Khi thể lực Tần Lạc sắp tiêu hao hết, hắn đã từng tưởng tượng: Có những chú cảnh sát mặc quân phục xanh nhảy ra từ những chiếc xe cảnh sát tới cứu hắn.
Nhưng hắn chỉ đoán đúng nửa đầu.
Một chuyện vốn "Chẳng liên quan đến nữ nhân" mà phát triển thành huyết án, vì có đội cảnh vệ tham gia mà tính chất thay đổi.
Cành Cọ Vàng bị phong tỏa, tất cả khách khứa đều bị mời về và được miễn phí ngày hôm đó.
Cảnh sát cũng đến đây nhưng lập tức đi ngay, không dám lưu lại.
Ông chủ của Cành Cọ Vàng là Vương Khải cũng tới, đáng tiếc, hắn chưa kịp chuồn thì bị giữ lại.
Tần Lạc cảm thấy chuyện chẳng khác nào một giấc mơ, mà suy nghĩ của đám bạn học Vương Cửu Cửu cũng chẳng khác Tần Lạc là mấy.
Bọn họ học cùng lớp với Vương Cửu Cửu lâu như vậy, vậy mà không ai biết cô có thân phận khủng khiếp như vậy.
Bọn họ không thể tin nổi, một người ở chung với bốn người trong một phòng kí túc xá, ăn mì xào cực kỳ khó nuốt trong căn tin trường, tự mình lấy nước từ phong đun mà dùng lại là con gái một quan lớn nào đó.
Càng làm mọi người tức giận là nàng ra ngoài lại ngồi xe bus, không có cảnh sát hộ tống.
Nhưng có một đám quân nhân như hổ rình mồi ngồi bên cạnh Vương Cửu Cửu, bọn họ chỉ có thể cố gắng áp chế kích động trong nội tâm xuống. Thậm chí những người bình thường có quan hệ tốt nàng như Tiểu Hoa cũng không dám hé miệng nói câu nào.
Vương Cửu Cửu cũng cảm thấy không khí không được tự nhiên, liền nói với gã đeo kính - Cao Thâm: "Bảo người của anh dẫn mấy tên lưu manh này đi đi. Nên làm thế nào thì làm thế ấy."
Gã đeo kính khẽ gật đầu rồi nói với binh sĩ bên cạnh vài câu. Đám quân nhân lập tức áp giải đám lưu manh đi mà không dám phản kháng chút nào.
Đào Nhiên giả chết nằm trên đất và Lý Thanh Ương nửa sống nửa chết cũng bị khiêng đi. Còn xử lý thế nào thì bọn chẳng cần quan tâm. Chắc chắn sẽ có người thay họ giải quyết hết mấy chuyện này.
Vương Cửu Cửu nói với Lý Mãnh: "Lý Mãnh, bây giờ mình còn một số chuyện phải xử lý. Cậu dẫn mọi người về trước đi."
"Uhm." Lý Mãnh gật đầu, dẫn đám học sinh lưu luyến không muốn rời đi.
"Để tôi chuẩn bị xe." Ông chủ Cành Cọ Vàng - Vương Khải là một người trung niên hơn 40 tuổi, đeo một cái kính gọng vàng, bộ dáng rất nho nhã lịch sự. Nhưng lúc này hắn gấp đến độ đầu ướt đẫm mồ hôi, không ngừng nịnh nọt.
"Không cần. Bọn tôi tự tìm xe." Lý Mãnh không hề khách khí cự tuyệt. Hắn đến bây giờ mới biết vì sao khi họ bị đánh mà bảo vệ không xuất hiện, vì thế tất nhiên chẳng thèm khách sáo với Vương Khải.
"Ha ha, cậu đừng khách khí. Lý Minh, lấy xe đưa những sinh viên này về. Đều là nhân tài cả. Ha ha, tôi cũng thích kết giao với những người trẻ tuổi mà." Vương Khải ra sức đánh mắt với tên quản lý bảo vệ Lý Minh đang đứng ngây ngốc bên cạnh.
Hắn quyết định, chỉ cần chuyện này qua đi, hắn sẽ lập tức đuổi việc tên ngu xuẩn này.
Vậy mà nói với mình là người ta không có thân phận đặc biệt gì. Mẹ nó, đây là người không có thân phận gì đặc biệt sao?
