Bầu trời tối nay có phần âm u, không có trăng, chỉ có vài ông sao thưa thớt tô điểm trên cả bầu trời, cũng không có gió, những chiếc lá không nhúc nhích gì cả, không khí thìẩm thấp, nặng nề, cảm giác như toàn thân bị một lớp màng mỏng bao bọc bên ngoài vậy, khó chịu vô cùng.
Bốn bề đều là rừng cây cao vút lên đến mây xanh, ngồi ở một vùng đất trống giữa khu rừng rậm, nhìn bầu trời to bằng cái bàn tay, nghe không khác gì câu truyện cóc ngồi đáy giếng cả.
Tần Lạc thở dốc từng cơn, cảm giác vui mừng sung sướng sau kiếp nạn không hoàn toàn xua đuổi hết sự phẫn nộ trong con người hắn.
Hắn chạy đến trước mặt Vương Cửu Cửu, tức giận nói: "Ai cho em xuống rồi? Em có biết là làm thế nguy hiểm thế nào không?"
"Thầy đối đãi với ân nhân cứu mạng mình như vậy sao? Vừa rồi là em đã cứu thầy đó." Vương Cửu Cửu bò lổm ngổm dậy, kèm theo một nụ cười rạng rỡ, đôi mắt sáng long lanh nhìn thẳng vào Tần Lạc nói.
Cưỡi bạch mã không có nghĩa là hoàng tử, có thể đấy chỉ là đường tăng. Nhưng, bất kể đó là hoàng tử hay đường tăng thì chỉ cần anh ta có mặt bên cạnh mình khi mình gặp nạn, thì anh ta chính là anh hùng của mình.
Không còn nghi ngờ gì nữa, Tần Lạc rất phù hợp với điều kiện này.
"Em thật là phiền toái." Tần Lạc tức giận nói.
Sắc mặt của Vương Cửu Cửu sa sầm xuống, khẽ nói: "Em đã nói rồi, em đến đây là để ở bên thầy. Nếu thầy có gặp phải chuyện gì bất trắc, thì em làm sao sống một mình được chứ? Những lời này không phải là thuận miệng mà nói ra không thôi đâu."
Tần Lạc ngồi phịch xuống không nói được câu nào. Một lúc lâu sau thì hỏi: "Có bị thương ở đâu không?"
"Em không biết." Vương Cửu Cửu lắc đầu. Toàn thân nàng như dã dời hết cả ra, chỗ nào cũng đau nhức, khó chịu, tựa như chỗ nào cũng như bị thương vậy.
Nói cách khác có nghĩa là, thương lớn thì không có, nhưng thương nhỏ thì lại đầy rẫy.
Tần Lạc nhìn vào khuôn mặt nhỏ nhắn đầy thương tích từ bụi gai rừng, quần áo rách rưới tả tơi, thì không khỏi động lòng thương, liền nói: "Tôi đã nói rồi, em không nên đến một nơi như thế này, em không cần phải sống một cuộc sống như vậy. Nếu em mà có mệnh hệ gì thì tôi biết nói với người nhà nhà em thế nào đây?"
Vương Cửu Cửu nhìn vào Tần Lạc hỏi: "Nếu em không làm như vậy, thì thầy có chọn em không?"
Tần Lạc lắc đầu.
Hắn đã có Lâm Hoán Khê và họ cũng đã có quan hệ chính thức rồi. Hắn sẽ nắm lấy tay nàng bước vào nhà thờ, sau đó hứa hẹn suốt đời chỉ yêu mình nàng rồi trao vào tay nàng chiếc nhẫn tượng trưng cho sự hạnh phúc.
Hắn làm sao có thể lại chọn thêm Vương Cửu Cửu nữa chứ? Bạn đang đọc truyện được copy tại
"Đúng vậy, nếu em không đến đây thì chắc là vĩnh viễn không bao giờ có cơ hội." Vương Cửu Cửu cười khổ nói: "Có người đã từng nói rằng, trên chiến trường tình yêu thì bí quyết giành chiến thắng chính là chạy trốn. Em đã từng chạy trốn nhưng cuối cùng em lại chạy ngược trở lại."
