Dù Lâm Hoán Khê gây cho người khác cảm giác nàng là người ăn nói rất thận trọng nhưng vẻ mặt bên ngoài của nàng khá lạnh nhạt.
Bây giờ mới mờ tối, Lâm Thanh Nguyên và Tần Tranh vẫn đang uống rượu dưới lầu. Hai người vốn là bạn tâm giao của nhau. Bây giờ lại trở thành thông gia, nên tâm trạng lại càng vui mừng. Hơn nữa hai người đều hành nghề Trung y, có nói cũng không bao giờ hết chuyện, thoáng chốc chai rượu đế đã vơi hết nửa.
Bà nội Tần Lạc, Tần mẫu, cô Tần Lam vẫn đang ở dưới lầu nói chuyện, sau khi ngủ cả một buổi chiều, lúc này Bối Bối rất tỉnh táo, cô bé đang ngồi trên ghế salong xem phim Mèo và Chuột.
Trong khi đó Tần Lạc lại kéo nàng lên lầu. Dù ngoài miệng hắn nói có chuyện quan trọng cần bàn nhưng tâm tư của hắn Lâm Hoán Khê còn chưa nhìn ra sao? Mấy người phụ nữ kia đều là người từng trải, mọi người có thể không hiểu chuyện gì không?
Nghĩ tới ngày mai ngủ dậy, mọi người sẽ nhìn mình bằng ánh mắt quái dị, Lâm Hoán Khê cuống cuồng xoay người định bỏ chạy.
Nhưng tay nàng đã bị Tần Lạc nắm chặt nàng muốn bỏ chạy cũng không được.
Tần Lạc cẩn thận khóa chặt cửa sau đó ánh mắt hắn nhìn chằm chằm Lâm Hoán Khê như nhìn kẻ trộm.
"Không phải anh nói có chuyện quan trọng cần bàn sao?" Lâm Hoán Khê khoanh tay trước ngực, sắc mặt bình thản nàng nhìn Tần Lạc hỏi.
Bị Lâm Hoán Khê nhìn chằm chằm như vậy, Tần Lạc không có dũng khí thổ lộ.
Chẳng lẽ hắn lại trở thành một kẻ thô bạo, tiến tới "ép" Hoán Khê lên giường.
Không phải hắn không thể làm như vậy. Nàng là vợ hắn, muốn hạ gục nàng cùng lắm thì cho nàng hai cái bạt tai.
Nhưng vạn sự khởi đầu nan, Tần Lạc tiến hai bước gần tới Lâm Hoán Khê, nhưng hắn bối rối không dám bắt đầu.
"Em có thấy Bối Bối rất đáng yêu không?" Tần Lạc tiến sát bên người Lâm Hoán Khê, cười hỏi nàng. Hắn quyết định dùng chính sách vòng vèo một chút.
Quả nhiên nhắc tới Bối Bối, trong mắt Lâm Hoán Khê hiện lên tình mẫu tử sâu sắc.
"Đáng yêu" Lâm Hoán Khê nói. Nhắc tới cái tên Bối Bối, giọng nói của nàng trở nên dịu dàng. Ít nhất không giống như lần trước, lạnh lùng, dứt khoát như mưa đá rơi vào kính thủy tinh.
"Em có muốn sinh một đứa con đáng yêu như Bối Bối không?" Trong lúc Tần Lạc nói, tay phải của hắn không để yên mà đặt lên vai phải Lâm Hoán Khê.
Hắn bí mật che giấu mục đích của mình, để nàng không chú tâm tới hắn như vậy mới tạo ra cảm giác thoải mái. Hắn làm ra vẻ sẽ không có chuyện gì xảy ra tiếp theo.
Ba!
Lâm Hoán Khê vỗ vào bàn tay hắn đang muốn tiến vào cổ áo nàng, nàng trừng mắt nhìn hắn rồi nói: "Anh cũng là người học y. Chẳng lẽ anh không biết vào thời điểm này chúng mình "quan hệ với nhau' không tốt cho sức khỏe?"
