Fujii dẫn đầu các quan chức chính phủ Nhật Bản cúi đầu xin lỗi Tần Lạc. Coi như bọn họ thể hiện đủ thành ý.
Nếu như Tần Lạc vẫn cương quyết không tha những người khác sẽ coi hắn không biết điều. Uy vọng và ấn tượng tốt hắn mới thu hoạch được sẽ lặp tức tan biết hoàn toàn.
Hơn nữa khi một thủ tướng tình nguyện cúi đầu trước một người, bản thân chuyện này đã nói lên nhiều ý nghĩa.
"Ngài thủ tướng, không phải chúng tôi cố tình gây chuyện mà vì chúng tôi không thể chịu được sự sỉ nhục này. Chúng tôi đại diện cho đất nước Trung Quốc tới đây, vinh dự của chúng tôi là vinh dự của đất nước mình. Nỗi sỉ nhục của chúng tôi là nỗi sỉ nhục của đất nước... tôi tuyệt đối sẽ không bao giờ cho phép chuyện đó xảy ra với chúng tôi" Tần Lạc lên tiếng, dùng một cái cớ danh chính ngôn thuận cho hành vi "xông ra doanh trại" của mình.
Dù sao cũng là lỗi của các người. Chúng tôi không có gì sai trái.
"Tôi có thể hiểu" Thủ tướng Fujii nói. "Tôi đã biết chán tướng sự việc. Tôi có thể cam đoan với đội trưởng Tần Lạc và các thành viên trong đoàn rằng chúng tôi nhất định sẽ điều tra chân tướng kẻ tiết lộ bí mật, trả lại sự công bằng cho các vị".
"Cám ơn. Cám ơn ngài thủ tướng đã hiểu" Tần Lạc nói. "Bây giờ chúng tôi xin cáo từ".
"Không, không" Thủ tướng Fujii vội vàng ngăn cản. Trước khi chuyện hôm nay xảy ra bọn họ không để cho Tần Lạc ra đi. Xảy ra chuyện hôm nay bọn họ càng không thể để Tần Lạc bỏ về.
Vi rút ngọn lửa vẫn chưa giải quyết xong, đoàn Trung Y Trung Quốc đã bỏ về. Khi đó toàn bộ giới truyền thông thế giới sẽ tập trung vào bọn họ. Nếu như bọn họ tiết lộ chút thông tin nào đó, một lần nữa hình tượng của chính phủ Nhật Bản sẽ bị tổn hại. "Đội trưởng Tần Lạc, ngài tạm thời không thể đi được".
"Còn chuyện gì nữa sao?" Tần Lạc biết rồi mà vẫn hỏi.
Thủ tướng Fujii dẫn theo phiên dịch đi tới gần Tần Lạc, ông thành khẩn nói: "Đội trưởng Tản Lạc, ngài là một thầy thuốc ưu tú, các thành viên của ngài cũng là những thầy thuốc ưu tú. Cũng chính bởi điều này nên chính phủ Trung Quốc mới phái những thầy thuốc ưu tú các vị tới Nhật Bản giúp đỡ chúng tôi".
"Tôi và ngài đều hiểu rõ rằng vi rút ngọn lửa là một phiền phức rất lớn, còn phiền phức hơn tất cả những đại nạn mà chúng ta đã từng trải qua. Nếu như chúng ta không thể xử lý nó, nó sẽ hủy diệt toàn bộ loài người chúng ta... đây không phải là điều thổi phồng. Quả thật nhân viên của tôi đã báo cáo với tôi như thế đó".
"Mặc dù trước đây đã từng có hiểu lầm, không vui vẻ nhưng bây giờ hiểu lầm đã được giải quyết. Bây giờ chính là lúc chúng ta phải tập trung nhất trí đoàn kết các lực lượng để vượt qua cửa ải khó khăn này. Đội trưởng Tần Lạc, chúng tôi cần ngài, toàn bộ loài người cần ngài. Ngài nhất định phải ở lại. Sau này nhân loại khắp thế giới sẽ hiểu ngài đã làm những gì vì bọn họ".
Thủ tướng Fujii nhìn thật sâu nào hai mắt Tần Lạc, giống như đang ngắm nhìn người yêu của mình: "Đội trưởng Tần Lạc, xin mời ngài chấp nhận lời mời của tôi ở lại".
Tần Lạc do dự.
Hứa Đông Lâm đi tới nói: "Anh có thể vì vinh dự của đất nước mà dẫn theo bọn họ dùng ngực mình chống lại nòng súng. Chẳng lẽ anh không thể ở lại vì tính mạng của toàn bộ loài người sao? Đây không phải là chuyện một thầy thuốc nên làm hay sao? Lúc này loài người còn chuyện gì cần thầy thuốc làm hơn lúc này sao?"
