Không chỉ là Phong Hà tò mò đối với vấn đề này, những người khác ở đây cũng đều cảm thấy kỳ quái đối với vấn đề này.
Chẩn sờ, tất nhiên là phải bắt mạch mà chẩn. Không bắt mạch, làm sao chẩn?
Chẳng lẽ hắn vẫn đang dùng phương pháp chẩn nhìn sao? Nhưng mà, nếu như là phương pháp chẩn nhìn, chỉ biết đại khái, không biết tỉ mĩ. Hắn làm sao có thể chẩn đoán tình huống mạch bác di động cùng thuộc tính ấm nóng trong cơ thể của người bệnh rõ vậy chứ?
Vấn đề này, hiển nhiên chỉ có Tần Lạc mới có thể đưa ra đáp án.
Tần Lạc cười cười, nói: "Bởi vì tôi là người thứ tư, ở phía trước tôi đã có ba người bắt mạch bệnh nhân rồi".
"Chuyện đó thì sao?" Phong Hà đi tới trước mặt Tần Lạc, con mắt già nua khô vàng dõi theo hắn, nghi ngờ hỏi.
"Thật ra thì nguyên nhân rất đơn giản, đơn giản chỉ là ở hai chữ "tỉ mỉ". Ở trước tôi có ba cao thủ cùng bắt mạch cho người bệnh, trong quá trình bọn họ bắt mạch, tôi cũng quan sát ba lượt. Cho nên có thể nói, với tình huống thân thể của người bệnh, tôi đã biết vô cùng kỹ càng".
"Mỗi người bắt mạch, đều là thói quen độc đáo tự nhiên của mình. Vấn đề nay không biết mọi người đã chú ý tới chưa. Ví dụ như vị đại ca đầu tiên của Chính khí môn kia, lúc hắn tự mình bắt mạch cho người bệnh, mạch bác của người bệnh nhảy lên một lần, tay trái hắn sẽ gõ xuống bàn. Lúc nhẹ lúc nặng, hoặc chậm hoặc nhanh. Nếu tôi không đoán sai, đây chính là chỉ số mạch bác của người bệnh. Đương nhiên, lúc đó tôi cũng không chắc chắn".
"Vị đại biểu Quỷ y phái sử dụng thì là thủ pháp sờ, căn cứ vào các nhân tố phương vị như nhiệt độ bên ngoài thân, da thịt căng chùng, cứng mềm để phán đoán tật bệnh của người bệnh. Hoặc là còn có phương pháp đặc biệt nào khác, nhưng chỗ này thì tôi không rõ. Có điều, khi hắn tiếp xúc với thân thể người bệnh, tình huống hắn kiểm tra ra, tôi tất nhiên cũng có thể thấy rõ".
"Tôi thì sao? Lúc tôi bắt mạch có thói quen gì?" Cô nàng bên cạnh Tần Lạc vẻ mặt tò mò hỏi.
"Cô có một thói quen tốt, đó chính là lúc chẩn sờ cho người bệnh, trên mặt vẫn luôn mỉm cười. Người bệnh rất cần điều này để cổ vũ bọn họ". Tần Lạc cười cười với nàng, cô gái lập tức có loại cảm giác choáng váng...
Mẹ ơi, mau ra mà xem anh chàng đẹp trai này!
"Có điều, bởi vì hai người chúng ta ngồi quá gần nhau, cho nên, tôi cũng từ trong quá trình bắt mạch thu được nhiều thứ nhất". Tần Lạc lời nói xoay chuyển, vười cười vừa nói.
"Thu được cái gì?"
"Ngón tay của cô đặt trên mạch bác của người bệnh, mạch bác sẽ kéo theo ngón tay hơi run. Tôi có thể cảm giác được loại hơi run này". Tần Lạc nói.
"Cái gì? Bản thân tôi cũng nhìn không ra, chỉ có thể bằng vào cảm giác mới có thể biết rõ. Làm sao anh có thể nhìn ra chứ? Cảm giác? Anh không tiếp xúc với bệnh nhân, cũng không tiếp xúc với tôi, tại sao có thể có cảm giác như thế chứ?" Cô gái lộ vẻ kinh ngạc hỏi, căn bản không hề chú ý tới thành phần mập mờ trong lời nói của nàng.
Không chỉ là nàng, mà ngay cả những cao thủ như Phong Hà, Cốc Thiên Phàm, Âu Dương Mệnh cũng đều lộ vẻ kinh ngạc.
Phải biết rằng, mạch bác không thể so với tim đập, bác động của nó là cực kỳ yếu. Chỉ có tự mình lấy tay đi sờ, đi cảm thụ mới có thể cảm giác được sự hiện hữu của nó.
Nhưng mà, người thanh niên này lại có thể lúc người khác bắt mạch, cảm giác được sự hơi run của mạch bác, liền khiến người khác cảm thấy có chút không thể tưởng tượng nổi.