"Thật vậy sao? Anh chưa học qua. Trong Tây y có nói về điều này hả?" Tần Lạc cố ý ra vẻ ngơ ngác hỏi.
Là một thầy thuốc, làm gì có ai không biết sau khi ăn no làm ngay chuyện quan hệ nam nữ sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng tới sức khỏe. Chẳng qua Tần Lạc quá nôn nóng trong chuyện này nên hắn đã quên mất điều nhỏ nhặt đó.
Khi dục vọng của đàn ông tới, tất cả cái gì cũng bỏ qua hết. Đây cũng chính là nguyên nhân phụ nữ mắng đàn ông là hạ lưu, nửa người nửa thú.
Phụ nữ thật may mắn. Tất cả ham muốn của các nàng đều do đàn ông khơi dậy. Hơn nữa đấy cũng là một cái cớ để các nàng công kích.
Lâm Hoán Khê không để ý tới Tần Lạc nàng đi tới giá sách lấy một cuốn sách y học mở ra xem.
Tần Lạc bất đắc dĩ chỉ có thể yên lặng chờ đợi.
Dựa theo các nghiên cứu khoa học thì sau khi ăn xong nửa tiếng đồng hồ mới là thời gian thích hợp cho chuyện vợ chồng. Tần Lạc không thể giống như trâu, bò động dục kéo Lâm Hoán Khê lên giường làm xằng bậy. Hắn chỉ có thể nghĩ cách để giết thời gian trong nửa tiếng đồng hồ đó.
Hắn lại nghĩ tới phương pháp nhịn tiểu ghi trong Ngọc Phòng Thần Kỹ vì vậy Tần Lạc vội đi vào toilet bắt đầu luyện công.
Khi bạn chăm chú làm một việc gì đó thời gian sẽ trôi qua rất nhanh.
Khi chuông điện thoại di động của Tần Lạc vang lên hắn đã luyện phương pháp nhịn tiểu được nửa tiếng. Điều này làm Tần Lạc cảm thấy hắn đúng ra phải là người lão luyện trên "tình trường" mới đúng. Tại sao hắn vẫn kết thúc chuyện đó nhanh như vậy?
Khi Tần Lạc mở cánh cửa phòng vệ sinh đi ra ngoài Lâm Hoán Khê ngẩng đầu nhìn hắn rồi nàng lại cúi xuống chăm chú đọc cuốn Kim Nguyên Tứ Đại Gia Phương Tề Khảo mà Tần Lạc cảm thấy vô cùng buồn tẻ. Tần Lạc cảm thấy rất bội phục khi nàng là người học Tây y nhưng có thể cầm một cuốn sách Trung y đọc trong vòng nửa tiếng mà không thấy chán.
Tần Lạc nghi ngờ dù hắn có đưa cho Lâm Hoán Khê cuốn "Cảnh sát trưởng mèo đen" nàng có thể đọc cả ngày mà không có bất kỳ cảm xúc nào. Nàng thực sự là người phụ nữ vô cùng trầm tính.
Tần Lạc đi tới trước mặt Lâm Hoán Khê, hắn cầm quyển sách trong tay nàng và nói: "Muộn rồi. Chúng mình mau đi ngủ thôi".
"Anh đã tắm rửa chưa?" Lâm Hoán Khê ngẩng đầu hỏi.
"Chưa. Anh…" Tần Lạc lúc này mới nhớ ra. Nếu như không phải hắn vào phòng tắm để tắm rửa vậy thì hắn giải thích thế nào khi hắn vào trong đó làm gì hơn nửa tiếng đồng hồ?
Táo bón?
"Em đi tắm trước" Lâm Hoán Khê nói.
