Khi Tần Lạc cầm tờ báo có bài《Chiến Địa Nguy Tình》lên xem thì cũng đã hơn năm giờ chiều rồi.
Báo là do bộ trưởng bộ y tế thành phố Lý Hải đem đến, ông ta cho rằng, bất kỳ ai khi nhìn thấy tên mình trên báo thì lòng tự kiêu cùng tự hào cùng một lúc sẽ trỗi dậy trong lòng. Hơn nữa lại còn được lên một tờ báo cấp cao thế này nữa chứ, làm cho các cụ dưới suối vàng cũng phải mát lòng mát dạ.
Mà hơn thế, hắn còn thường xuyên hoạt động ở khu dịch bệnh, nên sau khi đọc bài báo này, biết được quan hệ giữa nhân vật chính Tần Lạc và thư ký Minh là vô cùng mật thiết, thì liền có ý muốn lấy lòng Tần Lạc, vì khi đã lấy lòng được Tần Lạc thì chẳng phải đã gián tiếp lấy được lòng thư ký Minh rồi sao?
Thư ký Minh mặc dù chỉ là một thư ký, nhưng lại là trợ thủ đắc lực của một nhân vật có quyền có thế. Làm cho người lãnh đạo cấp cao biết được thực lực của mình thì quả là một việc không thể khinh thường. Dưới chướng thừa tướng là quan tam phẩm, cũng là nói loại người như bọn họ đây.
Bởi vì người đem tờ báo này đến đây là những quân nhân chuyên chuyển sữa dê, vì thế nên trên báo còn có một mùi hôi khai của dê mà Tần Lạc vô cùng quen thuộc.
Sau khi hắn xem xong《Chiến Địa Nguy Tình》thì hắn liền trầm mặc ngồi trên chiếc giường bé nhỏ của mình.
"Đang yên đang lành sao lại đem báo đến vậy?" Vương Dưỡng Tâm vơ lấy tờ báo đã bị Tần Lạc vứt sang một bên, chăm chú đọc.
"Ái chà, anh lại lên báo rồi à? Người trong bức ảnh này là anh phải không? Nhìn như tranh Mosaic ấy nhỉ, không rõ mặt mũi đâu cả." Vương Dưỡng Tâm hét lên mừng rỡ. Đợi đến khi hắn đọc hết cả bài báo thì cử chỉ hành động không khác gì Tần Lạc, hắn đặt tờ báo xuống rồi yên lặng ngồi bên cạnh Tần Lạc.
"Phiền toái rồi phải không?" Vương Dưỡng Tâm lên tiếng nói. "Từ rất lâu rồi đã có một nhà hiền triết nói rằng, khi vận đào hoa nhiều rồi thì đó chính là kiếp nạn đào hoa. Nhưng nói ra thì thật là kỳ lạ, hầu hết đàn ông đều hiểu cái đạo lý này, thế mà vì sao trước sau vẫn đi trêu chọc bao nhiêu người phụ nữ như vậy? Là do tâm lý muốn săn mồi hay là vì hoa trong vườn nhà không thơm bằng hoa dại?"
"Cũng không được coi là phiền toái." Tần Lạc thản nhiên cười, trong mắt hiện lên một thứ khó có thể dùng lời mà diễn tả được. "Hoán Khê không bao giờ để ý đến những bình luận này. Cô ấy chỉ tin vào cảm giác của mình. Chỉ là tôi không hiểu nổi tại sao cô ấy lại làm như vậy thôi."
"Điều đó nói lên rằng cô ấy là một phụ nữ thông minh." Vương Dưỡng Tâm cười nói. "Việc này được phóng viên tiền tuyến báo cáo cho thiên hạ biết, hơn nữa lại được viết trên tờ báo cấp quốc gia《Hoa Hạ Nhật Báo》nữa chứ, thế thì nhất định sẽ gây nên một chấn động mạnh. Chỉ cần đó là người quan tâm đến anh thì đều sẽ chú ý đến mảng tin tức này. Cô ấy làm như vậy là để muốn tuyên bố với toàn thiên hạ sự tồn tại của mình. Và cũng muốn nói cho tất cả đối thủ của mình biết, cô ấy luôn ở bên cạnh anh, không ai có thể quên được điều này."
