Tần Lạc nói ra vấn đề này cũng chính là cái mà Vương Cửu Cửu đang lo lắng. Vừa rồi nàng đi đi lại lại trong lều vải cả nửa ngày, trong lúc thu dọn đồ đạc cũng cảm thấy trong lòng bồi hồi không yên chút nào. Nàng biết nếu nàng và hắn đã cùng nhau ở cái nơi phóng xạ ấy khá lâu, khả năng bị nhiễm phóng xạ là rất cao.
Bên phía trong lều có Vương Du, Vương Nhạc và còn hai vị trợ lý nữ trẻ nữa. Nàng mấy lần định tìm Vương Nhạc, muốn cởi quần rồi bảo cô ấy nhìn giúp mình xem mông mình có bị biến thành màu đen hay không.
Nhưng, cứ mỗi lần những lời này sắp thốt ra thì lại bị nuốt ngược trở lại.
Rồi cuối cùng thì nàng cũng từ bỏ luôn cái ý nghĩ đó. Nàng thầm nghĩ, dù gì thì cũng sắp quay về Yến Kinh rồi, đến lúc đó cởi quần ra bảo mẹ xem cho là được______Nhưng, nàng không ngờ là vào lúc này Tần Lạc lại tìm đến đây, không những thế còn nhắc nhở nàng việc này một lần nữa.
Chẳng còn cách nào, tạm thời Tần Lạc không thể quay về được. Hắn lại càng không thể giơ mông mình ra cho một người đàn ông khác xem_____nên, dù gì thì lần trước mình cũng nhìn thấy thân thể người ta rồi, cùng lắm thì lần này trả lại cho cô ấy là được. Về sau hai người bọn họ sẽ chẳng còn nợ nần nhau gì nữa, đỡ phải lúc nào cũng cảm thấy áy náy không yên trong lòng.
Cái gì?
Người ta là đàn bà con gái? Mà đàn bà con gái thì làm sao chứ? Thân thể của đàn bà con gái không được để cho người khác nhìn thấy một cách dễ dàng, thế thân thể của đàn ông con trai thì được sao? Lần đầu tiên của con gái là lần đầu tiên vậy của con trai thì không phải sao?
Phụ nữ không phải suốt ngày gào thét là phải nam nữ bình đẳng đó sao, nào là nữ quyền, nào là nhân quyền, lẽ nào cho người ta ngắm nghía, sờ mó cơ thể mình rồi, bây giờ người ta cho mình được đặc quyền như vậy lại từ chối, lẽ nào đây gọi là quyền bình đẳng nam nữ hay sao?
Logic gì thế không biết?
"Không phải thầy đã nói là không sao rồi sao?" Vương Cửu Cửu vẫn ương ngạnh nói. Nàng không thể đồng ý cho hắn xem mông mình ngay lúc này được hoặc là bảo hắn vạch mông ra cho mình xem được chứ?
Đàn ông không phải đều thích những phụ nữ rụt rè đó sao? Mình cũng phải rụt rè một lần xem sao.
"Khi trước tôi không nhận thức nhiều lắm về tính nguy hại của nó." Tần Lạc trầm ngâm nói. "Tôi học y, nên không phải là không hiểu gì về mấy thứ kim loại mà phải nói là mít đặc mới đúng_____Cái thứ này tôi cũng là lần đầu nghe đến. Thấy độ coi trọng của bên quân đội, thì có thể thấy rằng tính bức xạ của nó quả là lợi hại. Tôi nghĩ, chúng ta cứ cẩn thận hơn một chút thì vẫn tốt hơn."
"Ừm. Em sẽ rất thận trọng." Vương Cửu Cửu gật đầu nói. "Dù sao thì lát nữa em cũng đáp máy bay về Yến Kinh, chiều nay đã có thể về đến nhà rồi. Sau đó em sẽ bảo mẹ em kiểm tra giúp cho. Nếu có vấn đề gì thì em sẽ kịp thời đến bệnh viện điều trị."
Để mẹ cô xem? Thế thì tôi phải làm thế nào đây?
Tần Lạc có chút rối rắm rồi, liền nói: "Sao bây giờ không xem luôn đi? Giải quyết vấn đề sớm đi không phải là tốt hơn sao?"
"Không cần đâu. Em cũng không gấp." Vương Cửu Cửu nói. "Hơn nữa, em cũng ngại lắm, em không dám để cho người khác_____"
"Thế_____em xem giúp tôi được không?" Tần Lạc nuốt nước bọt đánh ực một cái, khẽ nói.
