Ông già tức giận nhưng Phó Phong Tuyết không tức giận.
Vẫn mang dáng vẻ thoải mái như mây trôi nước chảy. Phó Phong Tuyết nhẹ nhàng uống một ngụm trà nói: "Nếu như có thể lập án ông còn tìm tôi hỏi làm gì? Chẳng lẽ ông muốn vì tôi mà làm việc riêng tư trái pháp luật sao?"
Ông già lạnh lùng nhìn Phó Phong Tuyết, nói: "Mang tới đây?.
Một người đàn ông trung niên đeo kính từ sau đi lên. trong tay người này cầm một tập tài liệu đã mờ sẵn đặt lên mặt bàn nhỏ bằng inox.
"Ông hãy xem đi" ông già nói.
Phó Phong Tuyết không giơ tay cầm tập tài liệu, ông chỉ cúi đầu nói: "Không cần phải phiền phức. Nếu như các người có đủ chứng cứ, bắt tôi. Không đủ chức cứ, thả tôi ra".
"Phó Phong Tuyết, ông cho rằng không ai dám động vào ông sao?" Ông già nhìn chằm chằm vào Phó Phong Tuyết nói: "Ông cho rằng tôi đang dùng việc công báo thù riêng sao??"
"Phó Phong Tuyết, tôi không nhỏ mọn như ông nghĩ. Đây là việc công. Đây là chuyện quốc gia. Ông cho rằng vụ án này như thế nào? Ông nghĩ rằng sau mấy chục năm không ai truy cứu vụ án này nữa sao?"
"Tôi không xen vào những lĩnh vực khác nhưng chỉ cần thuộc hệ thống quân đội chỉ cần nơi nào phạm pháp. Quách Thiết Sinh tôi nhất định phải truy cứu, trừ khi tôi chết".
Cuối cùng Phó Phong Tuyết cũng ngẩng đầu. ông nghiêm mặt nhìn Quách Thiết Sinh nói: "Sau bao nhiêu năm quen biết, cuối cùng ông cũng nói được một câu dễ nghe".
Quách Thiết Sinh hừ một tiếng nói: "Cho dù đứng trên lập trường gì đi nữa tôi nhất định phải điều tra rõ ràng vụ án này nếu không tôi tuyệt đối không thể trả lại cho người nhà người chết sự công bằng, ông hãy xem tài liệu trên bàn. Nếu như là sự thật, ông hãy ký tên. Nếu như ông không công nhận ông hãy nói ra lý do từ chối".
"Không cần phải xem" Phó Phong Tuyết nói: "Giả".
"Lý do?"
"Không có lý do" Phó Phong Tuyết nói. "Rất nhiều năm rồi rất nhiều chuyện cố gắng muốn quên nên không nghĩ ra".
"Nếu như vậy chỉ còn cách mời ông tạm thời ở trong này" Quách Thiết Sinh nói rồi ông ta quay người đi ra ngoài.
Đợi khi Quách Thiết Sinh và tất cà tùy tùng rời khỏi trưởng phòng Lý Chính, người mời Phó Phong Tuyết tới nói với ông: "Phó lão, nếu như ông muốn gì, hãy vẫy tay gọi người vào. Ông cứ coi như đây là Long Tức, không cân khách khí".
Ông ta chỉ vào camera ở góc tường nói: "Tôi sẽ không quấy rầy Phó lão nghỉ ngơi".
Nói xong Lý Chính quay người đi ra ngoài.
Cạch
Cánh cửa phòng rất nặng đóng lại. Phó Phong Tuyết bị nhốt bên trong.
Trong phòng. Phó Phong Tuyết tay cầm chén trà, khẽ thở dài.
"Việc gì phải khổ vậy?"
Phó Phong Tuyết bị bên kiểm tra kỷ luật Quân Bộ dẫn đi, hiển nhiên Tần Lạc không thể ngồi yên không quan tâm.
Phòng kiểm tra kỷ luật Quân Bộ điều tra phá án mang tính chất độc lập và bí mặt. Ngoại trừ lãnh đạo trực tiếp, người bình thường thật sự không thể nhúng tay vào.
Mặc dù Long Vương hiểu rõ việc này có liên quan tới cái chết của Hoàng Thiên Minh và Tề Tiểu Nghệ năm xưa phòng kiểm tra kỷ luật Quân Bộ rốt cuộc nắm được chứng cứ gì vẫn là điều mơ hồ.