Tần Lạc ngẩng đâu lên nhìn Vương Dưỡng Tâm một cái, nói: "Anh rất hiểu phụ nữ sao?"
"Hiểu rồi thì làm sao? Rồi cũng vẫn bại dưới chân anh đó sao?" Vương Dưỡng Tâm cười khổ nói. "Kỳ thực, cũng không thể trách cô ấy. Bên cạnh anh lúc nào cũng có nhiều phụ nữ như vậy, thái độ của anh đối với cô ấy lại không rõ ràng. Nếu cô ấy không muốn từ bỏ thì chỉ có thể nâng cao vị trí của mình lên ngang hàng với các đối thủ cạnh tranh khác thôi. Bất luận là đàn ông hay đàn bà, khi họ bị người ta lãng quên thì sẽ cảm thấy đáng sợ hơn thất bại rất nhiều. Chắc là cô ấy cũng không cam tâm làm một cô gái bé nhỏ bị người khác lãng quên. Anh thử nghĩ xem, người ta dùng phương thức lãng mạn như vậy để bày tỏ tình yêu với anh, vậy mà anh không cảm thấy rung động sao?"
Tần Lạc đứng phắt dậy nói: "Tôi đi tìm cô ấy nói chuyện một chút."
"Chúng tôi có cần đợi anh về rồi mới đi đến nhà Lý Kiến Trụ không?" Vương Dưỡng Tâm hỏi.
Tần Lạc trầm ngâm hồi lâu rồi nói: "Hôm nay là ngày then chốt nhất. Tôi phải đích thân đến đó một chuyến mới được."
Tần Lạc đi đến chỗ lều tít phía đông, nơi mấy thành viên nữ ở. Đến nơi thì chỉ nhìn thấy có một mình Vương Du đang ngồi trước bàn làm mấy thí nghiệm về côn trùng, những người khác đều không có ở đây, Lưu Ngọc đã được chuyển khỏi nơi này rồi.
Mặc dù sức khỏe của Lưu Ngọc cũng đã hồi phục rồi, nhưng tâm lý nàng đã không còn thích hợp cho việc làm việc nơi tiền tuyến này nữa, vì thế nên nàng đã được đưa về Yến Kinh tĩnh dưỡng.
Vương Du ngẩng đầu lên nhìn Tần Lạc nói: "Bệnh tình của Lý Kiến Trụ thế nào rồi?"
"Nếu vẫn không tìm ra phương án giải quyết thì số người gặp nạn sẽ ngày càng gia tăng." Tần Lạc âm trầm nói.
Sắc mặt Vương Du trở nên buồn bã, nói: "Chúng ta phải tăng tốc lên thôi. Nếu sau khi chúng ta đến đây rồi mà vẫn còn sinh mệnh phải ra đi, thì mọi người sẽ mất tín nhiệm với chúng ta mất."
"Tôi hiểu." Tần Lạc gật đầu nói. "Cô có thấy Vương Cửu Cửu đâu không?"
Vương Du nghĩ một lát rồi nói: "Hình như là cô ấy nói cô ấy đi xem tình hình những thôn lân cận để bàn về việc cùng họ bắt tay xây dựng trường học."
"Thôn lân cận?"
Trên đường đến thôn Cửu Chi Hoa, Tần Lạc đã nghe trưởng thôn nói rằng, ở nơi này, hai thôn cách nhau rất xa, rất có thể là một thôn thì nằm bên núi này, còn một thôn thì nằm bên núi kia.
"Đi từ lúc nào vậy?" Tần Lạc bắt đầu cảm thấy lo lắng.
"Có lẽ là từ sáng. Cô ấy đi cùng tiểu Nhạc. Sẽ có chuyện gì xảy ra sao?" Vương Du nhìn vẻ mặt lo lắng không yên của Tần Lạc thì cũng ý thức được có thể sẽ có chuyện gì đó xảy ra.
"Không có gì. Tôi đi ra bên ngoài tìm một chút." Tần Lạc nói xong bèn quay lưng đi ra bên ngoài.
Vừa mới ra khỏi doanh trại thì vừa vặn gặp thôn trưởng thôn Cửu Chi Hoa. Tần Lạc thuận miệng hỏi: "Trưởng thôn, anh có trông thấy Vương Cửu Cửu đâu không?"