"Khi em tìm Vương Nhạc để nói ra chuyện của chúng ta, thì em cũng đoán ra được phản ứng của anh rồi. Em biết anh sẽ tức giận, thậm chí còn vì điều đó mà ghét em nữa. Nhưng em vẫn sẽ làm thế, cũng giống như là anh hết lần này đến lần khác đẩn em ra, còn em thì lại hết lần này đến lần khác muốn xích lại gần anh vậy. Em tự nói với lòng mình rằng, Vương Cửu Cửu, cố gắng thêm một lần nữa, đây sẽ là lần cuối cùng đó______Nhưng thực sự là ngay đến bản thân em cũng không biết rõ khi nào mới là lần cuối cùng nữa."
Tần Lạc khẽ thởi dài một cái, nhưng cũng không biết nói gì thêm.
Đúng vậy, từ đầu đến giờ đều là Vương Cửu Cửu chủ động từ một phía cả.
Cái sai của nàng làđã thích mình, còn mình thì lại thích người khác trước mất rồi.
Nếu cô nàng không chủ động như thế thì sự việc sẽ diễn biến ra sao đây?
Có lẽ, mình sẽ đối đãi với Vương Cửu Cửu như với những học sinh khác thôi, chỉ truyền đạt lại những kiến thức của mình, chứ không có chuyện từ ánh mắt cho đến trái tim đâu. Chỉ biết gật đầu mỉm cười, chứ không uống trà Long Tỉnh của nàng đưa, cũng không đeo đôi găng tay nàng đan, chỉ là một sự gặp mặt thoáng qua chứ sẽ không phát sinh bao nhiêu việc như thế này_____
Họ quen mà không hiểu, quen thân mà lại không biết rõ. Họ không phải là người lạ nhưng lại rất lạ lẫm về nhau.
Đây mới là quan hệ thông thường, trạng thái vốn nên có của họ. Nhưng, đây là điều mà mình muốn sao?
Mặc dù mình nói nàng là "phiền phức", dồn hết thảy trách nhiệm lên người của cô gái cố chấp này, nhưng nàng đã làm sai điều gì chứ?
Nàng giống như một Ultraman dũng cảm kiên cường vậy. Mỗi một lần nàng bị tên quái thú mình đây đánh bay đi chỗ khác, chỉ cần cho nàng một chút xíu ánh sáng mặt trời, một chút xíu sức lực thôi, là nàng lại tiếp tục đứng dậy rồi xông tới_______
Một cô gái đem hết cả tâm trí của mình dành vào chuyện tình trường, không có liên quan gì đến âm mưu quỷ kế cả, cũng không liên quan gì đến thiện ác đạo đức gì cả. Cái mà nàng muốn, đơn giản chỉ là một sự viên mãn mà thôi.
Mình đúng là có thích nàng, chứ nếu không thì khi biết nàng gặp nguy hiểm thì mình đã không lo lắng đứng ngồi không yên đến thế. Mình đúng là thích nàng, chứ nếu không thì đã không đánh đổi sinh mệnh của mình để đâm xuyên vào trong rừng sâu giết gấu rồi. Mình đúng là thích nàng, nếu không thì_____nếu không thì đã sớm từ chối một cách nghiêm túc, chứ không dây dưa lằng nhằng đến giờ rồi.
Hóa ra, thủ phạm lại chính là mình.
"Anh mắng em đi." Vương Cửu Cửu mất sức, nằm dài lên đất, nói đúng kiểu giọng lợn chết không sợ nước sôi: "Dù gì thì em cũng biết một điều đó là anh mà tìm ra em thì chắc chắn sẽ mắng cho em một trận."
"Tôi mắng em làm gì chứ?"
"Vì em nói chuyện của chúng ta cho bàn dân thiên hạ biết mà." Vương Cửu Cửu nhìn Tần Lạc với ánh mắt nghi hoặc nói.
"Đó không phải là sự thực sao?"
"Nhưng___"Vương Cửu Cửu kinh ngạc nhìn Tần Lạc, có phần không đoán ra được ý nghĩ của người đàn ông này.
Trong dự tính của nàng, thì hắn phải vô cùng giận dữ, thậm chíđuổi mình đi mới đúng chứ?