Vì chuyện này liên quan tới một nhiệm vụ cấp SSS không thể công khai, lời giải thích của Long Vương khá mơ hồ. Tần Lạc cố gắng hết sức cũng chỉ hiểu một chút.
Chính vì vậy Tần Lạc quyết định tự mình đi điều tra chân tướng sự việc. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Long Vương đã nói tên một người phụ nữ, chứng minh vụ án này đột nhiên bị lục lại có liên quan mặt thiết tới người phụ nữ này.
Bởi vì thân phận đặc thù của Lạc Sân mới có thể tìm được nhiều chứng cứ hãm hại Phó Phong Tuyết.
Người phụ nữ vì yêu sinh hận, có thể làm ra những chuyện cực kỳ cực đoan.
Hơn nữa một người phụ nữ với hai bàn tay trắng sống dựa vào sự che trở của người khác còn chuyện gì bà ta không làm được không?
Cho dù hắn có cảm nghĩ thế nào về Lạc Sân hắn nghĩ bản thân mình vẫn phải đi gặp mặt bà ta.
Tần Lạc vốn nghĩ Lạc Sân đã đi tây nam nhưng khi hắn tìm kiếm tung tích của bà ta, hắn đã tìm được một câu trả lời khác.
"Bây giờ bà ta vẫn còn ở Yến Kinh" Hòa Thượng nói. Hòa Thượng vẫn phụ trách thu thập thông tin tình báo và theo dõi của Long Tức, là người phụ trách đơn vị chi nhánh.
"Ở nơi này trong Yến Kinh?" Tần Lạc hỏi.
Sắc mặt Hòa Thượng trở nên rất bực bội: "Nếu như ở chỗ khác chúng ta có thể trực tiếp đi gặp bà ta. Nhưng bà ta ở một nơi mà cho dù là người Long Tức chúng ta cũng không có cách nào vào được. Anh còn nhớ Dương Phụ không?"
"Nhớ chứ" Tần Lạc nói. "Đang ở chỗ anh ta sao?"
"Đúng vậy" Hòa Thượng gật đầu nói: "Đang ở nhà riêng của Dương gia ở khu Huyền Vũ. Không chỉ có Dương Phụ ở trong đó mà còn cả chú anh ta cũng ở cùng".
"Thảo nào" Hai mắt Tần Lạc sáng lên. Tần Lạc tuyệt đối không tin một mình Lạc Sản đứng ra khơi mào ngọn lửa chiến tranh này.
Với tình trạng sa sút tồi tệ của bà ta, chỉ sợ không một ai sẽ nghiêm túc nghe bà ta nói.
Thế nhưng nếu như sau lưng có một thế lực hùng mạnh ủng hộ, vậy chuyện lại hoàn toàn khác.
Dương gia? Cuối cùng bọn họ đã không nhịn được nhảy ra báo thù sao?
Bọn họ làm vậy là muốn thu được chiến quả gì?
Phó Phong Tuyết bị bắt giam, sự việc vì vậy sẽ liên quan tới Long Vương. Long Tức một lần nữa đổi chủ sao?
Hiện tại Long Vương có quan hệ khá gần gũi với Vương gia, chẳng lẽ bọn họ cũng chủ định chơi Vương gia sao?
Nếu như là vậy, toàn bộ thế lực sau lưng của Tần Lạc hoàn toàn bị đánh đổ.
Nếu như bọn họ làm như vậy là để trả thù cú đấm của hắn vào mặt Dương Phụ hay chính vì Vương Cửu Cửu đã từ chối lời cầu hôn lựa chọn hắn một thầy thuốc nhỏ bé trong con mắt bọn họ. Tần Lạc tuyệt đối không bao giờ tin.
Cho dù mục đích của bọn họ là muốn trả thù hắn hay vì muốn tranh đoạt lợi ích nhưng cả hai đều là thứ Tần Lạc không muốn chứng kiến nó xảy ra.
"Khẩu vị không nhỏ chút nào" Tân Lạc cười nhạt.
Hắn quay người nói với Đại Đầu và Ly: "Đi, chúng ta đi tới nhà Dương Phụ tìm Lạc Sân. Tôi nghĩ nhất định bọn họ sẽ không để khách phải đứng ngoài cửa, đúng không?"
Khi Dương Phụ nghe tin Tần Lạc tới thăm Dương gia, ban đầu gã kinh ngạc sau đó phá lên cười ha hả.
