Mễ Tử An thất thần trong nháy mắt, cô ta chỉ quen bản thân mình lên tiếng công kích, chứ chưa từng nghĩ tới người khác lại phản bác hoặc là đánh trả mình. Nhưng, cô ta không ngờ rằng, phương thức công kích của nam nhân này lại sắc bén như vậy, hoàn toàn khác biệt với người bình thường, một chiêu là thấy máu, khiến người ta sống không bằng chết, mà chết rồi còn muốn chết tiếp như vậy.
Đúng vậy, cô ta bị hôi nách.
Cũng chính bởi vì nguyên nhân này mà cô ta dùng nước hoa mang theo mùi lạ cực nồng để át đi. Cũng chính là nguyên nhân này khiến cô ta rất ghét bị người khác nhìn chằm chằm.
Vào những lúc đó, cô ta đều có một loại cảm giác khẩn trương như bị người ta nhìn thấu. Giống như là người khác đã phát hiện ra bí mật mà cô ta che giấu bao nhiêu năm nay vậy.
Cho nên, để giải trừ sự khẩn trương ở trong lòng, cô ta đều lên tiếng công kích người khác trước, từ đó chuyển dời sự chú ý của người khác hoặc là bản thân mình.
Đối với một nữ nhân mà nói, còn có chuyện gì mất mặt hơn là bị hôi nách trường kỳ chứ?
Loại chuyện này nếu như bị giới truyền thông đưa ra ngoài ánh sáng, cô ta sau này còn dám ra ngoài gặp người ta nữa ư? Cô ta còn có thể đứng trên sân khấu tự nhiên thoải mái biểu diễn cho khán giả xem nữa ư?
Cô ta không thể!
Thế nên, cô ta một mực bảo mật rất tốt, thậm chí ngay cả chị em thân nhất của cô ta cũng bị nước hoa quái dị và trang phục chói mắt trên người cô ta lừa gạt. Vì sao nam nhân này chỉ nhìn một cái là có thể lập tức nói ra ẩn tật của mình?
Sắc mặt của Mễ Tử An tái xanh, rồi lại trắng bệch, tiếp theo chính là phẫn nộ.
Không biết cơn phẫn nộ này là bởi vì bí mật của cô ta bị Tần Lạc nhìn xuyên hay là bởi vì cô ta cảm thấy mình phải bảo trì tư thái này thì mới có thể phủ định suy đoán của Tần Lạc.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ta lạnh như băng, quát: "Anh là ai? Có mũi chó à? Tôi cảnh cáo anh, đừng tùy tiện nói xấu người khác. Nếu không, sẽ tự tìm phiền phức đấy."
Với tính cách của cô ta, cô ta vốn có thể mắng những lời khó nghe hơn. Cô ta là fan cuồng nhiệt của nhạc Rap, lại là Thiên Hậu R 'n' B của Đài Loan, mắng người bằng những lời lẽ thô tục đối với cô ta mà nói thì là một chuyện hết sức bình thường.
Nhưng, không biết vì sao, trong lòng cô ta lại có chút sợ hãi cậu bé trai trông thì thanh tú, trên mặt lại mang theo nụ cười xấu hổ này.
Đúng vậy, anh ta thật sự giống một cậu bé trai. Mặt anh ta thanh tú như vậy, nụ cười của anh ta ngây thơ như thế, những lão nam nhân lăn lộn trong xã hội nhiều năm, bọn họ sao có thể có được nụ cười đáng yêu như thế này?
"Tiểu thư, tôi cảm thấy cô tốt nhất là nên khách khí với tôi một chút." Tần Lạc cười nói: "Nhìn trang phục của cô, cô nhất định là một minh tinh đúng không?"
Mễ Tử An có một loại xung động muốn xông lên chém người. Nam nhân này là từ sao Hỏa tới à? Không ngờ lại không biết mình là ai?
"Phải thì sao mà không phải thì sao?" Mễ Tử An cứng rắn nói.
"Nếu như cô là minh tinh, vậy nhất định sẽ không hi vọng khuyết điểm này bị fan của mình biết, đúng không?"
"Nói linh tinh. Anh mới bị hôi nách ý. Không ngửi thấy mùi của nước hoa à. Đồ nhà quê." Mễ Tử An mắng. Sau đó quay người định bỏ đi.
"Ngoài ra, nếu cô tôn trọng đối với tôi một chút, có lẽ tôi bằng lòng ra tay giúp cô giải quyết vấn đề này." Tần Lạc cười ha ha, nói.
"Anh!" Mễ Tử An vốn muốn há miệng chửi to, thằng ôn này có tinh hoàn hay không vậy? Ngươi ta đã nói không phải là hôi nách, sao hắn lại cứ ôm mãi vấn đề này không chịu thôi?
Nhưng, nghe xong câu sau của hắn, cô ta cố nén giận, cười lạnh, nói: "Anh coi anh là thần y à? Nói trị được là có thể trị sao?"
Câu nói này, kỳ thực đã lột trần vấn đề của cô ta.
