Xôn xao
Lời của Tần Lạc giống như là một quả bom nổ tung trên mặt hồ yên tĩnh, sự bùng nổ này khiến đám phóng viên như ngất đi. Có người vẻ mơ hồ, bọn họ đang nghĩ liệu có phải Tần Lạc đang đùa hay không nhưng rất nhanh bọn họ có phản ứng lại. Có phải hay không, không cần lo, cái mấu chốt là đương sự là người "thẳng thắn".
"Tần Lạc tiên sinh, lời cậu nói mới rồi có phải sự thật hay không, cậu quả thật là có bốn cô bạn gái hả?"
"Tần Lạc tiên sinh, Trung Quốc không phải có chế độ một vợ một chồng sao? Cậu chuẩn bị xử lý tình cảm của các cô ấy như thế nào?"
"Tần Lạc đội trưởng, tình huống virus ngọn lửa tiến triển thế nào rồi"
"Ngu ngốc, bây giờ hỏi gì virus ngọn lửa, hỏi nữ nhân của hắn mau"
"Các vị đã có được đáp án rồi". Tần Lạc lên tiếng nói: "Các vị nên đi đi thôi. Tôi sẽ không trả lời bất cứ câu hỏi nào nữa".
Jesus cùng Đại Đầu đi trước mở đường, Vương Dưỡng Tâm và đám người phiên dịch Tiểu Lý cùng nhau đi vào chợ dược thảo.
Các phóng viên theo dõi một hồi phát hiện ra Tần Lạc quả nhiên là chuyên tâm chọn lựa các loại dược liệu, không thèm nhìn bọn họ nửa con mắt thì lúc này mới không cam lòng chụp một ít ảnh rồi vội vàng rời đi trở về làm tin. Tin tức hot như vậy chung quy không thể để cho báo khác đoạt được tiên cơ.
Đợi đám phóng viên này tản đi Vương Dưỡng Tâm mới nóng lòng nói: "Sao cậu có thể nói cho bọn họ chân tướng sự việc được? Như vậy tình huống không phải càng ngày càng không xong sao?"
"Cái này nguyên bản chính là chân tướng. Có cái gì không thể nói ra được?", Tần Lạc vừa cười vừa nói: "Hơn nữa, việc quan trọng nhất của chúng ta bây giờ là phá giải được virus ngọn lửa, những chuyện khác không trọng yếu".
"Nhưng nói như vậy thì danh tiếng của cậu không phải là bị phá hủy hay sao?", Vương Dưỡng Tâm khó hiểu hỏi lại. Hắn cùng bằng hữu của Tần Lạc, là huynh đệ nhưng ở sâu trong lòng hắn lại coi Tần Lạc như thần tượng. Hắn có thể dễ dàng tha thứ cho người khác hất bát nước bẩn vào mình nhưng không dễ dàng tha thứ cho người khác công kích nhục mạ thần tượng của mình: "Như vậy đi. Tôi đi tìm bọn họ nói rằng cậu chỉ nói đùa thôi, bởi vì bọn họ bám theo cậu, ảnh hưởng công tác của cậu cho nên mới cố ý nói như vậy đề đuổi bọn họ đi".
Tần Lạc vẻ mặt chăm chú nhìn về phía Vương Dưỡng Tâm nói: " Nếu như ông là các cô ấy, ông sẽ thích loại đáp án nào? Là nói cho các cô ấy chân tướng hay là nói anh và em chỉ là bằng hữu bình thường?"
Vương Dưỡng Tâm á khẩu không trả lời được. Người này muốn nghĩ thay cho nữ nhân của hắn? Lúc này là lúc nào mà còn lo lắng đến chuyện đó?
"Lựa chọn loại nào?" Tần Lạc hỏi lại.
"Cái trước". Vương Dưỡng Tâm nói: "Bất cử một người phụ nữ nào cũng không hy vọng bị nam nhân của mình phủ nhận, đó là đối phương không tôn trọng mình".
"Suy nghĩ của các cô ấy khẳng định là giống ông". Tần Lạc nói: "Ông cũng rõ ràng mà, tôi không có gì cho các cô ấy, đây là một trong số rất ít việc tôi có thể làm, cho dù thiên hạ có mắng tôi, không cần tôi thì tôi cũng không cần bọn họ, cho nên không cần cố kỵ cảm thụ của bọn họ. Các cô ấy chính là người tôi quan tâm nhất, nếu như có thể làm cho các cô ấy vui vẻ một chút, vậy là đủ rồi".
