"Mọi người đến đông đủ chưa?" Âu Dương Mẫn bước nhanh tới hỏi anh trai.
"Vẫn chưa đủ..." Âu Dương Mệnh cười ha hả nói. "Người của Bồ Tát môn còn chưa tới. Vẫn còn tiểu tử kia nữa."
Đương nhiên Âu Dương Mẫn hiểu được tiểu tử kia chính là Tần Lạc. Theo lời của anh trai: "Người của Bồ Tát môn đến muộn một chút, có thể lý giải được. Nhưng mọi lần, Tần Lạc thường tới khá sớm nhưng hôm nay, không biết xảy ra chuyện gì?"
"Không sao. Chúng ta có nhiều thời gian mà, cứ từ từ!." Âu Dương Mệnh cười nói."Mẫn à, trận đấu hôm nay, anh giao cho em. Em phải thắng trở về..."
"Yên tâm đi anh. Em đã chuẩn bị sẵn sàng." Âu Dương Mẫn nói. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
"Ừ!Anh tin vào em. Nói thẳng là phái quỷ y chúng ta quá mạnh, bọn họ sao có thể sánh được." Âu Dương Mệnh khóe miệng thốt lên giọng mỉa mai chứa một tia cuồng ngạo, trên mặt vẫn duy trì nụ cười như phật Di Lặc. Mặc dù Cốc Thiên Phàm đứng ở đối diện hắn, cũng không thể phát hiện trên mặt của hắn có gì khác thường.
"Anh Mệnh, Chính Khí môn ý muốn Tần Lạc đứng đầu, Bồ Tát môn tuy rằng không tỏ thái độ nhưng chẳng khác nào cũng cóy ý đó, kết quả cũng dễ nhận ra. Hai môn phái khác cũng không tán thành chúng ta, chúng ta ở vào thế đơn thương độc mã. Chung quy cũng phải nghĩ ra một biện pháp mới được." Sắc mặt Âu Dương Mẫn tâm tư trầm xuống, nói.
"Hừ. Bọn họ sao có thể chống đỡ nổi, chúng ta luôn có người hội ủng hộ. Bọn họ giả dạng thanh cao, cải trang chính minh quân tử, những người có địa vị sẽ không ủng hộ trung y chính thống. Chuyện này, anh đã phái người tiếp xúc với bọn họ. Không cần vội vàng." Âu Dương Mệnh an ủi nói.
Hai người nhỏ giọng nói chuyện với nhau, chợt nghe tiếng bước chân tử bên ngoài truyền đến.
Mọi người đang chờ trong Khổ Tể, thấy cảnh tượng trước mắt khiến bọn họ trợn mắt há hốc mồm.
Đám nữ nhân của Bồ Tát môn đang đi tới. Giống với mấy hôm trước, đám nữ nhân này vẫn ăn mặc, trang điểm xinh đẹp. Hoặc y phục mới hoặc thay đổi khêu gợi, trông có vẻ rất tinh xảo, ngoài ra trên mặt ai nấy đều nở nụ cười rạng rỡ. Bọn họ bước vào như thổi vào đám nam nhân từng đợt từng đợt làn gió thơm, thổi vào đàn phong tao hoặc là ám tao.
Không giống với trước kia, dẫn đầu Bồ Tát môn không phải là Mộc Hương mà là một cô gái ngồi trên xe lăn.Cái miệng cô gái nho nhỏ, hơi mỏng, đôi mắt to, đôi lông mày hơi mờ, nước da trắng nõn như tuyết, ánh mắt đạm mạc chứa chan cảm tình, tóc dài búi trên đỉnh đầu, lông tơ phía dưới cổ như tấm thảm màu trắng. Như vì tránh né giá lạnh mà nàng được che phủ bởi chiếc áo chồn màu trắng bạc, thể hiện một khí chất mảnh mai, yểu điệu. Nơi đây, không ít người đã nhận ra nàng, nàng xuất hiện ở cuộc thi đấu hôm nay, không có gì ngạc nhiên.
Điều khiến cho người ta cảm thấy kỳ lạ chính là theo sau xe lăn ba bước cũng không phải là Mộc Hương hay lão ma ma, mà là một người không phải đệ tử của Bồ Tát môn, đó là Tần Lạc, hắn chịu đến đây tham gia thi đấu cho Bồ Tát môn.
Tần Lạc? Làm sao hắn lại cùng đi với người của Bồ Tát môn? Hơn nữa, dường như hắn có quan hệ rất mật thiết với môn chủ Bồ Tát môn.
Mỹ nhân kế? Rằng buộc? Giao dịch?
Một đám đen tối kích động trong óc, đại não Âu Dương Mệnh nhói lên, hắn mất đi năng lực suy nghĩ.
Tiếp theo, hắn không không lo lắng là ai tham gia thi đấu nhưng rất vấn đề quan trọng là màn kịch này có ý nghĩa gì?
