Lúc Tần Lạc và Vương Dưỡng Tâm chạy tới Khổ Tể Đường, đã có không ít người chờ ở đó.
Âu Dương Mệnh và Âu Dương Mẫu mỉm cười gật đầu với Tần Lạc, Âu Dương Lâm liếc nhìn Tần Lạc một cái, rồi chuyển tầm mắt tới chỗ khác rất nhanh. Gã ở chung với Tần Lạc thật sự không thể hòa hợp được.
Còn có một nhóm nam nhân mặc trường bào đen, trước ngực có thêu hình giống đầu lâu. Những người này có người mười mấy tuổi, cũng có người hơn hai mươi tuổi, cũng có trung niên nhân tuổi xấp xỉ Âu Dương Mệnh, tướng mạo khác nhau, chiều cao bất đồng, nhưng mà, bọn họ có một điểm giống nhau: Mỗi người đều cùng một bản mặt, không nói cười tùy tiện.
Nét mặt của bọn họ lạnh lùng cao ngạo, giống như không để người khắp thiên hạ vào mắt.
Thấy hai kẻ ngoại tộc Tần Lạc và Vương Dưỡng Tâm tới, sau khi chỉ nhìn lướt qua thì không hề để ý đến nữa.
Ngay sau đó, ở cửa vang lên tiếng xe.
Âu Dương Mệnh cùng Âu Dương Mẫn liếc mắt nhìn nhau, liền dẫn một đám môn nhân ra cửa nghênh đón.
Ở cửa đỗ một hàng xe Audi, những chiếc xe này hợp thành một hàng, khoảng bảy tám chiếc, xếp cùng một chỗ giống cự long màu đen. Cửa xe mở ra, từ trong xe bước ra một đám nam nhân mặc trường bào trắng.
Những người này hoặc cao hoặc lùn, hoặc mập hoặc ốm, có mỹ nam tử phong độ nhẹ nhàng, có đại thúc trung niên ba bốn mươi tuổi, còn có lão già đầu đầy tóc bạc cùng với cô bé hoạt bát đáng yêu.
Cô bé mặc áo nhỏ màu đỏ, quần jean xanh, giày da nhỏ màu đen, là sắc sáng trong cả một quần thể nam nhân.
Trên ngực những người này cũng có ký hiệu, là một ánh trăng lưỡi liềm màu vàng nhạt.
"Những người này là ai vậy?" Vương Dưỡng Tâm lộ vẻ mê mang hỏi.
"Chính khí môn". Tần Lạc cười nói, nhìn chăm chú vào nam nhân đi đầu tay nắm cô bé đi về phía Âu Dương Mệnh, nói: "Không biết hắn là họ Thủy hay là họ Cốc".
"Chính khí môn chẳng lẽ có hai môn chủ?" Vương Dưỡng Tâm kỳ quái hỏi.
"Chính khí môn khác với Quỷ y phái. Quỷ y phái là một họ Âu Dương truyền thừa, thu môn nhân đều là nam tử trong dòng, cũng có một ít là cô nhi có tư chất chọn từ bên ngoài... chỉ cần tiến vào Quỷ y phái, tất cả mọi người đều phải sửa thành họ Âu Dương".
Tần Lạc nhìn thoáng qua Âu Dương Mệnh và Âu Dương Lâm, nói: "Quỷ y phái còn có một quy củ chính là truyền nội không truyền ngoại, truyền nam không không truyền nữ. Y thuật của bọn họ chỉ có thể truyền cho nội môn đệ tử, những người chạy sinh ý ở bên ngoài là không thể truyền thụ. Truyền nam không truyền nữ, cũng vì tránh y thuật bị truyền ra ngoài".
