Ly uể oải tựa lưng vào xe ô tô, con dao nhỏ trong tay nàng xoay tròn.
Bối Bối đang nằm ngủ say trên ghế ở sau xe, khuôn mặt đỏ bừng, môi cong lên, trên mặt còn dính vết bẩn đen đen và dấu vết nước mắt đọng lại.
Bối Bối đã bị trói mấy ngày nay, không biết cô bé này đã chịu đựng như thế nào?
Ánh mắt Ly nhìn chăm chú vào bên trong, trên mặt nàng hiện lên vẻ sốt ruột.
Chỉ cần một dao là giải quyết hết mọi việc. Tại sao lại mất nhiều thời gian như vậy?
Cũng may cô bé con này đã ngủ say. Nếu cô bé cứ khóc sướt mướt trước mặt mình, không biết mình sẽ phải làm gì đây?
Cũng không biết có phải Ly gặp vận xui hay không nhưng điều nàng lo sợ rốt cuộc cũng đến.
Lúc trước Bối Bối vẫn còn đang ngủ say, không quấy dầy nàng, nhưng chỉ trong nháy mắt từ trong xe truyền ra tiếng động.
Ly xoay người nhìn vào trong xe, nàng thấy mu bàn tay nhỏ, mũm mĩm của Bối Bối đang giụi mắt, cô bé đang định ngồi dậy. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Bối Bối bỏ tay ra, phát hiện ra bản thân mình đang trong xe ô tô, chung quanh tối om như mực, chỉ có một bóng người đen sì đứng bên ngoài. Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé cau lại, miệng chu lên rồi Bối Bối khóc oà.
Ly cảm thấy đau đầu khi nhìn thấy Bối Bối vừa gạt nước mắt vừa khóc. Đợi một lát nữa vẫn không thấy Tần Lạc đi ra nàng đành mở cửa xe, quát to: "Câm miệng!".
"Oa-- "
Tiếng quát của nàng không những không làm Bối Bối ngừng khóc mà ngược lại càng làm cô bé khóc to hơn.
Ly lấy di động ra. Nàng vốn định gọi điện cho Tần Lạc giục hắn mau đi ra ngoài.
Nhưng nàng chợt nghĩ hắn đang ở trong giải quyết công việc nên nàng lại quyết định không gọi nữa.
"Không được khóc nếu không chị cắt tai của em" Ly vừa vung vẩy con dao trong tay vừa nói.
"Chị là người xấu… chị là đại lưu manh. Mẹ, mẹ…em muốn mẹ. Em muốn anh Tần Lạc" Rõ ràng Bối Bối không sợ hãi cô bé lại càng làm ầm hơn.
Ly bất đắ dĩ đành khuyên nhủ: Anh Tần Lạc của em sắp ra rồi. Em cứ chờ một lát'.
"Chị gạt em. Chị gạt em".
"Chị không lừa em".
"Chị gạt em".
"Em có tin chị sẽ cắt lưỡi em không?"
"Không tin".
"Chị…" Ly nghiến răng giận dữ, phổi nàng như muỗn vỡ tung. Tóm lại nàng chỉ hận không thể cắt phéng lưỡi của con bé điêu ngoa này.
Từ nhỏ nàng đã là một cô nhi. Sau khi Long Vương thu nhận nàng, nàng lại trải qua huấn luyện vô cùng nghiêm khắc ngay từ nhỏ. Nàng không có đồ chơi, không có tự do, không có thức ăn ngon, quần áo đẹp như của các bạn gái cùng trang lứa. Tất cả chỉ có phương thức huấn luyện càng càng càng gian khổ từ ngày này qua ngày khác, từ năm này qua năm khác.
Bởi vì đặc thù nghề nghiệp của nàng. Nàng chỉ tiếp xúc với đồng đội của mình hay là kẻ thù mà nàng phải giết vì thế bất kỳ lúc nào trên người nàng cũng có một con dao giống như lúc nào trên người Hoả Dược cũng có một khẩu súng.