Âu Dương Mệnh không thể không thừa nhận, bây giờ hắn phải nhìn Tần Lạc với cặp mắt khác xưa.
Biết rằng, môn chủ của Bồ Tát môn bởi vì thân thể có tật, ít khi cho người khác gặp mặt, cho dù là quý nhân đứng đầu một phái. Thế nhưng lần này tự mình xuất môn tới đây, Âu Dương Mệnh lại là chủ nhà của cuộc thi đấu này, hắn tự mình tiếp đãi, mới có vinh hạnh gặp mặt nàng. Sau đó, Âu Dương Mệnh quay mặt về phái quỷ y hạ lệnh, không cho phép bất cứ đệ tử phái quỷ y tới gần tiểu viện bên cạnh hà trì. Âu Dương Mệnh hạ lệnh có chút hối hận. Có phải đoàn nữ nhân này phóng đãng, cực cần nam nhân làm dịu hay không? Cho nên càng làm cho Tần Lạc thêm thuận tiện? Nếu đệ tử trong môn của mình đi vào, có thể người đi ra lại chính là người của phái quỷ y?
Thời điểm này, mọi người vẫn ở trong nhà, dường như chưa rời khỏi sân, càng chưa bắt đầu cuộc thi.
Hôm nay, chỉ vì nàng xuất hiện .
Hơn nữa, nàng được Tần Lạc đẩy ra.
Trên mặt Tần Lạc mang theo nụ cười với ý niệm hoàn toàn tốt, không phải đắc ý, cũng không che dấu sự vui sướng trong lòng. Thân thể hắn hơi hơi khom xuống, phụ giúp nàng rất cẩn thận, thoạt nhìn thân thể nàng mảnh mai vô cùng giống như chiếc bình sứ chỉ cần một chút xóc nảy có thể làm vỡ tan.
Theo sát phía sau hắn chính là tiểu lão thái, thanh âm của lão lão khó nghe, diện mạo cũng rất khó coi, cũng may lão lão vẫn duy trì trầm mặc, Tần Lạc nghe không nghe thấy thanh âm của lão, cũng nhìn không ra phía sau, cho nên hắn cũng không cảm thấy khó chịu.
Tiếp đến, là một đám nữ nhân của Bồ Tát môn cất lên giọng nói "oanh oanh". Lúc này, Tần Lạc như chiếc lá bị một đám hoa hồng vờn quanh, tuy rằng thoạt nhìn có chút quái dị, nhưng hắn vẫn cảm thấy hạnh phúc.
Vương Dưỡng Tâm dường như muốn tạo khoảng cách với Tần Lạc, hắn đi rất xa phía sau đội ngũ. Hiển nhiên hắn rất chú ý tới không khí nơi đây, trên mặt mang tia cười khổ.
Tần Lạc bình tĩnh dừng lại, đoàn nữ nhân ở đằng sau cũng ngừng bước.
Cốc Thiên Phàm năng lực mạnh mẽ, đã sớm thành thói quen phát hiện ra các sự tình kỳ quái. Thấy Tần Lạc đẩy người ra cũng không có gì đáng ngại.
Cho nên, hắn nắm tay nữ nhân bước lại gần, cười nói: "Tô Tử môn chủ hôm nay có vẻ tức giận, đích thân môn chủ xuất môn, cũng cổ động tinh thần rất lớn cho các tốt cho các thí sinh của chúng ta."
"Tôi chỉ đi xem." Tô Tử nhìn Cốc Thiên Phàm hé miệng cười khẽ. Vẻ tươi cười của nàng dễ dàng gợi cho người ta "vẻ kiều diễm như xuân hoa, mỹ lệ như thu nguyệt".
"Chị Tô Tử, chị đợi một người phải không?" Cốc Tử Lễ cười hì hì.
"Đợi!." Tô Tử nhìn Cốc Tử Lễ mỉm cười, từ trong tấm thảm một cánh tay trắng noãn vươn ra nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Cốc Tử Lễ , nói: "Nhưng còn chưa xác định có phải là người mà chị phải đợi hay không?."
"Làm sao mới có thể xác định?" Cốc Tử Lễ trợn tròn mắt, hỏi lại.
"Không cần xác định. Chỉ cần tiếp tục chờ." Tô Tử đáp.
Âu Dương Mệnh cùng Âu Dương Mẫn cuối cùng phản ứng lại, hai người cũng bước đến tiếp đón.
Âu Dương Mệnh thoạt nhìn lại tươi cười cực kỳ chân thành, nhìn Tô Tử nói: "Tô Tử môn chủ có thể xuất môn, chúng ta thi đấu tất nhiên càng thêm phấn khích. Tôi tin rằng Tô Tử môn chủ nhất định sẽ đem cho chúng ta thêm nhiều niềm vui."
"Tôi chỉ đến xem." Tô Tử gật gật đầu, nói lại một lần nữa.
