Tần Lam vẫn mặc đồ ngủ nằm trên giường, đến giờ vẫn chưa ra khỏi chiếc giường. Bối Bối đi ra ngoài rồi, nhưng Tần Lạc tất nhiên sẽ không thể nằm bên cạnh Tần Lam để nói chuyện với nàng được, liền kéo một chiếc ghế đến ngồi bên đầu giường.
"Những nạn nhân bị hại đã tìm thấy hết cả chưa?" Tần Lam ngồi dậy, Tần Lạc lấy một cái gối lót dưới lưng nàng, để nàng dựa vào được thoải mái hơn một chút.
"Đã tìm thấy hết rồi. Có bốn mươi người bị hại trong danh sách thì đều đã được tìm thấy. Tất cả các bệnh nhân và người nhà của họ đều đã được sắp xếp vào ở trong phòng bệnh của mẹ cháu. Tổ chuyên gia đang nghiên cứu phương pháp điều chế sản phẩm Thân Tâm, chắc là sẽ tìm ra được nguyên nhân phát bệnh trong thời gian tới thôi."
Tần Lạc rất hiểu tâm tình của Tần Lam lúc này, liền nói: "Hôm nay là ba mươi tết, cháu đã nói khách sạn chuẩn bị vài bàn tiệc rượu. Buổi tối nếu cô cô có thời gian thì có thể đến cùng ăn tất niên với bọn họ."
"Thôi. Cô không đi đâu." Tần Lam lắc đầu nói. "Tần Lạc, cảm ơn cháu nhiều lắm. Cháu làm rất tốt, cháu đang phải vất vả để chuộc tội thay cho cô..."
"Cô đừng nói vậy. Việc này không thể trách cô được, đó là do Lý Quốc Tân lòng tham vô đáy nên đã lừa cô. Không phải là cô cũng vừa mới biết thôi sao? Nếu cô biết từ sớm thì cũng không thể để mặc cho tình trạng lại biến chuyển xấu đến mức này." Tần Lạc nhìn vào hốc mắt sâu đờ đẫn, khuôn mặt tiều tụy đến độ khó tả của cô cô, hắn thấy thương cô cô vô cùng.
"Tần Lạc, thôi cháu đừng an ủi cô nữa. Trong chuyện này, cô không thoát được đâu. Cô cũng là một người mẹ, khi chứng kiến những đứa trẻ chỉ lớn hơn Bối Bối một chút mà đã phải chịu cực khổ như thế, thì cô cũng đã nghĩ đến cả cái chết." Tần Lam không thể chịu đựng hơn được nữa, nước mắt dàn dụa, nàng che miệng khóc nức nở.
Tần Lạc vội vàng ngồi lên giường, từ trong hộp giấy bên trong chiếc tủ ở đầu giường rút ra vài tờ giấy giúp nàng lau đi những hàng nước mắt đang đầm đìa trên mặt. Từ trước đến giờ ở trước mặt người khác, Tần Lam luôn thể hiện ra mình là một người phụ nữ kiên cường, mạnh mẽ, vậy mà giờ đây cũng không thể chịu nổi sự áy náy và công kích này, nàng úp vào lòng Tần Lạc kêu khóc đến thất thanh.
Một lúc lâu, khi không thể khóc thêm được nữa thì những uất ức trong lòng nàng cũng được vơi đi phân nửa.
"Được rồi. Cô đỡ hơn nhiều rồi." Tần Lam rời khỏi lòng Tần Lạc, rút khăn giấy ra lau đi những rọt nước mắt còn đọng trên khóe mắt.
"Ông nội bảo cháu nói với cô là ông không trách cô đâu." Tần Lạc cười nói.
"Chính vì như thế nên cô mới càng thấy có lỗi với ông. Ngày trước, cô lúc nào cũng muốn có được《Kim Hạp Dược Phương》của ông. Cháu nói đi, trên đời này còn có người con gái nào bất hiếu như cô không?" Tần Lam buồn bã cười nói.
"Cô cô, tất cả đều đã qua rồi." Tần Lạc khuyên nhủ. Nếu Tần Lam vẫn mãi sống với những áy náy như vậy, luôn tránh né sự gần gũi của mọi người, thì ngày sau sẽ không bao giờ còn có thể tìm thấy những tình thân ấm áp hòa hợp nữa. Nguồn truyện:
Tần Lam như vừa hạ quyết tâm vậy, nàng nói: "Tần Lạc, cô có chuyện muốn bàn với cháu."
"Cô có việc gì thì cứ nói thẳng ra đi. Cùng là người trong nhà cả, không cần phải khách khí như vậy." Tần Lạc nói.