"Đúng là một loại cảm giác. Giống như là có thể cảm giác được nó lúc động... hoặc có thể nói là thấy được loại hơi run này..." Tần Lạc có chút nghèo từ, cảm giác mình cũng không có cách nào hình dung loại cảm giác kỳ diệu này.
Lúc ấy hắn tập trung toàn bộ tâm thần ở trên ngón tay của cô gái giữ trên cổ tay người bệnh, vừa mới đầu cũng không có cảm giác khác thường, tiếp theo, hắn mới phát hiện, hắn có thể cảm giác được loại rung động này. Hoặc là nói, hắn phảng phất có thể thấy mạch bác người bệnh nhảy lên.
Tựa như ánh mắt của mình mở tầng da bên ngoài của người bệnh ra, thấy rõ rõ ràng ràng mạch máu kia đang bác động vậy.
Người khác là phải dựa vào sờ mới có thể cảm giác được nhịp đập, mà hắn lại có thể dùng mắt nhìn... đây căn bản là có chút khác với lẽ thường, hoặc có thể nói là không phù hợp với nguyên lý khoa học.
"Cậu có phải từng tập loại khí công nào đó không?" Phong Hà nhìn Tần Lạc, trầm tư hỏi.
"Vâng". Tần Lạc gật đầu. Hắn đúng là luôn luyện "Đạo gia thập nhị đoạn cẩm", thậm chí loại khí công cao thâm này còn cứu mạng hắn. Hoặc là nói, mãi cho tới bây giờ, cái mạng nhỏ này của hắn vẫn đang dựa vào môn khí công này để duy trì.
Đạo gia chú ý âm dương hòa hợp, mà "Đạo gia thập nhị đoạn cẩm" đã ở trong cơ thể của hắn đảm đương thân phận dập lửa. Nếu không có sự hiện hữu của nó, khi có một ngày dương hỏa tràn đầy đến một mức nào đó, lục phủ ngũ tạng, máu loãng, da lông của hắn cũng sẽ bị đốt thành than.
Chẳng lẽ mình có thể cảm giác được, là vì "Đạo gia thập nhị đoạn cẩm" sao?
Phong Hà gật đầu, nói: "Vậy khó trách. Cậu không phải là cảm giác, cũng không phải là thấy được mạch bác hơi run... mà là cậu đã nhìn thấy được khí. Khí của thân thể con người. Thời gian cậu tu luyện khí công chắc là không ngắn?"
"Mười mấy năm". Tần Lạc đáp.
"Cái này ở trong Trung y, thuộc về loại nhập thần. Y thuật cực kỳ giỏi, mới có thể đạt tới cảnh nhập thần. Nhưng không ngờ, cậu tuổi còn trẻ, lại có tạo hóa như thế. Chúc mừng cậu". Phong Hà nhìn mặt Tần Lạc, vô hạn cảm thán và vui mừng nói.
"Nhập thần? Cái gì gọi là cảnh nhập thần?" Tần Lạc sửng sốt. Hắn xuất thân Trung y thế gia, coi như là đã đọc rất nhiều sách thuốc, nhưng vẫn chưa từng đọc qua hoặc nghe người ta nói qua cách gọi này.
"Cổ nhân chưa y thành ba cấp chín đẳng. Ba cấp là, hỉ với y, si với y cùng với cảnh nhập thần. Hỉ là thích, si là si mê, mà cảnh nhập thần, đó chính là siêu thoát, không phải là người thành kính với Trung y thì không thể được. Cậu vốn với Trung y rất có thiên phú, lại tập pháp môn khí công. Dưới cơ duyên xảo hợp, liền đem hai hợp làm một. Thành tựu cảnh nhập thần".
"Cậu có thể cảm giác được trong cơ thể mình có khí, khí cơ dẫn dắt, cậu cũng có thể cảm giác được khí trong cơ thể đối phương... cho nên nói, đây là cảnh nhập thần". Phong Hà giải thích cặn kẽ, trên mặt đen gầy cũng mang theo ý cười nồng đậm.
Trung y có người kế tục, những lão già như bọn họ cũng vui mừng vô hạn.
Tần Lạc cảm giác mình dường như đã hiểu được điều gì đó, nhưng rồi lại không quá rõ ràng.
Bởi vì mình thích Trung y, cho nên công dụng "Đạo gia thập nhị đoạn cẩm" luyện mỗi ngày liền thể hiện ở Trung y sao? Hay là nói hai hợp làm một?
Có điều, thấy nụ cười trên mặt lão đầu tử Phong Hà này, hắn biết, đây nhất định không phải là chuyện xấu.
Vì vậy, Tần Lạc cười hỏi: "Trước kia có ai tiến vào cảnh nhập thần này không?"
"Trăm ngàn năm qua, tôi chỉ biết một người mà thôi". Phong Hà nói.
"Ai?" Tần Lạc tò mò hỏi.
"Hoa Đà".
Trong lòng Tần Lạc cả kinh, hỏi: "Biển Thước cũng không có sao? Lý Thời Trân thì sao?"
