Lạnh!
Nước đá giống như là đao đâm vào xương, từng đao từng đao cắt qua da thịt. Áo dài trên người nhanh chóng bị nước sông thấm ướt, rất nhanh khiến người ta không cảm thấy sự tồn tại của bọn họ, giống như là vào mùa đông nhảy vào trong hồ tắm nước lạnh vậy.
Bởi vì có phòng bị, cho nên lúc rơi vào trong hồ đã ngậm chặt miệng, không để cho nước sông chui vào miệng. Nhưng Vương Cửu Cửu thì lại không may mắn như vậy, cô ta còn chưa kịp đóng cái miệng đang há ra vì kinh hoàng lại thì đã uống phải mấy ngụm nước sông.
Giống như là con ếch trong nồi nước sôi, Tần Lạc "ụp" một cái từ trong nước ngoi lên. Sau đó kéo Vương Cửu Cửu đang chìm trong nước lên, hét lớn: "Cửu Cửu, Cửu Cửu. Em sao rồi?"
"Em không sao. Ọc!" Giọng nói của Vương Cửu Cửu rất yếu ớt, còn chưa nói được một câu hoạt chỉnh thì lại bắt đầu nôn nước trong bụng ra.
Vì bị ảnh hưởng về chuyện của Tần Lạc, bữa tối hôm nay cô không ăn gì. Hiện tại đã uống đến no cả bụng nước.
"Không sao là tốt rồi." Tần Lạc nói, sau đó ôm Vương Cửu Cửu bơi về bờ, ở trong nước sông một giây, nhiệt lượng trong cơ thể bọn họ và năng lượng dùng để cầu sinh sẽ giảm đi một phần.
Mỗi một bước đi đều kéo theo sự khuấy động của nước sông và tiếng băng vỡ rắc rắc. Sau đó giòng nước và mảnh băng sẽ đập vào thân thể, ngay cả dương mạch chi thể có thuộc tính hỏa như Tần Lạc cũng khó mà chống lại được.
Vương Cửu Cửu đang bận xử lý chuyện của thân thể mình, không ngờ lại quên đi cả cái lạnh vào lúc này. Đương nhiên, có lẽ cô cũng cảm giác được, nhưng không rảnh để quan tâm đến mà thôi.
Bởi vì cô ta đang bận nôn.
Thời tiết lạnh như thế này, ngay cả bờ sông cũng bị đóng băng. Tần Lạc thử hai lần đều thấy trơn không thể bám tay lên được, hai người không thể đồng thời cùng lên. Tần Lạc trước tiên chỉ đành ngồi xổm xuống, để Vương Cửu Cửu dẫm lên vài mình rồi bò lên trên, sau đó thì mình mới lên.
"Cửu Cửu, em hiện tại thấy thế nào?" Dưới sự chiếu sáng của tuyết trắng ngập trời, Tần Lạc nhìn thấy sắc mặt của Vương Cửu Cửu trắng bệch như tờ giấy, vành mắt đen xì, thân thể run rẩy. Có vẻ như cô nàng đang rất lạnh.
Làm sao bây giờ?
Biện pháp tốt nhất chính là đốt lửa trại lên, hong khô quần áo và thân thể của hai người rồi mới nói.
Nhưng, tại vùng hoang vu dã ngoại như thế này thì kiếm đâu ra củi mà đốt? Trên cây quả thật là có cành cây, nhưng bên trên dính đầy băng, cho dù chặt xuống thì cũng rất khó đốt.
Hơn nữa, Tần Lạc không có thói quen hút thuốc, ngay cả bật lửa để châm cũng không có.
Dùng đá để đánh lửa?
Đó chỉ là thứ viết trong tiểu thuyết để lừa người mà thôi. Cho dù là trong thời tiết nóng lực, anh cầm hai hòn đá đập vào nhau thử đi, xem xem mới bảo lâu thì mới bắn ra được tia lửa?
Đợi khi tìm được hai hòn đá và đánh ra lửa, hoặc là thành công đốt lửa trên cành cây đã thấm nước, e rằng hai người đã đông thành một tượng băng tình lữ rồi.
Vương Cửu Cửu xuất thân từ gia đình quân nhân, thân thể vốn không tồi, lại luyện tập mấy loại công phu, cho nên sau khi rơi vào trong nước sông lạnh băng thì vẫn còn bảo trì được trạng thái tỉnh táo.
Nhưng, quần áo của cô ta hiện tại đã ướt sũng, hơn nữa lại uống rất nhiều nước sông lạnh cóng, đợi tới khi người về tới nơi thì các bộ phận trong cơ thể cô ta sẽ bị đóng băng mà chết cóng mất.
Tần Lạc cảm thấy nhiệt lượng trong cơ thể đã hết sạch, hiện tại chỉ đành dùng nghị lực của mình mà chống đỡ thôi.