Vô luận là đối mặt với kẻ thù cường đại như nào Ly cũng không bao giờ đau đầu như lúc này bởi vì khi đó nàng biết sẽ chỉ có hai điều xảy ra một là nàng chết hay là nàng giết chết đối phương.
Nhưng khi đối mặt với một cô bé con đang khóc tìm mẹ nàng thực sự không biết cách giải quyết thế nào. Từ lúc bước ra thế giới này hơn hai mươi năm tới nay nàng chưa từng có kinh nghiệm tiếp xúc với trẻ con.
"Không được khóc" Ly cất tiếng cầu khẩn Ly cũng cảm thấy Bối Bối đáng thương khi nhìn thấy gương mặt nhỏ bé của cô bé giàn giụa nước mắt.
"Em muốn khóc" Nhưng Bối Bối không hiểu được là cái gì nên dừng lại đúng lúc, chưa đạt được mục đích của mình, cô bé vẫn không từ bỏ.
"Chị…" Ly giơ dao lên rồi lại chán nản bỏ xuống rồi nói: "Nếu như em lại khóc, anh Tần Lạc của em sẽ không bao giờ ra đây nữa'.
Bối Bối lau nước mắt hỏi: "Em không khóc, chị bảo anh Tần Lạc đi ra có được không?'
"Được" Ly gật đầu đồng ý vói điều kiện của Bối Bối. "Thế nhưng bây giờ em phải chờ một lát".
"Tại sao em phải chờ một lát?"
"Bởi vì anh ấy đang bận giải quyết một việc".
"Không phải đang trong ngày tết sao. Anh còn phải làm gì?"
"Tại sao chị không trả lời em?"
"-- "
"Chị có gạt em hay không?"
"-- "
"Thầy giáo nói gạt người khác là mũi bị đỏ".
Cuối cùng Ly không nhẫn nhịn được nữa, nàng giận dữ trừng mắt nhìn Bối Bối nói: "Nếu em cứ tiếp tục lảm nhảm, chị sẽ mang em ra ngoài cho chó sói ăn thịt".
"Nói dối, mẹ em nói trong thành phố không có chó sói. Trên núi mới có chó sói".
"…" Ly tức giận muốn hộc máu ra ngoài.
Chui ra ngoài xe, Ly bất chấp không biết Tần Lạc đang bận rôn việc gì, nàng bấm số gọi cho Tần Lạc: Tôi có việc bận cần đi trước. Nếu như anh không ra ngoài này, tôi sẽ quẳng cô bé xuống đường".
"Tôi ra ngay, ra ngay" Tần Lạc lo lắng Bối Bối sẽ gặp chuyện gì đó nên hắn vội giải thích: "Tôi làm sắp xong rồi. Tôi sẽ nhanh chóng ra ngoài đó".
Cô gái này thực sự không có lòng kiên nhẫn. Không hiểu sau này cô ta có con thì sẽ sao nhỉ?
Khi Tần Lạc cầm cái cặp da màu đen ra tới nơi Ly đang bực bội đi quanh xe, con dao trong tay nàng xoay tròn phát ra âm thanh vù vù, dáng điệu của nàng giống như sẵn sàng đả thương bất kỳ ai nàng thấy không vừa mắt.
Ly nhìn thấy Tần Lạc đi ra nàng tức giận nói: "Làm gì mà lâu vậy?"
"Tôi nói chuyện với hắn một lát" Tần Lạc nói vẻ lấy lòng Ly. Lần này nếu không có đại ân giúp đỡ của Ly, hơn nữa cô gái bạo lực này còn trông hộ Bối Bối cho hắn nên trong lòng hắn cảm thấy áy náy.
"Một người chết thì nói chuyện cái gì? Sớm biết thế tôi đã cho hắn một dao đi đời luôn" Ly nói.
"Xuỵt. Nói nhỏ chút" Tần Lạc lo lắng Bối Bối có thể gnhe thấy chữ "giết' nên vội nhắc nhở Ly.
Bối Bối nghe tiếng Tần Lạc cô bé vội ngồi dậy, mở cửa xe chạy ra ngoài và nhào vào lòng, tấm tức khóc.