Tiếng cười rất to, cười tới mức cả người run rầy, cười tới lông mi dựng đứng. Gã cực kỳ vui vẻ.
"Có ý tứ. Rất có ý tứ" Dương Phụ thở hôn hển nói. "Con người này đúng là kỳ diệu. Anh ta lại ngang nhiên tới thăm Dương gia. Chẳng lẽ anh ta không biết nếu như mình bị đuổi về thì không phải rất mất mặt sao?"
"Thiếu gia, hay tôi ra đuổi anh ta về khiến anh ta mất mặt" Viên quản gia cung kính đứng trước cửa nói.
"Không cần" Dương Phụ từ chối, "Ông đuổi anh ta về, sao tôi có thể cười nhạo anh ta?"
"Vậy tôi phải đi mời anh ta vào sao?" Quản gia hỏi.
"Không" Dương Phụ lắc đầu nói: "Tự tôi ra đón anh ta"
"Thiếu gia cao minh" Viên quản gia vỗ mông ngựa.
Khi Dương Phụ dẫn theo một đám người đi ra cổng. Tần Lạc đứng chờ đã lâu.
Dương Phụ không đi ra ngoài cổng, gã chỉ đứng trong cửa quan sát Tần Lạc, cười nói: "Ôi. Đây không phải là Tần đại thầy thuốc sao? Cổ Thảo Mộc bán rất chạy. Tần đại thầy thuốc không kiếm tiền mà lại chạy tới Dương gia chúng tôi làm gì vậy?"
Tần Lạc thờ ơ không quan tâm tới dáng vẻ châm chọc của Dương Phụ. Hắn cười nói: "Nghe nói một người bạn của tôi đang ở trong Dương gia, tôi liên tới thăm. Đã lâu không gặp, thực sự rất nhớ".
"Bạn bè?" Dương Phụ làm bộ suy nghĩ một lát rồi nói: "Có phải anh nhớ lầm không? Trong Dương gia chúng tôi nào có bạn của anh?"
Ý ngầm của câu nói này là: Trong Dương gia chúng tôi không có bạn của anh. Tất cả là kẻ thù của anh.
"Ha ha. Lạc phu nhân chính là bạn của chúng tôi" Tần Lạc nói: "Anh cũng biết, chồng của bà ấy Hoàng Thiên Minh, khi còn sống là huynh đệ vào sinh ra tử với Long Vương, sư phụ tôi. Đã lâu không có tin tức của bà ấy, mọi người rất lo lắng".
"Sợ rằng Lạc phu nhân không nghĩ như vậy" Dương Phụ cười nhạt nói. "Thật ra tôi có nghe được vài chuyện xung đột xưa kia. Nghe nói chồng cũ của bà ấy là Hoàng Thiên Minh bị huynh đệ kết nghĩa của mình hại chết. Đúng là biết người biết mặt không biết lòng. Khó khăn nhất chính là hiểu trái tim con người. Trước kia nào có ai ngờ lại xảy ra chuyện như vậy?"
"Thật vậy sao?" Tần Lạc tò mò hỏi: "Vì sao huynh đệ kết nghĩa của Hoàng Thiên Minh lại muốn hại ông ấy?"
"Bởi vì" Dương Phụ đang định nói đột nhiên gã chợt nhận ra thẳng khốn này tới chính là dụ mình nói.
Vì vậy Dương Phụ hừ một tiếng nói: "Sao tôi biết được. Rốt cuộc vì nguyên nhân thì vẫn đang được điêu tra. Trời cao sẽ không khiến người tốt hàm oan cũng sẽ không bỏ qua cho kẻ xấu. Có một vài người nhất định sẽ bị báo ứng?"
"Anh nói rất hay" Tần Lạc tán dương từ tận đáy lòng mình. "Từ tận đáy lòng của tôi thì lại nói chỉ sợ người tốt bị oán khuất, kẻ xấu không bị báo ứng".
"Anh" Dương Phụ tức giận cười nhạt nói. "Nếu như hôm nay anh tới đây chỉ để biểu diễn công phu khua môi múa mép, tôi đây chịu lép vế không thể bồi tiếp. Anh cứ từ từ biểu diễn. Yên tâm tôi không thu phí sân bãi của anh đâu".
Nói xong gã quay người đi vào trong.
"Đánh nhau không đánh lại tôi. Mắng chửi cũng không chửi lại tôi. Anh chẳng có gì bằng tôi thảo nào Cửu Cửu không thích anh" Tần Lạc nói to ở sau lưng gã.