Nếu như không có Thái Công Dân chạy tới nhắc nhở bệnh viện, Tần Lạc có lẽ thật đúng là sẽ xem xét khả năng hai bên hợp tác.
Nhưng mà, bọn họ ngầm đâm một đao, sau đó lại quang minh chính đại mà tới thâu tóm công hội Trung y của mình, đây không phải là chuyện Tần Lạc có thể dễ dàng tha thứ.
Mặc dù Thái Công Dân không có nói cho Tần Lạc biết, áp lực bên trong lớn như thế nào. Nhưng nếu Thái Công Dân lấy tôn sư của bộ trưởng nhiều lần nói tới chuyện này, thì liền biết những người này ở bên trong gây ra bao nhiêu áp lực rồi. Nếu không có áp lực, Thái Công Dân xách những chuyện này ra nói sao?
Nhưng bọn họ chẳng nghĩ tới chính là, Thái Công Dân không ngờ lại coi trọng Tần Lạc như thế, lấy lực mạnh dẹp tan tất cả những lời đồn thị phi, thái độ ép buộc phải tươi cười mà ủng hộ hắn, căn bản là không có ý buông tha.
Bọn họ biết lợi dụng đại bổng thể chế đánh ngã nguyên vọng của Tần Lạc là không có khả năng, chỉ có thể dùng lý để hiểu, dùng tình để động. Hy vọng Tần Lạc suy nghĩ cho đại cục của Trung y, hy sinh cái tôi, thành toàn cho tập thể.
Tần Lạc không phải là người thông minh, nói về âm mưu quỷ kế, hắn vẫn chỉ là một học sinh tiểu học mới nhập đạo mà thôi.
Nhưng mà hắn lúc nhỏ đã rõ một đạo lý: Nắm được báng súng mới có thể xuất chính quyền. Nắm tay người nào cứng, người đó mới có tư cách nói chuyện.
Nếu mình đem công hội Trung y cho bọn họ, mình còn cái gì? Còn có người nào xem mình ra gì?
Lúc đó, cho dù mình có hối hận, muốn một lần nữa làm công hội gì gì đó, cũng còn khả năng sao?
Hắn làm sao có thể chắc chắn, nhận vật quyền thế như Thái Công Dân sẽ luôn ủng hộ mình? Người ủng hộ này nếu từng bị mình tổn thương thì còn có thể tin mình sao?
Cho nên, thái độ của hắn chính là như thế. Xác nhập cũng không phải là không thể, nhưng mà, cái công hội Trung y không có giấy phép của các người muốn xác nhập thì tiến vào trong công hội Trung y của tôi đi.
Hết thảy, do tôi quyết định!
Lông mày Âu Dương Mệnh nhíu lại, phần nung núc thịt trên mặt sau khi giật hai cái, cuối cùng lại không phục bình tĩnh. Gã nhìn Tần Lạc, nói: "Cậu có lòng tin có thể cứu vớt được Trung y?"
"Đây không phải là vấn đề có lòng tin hay không. Mà là vấn đề có muốn làm hay không. Trung y đã sa sút như thế này, tôi tất nhiên muốn cố gắng phấn đầu một hồi rồi". Tần Lạc nói.
"Cậu đủ tự tin với y thuật của mình chứ?"
"Đương nhiên".
Âu Dương Mệnh đưa tay vuốt vuốt mặt mình, có chút khổ não mà nhìn người trẻ tuổi tràn trề tự tin này, không biết nên nói cái gì với hắn.
"Cậu nên rõ, hai nhà hợp làm một mới có thể phát huy tác dụng, phát huy năng lực". Âu Dương Mệnh ngẩng đầu nhìn Tần Lạc, trong giọng nói mang theo chút uể oải. Khuyên bảo một hồi lâu như vậy, hình như không có bất cứ hiệu quả gì.
"Cho nên tôi mới cho các người ra giá". Tần Lạc híp mắt gật đầu.
Trên mặt Vương Dưỡng Tâm cũng mang theo ý cười, đối với đại sư huynh của gã thật sự bội phục không thôi.
Người khác nghe danh tiếng của Quỷ y phái, sợ là sẽ bị hù tới nỗi chân nhũn. Cho dù là lấy thân phận của ông mình, sau khi biết lai lịch thân phận những người này, cũng phải khiêm nhường giữ lễ. Thậm chí còn đề nghị Tần Lạc tìm một cớ hủy bỏ lần xem lễ này, tránh xảy ra xung đột trực diện với bọn họ.
Sự cường đại của bọn họ đã ăn sâu trong lòng mọi người, giống như không thể phản kháng.
Nhưng mà, Tần Lạc thật không để bọn họ ở trong lòng ư?
