ tin tức vi rút ngọn lửa. Đương nhiên chính phủ chúng tôi đã cử người liên lạc với bọn họ. Bọn họ đã từ chối cho biết người nào đã tiết lộ tin tức này. Thế nhưng có một thành viên tờ báo biết rõ tình hình đã lén tiếp xúc với chúng tôi. Người ấy nói người cung cấp tin tức cho bọn họ là người Trung Quốc. Bọn họ đã trả năm triệu USD cho tin tức này".
Tần Lạc không nhịn được mỉm cười nói: "Cung Thành Giới tiên sinh, lần trước có người nghi ngờ tôi giết chết bệnh nhân lây nhiễm. Kết quả tôi vô tội còn lần này thì sao? Nếu như chính phủ Nhật Bản thật sự không chào đón chúng tôi đoàn y tế Trung Quốc chúng tôi rút lui là được. Không cần phải dùng thủ đoan ti tiện như này để đuổi chúng tôi đi".
Cung Thành Giới không khỏi tức giận. Con người này thật sự có bản lãnh đánh không ngã, quá lợi hại.
Ông ta chẳng muốn lên tiếng nữa chỉ phất tay. Thư ký ở đằng sau lập tức lấy ra một chiếc đĩa CD, cho đĩa CD vào thiết bị ở trên bàn chủ tọa hội nghị.
Rất nhanh chóng trong phòng hội nghị vang lên giọng nói của một người đàn ông Trung Quốc nói chuyện với một người Mỹ.
"Năm mươi nghìn USD, không bớt một xu" Giọng nói của người đàn ông Trung Quốc vang lên.
"Không không không. Cao quá, thậm chí tôi còn không biết tin tức của anh có tác dụng hay không, có thể thuyết phục được cấp trên của chúng tôi hay không" Một người Mỹ nói tiếng Trung Quốc mặc dù giọng nói không tiêu chuẩn nhưng đại khái mọi người có thể nghe và hiểu ý ông ta.
"Nhất định là được đăng. Không chỉ có thời báo New York muốn có thậm chí toàn bộ báo chí trên thế giới sẽ đưa tin tức này lên trang nhất. Ngài sẽ nhanh chóng được thăng chức, tăng lương. Ngài cũng sẽ trở thành anh hùng của loài người. Tất cả mọi người sẽ bàn tán về ngài, mọi người sẽ cám ơn ngài. So sánh với những điều đó năm mươi nghìn USD quả thực quá ít".
"Anh đã cho rằng năm mươi nghìn USD cũng còn quá ít vì sao anh còn muốn bán nó cho tôi? Tại sao không phải là Washington Post hay là các tờ báo khác? Anh cũng biết nếu như tin tức này thật sự giá trị, các tập đoàn truyền thông khác sẽ bỏ ra một số tiền rất lớn để mua nó".
"Lý do này khiến anh nhất định không thể tin được" Người đàn ông cười nói: "Bởi vì anh nói tiếng Trung Quốc".
Âm thanh chấm dứt nhưng chuyện đã rất rõ ràng. Người tiết lộ tin tức là người Trung Quốc.
"Quả nhiên là bọn họ. Đám người xấu xa này quá mất mặt. Chỉ vì năm mươi nghìn USD mà bán linh hồn cho quỷ dữ. Chẳng lẽ bọn họ không sợ xuống địa ngục sao?"
"Người Trung Quốc phải gánh chịu tất cả tổn thất. Phải trừng phạt bọn họ táng gia bại sản"
"Liệu có phải đây chính là một âm mưu không? Nếu như người Trung Quốc muốn bán tin tức, vì sao còn trao đôi với nhau bằng tiếng Trung Quốc? Thậm chí bọn họ hoàn toàn có thể thuê một người nước ngoài làm chuyện này".
"Bởi vì bọn họ sợ thuê người nước ngoài sẽ làm lộ bí mật. Hơn nữa nhiều người tham gia, tiền được chia sẽ ít đi".
Tần Lạc thờ ơ với những chỉ trích của mọi người, hắn nghiêm túc nhìn Cung Thành Giới hỏi: "Tôi muốn biết thái độ của chính phủ Nhật Bản đối với chuyện này".
"Chúng tôi sẽ cố gắng tìm ra kẻ tiết lộ tin tức".
"Cho nên các vị nghi ngờ người Trung Quốc làm việc này sao?"