"Được" Tần Lạc thở nhẹ. May mà Lâm Hoán Khê không hỏi rõ ngọn ngành.
Khi điện trong phòng tắm được bật lên, tiếng nước chảy vang lên, Tần Lạc cũng chìm đắm vào suy tư. Tâm trí của hắn xuyên qua cánh cửa hẹp tiến vào trong phòng tắm rơi xuống bờ vai trắng, mịn màng, trên nhũ hoa cao, đầy đặn, trên cái bụng phẳng lỳ, không chút mỡ, rơi trên nơi thâm sơn cùng cốc cùng bãi cỏ xanh mượt của Lâm Hoán Khê.
Tần Lạc cảm thấy ngôi biệt thự nhà mình cái gì cũng hoàn mỹ chỉ có một cái không hoàn hảo đó chính là cánh cửa phòng tắm không trong suốt hoặc làm bằng vật liệu trong suốt như pha lê, mang lại cho người ta một cảm giác mờ ảo.
Cửa gỗ? Quê mùa quá. Mà cũng không biết tên hỗ đản nào đã thiết kế lắp đặt cửa như vậy. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Tần Lạc đã quên, phòng ngủ của hắn hoàn toàn được sửa lại theo thiết kế của chính hắn.
Đương nhiên bây giờ là lúc nào mà hắn còn có thể nhớ chuyện đó.
Ca!
Cánh cửa phòng tắm mở ra, Lâm Hoán Khê trong bộ đồ ngủ đi ra. Trong lúc nàng đang sấy tóc Tần Lạc đi tới hắn nhẹ nhàng ôm thắt lưng nàng từ phía sau sau đó hắn hôn môi, rồi tới cổ nàng.
Thân hình Lâm Hoán Khê khẽ run lên nhưng nàng không cự tuyệt hành động âu yếm của Tần Lạc. Nàng vẫn tiếp tục sấy mái tóc ướt sũng của mình nhưng bàn tay cầm máy sấy run run như thể không còn chút sức lực nào.
Nơi nhạy cảm nhất của Lâm Hoán Khê là vành tai của nàng. Đây là bí mật Tần Lạc phát hiện ra khi ở Yến Kinh.
Tần Lạc phát hiện ra mỗi lần hắn chạm vài vành tai của nàng ngay lập tức cả người nàng mềm nhũn như không còn sức lực, thân thể nàng xụi lơ dựa vào người hắn, hai tay nàng ôm chặt lấy hắn.
Lần này cũng không phải là ngoại lệ, khi đôi môi Tần Lạc khẽ lướt tới vành tay còn ướt nước của nàng, lập tức Lâm Hoán Khê dựa hẳn vào người Tần Lạc, máy sấy tóc trong tay rơi xuống đất vẫn còn đang quay vù vù.
Tần Lạc biết thế công của mình đã phát huy tác dụng, nhân cơ hội đó Tần Lạc cởi dây áo ngủ của Lâm Hoán Khê.
Vì vậy thân thể loã lồ của nàng lập tức hiện ra trước mắt Tần Lạc.
Bởi vì Tần Lạc đứng sau Lâm Hoán Khê hắn càng có cơ hội chiêm ngưỡng một tuyệt tác của nhân gian.
Vóc người nàng nở nang như ngó sen non, trắng ngần. Bụng nàng phẳng lỳ như gương, rốn nhỏ xinh như một viên ngọc trai trang điểm trên bụng. Nàng mang một cái nịt ngực màu tím, một cái quần chíp cùng màu. Tần Lạc hoài nghi không biết hai cái vật nhỏ bé đó có phải là cùng một bộ không.
Tần Lạc khẽ mút vàng tai nàng, trong lúc đó đôi tay hắn cũng không an phận, bắt đầu vuốt ve. Khi hai tay hắn ôm lấy đôi nhũ hoa của Lâm Hoán Khê một lần nữa người nàng run lên nhưng đó nàng quay người ôm chặt lấy Tần Lạc như muốn né tránh đôi tay của Tần Lạc hoặc bản thân nàng muốn dựa vào Tần Lạc, gần hơn một chút.
