Vương Cửu Cửu đi rồi, rời khỏi đây vào lúc hơn hai giờ chiều, đem theo chiếc mông trắng ngần hoặc cũng có thể đã đổi thành màu đen, cùng với nỗi lòng không nỡ rời xa Tần Lạc.
Nhưng hai người đều biết rõ rằng, nếu đã tìm ra được nguyên nhân lây nhiễm độc tố của muỗi mặt người, thì rất nhanh thôi Tần Lạc cũng sẽ quay về Yến Kinh. Vì thế nên, hai người cũng cảm thấy tương đối nhẹ nhõm.
Đi cùng Vương Cửu Cửu còn có cả những bệnh nhân bị muỗi mặt người cắn ở trong thôn Cửu Chi Hoa nữa, họ cũng được máy bay chuyên dụng của quân đội trực tiếp đưa về Yến Kinh. Còn khi Yến Kinh nhận được thông tin tình báo, thì ngay lập tức liên hệ với bên Mỹ. Không biết đàm phán thế nào mà nước Mỹ đã đồng ý phái người đem nước giải độc có tên "Kiềm"đến Trung Quốc.
Dựa theo thời gian mà tính, đợi sau khi những bệnh nhân này trở về Yến Kinh, thì thuốc thang bên Mỹ cũng có thể đã được đưa tới rồi. Như vậy thì tính mạng của bọn họ cũng được bảo toàn. Họ đều là con dân của quốc gia, ở vào thời khắc nguy hiểm nhất này, thì quốc gia vẫn không hề rời bỏ họ.
Để tiện chăm sóc cho những người dân trong thôn, thì trưởng thôn thôn Cửu Chi Hoa cũng được mời đến Yến Kinh một chuyến.
Đồng chí trưởng thôn vô cùng xúc động, lúc thì há miệng cười lớn, hễ gặp ai là lại nói mình sắp vào Kinh rồi, khi thì lại tỏ vẻ mặt sầu não, ủ dột, buồn khổ không tả xiết.
Tần Lạc hỏi ông ta xem là bị làm sao, thì ông lo lắng nói: "Nghe nói trong hoàng thành không được nhổ nước bọt bừa bãi. Khi đi bộ trên đường thì những ông già, bà già đều nhìn chằm chằm vào mình, khi tóm được mình rồi thì phạt mình tiền ______Cậu xem tôi đây đã quen với việc nhổ nước bọt bừa bãi, cái này có nhịn cũng không nhịn được đâu. Nếu tôi mà đi hoàng thành một chuyến, thì có lẽ mấy trăm tệ một năm của tôi cũng không cánh mà bay. Hay là, tôi không đi nữa nhỉ?"
Chỉ nhổ có mấy bãi nước bọt mà đã phải móc ra mấy trăm tệ, trưởng thôn thấy không hợp lý chút nào.
"____"
Cuối cùng, sau khi Tần Lạc cho ông một tá túi bóng đen, giải quyết được vấn đề nhổ nước bọt, thì ông ấy mới vui mừng trở lại, rồi chạy một mạch về nhà bảo vợ chuẩn bị đồ đạc cho ông.
Minh Hạo triệu tập hội nghị thành viên tổ trị liệu, tất cả mọi người bao gồm trung, tây y đều tham gia. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Minh Hạo đứng giữa đám đông, sau khi lướt mắt nhìn một lượt mọi người, thì cười ha ha nói: "Mấy ngày này quả thực đã vất vả các vị rồi, tôi thay mặt cho bộ và các bệnh nhân trong thôn Cửu Chi Hoa nói lời cảm ơn đến các vị."
Nghe Minh Hạo nói những lời này thì rất nhiều người đều cảm thấy kỳ lạ. Phải biết rằng, theo tục lệ thì những lời nói cảm tạ này thường được đặt ở sau cùng, sau khi đội cứu viện đã thành công tốt đẹp hoặc là khi đội cứu viện không thành công rồi bị giải tán, lúc đó người ta mới nói, sao thư ký Minh lại nói những lời đó vào lúc này cơ chứ?
"Việc là thế này. Virut muỗi mặt người đã được giải quyết rồi." Minh Hạo nói.
Đã được giải quyết?
