Dưới sự dẫn dắt của Âu Dương Lâm, mấy người xuyên qua tiền đường Khổ Tể Đường, thông qua một cửa ngầm đi ra phía sau, trước mắt liền có cảm giác sáng rộng.
Vừa tiến vào trước mắt chính là một tiểu viện cảnh trí thanh u, mặc dù đang là mùa đông, lá cây phần lớn sớm đã rụng, nhưng bồn cảnh được đặc biệt dời tới kia vẫn nhã trí xưa cũ. Ở giữa có vài cây bốn mùa tô điểm như thêu hoa trên gấm, khiến viện này hơi lộ vẻ tiêu điều tăng thêm mấy vẻ tươi xanh.
Lại đi về phía trước, chính là một căn tiểu lâu còn mới bảy phần. Tần Lạc nghĩ, có lẽ đây là một cứ điểm của Quỷ y phái ở Yến Kinh. Đại hội đấu y lần này, chẳng lẽ tổ chức ở chỗ này?
"Thật chẳng long trọng chút nào". Tần Lạc âm thầm oán thầm.
Tiểu lâu thoạt nhìn có chút thảm, nhìn từ bên ngoài, không chút thu hút nào. Nhưng mà, khi bọn họ đi vào, lập tức bị mấy đồ trang trí bày biện bên trong chấn nhiếp.
Tần Lạc lấy tay vuốt một cái đỉnh đồng lớn cao hơn người, hỏi: "Đây là thật hay giả?"
"Đỉnh tất nhiên là thật". Âu Dương Lâm hèn mọn nhìn Tần Lạc một cái, nói: "Nhưng chẳng qua là mô phỏng đỉnh vô cực chiến quốc thôi".
Tần Lạc bĩu môi, nói Vương Dưỡng Tâm: "Hóa ra là hàng vỉa hè, tôi còn tưởng là thật chứ".
"Tôi cũng tưởng là thật đấy". Vương Dưỡng Tâm cũng rất không thích sự cuồng vọng tự phụ của Âu Dương Lâm, nói: "Đầu năm nay hàng giả nhiều lắm, cũng rất khó để nhận ra. Đồ làm giả đều không kém là bao. Trước đó vài ngày nghe nói có người trả mười vạn đồng mua bức họa cổ Trương Quả lão cưỡi lừa, kết quả trở về cẩn thận nhìn lại, thứ Trương Quả lão mang chính là đôi giày da của mấy ông già..."
Tần Lạc cùng Vương Dưỡng Tâm nhìn nhau cười một tiếng, Âu Dương Lâm tức giận nghiến răng.
Nhưng mà, kế tiếp câu nói đầu tiên của Âu Dương Lâm khiến trong lòng Tần Lạc và Vương Dưỡng Tâm rất không thoải mái.
"Đồ thật là bày biện trong nhà cũ ấy. Làm sao có thể tùy tùy tiện tiện bày ở bên ngoài được chứ?" Âu Dương Lâm vẻ mặt kiêu ngạo nói: "Hơn nữa, đây chỉ là một chỗ đặt chân tạm thời. Loại địa phương quỷ quái, điều kiện kém như vậy, ai mà ở đây quanh năm suốt tháng chứ?"
"Sao anh biết phương đỉnh nhà anh là thật?" Tần Lạc cười hỏi.
"Tôi đương nhiên là biết. Thứ lão tổ tông để lại mà còn là giả à?"
"Lão tổ tông nhà các anh nếu gạt người thì sao?"
"Anh..." Âu Dương Lâm cười lạnh, nói: "Ăn không được nhỏ nên nói nhỏ chua chứ gì. Tôi biết rõ tâm tư loại người như các anh. Bụng dạ hẹp hòi, khó thành người tài".