Sau ngày bị bắt cóc cùng nỗi sợ hãi cuối cùng Bối Bối cũng tìm được người thân của mình để trút hết nỗi tủi thân của mình.
"Bối Bối đừng khóc. Không sao đâu. Chúng ta quay về nhà bà ngoại, được không?" Tần Lạc hôn lên khuôn mặt Bối Bối, cười an ủi cô bé.
"Được' Bối Bối ngoan ngoãn gật đầu.
Ly lấy ra một gói bọc vải nhỏ đưa cho Tần Lạc và nói: "Chuỵên đã xong. Tôi đi đây".
"Đi? Đi đâu?" Tần Lạc hỏi.
"Đi tìm chỗ ngủ" Ly thản nhiên nói.
"Hãy tới nhà tôi. Nhà tôi có rất nhiều giường" Tần Lạc nói. Hắn nhìn thấy ánh mắt nghi ngờ của Ly nên vội vàng giải thích. " Ý của tôi muốn nói nhà tôi có rất nhiều phòng trống. Trong phòng trống có rất nhiều giường".
Tần Lạc thấy Ly vẫn không có phản ứng gì hắn lại khuyên nhủ: "Hơn nữa tôi có rất nhiều chuyện muốn nói với cô. Ở chỗ này không thích hợp lắm, hay cô cứ tới nhà của tôi nha?"
Khi xe quay về tới cổng biệt thự Tần gia, cả biệt thự đèn đuốc sáng chưng. Từ khi Tần Lạc và Tần Minh đi ra ngoài chuộc Bối Bối, ai nấy cũng đều lo lắng, sốt ruột, cho tới tận ba giờ sáng vẫn không có ai đi ngủ, ngay cả người sức khoẻ không tốt là Tần nãi nãi cũng ngồi ở ghế salong kiên trì chờ đợi, ai khuyên nhủ cũng không nghe cứ nhất định phải thức chờ cháu nội và cháu ngoại quay về.
Nghe thấy tiếng ô tô bên ngoài, tất cả đều chạy ra ngoài.
Ngay khi Tần Lạc ôm Bối Bối từ trong xe ra, Cam Vân lập tức đón lấy Bối Bối rồi tới lượt Tần nãi nãi ôm Bối Bối vào lòng hôn hít, mặt giàn giụa nước mắt.
"Mọi việc ổn chứ?' Lâm Hoán Khê đi tới trước mặt Tần Lạc. Nàng cẩn thân quan sát người bạn trai thân thương của mình.
"Không sao' Tần Lạc cầm tay nàng cười nói.
Ly tắt máy ô tô, nàng mở cửa xe ra đứng một bên nhìn người Tần gia mừng vui đoàn tụ. Ly không hiểu vì lý do gì nhưng nàng có cảm giác khá tủi thân.
Nàng thực sự chưa bao giờ được trải qua những tình cảm gia đình như này.
"Cô gái này là ai?" Tần Tranh thấy Ly xuống xe, ông nhìn Tần Lạc hỏi.
Thằng bé này mới ra khỏi nhà có một, hai tiếng đồng hồ, sao đã mang một cô gái nữa về nhà?
"Đây là Ly, bạn cháu" Tần Lạc cười giới thiệu.
"Chào cô, là cô sao? Tôi là Lâm Thanh Nguyên, cô có nhận ra tôi không?" Lâm Thanh Nguyên kinh ngạc hỏi. Ông cũng từng được mời tới chữa bệnh cho Long Vương nhưng sau khi Tần Lạc chữa bệnh cho Long Vương được mấy ngày thì tổ chuyên gia đó giải tán.
Nhưng Lâm Thanh Nguyên đã từng nhìn thấy Ly, với vẻ ngoài tàn nhẫn, con dao nhỏ luôn vung vẩy trong tay, hình ảnh của Ly không dễ phai nhạt với ai đã từng gặp nàng. Hơn nữa ông còn biết tiếng nói của nàng cũng khá có trong lượng.
Ly gật đầu, không nói gì.
Chỉ cần là người nàng đã gặp qua, nàng gần như nhớ rất kỹ.