Sắc mặt của toàn bộ mấy người bên tây y đều trở nên khiếp sợ, từng ánh mắt đang dần di dời lên người Tần Lạc.
Bọn họ mấy ngày hôm nay vẫn luôn cố gắng nghiên cứu hết mình, chính là muốn chiếm phần công đầu trong lần nhiệm vụ này, đoạt lại sĩ diện mà năm lần bảy lượt bị Tần Lạc cướp mất.
Tất nhiên, nếu họ thực sự có thể nghiên cứu được vắc xin giải quyết được virut muỗi mặt người, lúc quay về được thăng quan tiến chức là chuyện đương nhiên. Đây cũng là một trong những động lực chính.
Thế nhưng, khi họ vắt kiệt sức lực để làm việc, thì mấy người bên trung y lại lén lén lút lút làm xong hết việc rồi. Phải biết một điều là, hy vọng càng nhiều thì thất vọng lại càng lớn.
Bọn họ chẳng khác gì những quả bóng bay đã được bơm hơi căng phồng ra, lời của Minh Hạo chính là một con dao sắc nhọn, những quả bóng bay khi gặp phải dao thì lập tức "bùm" nổ tung một cái, sau đó thì bẹp lép kẹp.
"Đã được giải quyết rồi sao? Giải quyết thế nào vậy? Ai giải quyết?" Sắc mặt Cát Hồng Tân khó coi hết chỗ nói, nhưng rất nhanh đã được điều chỉnh trở lại.
"Là Tần Lạc đã giải quyết. Bởi vì vấn đề bản quyền quốc tế, chính vì thế mà phương thuốc của cậu ấy tạm thời ở trong giai đoạn bảo mật. Cho nên, hiện giờ không tiện tiết lộ cho mọi người biết. Có điều, tôi tin là đợi đến khi mọi người quay trở về Yến Kinh, thì rất nhanh sẽ có thể biết được kết quả." Minh Hạo cười nói.
Qủa nhiên, những lời của Minh Hạo khiến cho mọi người phải băn khoăn, xì xào một hồi.
Mấy người bên tây y dùng ánh mắt vừa ngưỡng mộ lại vừa đố kỵ nhìn chằm chằm vào Tần Lạc, lại một lần nữa bị hắn hớt tay trên, bọn họ hẳn không cam tâm chút nào.
Còn mấy người bên trung y thì dùng ánh mắt vui mừng kèm theo kinh ngạc nhìn Tần Lạc. Tần Lạc giải quyết được virut từ muỗi mặt người thì bọn họ tự khắc cảm thấy vui lây. Nhưng, có một điều làm cho họ không thể hiểu nổi đó là, hàng ngày bọn họ đều đi cùng Tần Lạc không dời nửa bước, thì anh ta giải quyết virut muỗi mặt người vào lúc nào được cơ chứ? Sao toàn người của mình mà không biết gì được?
Mặc dù trên mặt Tần Lạc không có một động tĩnh gì, nhưng trong lòng thì cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ. Việc này thì liên quan gì đến mình cơ chứ?
Rõ ràng việc này không phải mình làm, nhưng vẫn có người đẩn công lao lên người mình. Cái thời buổi này, đúng là có người quen thì dễ làm việc.
"Tất cả những bệnh nhân đều được đưa về Yến Kinh tiếp nhận trị liệu, chúng ta cũng sẽ xuống núi vào trưa ngày mai. Sau đó sẽ đáp máy bay chuyên dụng quay về Yến Kinh. Phó bộ trưởng Thái nói trong điện thoại là sẽ đích thân chúc rượu mọi người ở bữa tiệc chúc mừng____"
"Sao lại là tôi? Phải biết là, việc này đâu có liên quan gì đến tôi đâu." Tần Lạc nói. "Thế này làm tôi cứ có cảm giác kỳ kỳ sao đó, như là một tên trộm vậy?"
"Đây là kết quả đã thông qua thương lượng về mọi mặt rồi đó." Minh Hạo nói.
"Mọi mặt?" Tần Lạc nghi hoặc hỏi một cách khó hiểu.
"Bộ quân đội, phó bộ trưởng Thái cùng với____Vương Cửu Cửu." Minh Hạo giải thích nói.
"Tôi không hiểu."