Lúc này, cũng mặt kệ nam nữ thụ thụ bất thân gì đó.
Tần Lạc để Vương Cửu Cửu nằm thẳng trên đất, sau đó nhanh chóng cởi quần áo của cô ta ra.
Áo ngoài, áo phông bên trong, quần dài đã sắp đáng thành băng khối, còn có nội nội y màu đen và chiếc quần lót màu trắng đáng yêu, đều bị Tần Lạc điên cuồng cởi xuống hết, rồi lót dưới người cô ta.
Trong nháy mắt, Vương Cửu Cửu bị lột trần như một con dê con trắng nõn.
Sau đó, Tần Lạc cầm một nắm tuyết lên ma sát thật nhanh trên vị trí ngực cô ta. Nơi đây là cội nguồn sinh mạng của con người, nếu hàn khí xâm nhập vào lục phủ ngũ tạng, sau này sẽ rất phiền phức.
Ngực, bầu vú, hai hột hồng hồng, tất cả các bộ vị này đều là vị trí mục tiêu mà Tần Lạc chà sát.
Đêm khuya, nơi hoang dã, trời đổ tuyết lớn, thiếu nữ cả người trần truồng.
Nếu từ góc độ của người bàng quang mà nhìn, đây chính là một hình đẹp vô cùng.
Nhưng Tần Lạc không rảnh mà thưởng thức. Vương Cửu Cửu đã nhắm chặt mắt, hắn gấp đến nỗi cả đầu đầy mồ hôi, vừa cầm tuyết chà sát lên người cô ta vừa nói: "Cửu Cửu em sao rồi? Cửu Cửu? Nói chuyện với anh đi!"
"Thầy Tần... ọc.." Vương Cửu Cửu lại một lần nữa nằm ở đó mà nôn, lại một ngụm nước chua bị cô ta nôn ra.
Tần Lạc nhìn thấy vậy, hai tai lập tức đặt lên ngực Vương Cửu Cửu, dùng lực ấn xuống, Vương Cửu Cửu lại một lần nữa nôn ra. Sau đó Tần Lạc liên tục ấn, cho tới khi Vương Cửu Cửu nôn sạch nước hồ ra thì mới thôi. Đương nhiên, cặp nhũ phong của cô bé cũng bị hắn ấn lên luôn.
Không thể không nói, khi làm cấp cứu, hai khối thịt trước ngực con gái thực sự là hơi phiền. Đương nhiên, đại đa số đàn ông đều phi thường rộng lượng, không để ý đến loại phiền phức này.
"Vương Cửu Cửu, em phải luôn nói chuyện với anh." Tần Lạc lớn tiếng ra lệnh, sau đó lại nắm tuyết lên ma sát vùng bụng và hạ thân của Vương Cửu Cửu.
"Được." Vương Cửu Cửu nói: "Thầy Tần!"
"Sao?"
"Anh cởi quần áo em à?"
"Cái này..."
Vương Cửu Cửu mỉm cười, tuy rằng giọng nói rất yếu ớt, thế nhưng có một loại cảm giác mê hoặc lòng người. "Anh không phải là bảo em phải liên tục nói chuyện với anh sao? Sao anh không nói gì?"
"...."
"En nói cho anh biết nhé. Em không phải là đứa con gái tùy tiện đâu đấy!"
"Anh cũng phải là gã con trai tùy tiện." Tần Lạc nói với giọng khàn khàn.
Không biết là bởi vì tâm tình của hắn quá nóng vội, hay là vì tốc độ ma sát của hắn quá nhanh, lúc này trên trán không ngờ lại xuất hiện một tầng mồ hôi dày đặc.
Trừ chân đã bị đông cứng không còn cảm giác ra, những bộ vị khác không ngờ lại không hề cảm thấy lạnh.
"Những gì không nên nhìn anh đều nhìn rồi, những gì không nên sờ anh cũng sờ luôn rồi. Anh phải chịu trách nhiệm với em." Vương Cửu Cửu nói.
"Anh là vì cứu em mà, tình trạng của em rất đáng ngại. Chúng ta hiện tại ở cách thành phố quá xa, nơi này không có xe đi qua. Nếu cứ thế đưa em về, thân thể của em sẽ bị đóng băng hết." Tần Lạc giải thích.
"Em biết!" Vương Cửu Cửu nói: "Những gì không nên nhìn anh đều nhìn rồi, những gì không nên sờ anh cũng sờ luôn rồi."
"......."
Thấy Tần Lạc lại không nói gì, Vương Cửu Cửu thở dài nói: "Em biết là anh vì cứu em, em cũng không trách anh. Tâm ý của anh thì em biết rồi, nhưng tâm tư của anh thì em vẫn chưa biết. Nếu em nói như vậy, đợi tới khi anh muốn tìm bạn gái sẽ nghĩ đến em là tốt rồi."