"Tôi đã cung cấp chứng cứ, quả thật người Trung Quốc đã tiết lộ bí mật của vi rút ngọn lửa" Cung Thành Giới nói.
Tần Lạc nổi giận.
Tần Lạc nhảy lên ghế, chỉ thẳng vào mặt Cung Thành Giới mắng: "Ông đúng là đồ ngu ngốc bẩm sinh di truyền hay là trải qua tự học biến mình thành kẻ ngốc? Nếu như chúng tôi là người bán thông tin vi rút ngọn lửa, chúng tôi sẽ tìm một người Trung Quốc giao dịch với thời báo New York sao? Còn một điều rất đặc biệt, chỉ vì phóng viên nói tiếng Trung Quốc mà đối phương bán tin tức sao?"
"Một cái bẫy vu oan giá họa như này mà ông cũng tin tưởng sao? Nếu như không phải trong não các ông toàn là bã đậu, vậy chứng minh các ông có ý đồ xấu. Các ông lo lắng Trung Y có cơ hội giải quyết được vi rút ngọn lửa sao? Các ông đang sợ hãi sao? Các ông vẫn muốn đuổi tận giết tuyệt với Trung Y sao?"
"Không mặc véc thì không thành quý ông. Băng đảng mafia khi làm việc còn mặc véc thắt cà vạt. Xã hội đen còn có dũng khí dám làm dám chịu. Các ông ngoại trừ chỉ biết giờ những thủ đoạn vặt vãnh, nói mấy câu ngu ngốc khiến người ta chê cười, các ông còn biết làm cái gì nữa?"
Tần Lạc giống như hạt đậu nành nổ tung trong hơi nóng, như chấn động sét đánh. Mỗi câu nói là phát tiết lửa giận của mình. Hắn không quan tâm phiên dịch có theo kịp tốc độ nói của mình hay không hay còn đang luống cuống tìm từ ngữ hoàn hảo để diễn đạt câu "ông là đồ ngu ngốc bẩm sinh di truyền hay là qua cố gắng tự học thành kẻ ngu?"
"Vi rút ngọn lửa là nguy cơ của toàn bộ loài người, mỗi một người hẳn vì thế mà cố gắng. Đây chính là sứ mạng của những người hành nghề y chúng ta, cũng chính là vinh quang của chúng ta. Các ông thì sao? Các ông đang làm gì vậy? Các ông đang đơn độc chiến đấu, ai cũng phong tỏa thành quả nghiên cứu của minh, sợ hãi bị người khác sử dụng. Tham lam. nhỏ mọn, chỉ biết tư lợi cho bản thân. Nếu như vi rút ngọn lửa vì sai lầm của các ông mà bộc phát quy mô lớn. Hành vi tàn nhẫn của các ông chính đang hủy diệt loài người. Các ông chính là tội phạm của toàn bộ loài người. Nếu như sau này còn có lịch sử, các ông sẽ bị liệt vào sử sách, sẽ bị đời sau coi thường và chế nhạo".
Tần Lạc nhìn Cung Thành Giới với vẻ hãnh diện, lớn tiếng nói: "Cung Thành Giới, sự nghi ngờ của ông làm tổn thương nghiêm trọng tình cảm của tôi và đoàn Trung Y Trung Quốc. Tôi lấy tư cách là đội trưởng đoàn Trung Y Trung Quốc tuyên bố, nước Trung Quốc rút khỏi nhiệm vụ này".
Nói xong hắn quay người đi ra bên ngoài.
Rầm...
Sau lưng nổ tung.
Khi Tần Lạc và Vương Dưỡng Tâm đang thu dọn hành lý trong phòng, trước cửa đã chật kín người.
"Mắng hay lắm" Vương Dưỡng Tâm kích động tới mức mặt đỏ bừng. "Em biết là ra ngoài với anh tuyệt đối sẽ không nhàm chán. Tới tận lúc này anh không làm em thất vọng".
Tần Lạc chỉ muốn vung quyền đánh.
"Miệng của anh rất lợi hại, câu nói: "Ông là đồ ngu ngốc bẩm sinh di truyền hay là qua cố gắng tự học thành kẻ ngu." sao anh lại có thể nghĩ ra được?"
"Anh không thấy khi đó Cung Thành Giới tái mặt. Khó chịu mà. Thế nhưng khá nhiều người rất hả hê. Thật ra bọn họ chỉ mong chúng ta rời đi".
