Gió mát trăng thanh. Đèn ở hai bên đường là kim chỉ đường tốt nhất, hai người cũng không biết phía trước sẽ thông tới nơi nào, chỉ cứ vậy đi theo hướng xuống núi.
Đường nét của núi Liên Sơn trong bóng đêm như ẩn như hiện, giống như là một quái thú rục rịch một muốn động, ở nơi không xa chính là biển lớn mênh mông giống như một cái kính màu đen, có thể nghe thấy tiếng sóng vỗ rì rào.
Không có xe đẹp, không có người hầu, không có rượu ngoại và âm nhạc du dương, cũng không có phong cảnh hào nhoáng và đám người náo nhiệt. Cũng không có tất cả những sự vật có thể được người ta coi là mỹ hảo.
Văn Nhân Mục Nguyệt bước đi ở đằng trước, Tần Lạc đi sau giúp cô ta nâng váy dài. Giày cao gót đi trên đường vô cùng gian nan, nhưng mặt của cô ta lại mang theo vẻ vui sướng. Hai người đều không nói gì, tiếng giày cao gót gõ lên mặt đất kêu cộp cộp truyền ra rất xa.
Tâm nếu như an bình, cho dù là thân rơi vào địa ngục a tỳ thì cũng tốt đẹp như ở thiên đường. Mấy năm sau nhớ lại, dạng phong cảnh này vẫn sẽ khiến người ta lưu luyến.
Có nhiều lúc, đẹp là ở trong lòng chứ không phải ở trước mắt.
"Chúng ta phải đi tới khi trời sáng rồi." Tần Lạc nhìn đèn đường sáng choang không thấy điểm cuối ở phía trước, cười nói.
"Đừng nói chuyện." Văn Nhân Mục Nguyệt nói.
"Có cần tìm xe không?"
"Tùy anh."
Tần Lạc chăm chú nhìn xung quanh, rồi lại buông bỏ tính toán này. Không phải là hắn muốn giả vờ lãng mạn rồi cùng Văn Nhân Mục Nguyệt cứ vậy đi cho tới khi biển cạn đá mòn, mà là bởi vì trên con đường này căn bản không tìm thấy taxi.
"Trợ thủ của cô chắc rất nhanh sẽ phát hiện ra chúng ta đã bỏ đi. Nếu như chúng ta còn không bắt được xe thì khả năng sẽ bị bọn họ đuổi được." Tần Lạc cười nói.
Văn Nhân Mục Nguyệt hơi dừng lại, sau đó trầm mặc tiếp tục đi về phía trước.
Tần Lạc cười cười, vội vàng đuổi theo.
Lúc này, một luồng ánh sáng từ phía sau chiếu tới.
Tâm lý của hai người khẩn trương, đồng thời quay người lại.
Khi bọn họ nhìn thấy một chiếc xe thể thao màu đen thì mới yên lòng. Bởi vì bọn họ biết rằng, nếu như Mã Duyệt dẫn người đuổi theo, nhất định sẽ không lái một chiếc xe thể thao như thế này.
Tần Lạc chạy tới giữa đường, phất tay.
Két!
Xe thể thao đột nhiên phanh lại trước mặt Tần Lạc, một nam nhân trẻ tuổi đứng dậy, mắng Tần Lạc: "Muốn chết à? Đêm hôm khuya khoắt chặn ở giữa đường? Đâm chết anh cũng đáng."
"Cho đi nhờ xe nhé." Tần Lạc cười nói.
"Tôi sao phải cho anh đi nhờ? Đồ thần kinh." Nam nhân nói, rồi chui lại vào xe, chuẩn bị lái xe lách qua người Tần Lạc.
"Cho chúng tôi đi nhờ một đoạn đi." Văn Nhân Mục Nguyệt xách váy đi tới, mặt không chút biểu tình, nói.
"Cô có bệnh à?" Nam nhân nhìn thấy Văn Nhân Mục Nguyệt giống như Hằng Nga đứng trước mặt mình, ngây ngốc cả nửa ngày vẫn không có phản ứng. Ánh trăng sáng tỏ như vậy mà sao mặt của nữ nhân này so với ánh trăng còn sáng hơn ba phần thế nhỉ?
"Chở chúng tôi một đoạn đi." Văn Nhân Mục Nguyệt nhắc lại. Không giống như là thỉnh cầu, cũng không giống như là mệnh lệnh, mà giống như một loại giao dịch.
"Được. Không có vấn đề." Nam nhân gật đầu lia lịa. "Nhưng xe này chỉ có thể chở một người thôi, làm thế nào bây giờ?"
Tần Lạc nhìn chiếc xe thể thao hai chỗ, cũng cảm thấy có chút đau đầu. Sao người ta lại làm xe thể thao nhỉ? Vừa lãng phí lại vừa không thực dụng. Ngay cả ba người cũng không chở được. Quá phiền phức.
"Không sao. Tôi ngồi trong lòng anh ta." Văn Nhân Mục Nguyệt nói.