Tần Lạc cũng không để ý sự châm biếm của gã, nói: "Tôi chỉ là nhớ trong nhà bạn tôi cũng có một cái đỉnh như vậy, hắn cũng nói cho tôi biết là lão tổ tông truyền xuống, giá trí liên thành. Tôi sợ các người đều bị người ta lừa. Trương Quả lão mà cũng có thể mang giày da, đỉnh nhà các người nói không chừng cũng có sơ hở gì có thể lộ ra. Anh trở về tốt nhất là gõ xuống một miếng, cầm đi giám định thử xem".
Sở dĩ Tần Lạc biết "giám bảo" (kiểm tra bảo vật), là vì hắn lúc xem TV cùng Lâm Thanh Nguyên, trong lúc vô tình đã từng thấy một lần. Lão gia tử với tiết mục này rất thích.
Còn nguyên nhân khiến Tần Lạc ký ức hãy còn mới mẻ là do người chủ trì kia luôn đoan trang thanh lịch, vẻ mặt vui cười nói: Vị tiên sinh này, bây giờ xin lộ bảo bối của ngài ra để mọi người cùng xem.
Trước mặt công chúng, bảo nam nhân lộ bảo bối... bạn Tần Lạc thuần khiết thiện lương lập tức bị câu nói này khiến ngoài cháy trong vỡ. Quá cường đại, quá thẳng thắn, quá hạ lưu.
Âu Dương Lâm hừ lạnh một tiếng, cũng chẳng thèm nói chuyện với Tần Lạc nữa. Chỉ đi trước dẫn đường, lúc Tần Lạc lại hỏi mấy vật phẩm sứ men xanh, tranh sơn thủy... là thật hay giả, gã cũng làm bộ không nghe thấy.
Anh nói thật, hắn không phải sẽ nói là giả à, anh có thể làm gì được?
Chẳng lẽ cắt một miếng của đồ thật xuống đem đi giám định? Có bệnh.
Lên lầu ba, Âu Dương Lâm dừng lại ở trước một cửa phòng. Gõ nhẹ mấy cái, bên trong liền truyền ra thanh âm mời vào.
Tiến vào chính thất, Tần Lạc lại một lần nữa cảm giác được sự xa hoa trong tiểu lâu mà ở ngoài không thấy được, nguyên bộ Hồng Mộc gia cụ, đồ sứ Thanh Hoa cao hơn người, đầu thú một sừng sáng bóng, thoạt nhìn có chút nghiên mực đá thô đầu năm, thước trấn đồng xanh, trên tường treo bức trúc bằng mực nho Trịnh lão quái bát quái Dương Châu...
Chỉ cần anh chú ý nhiều hơn thì thấy mỗi một chi tiết nhỏ đều trang trí hoàn mỹ phi thường. Mà những thứ nhỏ thoạt nhìn không chút nào thu hút, ra bên ngoài đều là bảo bối giá trị liên thành.
Đương nhiên, nếu người Âu Dương gia thích đánh mặt sưng giả người mập, tất cả những thứ trong phòng này đều là hàng giả, vậy thì không còn gì để nói.
Có hai người trung niên ngồi trên ghế gỗ lim, một là Âu Dương Mẫn mặc trường bào đen. Lần trước đã từng gặp ở Thần Châm Vương của Vương Dưỡng Tâm. Gã khẽ gật đầu với Tần Lạc.
Ngồi ở vị trí chủ là một trung niên mập mặc vest, đầu tóc bóng mượt, trên khuôn mặt béo nung núc sắc mặt hồng hào. Đeo kính gọng vàng, trên ngón tay trái đeo một chiếc nhẫn khảm viên ru-bi cực đại... gã không giống như một Trung y, mà giống một gã nhà giàu mới phất hơn.
Vốn tưởng môn lớn phái lớn của Trung y trong truyền thuyết này nhất định là thanh cao liêm khiết, giống lão gia tử nhà mình. Nhân vật ở bên trong đều mặc trường bào, hai gò má gầy, thần hoa nội liễm, khí chất thoát tục, giống như đạo sĩ cầu đạo.