Vương Dưỡng Tâm cười lạnh nói: "Quỷ y phái này... cũng giống những danh môn đại phái trong tiểu thuyết kiếm hiệp mà thôi. Chỉ có thể truyền người mình, không thể truyền người ngoài. Nếu hương khói nhà mình bị gãy, môn tuyệt học này cũng sẽ mất tích... ông nói, trước kia Trung Quốc chúng ta đúng là có rất nhiều công phu thần kỳ, chỉ là về sau dần dần thất truyền. Cho dù có, cũng không có người chịu cống hiến ra ngoài. Trung y không thịnh vượng, cũng có quan hệ rất lớn với những người trong nước có tư tâm quá nặng này".
Tần Lạc gật đầu đồng ý. Tây y sở dĩ phát triển nhanh chóng như thế, là vì kiến thức của bọn họ toàn bộ trở thành tài liệu giảng dạy, cung cấp kiến thức cho tất cả những người thích y học học tập".
Nhiều người học tập, nhiều người nghiên cứu, Tây y tất nhiên là có thể phát triển lớn mạnh, kỹ thuật Tây y cũng có thể biến chuyển từng ngày, lấy tốc độ nhanh nhất đổi mới.
Nhưng mà, Trung y lại bất đồng. Quan điểm người Trung Quốc là "Đồ đệ giáo hội, sư phụ chết đói", cho dù là người mình thân thiết nhất, tất cả đều muốn giữ lại một tay tuyệt hoạt để sử dụng tương lai dưỡng lão.
Cho nên, anh nếu muốn học được một ít y thuật của nhất môn kia, không có ba hai mươi năm là chuyện không thể nào hoàn thành. Cho dù anh chịu đựng đến trước ba hai mươi năm, thứ học được có lẽ cũng chỉ là một ít da lông.
Đây là sự bi ai của Trung y, cũng là sự bi ai của cả dân tộc.
"Môn chủ Chính Khí phải do Thủy, Cốc hai nhà đương gia làm chủ, nhưng môn hạ đệ tử cũng phần lớn là trăm họ. Chỉ cần có thiên phú Trung y, hoặc là người mang tuyệt kỷ y học, đều có thể nhập môn. So sánh mà nói, Chính khí môn ngược lại thoáng hơn Quỷ y phái".
"Không phải còn có một nhà sao? Tên là Bồ Tát Thủ gì gì mà?" Ánh mắt Vương Dưỡng Tâm quét một vòng, hỏi: "Sao không thấy họ?"
"Môn phái thứ ba tên là Bồ Tát môn. Bồ Tát Thủ là hình dùng thủ thuật của các nàng rất cao". Tần Lạc cũng quét mắt bốn phía một cái, nói: "Tôi cũng thấy kỳ, sắp bắt đầu rồi, sao còn chưa thấy các nàng nhỉ?"
Trung niên nam nhân nắm tay cô bé kia mỉm cười, chậm rãi đi đến trước mặt Âu Dương Mệnh, cười nói: "Lần này Âu Dương đại ca làm chủ, đã làm phiền rồi".
"Cốc huynh đệ khách khí quá. Trước kia Quỷ y phái chúng tôi cũng không phải từng làm phiền các anh sao?" Âu Dương Mệnh bắt tay cười ha hả nói. Ánh mắt đặt ở trên mặt cô bé nắm tay Cốc môn chủ, hỏi: "Vị tiểu cô nương xinh đẹp này chắc là Cốc Tử Lễ phải không?"
"Cốc Tử Lễ, gọi bác đi". Cốc Thiên Phàm tay con gái, nhắc nhở nói.
"Chào bác ạ". Giọng cô bé trong trẻo cất lên.
"Tốt. Tốt. Mấy năm không thấy, Cốc Tử Lễ cũng đã lớn thành đại cô nương rồi". Âu Dương Mệnh cười ha hả nói. Đưa tay muốn sờ đầu Cốc Tử Lễ, bị Cốc Tử Lễ nghiêng đầu qua, tránh đi.
"Âu Dương đại ca, mọi người đến đông đủ rồi à?" Cốc Thiên Phàm cười hỏi.
"Đến đông đủ rồi. Đám nữ Bố Tát kia đường xá xa xôi, nên đã sớm tới hai ngày trước rồi". Âu Dương Mệnh vừa cười vừa nói.