Nhưng cô ta cải trang đi khắp nơi tìm bác sỹ, không ngờ lại một mực không có ai có thể giúp cô ta trị khỏi cái bệnh quái dị này. Chuyện này trước sau vẫn là một khúc mắc của cô ta. Có lúc, nằm mơ cũng mơ thấy bí mật của mình đột nhiên bị tất cả mọi người biết, cô ta đều từ trong mộng giật mình tỉnh dậy.
Làm một minh tinh được người ta chú ý, áp lực cuộc sống cũng lớn hơn người bình thường rất nhiều.
"Nếu như cô tin tưởng thì đợi ở cửa đi. Nếu cô không tin thì hiện tại có thể bỏ đi." Tần Lạc cười cười với cô ta, nói: "Yên tâm, tôi sẽ không đem chuyện của cô ra để yêu sách với ký giả đâu."
Nói xong, Tần Lạc tiến vào toalet.
Mễ Tử An muốn quay người bỏ đi, nhưng sau khi đi được hai bước cô ta lại mặt mày hung ác quay đầu lại.
Đứng ở đó giậm chân, cảm thấy mình vẫn nên đi. Trong lòng nghĩ vậy, nhưng chân lại như chôn chặt xuống đất.
"Có lẽ, anh ta thực sự có thể trị khỏi cho mình?" Mễ Tử An nghĩ.
"Thằng ôn này rốt cuộc là ai vậy?" Mễ Tử An nhìn chằm chằm vào hành lang thông tới nhà vệ sinh, trong lòng hồ tư loạn tưởng.
Khi Tần Lạc từ trong toalet bước ra, thấy Mễ Tử An đang đợi ngoài cửa, cười nói: "Đi nào."
"Đi đâu!" Mễ Tử An thở phì phì, hỏi. Cô ta là một đại minh tinh cơ mà, sao có thể bị một nam sinh không quen hét đi hét lại như vậy?
Nhưng, khi cô ta thấy nam sinh đó cũng không để ý, đi thẳng về phía trước thì vẫn không nhịn được mà tức giận bừng bừng bước theo sau.
Trần Tư Tuyền đang nói chuyện với Lô Vĩ, Âu Dương Lâm thì cầm một cốc nước chanh ngồi trong góc không nói gì, giống như là người tàng hình vậy.
Khi hắn thấy Tần Lạc trở về, đang định chào hỏi hắn thì lại thấy một cô gái đi theo sau hắn.
Sau khi Tần Lạc ngồi xuống, cô gái đầu đầy bím tóc đó cũng dừng lại trước bàn của bọn họ, cũng không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn vào mặt Tần Lạc.
"Mễ tiểu thư?" Trần Tư Tuyền đứng bật dậy, mặt mày kinh ngạc nhìn Mễ Tử An, thốt lên.
Thiên Hậu của Đài Loan, Mễ Tử An, đối tượng mà tất cả ký giả của giới giải trí đều điên cuồng theo đuổi, cô ta chạy tới đây làm gì?
"Trần Tư Tuyền?" Mễ Tử An hình như lúc này mới nhìn thấy Trần Tư Tuyền, chỉ vào Tần Lạc, hỏi: "Hắn là bạn của cô à?"
"Ừ, tôi là bạn của Tần Lạc." Trần Tư Tuyền vội vàng giới thiệu thay hai người. Trong lòng lại vừa kinh ngạc lại vừa bực bội.
Nam nhân này, sao trong lúc đi toalet lại kéo được thiên hậu Châu Á về vậy?
"Tần Lạc?" Mễ Tử An nhíu mày nhắc lại một lần tên của Tần Lạc, sau đó ngồi xuống cái ghế trống cạnh hắn, hỏi: "Những gì anh nói là thật à?"
"Là thật!" Tần Lạc gật đầu.
"Anh xác định?"
"Xác định."
"Anh ra giá đi." Mễ Tử An từ trong túi móc ra một tấm chi phiếu.
Tần Lạc nghĩ một lát rồi nói: "Cô chỉ cần giúp tôi một việc là được."
"Việc gì?" Mễ Tử An cảnh giác hỏi: "Những chuyện vi phạm hiệp ước với công ty thì tôi không làm đâu."
"Yên tâm. Sẽ không làm khó cô đâu."
"Chuyện phạm pháp tôi cũng không làm."
Tần Lạc cầm cốc nước chanh lên nhấp một ngụm, nói: "Nếu cô còn nhắc tới nhiều yêu cầu như vậy, thì coi như lúc trước tôi chưa nói gì."
Thế là, Mễ Tử An đành ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Trần Tư Tuyền thấy cảnh này, mặt mày ngạc nhiên, cảm thấy đầu mình như to ra. Hắn lăn lộn nhiều năm trong giới giải trí, sớm đã nghe nói về sự bưu hãn của Mễ Tử An, một câu của Tần Lạc không ngờ lại khiến cô ta phải ngoan ngoãn ngậm miệng lại, giống như là một hoàng hoa tiểu xử nữ, đây rốt cuộc là chuyện gì vậy?
"Tần Lạc, các người đây là?" Trần Tư Tuyền không tiện hỏi Mễ Tử An, chỉ đành tìm manh mối trên người Tần Lạc.