"Cái này_____nghe có vẻ không tốt lắm thì phải?" Vương Cửu Cửu e ngại nói. Nàng cũng không ngờ Tần Lạc lại có thể yêu cầu trực tiếp, và trơ trẽn đến như vậy.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng hơi ửng đỏ, cúi thấp đầu xuống, không dám nhìn thẳng vào mắt Tần Lạc, giống như một cô gái còn trinh chưa tiếp xúc với việc gì vậy.
Tất nhiên, nàng cũng là một cô gái còn trinh chính cống. Bởi vì lần trước nàng chỉ cho Tần Lạc sờ mò cơ thể mình, chứ nàng và hắn đã làm gì với nhau đâu cơ chứ.
Tần Lạc sắp phát khóc đến nơi rồi.
Ngày trước nếu mình đề cập ra vấn đề này thì chắc chắn là nàng sẽ đồng ý một cách sảng khoái, còn giờ đây nàng nhìn mình với ánh mắt như là một con sói sắp ăn thịt con thỏ đến nơi rồi vậy. Hắn cảm thấy mình oan uổng vô cùng, hắn thật sự lo lắng cho tình hình nghiễm xạ của cả hai, nhưng hắn lại không có ai thích hợp hơn Vương Cửu Cửu lúc này để xem mông hắn có bị nhiễm phóng xạ hay không.
Người phụ nữ này làm sao vậy nhỉ, đây không phải là phong cách của nàng.
Vương Cửu Cửu cười thầm trong bụng, thầm nghĩ, chuyện nhỏ như con thỏ, ngày trước bà cô này thừa sống thiếu chết đeo bám anh, anh còn nói tôi là cục nợ, là phiền phức. Bây giờ mới hơi từ chối anh một chút thì anh đã không chịu được rồi phải không?
Một tên ngốc đầu heo chuyên đi đánh Ultraman, bây giờ đã hiểu được nỗi khổ của bà cô này rồi chứ? Bây giờ thì biết được mùi vị bị từ chối nó như thế nào rồi chứ? Hứ.
"Không sao."Tần Lạc lì mặt ra. "Em là học sinh của tôi, lại cũng là người học y. Là một bác sỹ thì phải có tấm lòng của cha mẹ. Đối với một bác sỹ mà nói thì tất cả bệnh nhân đều là trẻ nhỏ_____"
"Thầy Tần, thầy đừng nói như vậy. Thầy là thầy giáo của em mà. Người ta vẫn nói, một ngày làm thầy, suốt đời làm cha. Thầy là cha em đấy, em không dám làm mẹ thầy đâu." Vương Cửu Cửu ngắt lời Tần Lạc nói.
"_____" Tần Lạc đúng là hết cách rồi. Thầm nghĩ, hay là bảo trưởng thôn tìm cho hai cái gương, rồi tự mình nghiên cứu lấy vậy.
Nhưng cái làm cho người ta phẫn nộ, đó là không thể bắt mạch mà biết được tiền kỳ của loại nguyên tố phóng xạ này. Đợi đến lúc có thể bắt được rồi thì tình hình lúc đó lại là quá xấu rồi. Kể cả y thuật của Tần Lạc có cao minh thế nào đi chăng nữa, thì đối mặt với vấn đề như thế này thì cũng đành bó tay chịu trói mà thôi.
"Những việc có liên quan đến các bệnh nhân kia, thì đều phải dựa vào em hết. Tốt nhất là có thể thuyết phục được cha em, bảo ông ấy nói giúp cho vài câu." Tần Lạc dặn dò nói.
"Ừm, được, em sẽ cố." Vương Cửu Cửu gật đầu.
"Đi đường thuận buồm xuôi gió. Tôi còn có một số việc, nên không tiễn em nữa." Tần Lạc nói xong liền quay người rời đi, nhìn bóng dáng có phần thê lương hiu quạnh.
"Thầy Tần." Vương Cửu Cửu hét lên.
"Còn chuyện gì nữa sao?" Tần Lạc quay đầu lại hỏi.
"Đứng đó đợi em." Vương Cửu Cửu chỉ vào bụi cỏ dại cao ngất ngưởng ở phía bên ngoài doanh trại nói.
"Được." Tần Lạc lạnh lùng gật gật đầu, nhưng trong lòng thì vui mừng khôn xiết. Thầm vô cùng cảm kích Vương Cửu Cửu. Tựa như mình vừa đạt được thứ gì đó quý hiếm lắm vậy.