"Những người bị hại đó, cô xin cháu bất luận thế nào cũng phải chữa khỏi cho họ. Cô không còn mặt mũi nào mà nhìn họ nữa, nên việc này chỉ có thể trông cậy vào cháu mà thôi. Còn nữa, doanh nghiệp Thân Tâm tạm thời ngưng sản xuất lại, nghe giám đốc Trương nói thì trong tài khoản cũng còn khá nhiều tiền. Cháu có thể lấy chỗ tiền đó phân phát cho bọn họ. Cô cũng không biết nên bù đắp cho họ thế nào nữa, chỉ hy vọng là sau khi họ có được số tiền này, thì cuộc sống sau này của họ sẽ đỡ vất vả hơn một chút. Về phần công ty, thì chuyện đóng cửa nó hay tìm người khác lo liệu đều do cháu quyết định đi."
"Cô cô, cho dù cô có không nói, thì những việc này cũng là việc cháu phải làm mà." Tần Lạc gật đầu cười nói.
"Còn việc này nữa, Bội Bội rất quý cháu, cháu có đồng ý giúp cô chăm sóc nó một thời gian không?" Tần Lam hỏi.
Tần Lạc nhìn Tần Lam với ánh mắt đầy kinh ngạc, nói: "Cháu và Hoán Khê đều rất thích Bối Bối. Chăm sóc cô nhóc đó một thời gian thì tất nhiên là không có vấn đề gì rồi. Ý của cô cô là ___ Cô muốn rời khỏi đây sao?"
"Ừm." Tần Lam gật đầu. "Hai năm gần đây, dịch vụ của công ty cô hầu hết đều ở nước ngoài. Cô cũng đã sớm cho người thành lập một phân nhánh công ty phụ trách phân phối dược phẩm bên Mỹ rồi. Chỉ có điều, người phụ trách đang mang bầu nên muốn về nước sinh em bé, nên tạm thời chưa tìm được người thích hợp nào thay thế. Cô muốn đích thân qua bên đó một thời gian, mở rộng thị trường lớn hơn một chút."
Tần Lạc tò mò hỏi: "Dịch vụ chủ yếu của cô là ở Mỹ sao? Những người bên đó tin vào trung y sao?"
Tần Lam lắc đầu nói: "Họ tin vào châm cứu và xoa bóp huyệt vị thôi, còn thuốc trung y thì không tin cho lắm. Khách hàng chủ yếu của cô vẫn là người Trung Quốc, mua thuốc đông y cũng hầu hết đều là người Trung Quốc. Thỉnh thoảng cũng có người ngoại quốc tìm đến tận nơi, nhưng số lượng họ mua lại vô cùng ít. Không thể hình thành lên được quy mô."
Tần Lạc thở dài, nói: "Rồi sẽ có một ngày, cháu sẽ làm cho họ tin vào nó."
Tần Lam đưa tay ra ôm vào cổ Tần Lạc, nói: " Có chí khí. Người đàn ông của Tần gia đúng là nên dùng khẩu khí này để nói chuyện. Cháu làm gì ở Yến Kinh cô đều biết cả, thực sự cô cô cảm thấy rất tự hào về cháu."
"Nếu cô vì sự nghiệp mà đi Mỹ, thì cháu sẽ ủng hộ cô hết mình. Cháu cũng sẽ giúp cô chăm sóc Bối Bối. Nhưng nếu cô vì muốn né tránh mọi người thì ___ Đây là thứ mà mọi người đều không muốn nhìn thấy. Bất luận thế nào thì cô vẫn là cô cô của cháu. Con gái của ông nội. Người thân của gia đình." Tần Lạc nói.
"Cô hiểu. Cô hiểu." Tần Lam cắn môi nói, hốc mắt lại bắt đầu rơm rớm mắt.
Tập tục ăn tết của người phía nam nhiều vô kể, Tần gia ngoài những hạng mục truyền thống như lau chùi, dán tranh ở cửa, câu đối xuân, pháo,tế lễ tổ tiên ra, thì còn phải lễ bái y thuật gia như Hoa Đà, Lý Thời Trân. Bất luận trong ngành nghề gì, những người có thể đứng nơi cao nhất trong ngành nghề đó thì đều đáng để người ta sùng bái.
Hiện giờ Tần Lạc đang trong những bước khởi đầu, hắn vẫn đang nỗ lực bước từng bước một leo lên vị trí của ông hoàng trung y. Có trở ngại, có khó khăn, có lời đồn đại thị phi, và còn có cả những lời ca ngợi và cảm kích nữa ____ Nhưng, những thứ này không thể ảnh hưởng đến việc tiến bước của hắn.