"Khó trách có nhiều phụ nữ thích cậu như vậy" Vương Dưỡng Tâm cười khổ nói.
"Đương nhiên. Tôi là Tình thánh mà". Tần Lạc hắc hắc cười hai tiếng rồi bước nhanh về phía trước. Vương Dưỡng Tâm đành đi theo, bị châm chọc hắn đành làm bộ không nhận ra.
"Chúng ta mua dược liệu này làm cái gì?" Vương Dưỡng Tâm nhìn túi đồ trong tay phiên dịch nói: "Chúng có thể tiêu diệt được virus ngọn lửa hay không?"
"Không nhất định". Tần Lạc lắc đầu nói: "Nhưng vẫn có thể thử xem".
Đây là phương tề trong Kim hạp dược phương, công hiệu chủ yếu là trị liệu các loại ôn dịch nhưng phương tề này và Ất can giải độc vương trước đây giống nhau, đều có tác dụng phụ. Đây cũng là lý do mà Tần Lạc không muốn nói ra ngoài vội.
Hơn nữa, virus ngọn lửa là bệnh độc hay có khả năng là bệnh độc nên cho dù phương thuốc này có tác dụng phụ cần giải quyết cũng phải thử qua một lần. Cái này thì Tần Lạc cũng không nắm chắc.
"Đáng tiếc". Tần Lạc thở dài nói: "Nhật Bản cuối cùng vẫn là Nhật Bản, rất nhiều dược liệu không thể mua được".
"Như vậy làm sao bây giờ? Sai người đưa từ quốc nội đến đây sao?" Vương Dưỡng Tâm hỏi.
"Không cần", Tần Lạc lắc đầu nói: "Tôi mang đến rồi".
"Mang đến rồi?" Vương Dưỡng Tâm giật mình nhìn Tần Lạc nói: "Sao cậu biết sẽ dùng tới dược liệu này và lại từ ngàn dặm xa xôi đưa đến đây?"
Tần Lạc cười cười không trả lời.
"Là thành thật hay là cuồng vọng? Tần Lạc thản nhiên thừa nhận mình có bốn người bạn gái"
"Các vị nói đều là thật, Tần Lạc đội trưởng hữu lực phản kích"
"Anh hùng dân tộc nguyên lai là một tên tình thánh hoa tâm".
Tiểu hồ tử nhìn Mục Mã Nhân giơ ngón tay cái lên khen ngợi nói: "Lợi hại. Mục Mã Nhân tiên sinh thật sự là quá lợi hại. Liệu sự như thần. Hắn quả nhiên đã tiếp nhận phỏng vấn và phản ứng không khác gì ngài dự đoán, thật sự là một tên kiêu ngạo. Dĩ nhiên trước mặt đám phóng viên thản nhiên thừa nhận"
Mục Mã Nhân cầm tờ báo trong tay vứt sang một bên rồi rót một chén rượu nói: "Kẻ hiểu rõ ngươi nhất nhất định là địch nhân của ngươi"
Mục Mã Nhân bưng chén rượu uống một hơi cạn sạch rồi rất là hưởng thụ nhắm mắt lại nói: " Hơn nữa, chúng ta lại từng là bằng hữu của hắn. Mặc dù hành vi như vậy rất là hèn hạ, cũng không khiến hắn thương tổn thực chất gì nhưng ít nhất danh tiếng của hắn xem như thối rồi. Một tên có nhiều phụ nữ như vậy sẽ còn được coi là anh hùng dân tộc sao, người như vậy ngay cả Thượng Đế cũng phải đố kỵ, càng huống chi chúng ta đều là phàm phu tục tử. Có đúng hay không?"
"Đúng vậy, Mục Mã Nhân tiên sinh nói chính xác". Tiểu hồ tử nói: "Mục Mã Nhân tiên sinh, bước tiếp theo chúng ta nên làm như thế nào? Tất cả mọi chuyện đã dựa theo kế hoạch tiến hành rồi". Bạn đang đọc truyện được copy tại
"Tần Lạc bây giờ đang làm gì?" Mục Mã Nhân hỏi.
"Ngày hôm qua hắn đi chợ mua một nhóm dược liệu, hôm nay không xuất môn. Hẳn là đang nghiên cứu giải dược virus ngọn lửa" Tiểu hồ tử nói: "Tên này đúng là ngu xuẩn. Loài người sao có thể đối kháng với thần được?"