Hoffman đứng ở bên cạnh cũng khuyên nhủ: "Tần Lạc tiên sinh, anh nhất định phải ở lại. Chúng tôi cần có anh. Tôi tin tường anh nhất định sẽ mang tới kỳ tích cho chúng tôi giống như anh đã chữa khỏi bệnh cho công chúa Garbo của chúng tôi"
Levi Strauss, đội trưởng đoàn y học nước Mỹ đi tới, ôm Tần Lạc một cái và nói: "Nói thật trước kia tôi không thích anh bởi vì những chuyện anh làm trước kia. Anh biết đấy, những chuyện trước kia. Thế nhưng bây giờ tôi bắt đầu thích anh. Tần Lạc, anh không thể đi. Anh nên tham gia vào đoàn thể của chúng tôi".
"Mới rồi anh đã nói rất đúng. Chúng tôi quá ích kỷ. Mỗi người chúng tôi đều muốn chính mình giải quyết vi rút ngọn lửa. Mỗi người đều muốn dùng thuốc kháng vi rút kiếm tiền. Ôi, chúa ơi. Nghĩ tới việc thấy toàn bộ loài người trên thế giới cần vắc-xin phòng bệnh của chúng ta như thế nào, đó chính là tiền bạc, sự giàu có kinh khủng bực nào. Thế nhưng anh đã đánh thức chúng tôi. Năng lực của một người có hạn. Mỗi đoàn thể nghiên cứu có phát hiện khác nhau... chúng ta nên đoàn kết lại, chúng ta phải chia xẻ thông tin chúng. Chỉ có như vậy chúng ta mới có thể tiêu diệt vi rút ngọn lửa".
Ông ta nắm chặt tay Tần Lạc nói: "Tần, trước khi chưa tiêu diệt được nó, anh không thể đi".
Tần Lạc quay người nhìn Vương Dưỡng Tâm. Vương Dưỡng Tâm cười nói: "Anh hãy quyết định".
Hắn lại quay nhìn những thành viên của mình đã cùng nhau chống chọi trước mũi súng. Ai nấy đều cười đầu kiêu ngạo nói: "Đội trưởng, anh hãy quyết định. Chúng tôi nghe lời anh..."
Tần Lạc gật đầu, nói với thủ tướng Fujii: "Đạo đức nghề nghiệp thầy thuốc không cho phép tôi bỏ về. Tôi sẽ ở lại".
"Cám ơn" Thủ tướng Fujii vui mừng nói.
"Tiểu thư, nhờ cô chuyển hộ tôi tấm danh thiếp này tới quý cô mặc áo da màu đen kia" Một người đàn ông trung niên mặc áo véc Armani, tay áo thoáng kéo lên để lộ đồng hồ Thiên Vương trị giá cả trăm nghìn lên tiếng một cách tao nhã, lịch sự, vừa nhìn cũng biết ngay cực kỳ ưu tú, giơ tay cản nữ tiếp viên hàng không, mỉm cười đề đạt nguyện vọng bản thân.
Nữ tiếp viên hàng không không nhận tấm danh thiếp. Cô nói vẻ khó xử: "Tiên sinh, tôi rất muốn phục vụ ngài. Nhưng tôi không thể không nói cho ngài biết tôi đã thay mặt mấy vị tiên sinh chuyển danh thiếp và quà tặng nhưng đều bị tiểu thư đó từ chối".
Người đàn ông cau mày. nói như có chút không cam lòng: "Hãy thử, Làm phiền thử giúp tôi xem".
"Dạ" nữ tiếp viên hàng không trả lời rồi bước đi.
Có thể nói trong chuyến bay KI 580 từ Yến Kinh tới Tokyo hôm nay. các hành khách nam có một ngày đẹp trời bởi vì có một người phụ nữ mang khí chất hiếm có của một ngôi sao quốc tế làm bạn đồng hành với bọn họ trong suốt quãng đường dài buồn tẻ này. Nguồn truyện:
Người phụ nữ mặc một chiếc T-shirt màu đen, một chiếc áo khoác da màu đen, một chiếc quần da cũng màu đen, một đôi giày cao gót khiến bản thân nàng trông cao hơn cả khá nhiều người đàn ông. Mái tóc dài xõa vai đôi mắt bị che khuất bởi một đôi kính dâm màu đen to.
Từ đầu tới cuối, người phụ nữ không tháo đôi kính xuống. Tất cả mọi người chỉ nhìn thấy non nửa gương mặt nàng nhưng mặc dù là vậy, mỗi một người đàn ông có mặt trên chuyến bay đều thần hồn điên đảo bởi phong thái hấp dẫn của nàng.