Lâm Hoán Khê cũng có tư cách được vào đền thờ tổ tông của Tần gia, như thế cũng có nghĩa là, nàng đã chính thức được người của Tần gia chọn làm vợ tương lai của Tần Lạc. Mặc dù Lâm Thanh Nguyên không được vào, nhưng khuôn mặt già nua của ông cũng cảm thấy được an ủi rất nhiều.
Hạnh phúc của cháu gái cũng chính là hạnh phúc của ông.
Đợi đến khi toàn thể mọi người đều quây quần vào bàn ăn thì đã là hơn tám giờ tối rồi. Kênh CCAV đã bắt đầu chiếu chương trình lễ mừng xuân hàng năm rồi.
Không khí ngày hôm nay thật khác thường, mọi người ngồi kín bàn mà không ai nói một lời, đến cả Bối Bối bình thường đều hay nói linh tinh, vậy mà hôm nay cũng không bắng nhắng gì cả, ngoan ngoãn ngồi trên ghế, đôi mắt to tròn lướt đi lướt lại khuôn mặt của mọi người xung quanh.
Tần Tranh giơ ly rượu trước mặt mình lên, nói: "Vì sức khỏe cạn ly."
Mọi người cũng bắt đầu nhấc ly rượu của mình lên, có rượu trắng, rượu vang, cũng có cả nước hoa quả, liền sau đó là những chiếc ly sáng ánh lên đụng vào nhau, phát ra những âm thanh choang choang vui tai.
Tần Tranh làm một hơi uống hết chỗ rượu trong ly, rồi lại rót cho mình thêm một ly nữa, sau đó nhìn Lâm Hoán Khê nói: " Năm nay, có một vị khách đến nhà chúng ta. Hoán Khê không phải là khách, mà là người trong nhà. Người cháu dâu này, ta nhận rồi đấy. Hy vọng năm sau Tần gia của chúng ta sẽ có thêm một thành viên nữa. Ly rượu thứ hai này, ta chúc Hoán Khê."
Thấy Tần Tranh trước giờ cổ hủ, nghiêm túc mà lại nói ra được những lời như vậy, đùa với cháu trai cháu dâu ngay trước mặt mọi người làm cho mọi người đều phải cười theo, không khí lại trở nên ồn ào, ai cũng kêu Tần Lạc và Lâm Hoán Khê nhanh nhanh cho thêm một thành viên nữa vào năm sau. Bội Bội cũng nghe mẹ nói thì biết thêm một thành viên nữa có nghìa là gì, thì cũng ầm ĩ đòi Lâm Hoán Khê sinh cho bé một em trai.
Lâm Hoán Khê mặt đỏ lựng, vội vàng đỡ chiếc ly trước mặt mình lên, nói: "Chúc ông ngày càng khỏe mạnh."
Sau khi đụng chén với Tần lão gia đụng chén, liền ngẩng đầu lên uống liền một hơi cạn ly.
Rượu trắng nồng độ cao, sau khi Lầm Hoán Khê cạn liền hai ly thì mặt đỏ như hoa đào, đẹp như nắng sớm mùa xuân đẹp.
Tần Lạc ngồi bên cạnh động đậy ngón tay trỏ, cọ xát chiếc vòng màu tía đeo trên cổ tay mình, hắn đang suy nghĩ xem tối nay có cần đi tắm nước lạnh thêm một lần nữa hay không.
Vừa mới ăn cơm tất niên xong thì điện thoại của Tần Lạc lại kêu lên.
Người đầu tiên gọi điện thoại đến chúc tết là Vương Cửu Cửu, không chỉ chúc Tần Lạc năm mới vui vẻ, mà còn rất lễ phép hỏi thăm toàn thể sức khỏe gia đình hắn. Tần Lạc cũng chúc tết mẹ nàng là Trương Nghi Y và cha nàng qua điện thoại. Tất nhiên là do Vương Cửu Cửu truyền đạt lại.
Liền tiếp đó, thì điện thoại cùng tin nhắn chúc tết của những học sinh khác cứ dồn dập không dứt. Tần Lạc là một giáo viên rất có sức thu hút riêng, học sinh nào cũng biết số điện thoại của hắn. Chỉ cần có trong tay số điện thoại của hắn thì đều không thể quên được trong những ngày đặc biệt như thế này gửi lời chúc phúc của mình tới hắn.
Tần Lạc bận bịu tiếp điện thoại cùng gửi lại tin nhắn đến tận mười một giờ, điện thoại vừa được nghỉ một lát, Tần Lạc cũng vừa thở phào nhẹ nhõm thì tiếng chuông điện thoại lại một lần nữa đột ngột vang lên.