Minh Hạo nhìn Tần Lạc cười nói: "Cứ mơ mơ màng màng mà lại lập công lớn. Trên đời này còn có người đàn ông nào may mắn như cậu không?"
Tần Lạc buồn bực nói: "Cái công lớn này có thể không cần, nhưng nhất định phải để cho tôi hiểu sự việc rốt cục là làm sao. Tôi vẫn luôn tưởng rằng, tôi chỉ là người tham dự vào thôi, là một người biết chuyện trong sự việc này. Nhưng bây giờ tôi mới biết, tôi có khi còn không biết nhiều tin tức bằng mấy người bên tây y."
Minh Hạo chỉ vào rừng cây trước mặt, ra ý bảo Tần Lạc đi theo mình vào bên trong rừng cây một chút.
Sau khi Tần Lạc bước vào trong rừng, bèn bắt đầu nhìn ngang nhìn dọc. Minh Hạo hỏi: "Cậu đang tìm cái gì vậy?"
"Tôi đang xem xem chỗ này có muỗi mặt người hay không?" Tần Lạc cười nói. Lần trước bị Triệu Nhị Cẩu nhìn thấy hết mông má của mình, nên giờ đây nó đã trở thành vết thương không thể nào xóa lành trong lòng Tần Lạc. Giờ đây, chỉ cần hắn đi đến một nơi lạ lẫm là theo tiềm thức sẽ ngó đông ngó tây, xem hết địa hình tứ phía.
Cũng là vì một thói quen như vậy đã được hình thành, nên ở những ngày trong cuộc sống sau này, đã vô số lần có tác dụng bảo toàn cái mạng nhỏ bé này của hắn.
"Trên người cậu có mùi hôi khai của dê, bọn chúng không đến gần đâu." Minh Hạo nói. "Cậu có biết vì sao mà tổ chuyên gia của chúng ta lại không rời khỏi đây vào hôm nay mà phải rời vào ngày mai chứ?"
Tần Lạc lắc đầu.
"Che đậy." Minh Hạo nói.
"Che đậy cái gì?"
"Che đậy hành động của bên quân đội." Minh Hạo nói. Anh ta giơ tay chỉ về một hướng, nói: "Chỗ kia, sau này sẽ xây dựng một căn cứ quân đội. Bên quân đội đang điều người từ chỗ cha của Vương Cửu Cửu đến đây đóng quân."
"Nghiêm trang vậy sao?" Tần Lạc kinh ngạc hỏi. Cho tới tận bây giờ, hắn mới thực sự nhận ra tầm quan trọng của hai tảng đá đó.
"Tổ chuyên gia thông qua nghiên cứu, thí nghiệm thì phát hiện ra hai tảng đá lớn đó chỉ là lộ ra bên ngoài mặt đất có cái mỏm thôi, bên trong lòng đất còn có một tảng nguyên thạch rất sâu còn có thể khai thác. Bởi vì khối thiên thạch này có hình dài, hơn nữa còn có một đoạn rơi xuống đất trước, cho nên______chúng ta chỉ có thể nhìn thấy một đoạn phía trên thôi." Minh Hạo nói.
"Thế những người dân trong thôn Cửu Chi Hoa thì làm thế nào bây giờ?"
"Toàn bộ sẽ được di dời đến huyện thành. Quốc gia sẽ kiến thiết nơi ở cho bọn họ. Không chỉ là thôn Cửu Chi Hoa không thôi đâu, còn cả thôn Bạch Thủy và thôn Khổ Thụ cũng sẽ di dời đến đó cùng luôn.
Tần Lạc thầm nghĩ, thôn Cửu Chi Hoa này thôi thì cũng coi như là trong cái họa lại có cái phúc. Bởi vì cái sự kiện muỗi mặt người mà toàn bộ người dân nơi đây lại có được một căn nhà ở huyện thành. Có biết bao nhiêu người trong thành phố phấn đấu cả đời mà còn không mua được nhà nữa là.
Có điều là hy vọng trong lúc nhà nước có thể giải quyết vấn đề ăn ở của bọn họ, thì cũng có thể giải quyết vấn đề duy trì cuộc sống của họ. Những người dân thật thà chất phác ở mấy thôn này, nếu mà xa núi xa rừng, xa dời khỏi thôn này thì họ dựa vào cái gì để sống?
Xem ra, việc này phải cần Vương Cửu Cửu theo sát mới được.