"Nếu có cơ hội, muốn mời Tô Tử môn chủ chỉ điểm chỉ một chút y thuật lang môn." Âu Dương Mệnh kiên trì nói.
Tô Tử gật gật đầu, nhưng cũng không nói thêm gì.
Mọi người đã đến đông đủ , Âu Dương Mệnh là chủ nhà của cụôc thi đấu cũng là người chủ trì duy nhất lại một lần đứng ở giữa Khổ Tể đường, nhìn ra mọi người nói: "Trận đấu hôm nay chính thức bắt đầu. Hiện tại, mời xuất đề mục."
Rất nhanh, Âu Dương Mẫn dâng lên một túi cẩm hướng.
Âu Dương Mệnh mở túi, lấy ra một tờ giấy, nhưng chưa vội xem nội dung bên trong, mà cười nói: "Cho tới nay, Trung y đều biểu hiện giả tạo khiến người ta nghĩ không thể làm giải phẫu ngoại khoa, đây là một tác nhân làm cho trung y phát triển chậm chạp. Nhưng các vị ở đây đều biết rằng, Trung y không chỉ có thể làm được, hơn nữa lại làm rất tốt. Cho nên, vòng 1 của trận đấu chính là sát hạch giải phẫu ngoại khoa. Địa điểm sát hạch là: bệnh viện Quảng An."
Âu Dương Mệnh nhìn quét xung quanh, cười nói: "Trăm ngàn năm qua, bên ngoài đều truyền lưu một bài vè thuận miệng bất thành văn: quỷ y đao, Bồ Tát thủ, Chính Khí môn đẩu. Tất nhiên ý nói phái quỷ y bên ngoài khoa giải phẫu có chỗ độc đáo. Xuất ra đề mục sát hạch như vậy, có lẽ mọi người nghi ngờ phái quỷ y đầu cơ trục lợi. Nhưng là tôi biết, không chỉ có phái quỷ y, Chính Khí môn cùng Bồ Tát môn cũng có thể làm giải phẫu ngoại khoa, thậm chí môn chủ Tô Tử của Bồ Tát môn còn đưa đệ tử đi Nhật Bản học tập Tây y, đây là chuyện có thật?"
Tô Tử gật gật đầu, thừa nhận điều này.
Tần Lạc cực kỳ giật mình, không nghĩ tới nữ nhân này lại làm việc điên cuồng như thế.
Để cho đệ tử môn phái Trung đi học Tây y, chẳng lẽ nàng quyết tâm phải thủ đoạn này? Để xem nàng giải thích thế nào về thủ đoạn của mình?
"Trung y đã rơi vào thất thế, chúng ta nghĩ muốn cứu vớt Trung y, tất nhiên muốn cho Trung y phát triển toàn diện. Giải phẫu ngoại khoa là một phương pháp trị liệu quan trọng, chúng ta phải phải nắm được được phương pháp này. Chúng ta cố thủ trăm ngàn năm, dựa vào tài liệu y thuật của lão tổ tông lưu lại cho chúng ta sao có thể vững bền ngàn năm. Hiện tại, chúng ta tranh thủ sự ủng hộ của cộng đồng mà cống hiến cho Trung y. Vòng 1 của cuộc thi, bất luận là sử dụng phương pháp Trung y hay phương pháp Tây y, chúng ta đều có thể nghĩ đến một kết quả tốt. Cho nên, mọi người phải tận lực mà thi đấu."
"Nếu đề mục cuộc thi đã được công bố, Chính Khí môn tiếp nhận được là được. Phái chủ Âu Dương không nên giải thích nhiều." Cốc Thiên Phàm cười nói.
"Bồ Tát môn không có ý kiến." Tô Tử nói. Thời điểm nàng ở đây, Mộc Hương hiển nhiên không đại diện cho môn phái nữa.
"Nếu như vậy, chúng ta phát đi." Âu Dương Mệnh cười nói. Cũng không đi trưng cầu ý kiến của Tần Lạc. Hắn trong lòng ước gì tiểu tử này bỏ cuộc mới tốt.
Sớm có người chuẩn bị xe đứng ở Khổ Tể đường môn. Tần Lạc mở ra cửa xe, nhìn Tô Tử nói: "Tôi ôm cô lên."
Tô Tử cười gật đầu, không cự tuyệt ý tốt của Tần Lạc.
Vì thế, Tần Lạc nhẹ nhàng ôm lấy thân thể Tô Tử, hướng đi đến chiếc xe. Hai gã đệ tử của Bồ Tát môn đi đến, đem gấp lại chiếc xe lăn cho vào ngăn sau.
Âu Dương Mệnh đứng ở bên cạnh, nhìn cảnh Tần Lạc ôm Tô Tử lên xe, trêu ghẹo nói: "Chúc mừng Tần Lạc . Một ngày không thấy mà đã tới cửa làm con rể của Bồ Tát môn rồi."