"Trên người tôi không đem theo thuốc nên chẳng có cách nào xử lý vết thương cho em hết cả." Tần Lạc kéo Vương Cửu Cửu dậy, hai người dựa vào nhau ngồi trên đám đất màu đen sì. "Trời tối rồi, vết tích khi đến đây thì bây giờ cũng không còn nhìn rõ nữa. Nếu bây giờ mà đi ra, thì có lẽ còn nguy hiểm hơn. Chúng ta phải ở quanh đây một đêm. Tôi thấy hòn đá ban nãy mà em leo lên không tồi đâu. Chúng ta lên trên đó nằm qua tối nay đi. Đợi đến khi nào trời sáng thì tính tiếp."
"Được." Vương Cửu Cửu cười nói. Chỉ cần được ở bên cạnh Tần Lạc thì làm gì nàng cũng vui. Cho dù đó chỉ là một buổi đêm, thì nàng cũng có thể vui sướng cả đêm đó.
Tần Lạc đưa mắt ra xem xét tình hình xung quanh rồi nói: "Đây là đâu vậy nhỉ, sao lại có một mùi là lạ thế?"
"Em cũng không biết nữa. Thầy nhìn xem, đến cả nước trong hồ cũng là màu đen luôn, đen như mực vậy. Lúc em vừa mới chạy đến đây, nhìn thấy mà sợ phát khiếp, cũng may mà thầy đến, chứ nếu mà để em ngủ qua đêm ở trên hòn đá này thì không sợ đến chết đi sống lại thì thôi ấy." Vương Cửu Cửu chỉ vào nước hồ rồi nói với Tần Lạc.
Tần Lạc lúc này mới chú ý đến màu nước trong hồ, nói: "Kỳ lạ thật, sao lại như thế được nhỉ?"
"Em không biết. Đến cả chỗ đất dưới chân chúng ta cũng là màu đen đấy." Vương Cửu Cửu nói.
Tần Lạc lấy tay vốc một vốc, đưa lên mắt nhìn chăm chú hồi lâu, đúng là màu đen thật.
Một bầu trời đen vô tận, có đến mấy mắt cũng không nhìn thấy bờ rừng, một đôi nam nữ mệt mỏi, uể oải, một con gấu ngựa bị rách hậu môn mà chết, một hồ nước đen, một màu đất đen_____đã thế lại còn có một thứ mùi kỳ quái. Tất cả những thứ này đã tạo nên một khung cảnh âm u đến đáng sợ.
Tần Lạc nghĩ một lát rồi nói: "Chúng ta đi lên phía trên tảng đá kia đã đi."
Tảng đá cũng khá cao, ngoài cái khe hở ở giữa hai hòn đá ra thì khó mà leo lên trên này được từ những nơi khác.
Tần Lạc đẩn Vương Cửu Cửu lên trước, sau đó mình sẽ tự leo lên sau. Bên trên cũng khá là bằng phẳng, nằm ở bên trên cũng không sợ bị rơi xuống.
"Em mệt rồi." Vương Cửu Cửu nói.
"Tôi cũng mệt." Tần Lạc nói theo. Vì cứu Cửu Cửu, Tần Lạc đã phải xuyên rừng, vượt núi, đã thế còn giết chết cả một con gấu ngựa nữa, làm sao mà không mệt được chứ?
Một hoàng tử theo cảm tính thì sinh ra đã phải chịu khổ rồi.
Vương Cửu Cửu cười nói: "Thế thì cho thầy mượn tạm vai của em này."
Bạn thấy đấy, người con gái thông minh có thể tìm cớ cho yêu cầu của mình.
Một người phụ nữ mà còn vô tư như vậy, là một người đàn ông, Tần Lạc làm sao có thể nhỏ nhen như thế được chứ?
Hắn giơ tay ra ôm lấy thân hình của Cửu Cửu, để đầu nàng dựa vào vai mình.
Vương Cửu Cửu tìm được một tư thế thật dễ chịu thì nói: "Em đói rồi."
Nếu Vương Cửu Cửu không nói thì không sao, nàng vừa mới nói ra thì Tần Lạc cũng thấy bụng mình réo lên từng hồi.