Không chỉ không để bọn họ ở trong lòng, thậm chí còn không để vào mắt. Dùng công hội Trung y hắn mới thành lập mấy ngày mà muốn đi mua công hội Trung y sừng sững trăm ngàn năm không ngã của người ta, phần can đảm và khí phách này, không thể thấy được trên người bình thường.
"Ra giá? Anh có bao nhiêu tiền? Anh có thể mua nổi sao?" Âu Dương Lâm cười lạnh nói. "Tôi muốn một ngàn tỷ, anh có không?"
"Một ngàn vạn đi". Tần Lạc trả giá nói. "Tôi thấy giá như vậy là cao rồi".
Một giá này của hắn, cơ hồ biến công hội Trung y thành bảo kiện phẩm hỏng.
"Anh… anh…" Âu Dương Lâm mặt đỏ bừng, tức giận không nói nên lời, hận không thể xông lên đại chiến ba trăm hiệp với Tần Lạc. Nhưng biết cha sẽ không cho phép, chỉ có thể uất nghẹn trong lòng.
Âu Dương Mệnh thấy biểu hiện của con mình, trong lòng có chút thở dài. Xem ra, nó so với người trẻ tuổi trước mặt này, vẫn còn kém xa.
Khoát khoát tay, ý bảo gã không nên xúc động, nói với Tần Lạc: "Như vậy đi. Chúng ta đánh cuộc thế nào?"
"Đánh cuộc gì? Đánh cuộc như thế nào?" Tần Lạc hỏi.
"Đại hội đấu y, cậu có thể đứng xem. Nếu cậu cảm thấy y thuật của mình không bằng nhất phái nhị môn, thì xác nhập công hội Trung y của cậu lại đây".
"Nếu như tôi cảm thấy các người không bằng tôi thì sao?"
Âu Dương Lâm giận dữ, lại muốn lên tiếng, bị cha gã nhìn lướt qua, một quyền tức giận đánh lên trên tủ. Một bình hoa đào trên mặt tủ rơi xuống đất, sau khi lăn một vòng trên thảm trải dày, đánh vào chân ghế vỡ tan tành.
Âu Dương Lâm kinh hãi, len lén liếc nhìn cha một cái. Quả nhiên, thấy gã vẻ mặt tức giận.
Âu Dương Lâm cúi đầu xuống, giả bộ không thấy.
"Nếu cậu thật thấy như thế, hai bên có thể so tài một phen. Nếu cậu thắng, nhất phái nhị môn chúng tôi sẽ chịu sai khiến của cậu". Âu Dương Mệnh cười nói. Nguồn truyện:
Cuộc đánh cuộc này nhìn thì công bằng, nhưng trên thực tế lại cực kỳ không công bằng với Tần Lạc.
Tỷ thí một phen mà gã nói, là để Tần Lạc cùng một người tỷ thí, hay là cùng tất cả những người ưu tú một phái hai môn bọn họ tỷ thí?
Hơn nữa, Âu Dương Mệnh dù sao cũng sẽ không tin, trong một phái hai môn không có người nào có thể hơn Tần Lạc. Cùng lắm thì tìm mấy lão gia hỏa xuất trận là được.
"Không đánh cuộc". Tần Lạc nói.
"…"
"Cho dù là tôi thắng hay là thua. Tôi cũng không giao công hội Trung y cho các người". Tần Lạc nói. "Có điều, nếu tôi có thua thật, có thể phối hợp các người làm một chuyện. Chỉ cần chuyện các người bảo tôi làm là vì cứu vớt Trung y, tôi sẽ không chối từ. Nếu tôi thắng, các người cũng không cần đem công hội Trung y của các người xác nhập cho tôi, nhiều đại gia như vậy, tôi hầu hạ không nổi. Chỉ là lúc tôi cần, các người đừng ra viện trợ là được rồi".
"Được, một lời đã định". Âu Dương Mệnh đồng ý nói.
"Còn nữa. Tôi sẽ tham gia đại hội đấu y của các người. Không phải lấy thân phận khách quý xem lễ tham gia, mà là lấy thân phận tuyển thủ thi đấu tham gia". Tần Lạc cười nói.
Thấy nhiều tuyệt kỹ, lại có thể tỷ thí với cao thủ trăm năm của Trung y, hắn tất nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội như vậy.
"Tôi sẽ an bài". Âu Dương Mệnh nói. Gã quay sang nhìn đứa con không dám ngẩng mặt nhìn mình, nói: "Âu Dương Lâm, mang tiên sinh Tần Lạc và bạn hắn xuống nghỉ ngơi".
"Vâng. Phái chủ". Âu Dương Lâm có thể thoát khỏi tầm nhìn của cha, hiển nhiên hết sức vui vẻ.
Đợi sau khi ba người trẻ tuổi rời đi, trong phòng chỉ còn lại hai anh em Âu Dương Mẫn và Âu Dương Mệnh, Âu Dương Mẫn mới cau mày nói: "Anh, anh thật muốn đánh cuộc với hắn sao?"