Đàn ông thường là như thế, càng dễ đạt được thì lại càng không biết trân trọng. Nếu có một người phụ nữ nào đó có thể làm cho cảm thấy hứng thú, thì người đàn ông này sẽ chẳng khác nào chó bám đuôi cứ loanh quanh luẩn quẩn sau lưng cô ấy vậy.
Không thể chiếm đoạt được thì thường là tốt đẹp nhất. Chiếm đoạt được một cách dễ dàng, thì nhạt nhẽo vô vị, và cực kỳ rẻ tiền.
Cái gì? Tần Lạc là một ông vua y học? Nhưng vua y học thì cũng là người mà.
Tần Lạc ra khỏi doanh trại, ngước mắt nhìn một lượt xung quanh, thấy bốn phía không có ai chú ý đến hắn, ngay lập tức hắn liền lắc mình, nhảy luôn vào bên trong bụi cỏ.
Một người ngoài như Tần Lạc đột nhiên nhảy vào bên trong, thì lập tức làm cho đám muỗi cùng với đám côn trùng bay lượn khắp nơi, náo nhiệt một hồi rồi mới yên tĩnh trở lại. Kỳ thực hắn cũng không muốn như vậy, nhưng tình hình nhiễm phóng xạ đối với hắn bây giờ là quan trọng nhất, ai bảo hắn là anh hùng cứu mỹ nhân, giờ đây vì thế mà nhiễm phóng xạ quả là không đáng chút nào cả.
Cũng may mà không đợi không lâu sau thì Vương Cửu Cửu cũng chui vào bên trong.
"Cởi ra đi." Vương Cửu Cửu nói.
Tần Lạc nghĩ một lát rồi nói: "Hay là em quay mặt đi trước đi."
Vương Cửu Cửu tức giận nói: "Thầy để em vào đây không phải là để cho em nhìn hay sao?"
"____"
Tần Lạc cắn môi cắn lợi rồi quay người đi, cởi bỏ thắt lưng, từ từ tụt quần xuống, lộ ra cái gì đó nhô nhô lên để mặc cho Vương Cửu Cửu thưởng thức hết mình.
" Xuống thấp chút nữa." Vương Cửu Cửu nói.
Tần Lạc nghe lời liền kéo quần xuống phía dưới.
"Xuống thấp hơn chút nữa."
Tần Lạc lại kéo xuống thêm một chút nữa.
Vương Cửu Cửu không thể chịu nổi nữa, bèn tiến tới kéo quần Tần Lạc xuống, liếc nhìn vài cái rồi nói: "Có thể kéo lên được rồi, không làm sao cả."
"Không bị đổi màu sao?" Tần Lạc hỏi.
"Không." Vương Cửu Cửu đáp.
"Đã nhìn kỹ chưa? Hay là_____hay là em nhìn lại xem sao?"
"Nhìn lại? Nhìn lại thì thầy chịu trách nhiệm cho em nhé?" Vương Cửu Cửu tủm tỉm cười nói.
"Làm gì có đạo lý nào như thế? Em nhìn tôi, lại còn bắt tôi phải chịu trách nhiệm?"
Tất nhiên, đây cũng chỉ là Tần Lạc nghĩ thầm mà thôi. Hắn không bao giờ thốt ra nổi những lời như vậy.
Hắn mặc xong xuôi đâu đấy rồi thì liếc nhìn chỗ đó của Vương Cửu Cửu rồi nói: "Em thật sự là không cần kiểm tra nó luôn bây giờ sao?"
Vương Cửu Cửu có chút động lòng rồi, nhưng vẫn lắc đầu nói: "Không cần đâu. Em về bảo mẹ em xem cho cũng được. Thầy cũng đâu có thích em đâu, lại không đồng ý chịu trách nhiệm với em_____Em việc gì lại để cho thầy mát mắt một cách dễ dàng như thế được?"
"Cái này chẳng có liên quan gì đến mấy thứ đó cả, chỉ là____vì sức khỏe cá nhân của mỗi người thôi mà. Em phải biết là em ngồi trên cái tảng đá đó lâu hơn tôi nhiều đấy."
Vương Cửu Cửu nghĩ thấy Tần Lạc nói cũng đúng. Khi Tần Lạc còn chưa tới, thì nàng đã ngủ một giấc ở trên cái tảng đá đó rồi.
Nếu tảng đá lớn đó lại có bức xạ lớn như vậy, thì mình mới có khả năng là đã bị nhiễm rồi.
Vương Cửu Cửu do dự hồi lâu, nhưng vẫn kiên định lắc đầu, nói: "Không cần đâu. Dù sao thì em cũng sắp quay về rồi, để mẹ em xem giúp cũng được."