"Chàng trai thú vị mà anh nói trong điện thoại cũng tới chứ?"
"Tần Lạc đã tới. Tôi giới thiệu một chút cho anh biết". Âu Dương Mệnh quay đầu lại nhìn thoáng qua chỗ Tần Lạc đứng, vừa cười vừa nói.
Cốc Thiên Phàm nhẹ gật đầu, dẫn đám người của mình đi tới Khổ Tể Đường.
Một đám người vừa mới đi lên cầu thang, đã ngửi một làn gió thơm ùa tới.
Tiếng bước chân lộn xộn vang lên, từ nơi cửa sau của Khổ Tể Đường, đi tới một đám nữ nhân tư sắc khác nhau.
Những nữ nhân này đều có vẻ là thành phần trí thức đô thị, có người tóc uốn, có người mặc áo choàng, còn có người đầu kẹp tóc học sinh rát đáng yêu nhu thuận. Trang phục của các nàng mode gợi cảm, có ủng da váy ngắn, có bộ đồ OL, còn có quần jean thoải mái hưu nhàn và áo da bó sát người... những người này không giống như là truyền nhân đệ tử trong môn phái Trung y xa xưa trong truyền thuyết, mà giống nữ nhân viên ở trong mấy văn phòng làm việc đi ra hơn.
Tuổi của các nàng phần lớn chênh lệnh, nhỏ là thì mười mấy hai mấy tuổi, cũng có vài phụ nữ trung niên ba bốn mươi tuổi. Không có trang phục thống nhất, cũng không có ký hiệu đánh dấu thân phận, cùng nhau đi tới, trên đường mang theo nụ cười ôn nhu tự tin, chính là nữ Bồ Tát tế thế cứu nhân.
Đúng vậy, sau khi thấy hết nhóm nam nhân lãnh khốc này tới nhóm nam nhân lãnh khốc khác, đột nhiên xuất hiện một đám nữ nhân xinh đẹp mode như vậy, Tần Lạc và Vương Dưỡng Tâm đều có loại cảm giác kích động và vui sướng khi thấy "Bồ Tát".
Nam nữ phối hợp, trận đấu mới không nhàm chán.
Vì sao trăm ngàn năm trước, những cổ nhân kia đã biết làm ra cuộc so tài đấu y tam giác hai nam một nữ này rồi chứ?
Bởi vì trăm ngàn năm trước, tổ tông của chúng tôi đã hiểu rõ đạo lý này.
Những cô gái này vừa nói cười rất huyên náo, vừa đi vào đại sảnh Khổ Tể Đường. Những nữ nhân kia đứng ở cửa, chỉ trỏ về phía những nam nhân này, tựa như các nàng là vào kỹ viện tìm niềm vui, những nam nhân này đều giống cá vàng mặc cho các nàng khiêu khích.
Đặc biệt là Tần Lạc và Vương Dưỡng Tâm hai khuôn mặt xa lạ này, bị nhìn cũng nhiều hơn một chút.
Từ nhóm có một nữ nhân hơn ba mươi tuổi, thân thể thướt tha phong tình chân thành đi tới chỗ Âu Dương Mệnh và Cốc Thiên Phàm, vẻ mặt khiêm tốn nở nụ cười nói: "Mộc Hương ra mắt Cốc môn chủ, Âu Dương phái chủ, môn chủ bổn môn thân thể không khỏe, không thể đích thân tới tham gia lần đấu y này. Cố ý bảo tôi nói xin lỗi với hai vị, xin rộng lượng bỏ quá cho".
"Ha ha, không sao. Chúng tôi đều có thể hiểu được". Cốc Thiên Phàm hào sảng nói.
"Đúng vậy. Tô Tử môn chủ nên tĩnh dưỡng nhiều hơn. Bồ Tát môn nhân tài xuất hiện lớp lớp, cũng không cần Tô Tử môn chủ phải tự mình ra tay".