Sau đó hai nam nhân đồng thời trợn mắt nhìn khuôn mặt ở trước mặt người ngoài lại biến thành lạnh lùng của cô ta.
"Đây là biện pháp duy nất." Văn Nhân Mục Nguyệt nói với Tần Lạc.
"Tôi không có ý kiến." Tần Lạc cười nói. Nếu như mình nói thêm mấy câu, ngược lại càng chứng tỏ là trong lòng mình có quỷ.
Người lái xe thể thao trong lòng buồn bực, thầm nghĩ, nếu mình và thằng ôn này đổi chỗ thì tốt quá.
Cho hắn mười vạn đồng, không biết hắn có đồng ý đổi không nhỉ?
Thế là, Tần Lạc liền lên ghế ngồi trên xe, Văn Nhân Mục Nguyệt thì lên xe rồi dựa vào người Tần Lạc. Da thịt của hai người ép sát vào nhau, chỉ cách một lớp quần áo mỏng manh, Tần Lạc bắt đầu có chút lòng hươu ý vượn.
Thân thể của mềm mại, thơm phức như vậy, dựa vào lòng Tần Lạc, giống như là một bông hoa không có trọng lượng.
Đương nhiên, lúc này Tần Lạc cũng không có tâm tư mà suy nghĩ về vấn đề này.
Nam nhân lái xe trong lòng chua xót khi nhìn thấy hai người dựa sát vào nhau, nói: "May mà hai người không béo, nếu không thì thực sự là không có biện pháp chui vào xe. Ngồi chắc chưa? Tôi sắp lái xe đây này. Tôi nói trước, tôi sẽ thả hai người ở một chỗ nào đó ngoài đường chính, sau đó hai người tự bắt taxi rồi đi tới nơi mình muốn. Tôi không dám cứ vậy chở hai người đi nghênh ngang khắp nơi đâu."
"Được. Cám ơn." Tần Lạc cười nói. Tuy trong lòng của hắn có chút không thích thằng ôn trọng sắc khinh nam này, nhưng vẫn cảm kích khi hắn bằng lòng chở hai người.
Xe thể thao lại lao vút đi trong đêm, rất nhanh liền dừng lại trên một con đường thông tới thành thị.
Tần Lạc và Văn Nhân Mục Nguyệt xuống xe, đợi một chút liền bắt được một chiếc taxi.
"Đi đâu?" Lái xe dùng Đài ngữ hỏi.
"Sư phụ, xin dùng tiếng Trung đi? Chúng tôi không hiểu tiếng Đài." Tần Lạc cười nói.
"Ngời đại lục tới à?" Lái xe quả nhiên thay đổi khẩu âm. "Các vị muốn đi đâu?"
"Đi đâu cũng được." Tần Lạc nói.
"Đi đâu cũng được là đi đâu?"
Tần Lạc nghĩ ngợi, nói: "Ông dẫn chúng tôi đi tới nơi náo nhiệt nhất của các người đi."
"Không vấn đề. Tôi đưa mọi người tới Tây Môn Đinh của chúng tôi." Lái xe nói, rồi khởi động xe.
Khi taxi đi tới nơi phố xá sầm uất, người ở trước mặt càng lúc càng nhiều, khi tiếng còi xe và tiếng ầm ĩ của dòng người xuyên qua kính xe vang vào tai bọn họ thì Tần Lạc biết rằng bọn họ đã tới thị khu rồi.
"Chúng ta dừng lại ở đây đi." Tần Lạc hô, dẫu sao thì bọn họ cũng không có mục đích cụ thể, chỗ nào nhiều người thì tới chỗ đó.
Lái xe dừng xe lại, Tần Lạc sau khi trả tiền xe, kéo Văn Nhân Mục Nguyệt bước vào chỗ có dòng người.
A
Văn Nhân Mục Nguyệt kinh hô một tiếng, thân thể đột nhiên ngã lên trước.
Tần Lạc mắt tinh tay nhanh, rướn người lên xòe hai tay ra ôm lấy Văn Nhân Mục Nguyệt kéo vào lòng.
"Sao vậy?" Tần Lạc lo lắng hỏi.
"Bị sái chân rồi." Văn Nhân Mục Nguyệt cau mày nói.
Tần Lạc ôm Văn Nhân Mục Nguyệt đưa tới bên đường, để cô ta ngồi lên bậc, sau đó cúi xuống kiểm tra chân của cô ta.
Hôm nay cô ta đi một đôi giày cao gót màu bạc, để tôn lên bộ váy nhân ngư, cho nên giày gót rất cao. Đôi chân của cô ta trắng nõn như ngọc, cổ chân có một vết đỏ nhỏ, đó chính là là chỗ mà giày cao gót làm bị thương.
Tần Lạc cởi giày cô ta ra, sau đó cận thận giúp cô ta xoa bóp đôi chân trần.
"Còn đau không?" Tần Lạc hỏi.
"Không đau." Văn Nhân Mục Nguyệt nhìn bộ dạng nghiêm túc của Tần Lạc khi xoa bóp cho mình, trong lòng hơi xao động.