"Sao? Cậu sợ thua à?" Âu Dương Mệnh cười hỏi. Người dựa vào ghế gỗ lim thoải mái, tay phải vuốt chiếc nhẫn ru bi trên ngón tay một cách vô thức.
"Không phải". Âu Dương Mẫn nói. "Lấy thực lực của một phái hai môn chúng ta, dù thế nào cũng sẽ không bại bởi một người còn trẻ. Chỉ là, hắn đã cự tuyệt yêu cầu xác nhập, tiếp tục kiên trì còn có ý nghĩa gì nữa?"
Âu Dương Mệnh cười khổ, nói: "Anh có cách nào khác sao? Chúng ta chống lại thằng nhóc này là con chuột kéo con rùa, không chỗ bắt tay vào làm. Xem ra, áp lực chúng ta tạo cho hắn còn đưa đủ".
"Anh định cho hắn nếm chút khổ sở ở đại hội đấu y à?"
Âu Dương Mệnh cười gật đầu, nói: "Sự gan dạ sáng suốt của người trẻ tuổi này là tốt, mạnh mẽ không tồi, người cũng thông minh… nhưng mà, lịch duyệt còn nông cạn quá. Chúng ta, cuối cùng là muốn thâu công hội Trung y kia vào tay. Nếu thật để hắn thành công, hắn lại không chịu sự khống chế của chúng ta, áp lực mang đến cho chúng ta thật sự là rất lớn. Đến lúc đó, người khác sẽ quên địa vị Trung y chính thống của chúng ta. Cậu à, đến lúc đó có thể cần cậu ra tay".
"Em hiểu rồi". Âu Dương Mẫn trịnh trọng nói.
Âu Dương Lâm an bài một phòng cho Tần Lạc và Vương Dưỡng Tâm, sau khi nói một tiếng không được đi loạn, liền xoay người rời đi. Bị Tần Lạc liên tục khích bác, gã cũng không muốn nhìn hắn thêm cái nào nữa. Chỉ đợi sau khi đại hội đấu y chính thức bắt đầu, bản thân hung hăng mà chà đạp hắn một phen, để báo sỉ nhục hôm nay.
Đợi sau khi Âu Dương Lâm rời đi, Tần Lạc bắt đầu đánh giá chung quanh phòng, lại ngắm tới ngắm lui ở mấu bộ phận mấu chốt và một số góc tường.
"Sư huynh tìm gì thế?" Vương Dưỡng Tâm lộ vẻ tò mò hỏi.
"Xem thử một chút coi có máy giám thị không". Tần Lạc cười nói. Đây cũng là một ít tri thức hắn học được. Hắn cũng khá thích học mấy thứ tạm nham.
Bạn cứ nghĩ đi, nếu lúc bạn cởi đồ trong phòng đi tới đi lui hoặc là đang tắm rửa, có cameras quay bạn, vậy không phải là rất khó chịu sao?
Nếu người khác cầm nó đến uy hiếp bạn, bạn là nghe theo hay không nghe theo?
Tần Lạc không ngại cỡi quần áo cho nữ nhân xem, nhưng mà, hắn rất ngại cỡi sạch quần áo cho mọi người xem.
"Anh còn tìm hiểu cả mấy cái này à?" Vương Dưỡng Tâm giật mình hỏi.
"Cẩn thận không có gì sai. Chung quy so với bị người ta chụp ảnh vẫn tốt hơn". Tần Lạc cười nói. "Xem ra bọn họ cũng coi như là có quy củ. Không phát hiện vật nhỏ gì. Chúng ta ra ngoài một chút không?"
"Hắn không phải đã nói không được tùy tiện đi loạn à?" Vương Dưỡng Tâm cười nói.
"Cũng không thể để người ta ngồi ngây ở trong phòng được". Tần Lạc có chút buồn bực nói. Quỷ y phái này thật quá keo kiệt, không ngờ lại để hai người đàn ông cùng ở một phòng.
Cũng may là có hai cái giường lớn, hai người có thể ngủ riêng. Chứ nếu ngủ chung một giường, vậy thật đúng là khiến người ta khó có thể chấp nhận.
Hai người đều là dạng lớn gan, nên lại càng không để mấy lời dặn của Âu Dương Lâm trước khi đi vào mắt.
Khóa phòng xong, hai người liền chạy xuống dưới lầu. Xuống lầu một rồi, lúc qua đại viên kia, thấy bên trái đại viên có một cái hồ nhỏ, giữa hồ có một cây cầu bằng đá, hình như nối tới chỗ nào đó.
Giống như bị thứ gì đó vẫy gọi, hai người nhìn nhau, liền chạy tới cầu nọ.