"Nhưng chúng tôi không muốn kết giao với loại người như ông." Lý Mãnh châm chọc: "Chúng ta đi thôi. Hôm nay tiền xe mình trả."
"Đi thôi. Mãnh ca hôm nay phóng tay rồi." Mọi người cùng hét lên, cùng Lý Mãnh rời khỏi Cành Cọ Vàng.
Vương Khải xấu hổ cười trừ, nhưng cũng chẳng làm gì được. Những nhân viên phục vụ khác khi thấy ông chủ cao cao tại thượng của bọn họ lúc này lại nói năng khép nép, cũng không biết là có suy nghĩ gì.
Vương Cửu Cửu vẫy vẫy tay với Cao Thâm rồi chỉ vào Tần Lạc nói: "Giới thiệu cho anh, đây là bạn em - Tần Lạc."
Con mắt sau đôi kính của Cao Thâm thoáng lóe lên tinh quang, nhìn Tần Lạc từ trên xuống dưới, vừa cười hi hi vừa nói: "Bạn trai?"
Hắn biết Vương Cửu Cửu là một người cao ngạo. Bởi vì cô có thân phận đặc biệt, người lại xinh đẹp, là đóa hoa của cả quân khu. Cũng có không ít người trong số bọn họ thầm mến cô, những lúc bình thường đều tán tụng cô lên tận trời, ai cũng gọi cô là 'Công chúa điện hạ'.
Những bạn học khác cô không hề giới thiệu người nào, hơn nữa còn phất tay đuổi họ về. Nhưng mà lại cứ để thằng nhóc này lại, lại còn đặc biệt giới thiệu cho mình. Tổng hợp những điều này cũng chẳng trách Cao Thâm lại nghĩ như vậy.
Vương Cửu Cửu tung chân đá Cao Thâm một cái, xụ mặt nói: "Nói gì thế? Đó là thầy giáo của em."
Nói vậy nhưng trong lòng cô lại vui vẻ pha lẫn một chút cảm xúc ngọt ngào. Thầm nghĩ, tên Cao Thâm này chỉ được cái nói đúng, sau này phải đối xử với hắn tốt hơn một chút.
"Hà hà. Thì ra là thầy giáo. Thất kính thất kính." Cao Thâm vội bắt tay Tần Lạc.
"Đêm hôm nay phải cảm ơn các anh tới cứu rồi." Tần Lạc vừa cười vừa nói. Tuy hắn không hiểu chức vị quân hàm của quân nhân hiện đại nhưng nhìn người trước mặt chắc hẳn chức vị không thấp.
"Không có gì. May mà bọn tôi đến kịp, nếu công chúa điện hạ có mất cọng tóc nào, tôi phải đập nát cái cửa hàng của hắn. Công chúa nhà chúng tôi không dễ bị trêu vào thế đâu." Cao Thâm cười khà khà, nhưng chẳng có kẻ nào dám nghi ngờ tính chân thật của câu này.
"Nhà chúng tôi?"
"Cậu không biết sao?" Cao Thâm kinh ngạc nhìn Tần Lạc nói.
Trong lòng hắn thầm nghĩ, Vương Cửu Cửu cũng thật lợi hại a? Vậy mà cũng không để lộ thân phân của mình, cái này hoàn toàn không phù hợp mới tính cách của cô nha?
Hồi nhỏ, đám con trai bọn hắn thấy cô rất xinh xắn liên chạy tới định bắt nạt. Lập tức cô ra vẻ hung dữ uy hiếp: "Ba ba tôi là ai hả, các cậu dám bắt nạt tôi, tôi bảo cha tôi bắn chết các cậu bây giờ."
Trời đất chứng giám, lúc ấy đám trẻ con bọn hắn cũng chỉ mới biết yêu đương, chạy đến bắt nạt cô cũng chỉ là muốn khiến cô chú ý thôi.
Sau chuyện này, trong một thời gian rất lâu sau đó, bọn con trai trong đại viện hễ nhìn thấy Vương Cửu Cửu là đều bỏ chạy. Đến khi lớn hơn một chút, quan hệ mới dần tốt lên. Mọi người đều biết, bọn họ cùng xuất thân từ trại mồ côi, nếu không đoàn kết thì tất sẽ bị người ngoài bắt nạt.