Vương Dưỡng Tâm bỏ quần áo đang gấp xuống, hỏi: "Chúng ta thật sự phải đi sao? Không phải chỉ dọa bọn họ chứ?"
"Đi" Tần Lạc nghiến răng nói.
Kẻ sĩ có thể chết, không thể chịu nhục!
Thầy thuốc tức giận không thể chết, cũng không thể chịu nhục.
"Được. Vậy quay về" Vương Dưỡng Tâm nói: "Em sẽ gọi điện cho bọn họ thu dọn hành lý".
Tần Lạc không biết nói gì hơn. Rõ ràng Vương Dưỡng Tâm nghĩ thông báo thu thập hành lý lúc trước của hắn là già dối.
Khi Tần Lạc và Vương Dưỡng Tâm kéo hành lý ra khỏi cửa, trước cửa đã chật kín người.
Cung Thành Giới và các nhân viên của ông ta, đội trưởng các đoàn, còn cả thành viên đoàn Trung Y đã thu thập xong hành lý chuân bị cùng hắn quay về.
Còn cả cảnh vệ vũ trang của doanh trại 307.
Cung Thành Giới rẽ đám người đi tới, nói: "Đội trưởng Tần Lạc, tôi hy vọng anh có thể cẩn thận suy nghĩ về hành vi của mình. Anh hắn phải biết hành vi của anh sẽ mang lại những gì cho cá nhân anh và đất nước của anh. Anh nên xin lỗi chúng tôi vì những điều anh mới nói".
"Cút ngay" Tần Lạc quát, kéo va ly đi ra ngoài.
"Đứng lại" Cung Thành Giới hô to.
Tần Lạc không quan tâm. đi nhanh.
"Đội trưởng Tần Lạc, đây là cảnh cáo lần thứ nhất" Cung Thành Giới nói to. "Nếu như anh cố tình rời khỏi nơi này, binh lính phụ trách bảo vệ sẽ nổ súng bởi vì tôi nghi ngờ anh đã bị lây nhiễm vi rút ngọn lửa. Lúc này các anh ra ngoài sẽ là một tai họa với con người".
Đột nhiên Tân Lạc quay người.
Sắc mặt hắn cau có, hai mắt đỏ ngầu.
Phẫn nộ, nóng nảy, sát khí và cả sự khinh miệt.
"Nổ súng?" Tần Lạc phá lên cười. "Ông không dám".
Nói xong hắn quay người bước nhanh.
"Chuẩn bị" Cung Thành Giới nói với viên sĩ quan bên cạnh.
Lách cách
Rất nhiều binh lính cầm súng xung quanh mở chốt an toàn, lên đạn nhắm vào Tần Lạc và các thành viên đoàn Trung Y Trung Quốc.
Các thành viên đoàn Trung Y Trung Quốc đi theo sau Tần Lạc nhìn thấy thái độ đằng đằng sát khí của người Nhật Bản thoáng run rẩy, sợ hãi bước chân run run, do dự không quyết, không biết chính mình có nên đi theo đội trưởng hay không.
Bọn họ tới chữa bệnh cứu người, không muốn cái bia cho binh lính.
Tần Lạc, không, một lần nữa đi về phía trước.
Đại Đầu xung trận lao lên trước dùng thân thể to lớn của mình che chắn phía trước Tần Lạc.
Jesus, Ly một trái một phải bảo vệ hai bên sườn Tần Lạc, cũng chính là dùng cơ thể mình bảo vệ hai bên sườn hắn.
Vương Dưỡng Tâm quay người nhìn đám đông thành viên trong đoàn đứng im không nhúc nhích, cười nhạt nói: "Các vị sẽ cảm thấy hô thẹn vì hành vi nhu ngược, sợ hãi của mình ngày hôm nay".
Nói xong anh ta nhanh chóng đuổi theo Tần Lạc.
Hơn mười thành viên khác trong đoàn đưa mắt nhìn nhau: tôi nhìn anh, anh nhìn tôi không biết cần phải làm gì.
"Đi thôi. Bọn họ không dám nổ súng đâu" ai đó nói to sau đó đi nhanh về phía trước.
"Chắc thì mọi người cùng chết" Lại có người đuổi theo.
"Đúng. Mọi người cùng đi. Mọi người cùng chết".
Một người.. hai người... ba người.