"Cô cho anh ta nhìn một cái thì sợ cái gì chứ? Cùng lắm là tôi không nhìn là được chứ gì? Cái bà cô này____ đúng là công chúa quá đi."
Tần Lạc và Vương Cửu Cửu trợn tròn mắt nhìn vào người vừa nhảy ra khỏi phía sâu trong bụi cỏ kia, đó là Triệu Nhị Cẩu, anh ta đang đau lòng nhức óc trách cứ Vương Cửu Cửu nhỏ nhen.
" Triệu Nhị Cẩu, anh làm cái quái gì ở đây thế?" Tần Lạc tức giận nói. Tên khốn này vào đây từ lúc nào thế không biết? Sao mình không thấy được chút động tĩnh gì chứ?
Hơn nữa, nghe hàm ý trong câu nói của anh ta thì lúc mình kéo quần xuống cho Vương Cửu Cửu nhìn, thì anh ta cũng thăm quan toàn bộ quá trình rồi sao?
Nghĩ đến đây, Tần Lạc liền rùng mình lên, toàn thân nổi đầy da gà.
"Tôi ở đây làm gì? Tôi ở đây bắt sâu, bắt bọ. Hai người vào trong này làm gì chứ?" Triệu Nhị Cẩu hỏi lại.
" Chúng tôi_____" Tần Lạc cảm thấy mình chẳng cần phải giải thích nhiều lời với một tên điên là mình đến đây làm gì, liền nói: "Có phải anh đã nhìn thấy chuyện chúng tôi làm rồi?"
Triệu Nhị Cẩu vỗ tay đánh đốp, chỉ vào Tần Lạc cười lớn nói: "Nhìn thấy rồi. Anh tụt quần cho cô ấy nhìn."
Vương Cửu Cửu không nhịn nổi liền cười phá lên, âm thanh to ròn vui tai, rất dễ nghe.
"Cái này có được xem như bị người ta*** rồi không?" Vương Cửu Cửu nhìn Tần Lạc cười nói.
Triệu Nhị Cẩu cũng cười lớn. Tiếp đó lại bĩu môi, nói với vẻ mặt khinh thường: "Mông đàn ông thì có gì đáng xem cơ chứ? Của đàn bà nhìn mới thích mắt."
Tần Lạc nghiến răng nghiến lợi nhìn hắn, nói: "Không được nói ra ngoài đâu đấy."
"Được." Triệu Nhị Cẩu nói. "Anh cho tôi một bao thuốc đi."
Tần Lạc điên lên, ngứa ngáy hết cả người, chỉ muốn xông lên phía trước giết người diệt khẩu luôn cho xong, nhưng nghĩ đến chuyện hắn tìm ra được biện pháp phòng muỗi từ cái mùi hôi khai trên người anh ta thì lại gật đầu nói: "Được, anh đi theo tôi."
Tần Lạc nháy mắt với Vương Cửu Cửu một cái rồi dẫn Triệu Nhị Cẩu đi ra bên ngoài bụi cỏ trước.
"Hai bao. Tôi nghĩ là nó có giá hai bao." Triệu Nhị Cẩu đi được nửa đường thì đột nhiên lật lọng nói.
"_____Được."
Thấy Tần Lạc đồng ý, Triệu Nhị Cẩu vui mừng hết chỗ nói, khua chân múa tay nói: "Tôi đã nói mà, anh là một người tốt. Anh là một người tốt nhất của thôn chúng ta. Anh nói xem, cái bà cô đó cũng nhỏ nhen thật đó, anh cho cô ta nhìn rồi, vậy mà cô ta lại không cho anh nhìn. Chỉ nhìn thôi thì cũng đâu có sinh con được đâu? Anh xem tôi nói thế có phải không?"
" Im ngay." Tần Lạc hét lên. "Anh có còn muốn có thuốc nữa không đây?"
"Muốn. Tôi muốn lắm." Triệu Nhị Cẩu gập lưng cúi đầu nói.
"Nếu muốn thì không được nhắc lại chuyện này nữa. Không được nhắc đến nó với bất kỳ ai."
"Trưởng thôn của chúng ta cũng không được sao?" Nguồn truyện:
"Không được."
"Ông ấy cởi giày ra đánh tôi thì tôi phải làm thế nào đây?"
"_____Thì anh chạy."
Núi nghèo, nước độc sẽ sinh điêu dân.
Tần Lạc nghĩ, không biết ai nói câu này vậy nhỉ?