Mặc dù Tần Lạc chỉ là người học việc trong chuyện "nam, nữ" hắn cũng biết cách khơi dậy ham muốn trong lòng Lâm Hoán Khê.
Bàn tay của Tần Lạc di chuyển lên trên hắn đã tìm được nút áo ngực của Lâm Hoán Khê. Trong lúc hắn đang lục lọi ở trong dòng suối sâu thăm thẳm phía trước, ở phía sau vang lên một tiếng "bịch" áo nịt ngực của nàng bung ra giống như một đôi thỏ bạch mập mạp thoát khỏi hang của mình sau những ngày nghỉ đông.
Thoạt nhìn đôi nhũ hoa của nàng cũng khá lớn, nhưng khi được giải thoát khỏi sự bó buộc, hoàn toàn tự do trông chúng càng nguy nga, tráng lệ.
Máu trong người Tần Lạc mỗi lúc một nóng lên, cả người hắn căng cứng, luồng máu nóng lưu truyền khắp cơ thể hình như chỉ muốn phá bung thoát ra ngoài.
Cuối cùng không sao được Tần Lạc đành bế Lâm Hoán Khê đặt trên chiếc giường rộng rãi của hai người. Sau đó hắn cởi quần áo của mình với tốc độ nhanh nhất.
" Hãy để hai chúng ta trở nên hạnh phúc" Tần Lạc dịu dàng nói vào tai Lâm Hoán Khê.
Kinh nghiệm của thất bại lần trước nên lần này Tần Lạc không dám để tâm trạng quá xúc động.
Tần Lạc cố gắng giữ tâm trạng bình thản sau đó hắn nhẹ nhàng phối hợp với Lâm Hoán Khê đang trong cảnh ý loạn tình mê, một lần nữa tiến vào nơi ướt át của nàng…
Tần Lạc uể oải gục đầu xuống, người bất động. Hai tay Lâm Hoán Khê ôm lấy đầu Tần Lạc nàng vùi đầu hắn vào bộ ngực mềm mại của mình.
"Là do anh quá hồi hộp" Lâm Hoán Khê nói.
"Không đúng" Tần Lạc ngẩng đầu. Nơi đó da thịt mơn mở, rãnh sâu thăm thẳm, hắn bị Lâm Hoán Khê ghì sát vào đó nên không thở nổi.
Lâm Hoán Khê cảm thấy nghi ngờ lần trước Tần Lạc cũng dùng lý do này để giải thích bây giờ nàng chủ động an ủi hắn, tại sao hắn lại không chịu thừa nhận?
"Lần này không phải anh hồi hộp" Tần Lạc nói.
"Không sao. Thực sự không sao mà" Lâm Hoán Khê nói.
"Anh bị bệnh" Tần Lạc nói.
"Có bệnh?" Lâm Hoán Khê sửng sốt. Nàng có nghe ông nói sức khỏe Tần Lạc không tốt nhưng cụ thể là bệnh gì thì nàng không biết.
Cho tới lúc này Lâm Hoán Khê mới nhận ra bản thân nàng hiểu quá ít về Tần Lạc. Đột nhiên nàng cảm thấy vô cùng áy náy với người đàn ông của nàng, ít hơn nàng mấy tuổi này.
"Anh là thầy thuốc. Ông anh cũng là thầy thuốc. Không có chuyện gì đâu" Lâm Hoán Khê ngồi dậy, nàng ôm Tần Lạc nói, mặc kệ Tần Lạc thoả sức ngắm nhìn bộ ngực trần của mình.
"Quan hệ của chúng ta đã tới mức này, anh có một số việc cần nói cho em biết" Tần Lạc nói. Lúc này chính là lúc cần phải thành thật.