Sự chênh lệch giữa ảo tưởng và thật tế, khiến Tần Lạc với lần xem lễ này cũng không trông mong gì, trong lòng càng khinh thị Quỷ y phái này ba phần. Khó trách Trung y sa sút đến vậy, đại khái là từ trên trang phục và trang sức trên nam nhân này là có thể nhìn ra được.
"Phái chủ, Tần Lạc đã tới. Còn có thêm một người bạn của hắn". Âu Dương Lâm đứng ở trước mặt trung niên mập mạp, vẻ mặt cung kính nói.
Gã đã từng nói, Tần Lạc có thể đến làm khách quý xem lễ là cha tự tay viết thư mời. Mà lúc gã trở về liền lập tức tới đây trình diện gã trung niên mập này, chứng minh kẻ mập này chính là phái chủ Quỷ y phái.
Về phần Âu Dương Lâm vì sao gọi cha gã là phái chủ thì cũng không biết nguyên nhân gì.
Hiểu rõ đạo lý này rồi, sự thất vọng của Tần Lạc đã khó có thể che dấu mà lộ ra mặt.
Điều này giống như anh là một tuyệt thế mãnh tướng mặc áo giáp, thúc ngựa múa thương. Nghe trong trận doanh nói địch quân cũng có một cao thủ, thú huyết trong cơ thể sôi trào, tất nhiên khát vọng cùng đánh một trận.
Vì vậy, anh dồn hết toàn lực mà xông tới trước. Nhưng khi anh chạy tới trước mặt hắn, lại phát hiện hắn là một lão già chân đứng không vững, gió thổi qua là có thể ngã... trong lòng của anh có phải rất thất vọng không?
Tần Lạc đối mặt với gã trung niên mập này, chính là cảm giác như vậy.
Ánh mắt Âu Dương Mệnh luôn đảo trên mặt và trên người Tần Lạc, gã muốn nhìn thử xem, rốt cuộc là thanh niên ưu tú thế nào mà lại có thể làm ra thanh thế công hội trung y lớn như vậy. Gã càng muốn biết, là thanh niên dạng gì, mà thậm chí có gan nói mua công hội Trung y ngầm mà bọn họ duy trì trăm ngàn năm.
Khi gã rất nhạy cảm mà phát hiện ý trào phùn và khinh thường trong mắt Tần Lạc, con mắt sau thấu kính lập tức co rút kịch liệt, giống như bị kim châm đâm một cái.
Đúng vậy, ánh mắt của Tần Lạc cho gã một loại cảm giác bị châm đâm.
"Cậu rất khinh thường tôi?" Âu Dương Mệnh híp mắt đánh giá Tần Lạc. Con mắt gã vốn đã nhỏ, lại đeo kính, cho nên, khi gã nheo mắt lại, giống như không có mắt vậy. Chỉ có thể nhìn thấy một khe hở nhỏ.
"Chỉ là có chút thất vọng". Tần Lạc thẳng thắng nói. Hắn không muốn giấu diếm, cũng không thấy có bất cứ cái gì cần giấu diếm.
"Anh đừng được voi đòi tiên. Nói chuyện nên khách khí một chút". Âu Dương Lâm thấy Tần Lạc lại dám nói với cha như vậy, sắc mặt phẫn hận nói.
"Tôi chỉ là ăn ngay nói thật mà thôi". Tần Lạc cười nói.
Âu Dương Mệnh khoát khoát tay, nói: "Cậu cảm thấy tôi rất quê mùa, giống như một tên nhà giàu mới phất phải không?"
Tần Lạc sửng sốt, không ngờ gã lại rõ cách ăn mặc của mình thế. Hơn nữa, hắn càng không ngờ đối phương lại hỏi thẳng như thế.
"Không sai. Ngài quả thật giống như một phú hộ mới phất. Phú hộ phất lên nhờ Trung y".