Tần Lạc trầm mặc gật gật đầu, sau đó lại bắt đầu ma sát đùi.
"Thầy Tần, em ngủ một lát đây." Vương Cửu Cửu nhắm mắt lại, nói.
"Không được ngủ." Tần Lạc quát.
Vương Cửu Cửu lại mở mắt ra nhìn Tần Lạc, thấy bộ dạng khẩn trương của hắn, cô ta cười khẽ, nói: "Đồ ngốc, em chỉ là cảm thấy hơi mệt thôi. Yên tâm đi, không giống như những gì chiếu trên TV, ngủ một cái là không dậy nữa luôn đâu."
"Không được ngủ." Tần Lạc nói: "Em đã bắt đầu nóng lên rồi. Nếu thiếp đi, cơ năng miễn dịch của thân thể sẽ hạ xuống, tình huống lúc đó càng phiền phức hơn."
"Được rồi, vậy em sẽ nhắm mắt nói chuyện cùng anh." Vương Cửu Cửu nói.
"Được, nói nhiều vào, nhất định phải chống đỡ." Tần Lạc nói.
"Thầy Tần, anh có thích em không?"
"....."
"Anh xem anh kìa, lại không nói gì rồi."
"...."
Tần Lạc dùng tuyết chà sát thân thể của Vương Cửu Cửu một lượt, lại vắt khô quần áo của cô ta, rồi giúp cô ta mặc vào. Chỉ là khi mặt áo lót và quần lót thì có gặp chút phiền phức nhỏ, nút thắt của áo lót hắn luôn không buộc được, may mà có Vương Cửu Cửu giúp đỡ hắn mới thuận lợi hoàn thành công tác gian nan này. Còn quần lót, hắn căn bản không phân biệt nổi đâu là mặt trước và mặt sau.
Bởi vì không mang ngân châm theo người, chỉ đành lựa chọn xoa bóp những huyệt vị cần thiết để đề cao sức miễn dịch cho Vương Cửu Cửu. Cho đến khi sắc mặt của cô ta trở lại bình thường, Tần Lạc mới thở phào nhẹ nhõm.
"Thầy Tần, anh mau vắt khô quần áo của mình đi." Vương Cửu Cửu nói.
Tần Lạc lúc này mới nhớ ra mình vẫn còn đang mặc quần áo ướt, vội vàng cởi xuống, vắt ra được cả một chậu nước. Sau khi vắt khô hết tất cả thì mới mặc lại lên người.
Cũng may mà Tần Lạc có thể chất thiên nhiệt, nếu không để ướt lâu như vậy, e rằng quần áo sớm đã đóng băng cả rồi.
Tần Lạc đi giày vải, vốn muốn vắt khô cả giày, nhưng giày vải giẫm trong nước tuyết đã cứng ngắc như đá. Cho dù Tần Lạc cố gắng cởi được giày ra nhưng cũng không có cách nào để đổ nước bên trong ra được. Nước và giày đã kết thành một thể.
Đi giày kiểu thể này thì thà đừng đi còn hơn. Tần Lạc chỉ có thể để chân trần mà giẫm lên tuyết, cúi người nói với Vương Cửu Cửu: "Lên đi!"
"Thầy Tần, em có thể tự đi mà." Vương Cửu Cửu cự tuyệt. Cô ta có chút đau lòng, sợ thân thể gày gò của Tần Lạc không cõng được mình.
"Em tự đi thì chậm lắm, mau lên đi, chúng ta không có thời gian đâu." Tần Lạc nóng nảy nói.
Vương Cửu Cửu không cự tuyệt nữa, lúc này mới chịu trèo lên lưng Tần Lạc. Vì để giảm bớt trọng lượng cho Tần Lạc, cô ta vứt luôn cả đối giày có giá trị không nhỏ đang xách trên tay đi.
Tần Lạc cõng Vương Cửu Cửu chạy trên tuyết. Giống như là cường đạo cướp vợ nhà ai đó.
"Thầy Tần, chậm một chút, em không gấp đâu." Vương Cửu Cửu khuyên. Cô ta sợ Tần Lạc chạy nhanh quá sẽ mệt.
"Không sao." Tần Lạc nói. Em không gấp nhưng mà anh gấp. Chạy chậm lại thì chân anh sẽ đông cứng mất.
"Mệt không?"
"Không mệt."
"Thầy Tần, nếu mệt thì anh cứ nói ra, em sẽ cõng anh chạy."
"...."
"Thầy Tần, chúng ta nếu có thể chạy như thế này cả đời thì tốt quá nhỉ!"
Ùm ùm!
Đầu gối Tần Lạc nhũn ra, tí nữa thì cắm đầu xuống đất.