Trưởng thôn nhếch miệng cười nói: "Sáng hôm nay cô ấy đi cùng một cô gái khác đến tìm tôi, nói là muốn đi đến thôn lân cận xem xét tình hình. Tôi sợ họ lạc đường nên đã cho người đi theo rồi."
"Anh có biết đường không?" Tần Lạc hỏi.
"Biết. Mấy thôn trưởng chúng tôi vẫn thường ngồi uống rượu với nhau mà. Sao lại không biết đường được? Nhắm mắt cũng có thể sờ được ra đường." Trưởng thôn đắc ý nói.
"Đưa tôi đi tìm bọn họ đi." Tần Lạc nói.
"Sao vậy? Họ vẫn chưa về sao?" Trưởng thôn lo lắng hỏi.
Nếu hai cô gái này mà xảy ra chuyện gì thì coi như chức trưởng thôn của mình cũng đi tong.
Mặc dù nói là làm trưởng thôn ở một cái thôn như thế này thì chẳng béo bở gì, nhưng cứ cách dăm ba hôm lai được vào thị trấn cải thiện cuộc sống. Hơn nữa mỗi lần có quần áo hay những đồ cứu tế được đưa đến thì ít nhiều nhà mình cũng được phân cho phần nào.
"Ôi cha mẹ ơi, đi nhanh thôi, đừng có mà gặp phải chó hoang hay gấu ngựa gì nhé."
Vẻ mặt Tần Lạc bỗng chốc trắng bệch ra. Giờ hắn mới nhớ ra, lúc đến đây, trưởng thôn cũng nói với hắn là có thể sẽ gặp phải gấu ngựa ở trong rừng sâu nữa.
Nếu Vương Cửu Cửu đúng là gặp phải chuyện gì bất trắc, thì bà mẹ hung dữ của nàng không cho người lôi mình ra đập cho nát bét mới lạ____Tần Lạc nghĩ đến đây, đột nhiên cảm thấy sống lưng của hắn trở nên lành lạnh.
"Anh ấy liệu có trách mình không nhỉ?" Vương Cửu Cửu hỏi.
Khi nàng đưa ra câu hỏi này, thì trong tay nàng vẫn cầm một con dao găm dùng để chặt đứt những bụi rậm, gai góc trước mặt cho dễ đi qua.
Nàng bận trên mình một bộ đồ rằn ri, chân đi giầy của quân đội, tay đeo một đôi găng tay da lộ ra mấy ngón tay, từ trên xuống dưới là cả một bộ đồ của quân nhân, làm cho Vương Cửu Cửu nhìn như một vị anh hùng vậy.
Những thứ này đều do Trương Nghi Y chuẩn bị cho nàng từ trước khi nàng đến khu dịch bệnh này cơ. Theo phong cách của người phụ nữ đó thì bộ đồ rằn ri này vừa phải hữu dụng, có thể bảo vệ cho thân thể của con gái mình, lại vừa được cộng thêm điểm cho kế hoạch đong đưa, khêu gợi đàn ông của con gái.
"Ít nhất thì mục đích của cậu cũng đạt được rồi." Vương Nhạc đi bên cạnh nói. Vương Nhạc và Vương Cửu Cửu đều là họ Vương, sự ưa thích mạo hiểm đã ăn sâu vào máu họ rồi, nên hai người vừa gặp nhau đã như là cố nhân vậy, giờ đây hai người đã xưng hô với nhau như hai người bạn thân thiết, không còn gượng gạo chị, em như ban đầu nữa.
Vương Cửu Cửu cần Vương Nhạc tạo thế cho nàng, giúp nàng tạo ra một "thế" để Tần Lạc và nàng được ở bên nhau, còn Vương Nhạc thì cũng lấy được rất nhiều nguồn tin từ Vương Cửu Cửu.
Bài viết của Vương Nhạc được truyền về qua mạng, và nhận được sự tán thưởng hết mình của chủ biên. Bên trên cũng đã lệnh cho nàng viết tiếp diễn biến câu truyện sau《Chiến Địa Nguy Tình》cho đến khi nào sự việc nơi đây kết thúc, dịch bệnh từ muỗi mặt người có được khống chế thì thôi.