"Thế anh nói che đậy là ý gì?" Tần Lạc gật gật đầu hỏi.
"Bên quân đội vẫn chưa tới, chỉ dựa vào Cao Thâm và mấy người đó thì có thể bảo hộ được cho tảng đá lớn này không?" Minh Hạo trầm giọng nói. "Hàng xóm chúng ta không phải là những người thành thật đâu."
"Chúng ta mua thuốc giải của Mỹ, không phải là đã lộ cái sự thực này cho Mỹ biết rồi sao?" Tần Lạc hỏi.
Chỉ từ điểm này chúng ta có thể thấy được quốc gia thật sự là vĩ đại. Nếu hy sinh một vài bệnh nhân để có thể bảo toàn cái bí mật này, thì đứng trên lập trường của nhà nước mà nói, thì cũng không thể nói là một sai lầm được. Chỉ là những người bệnh kia không may trở nên đáng thương hơn một chút mà thôi.
"Về vấn đề này, thì không phải là tôi có thể trả lời cậu được. Có điều, nếu nhà nước đã đồng ý làm như vậy, thì có thể thấy được nhà nước mình và Mỹ đã có một hiệp định bí mật nào đó. Còn cụ thể là gì____thì chi bằng cậu đi hỏi cha vợ cậu ấy, hoặc có lẽ, Vương Cửu Cửu còn biết nhiều hơn tôi ấy." Minh Hạo đùa nói.
Tần Lạc cười khổ, nhưng cũng không giải thích gì với Minh Hạo cả. Có những điều cứ không nói nhiều đến thì không sao, càng nói nhiều càng lằng nhằng phức tạp.
"Vì thế nên, để che dấu chân tướng sự việc, thì phải cho những thành viên trong tổ cứu viện một lời giải thích, cho bên ngoài một lời giải thích. Sau đó, anh sẽ đẩn tôi ra ngoài. Nhưng, tại sao lại là tôi?" Tần Lạc hỏi.
"Tại sao lại không phải là cậu chứ?"
"_______"
"Lần nhiệm vụ này cậu là người lập được nhiều công nhất, cậu cứu được Lưu Ngọc, cậu còn là người tìm ra biện pháp phòng trừ được virut từ muỗi mặt người, cậu lại biết bí mật về kiềm_____Còn nữa, cậu còn là người mà phó bộ trưởng Thái xem trọng nhất, cậu lại là con rể tương lai của thủ trưởng Vương_____Chọn cậu là phù hợp với lợi ích của tất cả mọi người."
"Anh nói là có liên lạc với Cửu Cửu? Vậy thì cô ấy đóng vai trò gì trong việc này?"
Minh Hạo nhìn Tần Lạc một cái rồi hỏi: "Ai đã phát hiện ra tảng đá lớn đó trước cậu vậy?"
"Là Cửu Cửu." Tần Lạc đáp. Nếu mình không phải là đi men theo vết tích mà gấu ngựa và Vương Cửu Cửu để lại để truy đuổi theo thì không thể nào phát hiện ra tảng đá đó.
"Là ai đã liên hệ với bên quân đội trước vậy?" Minh Hạo tiếp tục hỏi.
"Là Cửu Cửu." Tần Lạc đáp. Ở cái nơi hẻo lánh không người này, đến gọi một cú điện thoại ra bên ngoài còn khó, chứ nói gì đến chuyện khó khăn gấp nhiều lần như liên lạc với bên quân đội chứ.
"Với thân phận của cô ấy, thì nếu cô ấy muốn tranh công thì những người khác còn lâu mới đến lượt." Minh Hạo nói.
Bây giờ thì Tần Lạc đã hiểu. Chính là Vương Cửu Cửu đã đẩy công lao phát hiện ra tảng đá lên người mình. Vì thế mà giờ đây mình mới trở thành nhân vật được mọi người quan tâm, chăm sóc.
Hơn nữa, bên quân đội có thể cũng vì điều này mà còn biểu lộ với mình nữa.
"Người ta được một người vợ tốt thì sẽ được cả thiên hạ. Cậu thì lại còn hơn thế, được cả một đám vợ." Minh Hạo cười lớn. "Chuẩn bị cho tốt đi, chuẩn bị để làm một người anh hùng."