"Ha, ha. Tại sao cô lại tới Dương Thành?" Lâm Thanh Nguyên cười hỏi.
"Là cháu mời cô ấy tới hỗ trợ" Tần Lạc cười nói. Hắn biết Ly không thích giao tiếp với người bên ngoài nên hắn trả lời thay nàng.
"Ôi, vậy tốt quá, vậy tốt quá" Lâm Thanh Nguyên liên tục gật đầu. Ông đã từng tới nơi bí hiểm đó, ông biết những người ở đó rất phi thường. Nếu Tần Lạc có thể mời người ở đó tới trợ giúp chuyện Bối Bối bị bắt cóc, nhất định mọi chuyện đã ổn thoả.
"Tần Minh đâu?" Tần Tranh nhìn xung quanh, ông thấy kỳ quái rõ ràng Tần Minh đi cùng Tần Lạc, nhưng bây giờ lại không thấy đâu.
Gương mặt đang tươi cười của Tần Lạc đột nhiên sầm xuống hắn nói: "Chúng ta vào trong nhà nói chuyện, không thể để khách đứng ngoài sân thế này'.
"Đúng, đúng. Mau vào trong nhà uống trà" Bà Tần Lạc để Bối Bối xuống rồi đon đả nói.
Mọi người đi vào phòng khác, sau khi Tần Lạc cho hết người làm đi ngủ hắn mới lên tiếng: "Tần Minh là nội gián".
"Cái gì?'
Tin tức của mọi người làm mọi người chết sững, há hốc mồm, trợn mắt nhìn Tần Lạc, không ai có phản ứng gì. Một chàng trai ngoan như vậy, sao có thể là nội gián chứ?
"Cháu nói vậy là có ý gì?" Sắc mặt Tần Tranh âm trầm, ông hỏi Tần Lạc.
"Bối Bối bị Tần Minh bắt cóc. Tần Minh cũng cho người gọi điện tới đòi tiền chuộc" Tần Lạc biết hắn không giấu giếm người nhà chuyện này, hắn kể lại chi tiết tất cả sự việc cho mọi người nghe.
Mọi người vô cùng kinh sợ, cuối cùng khi nghe nói Tần Minh định dùng trứng Phong Điệp gì đó giết Tần Lạc tất cả kinh sợ kêu lên.
"Cái đồ vong ân phụ nghĩa đó. Mấy chục năm nay nhà chúng ta đã uổng phí nuôi một con chó sói" Bà Tần Lạc ôm ngực mắng. Bà bị bệnh tim, chỉ cần hơi xúc động rất dễ phát bệnh.
"Tại sao Tần Minh lại là người như vậy? Chắc chắn nó mắc bệnh thần kinh" Cam Vân cũng vô cùng tức giận. Trước kia bà thường để Tần Minh tới bệnh viện phụ giúp, thậm chí khi bà đi công tác, công việc trong bệnh viện bà hoàn toàn giao cho hắn quản lý, từ trước tới nay bà không coi hắn là người ngoài, không ngờ hắn lại che giấu dã tâm lớn như vậy.
"Cái thằng đó ông vẫn cảm thấy nó không phải là người tốt" Lâm Thanh Nguyên cũng lên tiếng mắng. Bản thân ông rất vất vả mới tìm được cháu rể cho cháu gái mình. Thiếu chút nữa Tần Minh đã hại chết cháu rể ông, liệu ông có thể không tức giận không?
Trong khi mọi người vẫn tranh nhau chửi, mắng Tần Minh, mắng hắn không có lương tâm Tần Tranh vẫn tái mặt, lặng lẽ không biết ông đang nghĩ gì.
Đợi khi mọi người nói xong hết tất cả ý kiến của mình Tần Tranh mới nói: "Tần Lạc, cháu hãy tơi thư phòng của ông".
"Cái ông già này, có chuyện gì mà không thể nói ở phòng khách sao?' Bà Tần Lạc nói.
"Những điều này tôi chỉ có thể nói riêng với Tần Lạc" Tần Tranh lạnh lùng nói.