"Đây chính là nguyên nhân cậu thất vọng?" Âu Dương Mệnh nhìn sự đau lòng và tức giận trên mặt Tần Lạc chợt lóe rồi biến mất, lên tiếng hỏi.
"Không phải". Tần Lạc nói. "Nguyên nhân tôi thất vọng là, ngài đã quên chức trách của mình".
"Vậy cậu tới để nói cho tôi biết, chức trách của chúng tôi là gì sao?" Âu Dương Mệnh cười ha hả nói. Gã cảm thấy người trẻ tuổi trước mắt kia có thú vị hơn so với đồn đại một chút.
"Phát triển Trung y". Tần Lạc hãnh diện nói.
"Cậu làm sao biết chúng tôi không phát triển Trung y?" Âu Dương Mệnh hỏi: "Vô số hiệu thuốc Trung y lớn bên ngoài, hầu như đều do mấy nhà chúng tôi mở. Chẳng lẽ đây không tính là phát triển Trung y à?"
"Nếu cái đó cũng được coi là phát triển Trung y, vậy các người yêu cầu đối với bản thân cũng quá khoan dung rồi. Còn nữa, những hiệu thuốc lớn kia tiền kiếm được đâu? Không phải đều rơi vào trong túi mấy người à?"
"Chúng ta có gì khác nhau sao?" Âu Dương Mệnh đứng lên nói. "Công hội Trung y của câu, cũng chẳng phải áp dụng hình thức đầu tư cổ phần sao? Theo tôi được biết, một phe cầm cổ phần lớn nhất ở xí nghiệp Dân Doanh là Khuynh Thành Quốc Tế và cậu thì phải?"
Tần Lạc biết, vì lo cho sự phát triển lớn mạnh của công hội Trung y sau này, có một số người thèm đỏ mắt, muốn một cước đá văng mình khỏi vị trí hội trưởng kia, lúc đó, công hội Trung y chẳng có chút quan hệ gì với mình, giang sơn mình khổ cực tạo ra cũng có khả năng bị những con sâu hư việc nhiều hơn là thành công chỉ biết thu tiền vào túi mình làm hỏng.
Cho nên, hắn và Lệ Khuynh Thành thương lượng, quyết định dùng hình thức đầu tư cổ phần để tránh một số vấn đề. Cũng chính nhờ chế độ này, khiến Tần Lạc bị rất nhiều người sỉ vả. Trong ngành y dược có người công kích Tần Lạc, là dùng cớ này. Quỷ y phái bôi đen Tần Lạc, cũng dùng cớ này.
Đương nhiên, Tần Lạc cũng xác thực nghĩ tới kiếm tiền nhờ công hội Trung y. Hắn không chỉ muốn bản thân kiếm tiền, hơn nữa còn muốn tất cả những người làm Trung y, có cống hiến với công hội Trung y kiếm tiền nữa.
Ích lợi mới là nguyên nhân duy trì một đoàn thể và phát triển liên tục. Không phải hữu nghị, không phải khẩu hiệu, lại càng không phải là roi da.
"Tôi và ngài khác nhau". Tần Lạc cười nói. "Các người chỉ vội tự mình kiếm tiền, tôi thì nhường tất cả Trung y có năng lực kiếm tiền. Các người tiền kiếm được tất cả đều bỏ vào túi mình, tôi tiền kiếm được đại bộ phận sẽ chia người trong công hội Trung y". Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
"Tôi và các người khác nhau lớn nhất là, các người khiến không khí Trung y trầm lặng, không hề có chút sinh khí nào. Tôi sẽ ra sức khiến Trung y một lần nữa tỏa sáng, tôi muốn đưa Trung y ra thế giới".
Ánh mắt Tần Lạc sáng rực nhìn chằm chằm Âu Dương Mệnh, vẻ mặt ngạo khí bất khuất, nói: "Mà điểm này, các người làm đều không bằng tôi".