"Không cho phép nói." Mễ Tử An trừng mắt lườm Tần Lạc. Cô ta lo lắng Tần Lạc sẽ không kín miệng, ngay trước mặt mọi người nói ra bí mật của cô ta.
Danh khí của Trần Tư Tuyền cô ta cũng có nghe nói, nghệ nhân như bọn họ, phải đề phòng nhất chính là những người "bạn tốt".
Tần Lạc liếc cô ta một cái, nói: "Thân thể cô ta có chút không khỏe, tôi giúp cô ta khám bệnh."
"Ồ. Thì ra là vậy." Trần Tư Tuyền mỉm cười gật đầu. Đối với y thuật của Tần Lạc, hắn vẫn rất có lòng tin.
Mễ Tử An lại trừng mắt lườm Tần Lạc, cuối cùng cũng không nói gì. Dẫu sau thì Tần Lạc cũng vẫn cho cô ta giữ lại được mặt mũi.
"Mễ tiểu thư, cô yên tâm đi. Y thuật của Tần Lạc vô cùng cao minh. Tôi không biết thân thể của cô có chỗ nào không khỏe, nhưng, tôi tin Tần Lạc có thể giải quyết vấn đề của cô." Trần Tư Tuyền an ủi.
"Hắn thực sự là bác sỹ ư?" Mễ Tử An nhìn Trần Tư Tuyền, hỏi với vẻ không dám không xác định.
"Đúng vậy. Hắn quả thực là bác sỹ. Hơn ữa còn là một bác sĩ rất nổi tiếng. Cô có thể tìm tư liệu của hắn ở trên mạng. Sẽ có rất nhiều tin tức mới đấy." Trần Tư Tuyền giới thiệu với vẻ mặt đầy kiêu ngạo. Tần Lạc ưu tú như vậy, cô ta cũng được thơm lây.
"Không giống." Mễ Tử An nhìn mặt Tần Lạc rồi thật thà nói.
Trong hiểu biết của cô ta, một bác sỹ có danh tiếng bình thường đều là một lão già sáu bảy chục tuổi, ít nhất thì cũng phải trên ba mươi mới tính là bình thường, còn hắn đã được hai mươi chưa?
Có điều, quần áo mặc trên người trông cũng ra dáng lắm.
"Không tìm cô đòi tiền. Trị khỏi rồi cô giúp tôi làm một việc, trị không khỏi thì cô coi như là chúng ta chưa quen nhau." Tần Lạc cười cười.
Mễ Tử An nghĩ thấy cũng đúng, liền kiên nhẫn chờ đợi.
Rất nhanh, đồ ăn mà bọn họ gọi được mang tới, mấy người bắt đầu ăn uống. Mễ Tử An vừa ăn xong, bụng còn no. Trần Tư Huyền khuyên cô ta hai lần, cô ta vẫn không chịu đụng đũa, từ trong túi lấy ra tai nghe đút vào tai, nhắm mắt dưỡng thần, bước vào thế giới độc lập của mình.
Sau khi ăn xong, Trần Tư Tuyền đưa Tần Lạc và Âu Dương Lâm tới khách sạn. Lô Vĩ tới Đài Loan còn có nghiệp vụ cần nói bàn bạc, cho nên tạm thời chia tay với Tần Lạc ở Đài Bắc.
Mễ Tử An cũng một mực đi sau Tần Lạc, không chịu rời hắn. Sợ mình bị người ta nhận ra, lại từ trong túi tùy thân lấy ra một cái kính râm, che kín cả mặt. Lại dùng một cái mũ vải đội lên đầu để che bím tóc, dịch dung rất nhanh chóng mà hữu hiệu.
Như vậy thì không dễ dàng bị người ta phát hiện. Nguồn truyện:
Tần Lạc lấy thẻ phòng rồi tiến vào phòng. Mễ Tử An cũng theo vào phòng.
Trần Tư Tuyền nhìn hai người, nói: "Các người có chuyện thì làm trước đi. Tôi còn có việc, đi trước nhé. Tần Lạc, buổi chiều anh nghỉ ngơi cho tốt đi nhé. Tôi buổi tối sẽ tới đón anh đi ăn cơm."
"Được." Tần Lạc gật đầu.
Trần Tư Tuyền tạm biệt Mễ Tử An xong mới mang theo bộ mặt quái dị rời đi.
Vốn là chuyện mà mình nên làm, sao lại bị người ta nhanh chân cướp trước nhỉ?
Đợi sau khi Trần Tư Huyền đóng cửa đi hỏi, Mễ Tử An bỏ kính và mũ xuống, nhìn chằm chằm vào Tần Lạc, nói: "Hiện tại đã có thể bắt đầu chưa?"
"Không thể." Tần Lạc lắc đầu.
"Vì sao?"
"Ngồi máy bay lâu quá, trên người hơi bẩn. Tôi đi tắm cái đã." Tần Lạc nói...
Mễ Tử An có một loại xung động muốn phát điên, thằng ôn này, quá không coi trưởng thôn là cán bộ rồi.