"Cái này thì tôi cũng chẳng có cách nào." Tần Lạc nói. Hắn không có công cụ, không thể săn được mồi. Nước trong hồ thì đen như mực thế này, cho dù có gặp may mà mò được ít cá hay tôm ở trong này, nhưng liệu họ có dám ăn không?
"Thịt gấu có thể ăn được không?" Vương Cửu Cửu nuốt nước bọt đánh ực một cái, rồi nhìn thi thể của con gấu mập mạp khổng lồ ở đối diện hồ nước nói.
"____Tôi không biết làm." Tần Lạc cười khổ nói. "Hơn nữa, cho dù chúng ta có cắt nó ra từng miếng đi chăng nữa, thì cũng không có cách nào để rửa sạch nó được. Chỗ này đến cả nguồn nước cũng không có."
"Ờ, cũng đúng. Máu me be bét thế này đúng là không thể ăn được." Vương Cửu Cửu nói. "Nhưng, vừa nãy nó còn muốn ăn thịt em, bây giờ em muốn ăn thịt lại nó cũng không phải là quá đáng đâu nhỉ? Em là người như thế đấy, có ơn thì báo ơn, có thù thì báo thù. Ai đối xử với em tốt, thì em sẽ đối xử với người ta tốt gấp mấy lần, còn ai đối xử với em không tốt thì em sẽ trả lại cho người ta vạn lần không tốt."
Sau đó, nàng nghĩ một lát rồi quay ra nói với Tần Lạc: "Nhưng thầy là ngoại lệ."
Tần Lạc chỉ cười mà không nói gì.
Vương Cửu Cửu cũng không nói thêm câu gì nữa, hai người ôm lấy nhau, yên lặng nhìn bầu trời vừa không bao la rộng lớn, lại vừa không sáng chói này.
Tai. Không còn nghe thấy tiếng ồn huyên náo.
Mắt. Không rực rỡ.
Môi. Yên tĩnh không lời.
Khi miệng nghỉ ngơi thì là lúc hai tâm hồn giao hòa lại với nhau.
Đột nhiên, Vương Cửu Cửu lên tiếng nói: "Kỳ lạ thật, sao lại không thấy có con muỗi nào nhỉ?"
Tần Lạc sửng sốt, thầm nghĩ, ừ nhỉ, sao không thấy muỗi nhỉ?
Theo lý mà nói thìở cái chốn hoang vu không một bóng người giữa rừng cây rậm rạp thế này, thì phải có muỗi hoành hành mới đúng chứ.
Nhưng, hai người ngồi tâm tình ở đây cả nửa ngày rồi mà vẫn không nhìn thấy một con muỗi nào cả.
Lẽ nào đám muỗi này cũng bị say lòng bởi cảnh tượng ôm lấy nhau đẹp mê hồn của họ, nên đã chọn cách là không đến làm phiền người ta trong lúc này?
"Em có ngửi thấy cái mùi kỳ lạ đó càng lúc càng nồng không?" Tần Lạc cũng lên tiếng nói.
"Ừ nhỉ. Hình như là____Chính là ở trên người chúng ta mà ra." Vương Cửu Cửu thả lỏng eo Tần Lạc ra, bò ra mặt hai tảng đá hít hít ngửi ngửi, rồi nói: "Hình như là cái mùi đó tỏa ra từ khe giữa hai hòn đá này. Bọn muỗi đó chẳng lẽ lại vì sợ cái mùi này mà không dám đến đây sao?"
Tần Lạc nghĩ một lát, sau đó mừng rỡ còn hơn cả bắt được vàng.
Hắn ôm lấy đầu của Vương Cửu Cửu, hôn lên mặt nàng một cái rồi nói: "Vương Cửu Cửu, em đáng yêu quá đi thôi."
"Không phải vừa rồi còn nói em là phiền phức đó sao?" Vương Cửu Cửu thù dai nói.
"Những may mắn mà em mang đến không thua kém gì những phiền phức mà em đem lại cả." Tần Lạc cười nói, sau đó nhảy từ trên hòn đá đó xuống.