"Ai là thần?" Mục Mã Nhân hỏi.
Tiểu hồ tử nam nhân kinh ngạc nhìn Mục Mã Nhân nói: " Đương nhiên là Mục Mã Nhân tiên sinh rồi. Trên thế giới này, không có chuyện gì là ngài không làm được".
"Chó má thần". Mục Mã Nhân mắng to.
Thấy Tiểu hồ tử kinh ngạc nhìn mình, Mục Mã Nhân nở nụ cười nói: " uống một chén đi". Nói xong liền bưng lên một chén rượu đưa cho hắn.
"Cám ơn Mục Mã Nhân tiên sinh". Tiểu hồ tử cảm kích tiếp lấy nói.
"Chi còn một ngày nữa". Mục Mã Nhân nói: "Chỉ còn một ngày cho bọn hắn. Bên Âu Châu kia sẽ tuyên bố tin tức phá giải được virus ngọn lửa".
"Thật sự là đáng chờ mong" Tiểu hồ tử nói.
"Đáng tiếc"
"Đáng tiếc cái gì?" Tiểu hồ tử hỏi.
"Đáng tiếc mày đợi không được nữa rồi", Mục Mã Nhân cười tủm tim nói. Tiểu hồ tử kinh hãi xoay người muốn chạy trốn.
Bịch
Thân thể hắn nặng nề ngã xuống đất, trên ót thấy cắm thanh đao.
Mục Mã Nhân dùng dĩa găm một miễng thịt trâu đút vào miệng dùng sức nhai nuốt. "Hơi sống một chút nhưng thịt ngon". Hắn hưởng thụ nhắm hai mắt lại.
Đồng đồng
Bên ngoài có người gõ cửa.
"Ai đó?" Mục Mã Nhân từ dưới ao leo lên đi đến gần cánh cửa lên tiếng hỏi.
"Tiên sinh, có một vị tiểu thư tuổi còn trẻ đến bái phỏng ngài". Bên ngoài truyền tới thanh âm của nữ nhân Nhật Bản nói: "Có cần tôi cự tuyệt giúp ngài khong?"
"Tiểu thư tuổi trẻ như thế nào?" Mục Mã Nhân rùng mình lên tiếng hỏi.
"Cô ấy đưa cho tôi một tấm danh thiếp", nữ nhân bên ngoài nói: "Tiên sinh, ngài có muốn gặp không? Là một phụ nữ Trung Quốc".
Ca
Cánh cửa phòng hé ra bà phục vụ nhìn thấy có người chết bên trong.
"Tiên sinh". Cô gái phục vụ cúi đầu đối với Mục Mã Nhân sau đó đưa ra một cái danh thiếp màu trắng.
"Chờ đã". Mục Mã Nhân đóng cánh cửa phòng lại rồi nhìn danh thiếp khóe miệng Mục Mã Nhận lộ ra vẻ mim cười nói: "Rốt cục đã tới rồi". Hắn lên tiếng nói: "Cũng không uổng phí một phen khổ tâm của ta".
Ca
Cánh cửa phòng lần nữa lại bị mở ra.
Mục Mã Nhân nhìn cô gái phục vụ đứng đối diện nói: "Mời cô ấy vào đi".
Nói xong hắn đặt lên mặt bàn một xếp ngân phiếu.
"Tiên sinh". Cô gái phục vụ giật mình nhìn số tiền này, răng cơ hồ cắn phải đầu lưỡi. Số tiền này có thể so với doanh thu một ngày của nhà hàng này: "Cái này nhiều quá".
"Cầm lấy đi". Mục Mã Nhân ôn nhu cười nói: "Có thể sau này tôi không đến nữa".
"Như thế nào hội không cần phải đến nữa? Tiên sinh, hay là ngài thu lại đi. Cái này thật sự là quá nhiều mà. Tôi không thể cầm nhiều tiền boa như vậy". Cô gái không dám cầm lấy nói.
"Nhận lấy rồi đứng lên đi". Mục Mã Nhân đem tiền nhét vào tay cô nói: "Coi như là tiền công lau dọn sàn nhà đi".
"Lau dọn sàn nhà?"
"Tốt lắm". Mục Mã Nhân nói: "Mời cô ấy vào".