Hai người hắn cố ý nói ra đều tiếng tăm lừng lẫy, là nhân vật mọi người nghe nhiều nên thuộc. Bọn họ làm ra cống hiến kiệt xuất cho Trung y Trung Quốc, là hai đại thần không thể nào thiếu trong sách sử Trung y.
Chẳng lẽ hai người bọn họ cũng không tiến vào cảnh nhập thần ư?
Phong Hà lắc đầu, nói: "Căn cứ ghi chép trong một số tài liệu... thì không có. Nhưng mà, Hoa Đà vì tiến vào cảnh nhập thần, biên soạn con đường dưỡng sinh tốt nhất "Ngũ cầm hí" lại là sự thật".
Trong lòng Tần Lạc cười to. Bản thân quả nhiên là một thiên tài.
Trong trăm ngàn năm, trước đó chỉ có một cổ nhân, sau đó còn không biết có người nào xuất hiện không. Thiên hạ to lớn, chỉ có một người sánh vai với mình.
Đây là phong tao bực nào? Anh có thể nắm rõ chứ?
Tần Lạc rất tưởng niệm câu thơ: Trước không thấy cổ nhân, sau không thấy người trẻ xuất hiện. Nghĩ đến sự lâu dài của trời đất, một mình bi thương mà nước mắt chảy xuống. Cô độc mà cầu bại!
Tần Lạc cảm giác mình rất cô được, rất muốn cầu bại.
Tần Lạc rất vui vẻ, rất kích động, rất kiêu ngạo.
Trước đó, mọi người vẫn chẳng thấy cảnh nhập thần này lợi hãi cỡ nào.
Nhưng mà, sau khi nghe Phong Hà nói trăm ngàn năm qua chỉ có một mình Hoa Đà tiến vào cảnh giới này. Điều này cũng không thể không khiến người khác thay đổi cách nhìn.
Vì vậy, ánh mắt mọi người nhìn Tần Lạc liền có chút khác thường.
Cô gái đứng cạnh Tần Lạc vẻ mặt vui sướng, vừa cười vừa nói: "Anh Tần, chúc mừng anh tiến vào cảnh nhập thần".
"Cảm ơn". Tần Lạc khiêm nhường nói. "Tôi còn chưa biết cảnh nhập thần này có tác dụng gì nữa".
"Nhất định sẽ có chỗ hữu dụng. Anh cứ từ từ tìm tòi. Vừa rồi chẳng phải có thể thấy khí lưu của người bệnh sao". Cô gái vừa cười vừa nói.
Cô gái khơi dậy đầu tiên, tiếp đó những người khác cũng rối rít đi tới chúc mừng Tần Lạc. Âu Dương Mệnh mặc dù không cam lòng, nhưng vì mặt mũi, cũng không thể không đi tới nói vài câu trái với lương tâm.
Cốc Thiên Phàm cũng đi tới, dùng sức vỗ vỗ vai Tần Lạc, nói: "Tôi tin chắc, lý tưởng của cậu nhất định có thể thực hiện".
"Cảm ơn". Tần Lạc gật đầu. Hắn nhất định có thể trở thành danh y một đời. Nhất định sẽ như vậy.
Cuộc tranh tài vòng hai, vẫn do Tần Lạc đạt được thắng lợi. Nói cách khác, hai đợt tranh tài sau khi bắt đầu đại hội đấu y, đều bị Tần Lạc nắm bắt dễ dàng.
Điều này trong lịch sử đại hội đấu y là có một không hai.
Đương nhiên, người tham gia đại hội đấu y không phải là người của hai môn một phái, Tần Lạc cũng là người đầu tiên.
Một ngày nào đó, tên của hắn nếu giống tên những tiên hiền như Biển Thước, Hoa Đà, Lý Thời Trần, Tôn Tư Mạc, thì cho dù có đặt ở góc nào, đều có thể tỏa sáng.
Lúc đó, hắn mới có thể tìm được ý nghĩa mình còn sống ở hậu thế.
Đây là lý tưởng của hắn. Chưa hẳn sẽ thuận buồm xuôi gió, nhưng ở gian nan vẫn tiến chậm.
Người chủ trì Âu Dương Mệnh tuyên bố một đoạn là vòng tranh tài đã xong, đại hội hôm nay kết thúc.
Giống như là chú ý tới tâm tình sa sút của mọi người, Âu Dương Mệnh vừa cười vừa nói: "Thật không ngờ. Một người từ ngoài đến, lại có thể liên tục thắng hai vòng. Thanh niên hai môn một phái chúng ta phải cố gắng lên. Hai vòng trước chỉ làm nóng người, thua thì thua. Nhưng mà, trận tranh tài chính thức lúc này mới bắt đầu. Mọi người nhất định phải thể hiện tài nghệ chân chính của mình, lấy được thắng lợi hết trận này đến trận khác".
Cuộc so tài chân chính lúc này mới bắt đầu sao?
Tần Lạc cười cười, nghĩ thầm, rốt cuộc cũng có thể học được một vài thứ rồi.