Xuất thân như vậy cũng chính là cơ sở để bọn họ giúp đỡ lẫn nhau khi tiến vào xã hội
"Không biết. Nhưng mà bây giờ cũng đoán được một tí." Tần Lạc lắc đầu cười. Thân phận Vương Cửu Cửu quả thực khiến hắn kinh ngạc.
"Khà khà, cậu làm thầy giáo của Vương Cửu Cửu chắc rất mệt phải không? Cô ấy cũng không vừa đâu."
"Lúc đầu thì không vấn đề gì, nhưng sau này... có thể sẽ mệt đấy." Tần Lạc thẳng thắn nói. Cho dù là thánh nhân, khi gặp đế vương cũng phải hành lễ. Bây giờ lớp của hắn có một nhân vật số má như vậy, cũng không biết là phúc hay là họa.
Sau này có khi cũng không được mắng nàng nữa, nếu không lại bị đổ cho cái tội giết người cũng nên.
"Cao Thâm, anh im đi." Vương Cửu Cửu gầm gừ. Tên chết bầm này không ngờ dám nói linh tinh trước mặt thầy Tần yếu quý của mình. Đúng là đáng ghét mà.
"Ha ha, nói đùa ấy mà. Vừa rồi anh đùa thôi. Công chúa của chúng ta chính là một người xinh đẹp, cao quý, thiện lương, thuần khiết mà." Cao Thâm sợ quá, vội vàng chữa lại.
Vương Cửu Cửu trừng mắt nhìn hắn một cái rồi đến bên cạnh Tần Lạc nói: "Thầy Tần, thầy có sao không? Em đỡ anh qua bên kia ngồi một lát nhé?"
"Đúng, đúng. Ngồi đi, mọi người ngồi đi. Ha ha, cứ đứng như vậy sao được chứ." Vương Khải cuối cùng cũng tìm được cơ hội xen vào, vội vàng giục nhân viên chuẩn bị.
Lập tức, một góc ở đại sảnh Cành Cọ Vàng nhanh chóng được sửa sang lại. Rượu đỏ, nước ngọt và các loại hoa quả điểm tâm được dọn ra đầy mấy cái bàn, cứ như là của chùa vậy.
Tần Lạc, Vương Cửu Cửu và Cao Thâm ba người đi đến một bên, ông chủ Cành Cọ Vàng - Vương Khải thì đứng một bên không ngừng nói chiêu đãi có chút không được chu toàn, mọi người cần gì cứ nói là được.
"Chúng ta ở lại đây làm gì thế?" Tần Lạc hỏi Vương Cửu Cửu.
Vương Cửu Cửu cười khổ nói: "Mẹ em đang tới đây. Chắc cũng sắp tới rồi."
"Uhm, vậy phải đợi thôi."Tần Lạc gật đầu. Con gái gặp chuyện như vậy thì có cha mẹ nào mà không tới chứ?
Hai người đang nói chuyện thì Vương Cửu Cửu thấy một người phụ nữ ăn mặc sành điệu đi tới.
"Trương Nghi Y, bên này." Vương Cửu Cửu vẫy tay gọi.
Trương Nghi Y giật nảy mình, lại đi giày cao gót khiến cô nàng suýt ngã. Thấy con gái, vẻ đoan trang, lịch sự liền biến mất, vội chạy tới.
Người phụ nữ này da trắng như tuyết, tướng mạo xinh đẹp. Nhìn khá giống con gái, cũng có một đôi mắt to, lông mi cong vút, mái tóc dài uốn cong để xõa trên vai, trông rất sành điệu. Cũng không nhìn ra được bà ấy bao nhiêu tuổi nhưng nhìn qua thì chẳng khác nào một thiếu nữ trẻ tuổi xinh đẹp động lòng người.
Tuy không cao như Vương Cửu Cửu nhưng lại có phong vận thành thục. Dáng người bốc lửa cùng bộ ngực đầy đặn đúng là mê người.
Phụ nữ như vậy là điển hình của một bà mẹ trẻ, lúc nào cũng trẻ đẹp.
"Bà ấy là mẹ em?" Tần Lạc kinh ngạc hỏi thăm. Hắn không nhận ra, Cao Thâm ngồi trong góc đã bắt đầu đổi chỗ, chạy vội đến bàn đối diện.