Có khá nhiều người đàn ông tự tin với khả năng của mình đều nảy sinh ý định. Có người nhờ nữ tiếp viên hàng không đưa giúp danh thiếp. Có người chuyển một tờ giấy ân cần chào hỏi. Có người còn trực tiếp nhờ tặng một món quà quý giá. Nhưng người phụ nữ đều đối xử như nhau, cho dù là ai đưa tặng cái gì, nàng đều một mực từ chối.
Thậm chí người phụ nữ còn không liếc mắt nhìn những tấm danh thiếp hay mở những hộp quà tinh xảo xem bên trong có gì quý giá. Nàng trực tiếp đưa cho nữ tiếp viên hàng không trả lại.
Hành động của nàng khiến nữ tiếp viên hàng không cực kỳ nuối tiếc. Nếu như bọn họ tặng danh thiếp hay quà cho mình thì tốt biết bao nhiêu.
Bọn họ vụng trộm nhìn tên trên các tờ danh thiếp, trong đó có hai cái tên thường xuyên xuất hiện trên tạp chí kinh tế tài chính.
Khi máy bay hạ cánh xuống sản bay Tokyo đã hơn 4 giờ chiều.
Hôm nay thời tiết Tokyo không tệ quá, ánh nắng rực rỡ. Thế nhưng vì nguyên nhân khí hậu biển, gió biển vẫn thổi khá mạnh. Nếu như không mặc áo khoác quả thật sẽ có cảm giác hơi lạnh.
Người phụ nữ trang phục đen xuống máy bay.
Bước chân của nàng rất nhanh cũng rất mạnh, tiếng giày cao gót đạp trên nền đá cầm thạch phát ra những âm thanh rất vui tai.
"Lệ tiểu thư, xin chờ một chút" Một giọng đàn ông vang lên phía sau.
Người phụ nữ quay đầu lại, nhìn thấy một gương mặt quen thuộc.
"Quả Vương, sao anh lại ở đây?" Lệ Khuynh Thành nhạc nhiên nhìn Quả Vương. Lần đầu tiên Văn Nhân Mục Nguyệt gặp Tần Lạc chính là ở Khuynh Thành Quốc Tế của Lệ Khuynh Thành sau này hai người dần dần quen nhau. Hai người còn có nhiều vụ đầu tư chung, trong đó có vài việc chính Quả Vương đi đàm phán cho nên Lệ Khuynh Thành không xa lạ gì với Quả Vương.
Thế nhưng sao anh ta lại ở Tokyo?
Hơn nữa vì sao anh ta lại biết minh sẽ tới Nhật Bàn ra sân bay đón mình?
"Tiểu thư mới sang du lịch" Quả Vương cười nói. Chỉ có thể trả lời vấn đề đó như vậy mà thôi.
Ánh mắt Lệ Khuynh Thành sáng lên nhưng sắc mặt nàng vẫn bình thường, nàng lên tiếng hỏi: "Bây giờ cô ấy đang ở đâu?"
"Tiểu thư đang ở trong thành phố, cử tôi tới sân bay đón cô" Quả Vương nói.
"Cám ơn" Lệ Khuynh Thành nói. Nàng là người thông minh hơn người, rất nhiều chuyện mới nghĩ đã hiểu rõ ràng. Vào thời khắc mang tính chất quan trọng mà Văn Nhân Mục Nguyệt đi tới Nhật Bản chứng minh cô ấy đã hoàn toàn đầu hàng trước Tần Lạc. Trong khi đó cô ấy cử Quả Vương tới sân bay đón mình, chứng minh Tần Lạc đã thông báo tin tức mình tới Nhật Bản cho cô ấy.
Cô ấy làm như một chủ nhà đi nghênh đón, chẳng lẽ Tần Lạc đã xác nhận vị trí của cô ấy rồi sao?
Thế nhưng nếu là như vậy nếu Lâm Hoán Khê tới thì làm thế nào?
Mặc dù nghĩ ràng suy nghĩ có gì đó không đạo đức nhưng Lệ Khuynh Thành vẫn mang tâm trạng háo hức chờ xem kịch vui.
"Lệ tiểu thư, trước tiên tôi dẫn cô ra xe nghỉ ngơi" Quả Vương nói.
"Xem ra người anh muốn nghênh đón không chỉ có mình tôi?" Lệ Khuynh Thành đi sau Quả Vương cười khì khì nói.
Quả Vương không dám dấu giếm, mà thật ra cũng không thể dấu. Anh ta nói: "Chúng tôi đã tìm hiêu được Vương Cửu Cửu tiểu thư đang bay từ Dương Thành tới. 30 phút nữa máy bay của cô ấy sẽ hạ cánh".