Nhưng cô bé trong tay Cốc Thiên Phàm lại có chút không vui, hỏi: "Chị Tô Tử bị gì thế? Sao không thể tới chứ?"
Cô gái có tên là loại thuốc Đông y Mộc Hương này cúi đầu nhìn Cốc Tử Lễ, trên mặt lộ nụ cười từ ái, nói: "Tô Tử môn chủ đặc biệt căn dặn, nếu Cốc Tử Lễ đến đây, tự có thể tới tìm nàng".
"Thật ạ?" Khuôn mặt nhỏ nhắn của Cốc Tử Lễ vui mừng. Tiếp theo lại buồn thiu nói: "Em muốn gặp chị Tô Tử, mà lại muốn xem cuộc so tài đấu y, làm sao bây giờ ạ?"
Nghe được bộ dạng khó xử của cô bé, tất cả mọi người liền cười ha hả.
Âu Dương Mệnh vào trong đại sảnh, vỗ vỗ tay, nói: "Quỷ y phái, Bồ Tát môn, Chính khí môn ba năm có cuộc thi đấu y một lần lại bắt đầu, thực vinh hạnh, Quỷ y phái chúng tôi có thể đảm nhận lần so tài này".
"Trước khi cuộc so tài chính thức mở màn, tôi trước tiên muốn giới thiệu với các vị một người bạn". Ánh mắt Âu Dương Mệnh chuyển dời đến người Tần Lạc, cười nói: "Tần Lạc, truyền nhân Thái Ất Thần Châm, là hội trưởng nhiệm kỳ đầu và là người sáng tạo nên công hội Trung y thanh thế to lớn ở bên ngoài kia. Thiên tài thầy thuốc kiệt xuất trẻ tuổi nhất trong giới y của chúng ta. Mọi người vỗ tay hoan nghênh hắn tới nào".
Bộp bộp.
Một trận vỗ tay thưa thớt vang lên, ngoại trừ các cô gái Bồ Tát môn cho anh chàng dễ nhìn không tính là quá đẹp trai này một ít mặt mũi. Những nam nhân Quỷ y phái cùng Chính khí môn căn bản ngay cả tay cũng lười giơ lên. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Hắn là thầy thuốc thiên tài trẻ tuổi kiệt xuất nhất sao? Vậy những người bọn họ là cái gì?
Không thể không nói, một câu nói của Âu Dương Mệnh, đã đẩy Tần Lạc về phía đối lập với tất cả những người trẻ tuổi này.
Cho dù là cao thủ trẻ tuổi của Quỷ y phái, hay là cao thủ trẻ tuổi của Chính khí môn, cũng sẽ không khoan dung một người từ ngoài tới có danh tiếng và giá trị trên bọn họ.
Đúng vậy, đối với bọn họ mà nói, Tần Lạc không thuộc một phái hai môn đúng là người ngoại lại.
Tần Lạc hướng về bốn phía chắp tay, vừa cười vừa nói: "Âu Dương phái chủ thật sự quá đề cao tôi rồi. Gọi tôi là thầy thuốc thiên tài trẻ tuổi kiệt xuất nhất... tôi thật xấu hổ. Những ngày này cùng Âu Dương Lâm của Quỷ y phái kết bạn thân thiết, tôi học được rất nhiều thứ ở trên người hắn, các phương diện hắn đều mạnh hơn tôi nhiều lắm. Tôi cảm thấy, tôi chỉ có thể xem như là kiệt xuất thứ hai thôi. Hắn mới là thầy thuốc thiên tài trẻ tuổi kiệt xuất nhất. Tôi không bằng hắn".
Âu Dương Lâm không ngờ Tần Lạc lại cất nhắc mình như vậy, sắc mặt vui mừng. Nhưng lúc nhìn thấy ánh mắt cha giống như dao nhìn mình chằm chằm, vội cúi đầu, nín thở, làm bộ đối với mấy câu ca ngợi này một chút cũng chẳng để trong lòng.