Vì thế nên khi Vương Cửu Cửu đi ra khỏi lều vải, định đi đến các thôn lân cận để tìm hiểu tình hình, thì Vương Nhạc đi theo ngay mà không có lấy một chút do dự.
Đi đầu là một người đàn ông của thôn Cửu Chi Hoa, tên là Hổ Tử. Mà không, phải là một chàng trai mới đúng.
Hổ Tử mới có mười mấy tuổi, nhưng dáng vẻ, bộ dạng lại thành thục hơn độ tuổi của cậu ta rất nhiều. Cậu ta đi học được mấy năm, nhưng cảm thấy việc đi học này chẳng có gì thú vị nên đã thôi học.
Những cậu bé lớn như cậu ta mà đã sớm phải đi đến những thành phố gần biển tìm việc kiếm tiền từ lâu rồi. Nhưng vì cha cậu bé mất sớm, mẹ lại bị liệt giường, nên cậu chỉ có thể ở lại trong thôn làm việc nông mà thôi, khi nào rỗi rãi thì đi săn ít mồi rồi đem đi bán.
Khi Vương Cửu Cửu đi tìm trưởng thôn để đòi người thì trưởng thôn liền phái Hổ Tử đi cùng bọn họ.
Bọn họ xuất phát từ trưa, mãi rồi cũng đến được thôn Bạch Thủy ở bên cạnh. Sau khi tìm hiểu và bàn bạc một số tình hình với trưởng thôn bên đó thì bèn quay về. Kế hoạch đầu tư cụ thể còn cần phải thông qua thương lượng với những thành viên trong đội mới quyết định được.
"Thế nhưng, nhỡ anh ấy tức giận thì làm thế nào?" Vương Cửu Cửu vẫn có phần lo lắng.
"Cậu đã hy sinh lớn như vậy. Chạy đến một nơi mà lúc nào cũng có thể thiệt mạng thế này, đến cả cái chết còn không sợ thì sao còn sợ anh ấy giận cơ chứ?" Vương Nhạc nhìn Vương Cửu Cửu nói. "Dựa theo tình hình mà cậu phải đối mặt bây giờ thì đây quả là một nước cờ tuyệt diệu. Mình nghĩ, những đối thủ của cậu từ giờ sẽ đánh giá kỹ cậu, chứ không xem cậu như một cô bé học sinh không có liên quan gì nữa đâu. Cậu phải cạnh tranh bình đẳng với họ, phải làm cho họ xem cậu như một đối thủ cạnh tranh thực sự."
"Đúng vậy, mình không hề hối hận gì về việc làm này." Vương Cửu Cửu nói. Sau đó khẽ "á" lên một tiếng, rút chiếc gai đâm vào ngón tay của mình ra, nói: "Mình chỉ hy vọng rằng anh ấy sẽ không giận mình thôi."
Vương Nhạc thở dài một cái nói: "Cửu Cửu, một cô gái đáng yêu như cậu, thì chẳng có người đàn ông nào có thể tức giận cậu được đâu. Là một người phụ nữ, cậu chỉ là muốn được ở bên cạnh người đàn ông mình yêu thôi mà. Lẽ nào đây lại bị coi như là một tội lỗi không thể tha thứ hay sao?"
Vương Cửu Cửu chỉ mỉm cười mà không nói thêm câu nào.
Lại một lần nữa giơ tay ra hất một cành cây khô bị rơi xuống trước mặt, Vương Cửu Cửu nhìn thấy một vật đang bò lổm ngổm ở phía trước, nhìn như một con chó đen to lớn, liền cười ha ha nói: "Ơ, đó là cái gì vậy? Chó nhà ai chạy đến đây thế này?"
"Chó? Chó ở đâu?" Vì Vương Nhạc đeo kính nên không nhìn thấy động tĩnh gì từ phía xa cả.
Hổ Tử nhìn theo hướng tay chỉ của Vương Cửu Cửu, vẻ mặt cậu ta vốn đã đen thì giờ chẳng khác nào bị đốt cho cháy thui đi cả. Câu ta vẫy vẫy tay ra hiệu cho hai người, nói với giọng không được chuẩn cho lắm: "Mau chạy nhanh. Đó là gấu ngựa đó!."