"Một lát nữa sẽ đỡ thôi." Tần Lạc cười nói. "Cô cứ tin vào tay nghề của tôi."
Mấy phút sau, chỗ máu tụ tan đi. Văn Nhân Mục Nguyệt đi thử, thấy đã có thể đi bình thường, hơn nữa còn không cảm thấy đau đớn một chút nào. Tay nghề xoa bóp của Tần Lạc quả thực là có chỗ độc đáo.
"Không sao rồi chứ?"
"Không sao rồi." Văn Nhân Mục Nguyệt gật đầu.
Tần Lạc bước lên bục nhìn khắp nơi, sau đó kéo tay Văn Nhân Mục Nguyệt, nói: "Đi, chúng ta tới cửa hàng ở trước mặt."
"Tới cửa hàng làm gì?" Văn Nhân Mục Nguyệt hỏi.
"Mua quần áo." Tần Lạc nói.
Đây là một cửa hàng bách hóa tên là Kim Ngọc. Tần Lạc kéo tay Văn Nhân Mục Nguyệt, dưới ánh mắt xăm xoi và tiếng kinh hô của mọi người, bước nhanh vào trong cửa hàng.
Tầng một là khu bách hóa thực phảm, Tần Lạc trực tiếp bỏ qua. Sau đó hai người đi thang máy lên tầng hai.
"Cô thích nhãn hiệu nào?" Tần Lạc hỏi.
"Quần áo của tôi đều là tìm nhà thiết kế để làm theo yêu cầu." Văn Nhân Mục Nguyệt nói.
"Vậy thì nghe theo sự an bài của tôi vậy." Tần Lạc nói. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Hắn nhìn thấy đối diện có cửa hàng quần bò Levis, sau đó kéo Văn Nhân Mục Nguyệt vào trong.
Nhân viên phục vụ trong cửa hàng nhìn thấy hai khách nhân này thì không biết phải làm gì, đặc biệt là người khách nữ, xinh đẹp tuyệt luân thì không nói, nhưng trên người mặc lễ phục đuôi dài giống như công chúa, cổ còn đeo một viên bảo thạch xanh biếc, nhìn là biết giá trị không nhỏ. Bọn họ tới đây để làm gì nhỉ
"Tiểu thư, chọn cho cô ấy một chiếc quần bò." Tần Lạc chỉ vào Văn Nhân Mục Nguyệt, nói.
"Tiên sinh, chúng tôi..." Cô gái phục vụ nói với vẻ mặt khó xử.
"Sao vậy?" Tần Lạc hỏi.
"Có thể là giá quần áo ở chỗ chúng tôi không hợp với các vị. Hay là các người tới cửa hàng Chanel ở phía trước xem thế nào?" Cô gái phục vụ cười khổ, nói. Đây là lần đầu tiên trong đời cô ta làm chuyện ngốc nghếch chủ động mời khách sang cửa hàng khác.
"Không sao cả, vừa người là được rồi." Tần Lạc nói. "Tốt nhất là tìm thêm một cái áo sơ mi nữa."
Mấy cô gái phục vụ nhìn nhau, phí hết tâm tư tìm một bộ quần bò và áo sơ mi khá đắt tiền và chất lượng tốt nhất.
Quần bò đơn giản trang nhã, chất liệu cũng dễ chịu, Tần Lạc vô cùng hài lòng. Áo sơ mi là sợ vải, mềm mại, có hoa văn màu lam. Tần Lạc chưa từng thấy Văn Nhân Mục Nguyệt mặc quần áo như thế này bao giờ.
"Có được không?" Tần Lạc hỏi Văn Nhân Mục Nguyệt.
"Được." Văn Nhân Mục Nguyệt cầm lấy quần áo, đi vào phòng thay đồ.
Đợi khi cô ta đi ra đã biến thành một cô gái có phong cách khác.
Quần bò bó làm nổi bật thân hình lồi lõm tinh trí của cô ta, áo vải màu lam hơi rộng, tạo cho người ta cảm giác khả ái thời thượng. Văn Nhân Mục Nguyệt lúc này không còn giống như một nữ hoàng cao cao tại thượng mà người không thể sờ tới được nữa, mà giống như một cô em hàng xóm thấy được sờ được.
Văn Nhân Mục Nguyệt như thế này trông rất mới mẻ, cũng rất đáng yêu. Cô ta tự nhiên tùy ý, không còn sự ước thúc của hoa phục mà trong tiền thức cũng cảm thấy là có chuyện có thể làm và có những chuyện không thể làm.
Dùng một từ quảng cáo băng vệ sinh để hình dùng thì cảm giác lúc này chính là: Muốn động thì động, thoải mái tự nhiên.
"Có một điểm không hay." Tần Lạc lắc đầu nói.
"Là gì?" Văn Nhân Mục Nguyệt cúi đầu nhìn quần áo của mình, hỏi.
Tần Lạc bước lên trước, xõa búi tóc trên đầu cô ta xuống, mặc cho tóc xõa tự nhiên, nói: "Như thế này thì tốt hơn."