"Em còn hi vọng là không phải bà ấy đó." Vương Cửu Cửu bĩu môi nói.
"Thế còn không vừa lòng sao? Cả mẹ lẫn con đều đẹp."Tần Lạc cười khen.
Nhưng vừa dứt lời thì Tần Lạc đã biết mình sai rồi, sai hoàn toàn.
Bà ấy vừa đến nơi liền chỉ Vương Cửu Cửu mắng: "Cô giỏi nhỉ, cả ngày chỉ biết gây chuyện cho lão nương? Cô là học sinh, không lo học hành, mà lại chạy tới nơi này làm gì hả? Mấy chỗ này mà cô cũng dám tới sao?"
"Thế lần đầu tiên ai dẫn con tới những nơi quỷ quái này?" Vương Cửu Cửu tức giận đáp trả.
"... Cô còn dám cãi? Cứ xem về rồi tôi dạy dỗ cô thế nào." Bà ta chạy tới vừa kéo Vương Cửu Cửu lại vừa sờ soạng khắp người Vương Cửu Cửu, hỏi: "Không thiếu cái gì chứ."
"Không, mẹ sờ cái gì thế?" Vương Cửu Cửu đẩy tay của bà ta ra. Đang ban ngày ban mặt mà cũng 'sờ ngực' người ta, ghê quá.
"Tôi sinh ra cô, sờ thì làm sao? Không sao là tốt rồi. Tôi còn bảo cha cô, nếu ông ấy không cho người tới cứu, cô sẽ không còn trong trắng. Ý, không có ai tới à? Tên khốn Cao Thâm, mình rõ ràng gọi cho hắn rồi cơ mà."
"Dì, cháu ở chỗ này."Cao Thâm xấu hổ đứng lên, gọi bà ta.
"Gọi dì cái rắm. Gọi chị nghe chưa." Trương Nghi Y thét lên.
"....''
"Được rồi được rồi. Không nói nữa. Cậu biến đi." Trương Nghi Y thấy bộ dáng khó xử của hắn liền phất tay nói. Sau đó quét mắt bốn phía, hỏi: "Ai chọc ghẹo cô? Lôi hắn ra đây."
"Con nói cho mẹ có người chọc ghẹo con hả?" Vương Cửu Cửu nghi hoặc hỏi.
"Không nói. Nhưng cô cao ráo xinh đẹp như vậy. Ở chỗ như thế này mà gặp chuyện thì nhất đinh là bị lưu manh trêu ghẹo rồi." Trương Nghi Y thản nhiên đáp.
"Phu nhân. Cái này hoàn toàn là hiểu lầm." Vương Khải cũng đoán ra thân phận của người phụ nữ này, vội tới lấy lòng.
"Thằng cha này là ai? Là ông thầy cô thích hả? Tuổi lớn quá đấy." Trương Nghi Y thì thầm vào tai con mình.
"Không phải. Ông ta là ông chủ Cành Cọ Vàng. Là kẻ gây chuyện đó." Vương Cửu Cửu suýt ngất.
Trương Nghi Y nổi giận, chỉ thằng mặt Vương Khải mắng: "Ông ở đâu chui ra thế? Tôi quen ông hả? Vừa bắt nạt con gái tôi xong. Giờ chạy tới lấy lòng tôi, ông cho tôi là con ngu à? Ông nhìn tôi giống con ngốc lắm sao?"
"Không giống…Hiểu lầm rồi." Vương Khải vội lắc đầu.
"Nói thừa. Đương nhiên không giống. Hiểu lầm? Hiều lầm cái gì? Con gái tôi đã gọi điện cầu cứu, chẳng lẽ còn đổ oan cho ông hả?"
"Còn nữa, đừng có hơi tí là hiểu với chả lầm. Nực cười. Khi chúng nó muốn giảng đạo lý với ông thì ông giở trò lưu manh. Bây giờ ông còn muốn nói lý với tôi sao? Làm lưu manh cũng phải có cốt khí chứ, một lần làm lưu manh, cả đời làm lưu manh, đừng thay đổi lập trường nhanh thế."
Tần Lạc cuối cùng cũng biết vì sao Vương Cửu Cửu nhất quyết không chịu nhận bà mẹ này. Cho dù có là mình cũng không dám nhận nha.