Tần Lạc vừa nhìn số điện thoại hiển thị trên màn hình, liền không kìm nổi liếc nhìn Lâm Hoán Khê một cái, nàng đang bị ông bà nội kéo đến ngồi bên ghế salon nói chuyện. Thấy nàng không để ý đến chỗ mình đứng, bèn cầm điện thoại đi ra giữa vườn nghe.
"Alô. Xin chào, cô khỏe không?" Tần Lạc bắc điện thoại, nói.
"Tôi không khỏe chút nào." Giọng nói dịu dàng thùy mị ở đầu dây bên kia của Lệ Khuynh Thành không khỏi làm cho người ta cảm thấy thương hại nàng vô cùng. Mặc dù cách xa hàng ngàn dặm, nhưng, Tần Lạc vẫn có thể cảm nhận được sức cuốn hút của sự lẳng lơ đã ăn sâu vào máu của nàng.
"Cô làm sao thế?" Tần Lạc cười hỏi. Hắn biết Lệ Khuynh Thành lại định làm trò gì đó. Mỗi lần nghe điện thoại của nàng, hắn vừa lo lắng không yên, vừa thấy kích thích vô cùng.
"Anh làm tổn thương tôi." Lệ Khuynh Thành nói. "Tôi gọi cho anh, chuông đổ một hồi đúng một phút hai mươi ba phân anh mới chịu nhấn nút nghe. Nếu tôi đoán không nhầm thì khi anh nhìn thấy màn hình hiện ra số của tôi, việc đầu tiên anh làm là xem xét vị trí của Lâm Hoán Khê, sau đó tìm chỗ nào đó mà cô ấy không nghe được chúng ta nói chuyện điện thoại. Có phải vậy không?"
"___" Tần Lạc không thể không thừa nhận, người phụ nữ này đã tu luyện thành yêu tinh rồi.
"Tôi biết ngay là tôi đã đoán đúng mà." Lệ Khuynh Thành bất mãn nói.
"Cô đang ở đâu thế? Tần Lạc không dám tiếp tục lời của nàng, vội vàng hướng sang chuyện khác.
"Tất nhiên là ở Yến Kinh rồi." Lệ Khuynh Thành nói. "Làm thuộc hạ của người ta, cũng phải biết hết lòng hết sức mới đúng chứ."
"Đón năm mới một mình sao?" Tần Lạc hỏi.
"Chứ sao nữa? Anh có ý kiến gì hay không?" Lệ Khuynh Thành cười rộ lên. "Lát nữa đi dạo phố kiếm một thằng về ở cùng?"
"Cô bằng lòng rồi chứ tôi không đồng ý đâu." Tần Lạc cũng cười phá lên.
"Ôi chao, một tên nhóc con còn chưa đủ lông đủ cánh, vậy mà đã dám quản việc của chị rồi à. Tôi là gì của anh chứ, anh dựa vào đâu mà quản tôi?" Lệ Khuynh Thành giả bộ cáu giận nói.
"Tôi là ông chủ của cô. Cô dám nuôi thằng nào thì tôi sẽ cho cô nghỉ việc luôn." Vì muốn làm cho nàng vui lên một chút, Tần Lạc cũng bắt đầu nịnh nọt nàng.
"Tôi mà lại phải nuôi thằng nào sao? Bà chỉ cần móc móc đầu ngón tay, thì những thằng nhóc chưa biết sự đời như anh chẳng phải sẽ trần như nhộng xếp hàng trước mặt tôi rồi sao?" Lệ Khuynh Thành vừa dứt lời thì nàng đã không thể nhịn cười thêm nữa.
Không đợi Tần Lạc tiếp lời, nàng liền nói: "Thôi được rồi. Không nói với anh nữa. Lát nữa Lâm mỹ nhân lại không cho anh lên giường, thì tội của tôi to rồi. Tôi gọi điện thoại cũng là để chúc anh năm mới vui vẻ, hạnh phúc. Ngoài ra ___ Còn một chuyện muốn nói với anh."
"Chuyện gì vậy?" Tần Lạc hỏi.
"Những ngày anh không có ở đây, tôi còn thấy có chút nhớ anh đấy." Lệ Khuynh Thành nói ở đầu dây bên kia.
Tần Lạc ngẩn người, thì thầm nói: "Tôi cũng vậy."
Hai người không tiện nói thêm gì nữa, cách nhau hàng nghìn dặm, chỉ thông qua một đường dây nghe không được, nhìn không thấy để được nghe hơi thở của nhau.
Bùm!
Trong không trung, không biết ai đã phóng pháo hoa lên trời.
Ngẩng đầu nhìn những bông pháo hoa muôn màu muôn vẻ, phảng phất nhớ về khuôn mặt tươi cười của Lệ Khuynh Thành.