Trong phòng họp của tập đoàn Thanh Nịnh khói bay mù mịt. Tất cả mọi người đang liên tiếp hút thuốc.
Ngôn Thừa Hoan cũng mất đi vẻ uy nghiêm cùng tỉnh táo thường ngày. Tay hắn ta kẹp điếu thuốc, uể oải ngồi ở ghế, không nói một câu, chỉ ngồi nhìn các lãnh đạo các phòng ban của tập đoàn đang tranh cãi với nhau.
"Tôi cảm thấy rất kỳ quái, sản phẩm của chúng ta đã trải qua việc kiểm nghiêm rất nghiêm ngặt. Từ khi đưa ra thị trường tới nay rất được người tiêu dùng ưa chuộng.Tiêu thụ ở đại lục không có vấn đề gì. Tiêu thụ ở Nhật Bản cũng không có vấn đề gì. Ở Hàn Quốc cũng không có vấn đề gì. Tại sao ở ngay bản địa thì lại xuất hiện vấn đề?"
"Giám đốc Lưu, tại sao phòng thị trường của anh không liên lạc với Hà thị? Bọn họ phải cho một cái lý do hợp lý chứ, liệu có phải các anh đã có xung đột gì với Hà thị không? Nếu như bọn họ có yêu cầu gì chúng ta cũng sẽ thoả mãn bọn họ. Chúng ta không thể vì một chuyện nhỏ mà làm hỏng chuyện lớn".
"Đúng thế. Nếu như chúng ta không nhanh chóng tìm ra cách giải quyết thì tập đoàn Thanh Nịnh của chúng ta xong đời rồi. Bên Hà thị vì vấn đề vệ sinh an toàn thực phẩm mà hạ sản phẩm của tập đoàn Thanh Nịnh xuống. Một khi chuyện này lọt vào tay giới truyền thông, liệu các nhà bán sản phẩm của chúng ta có hạ sản phẩm xuống theo lời đồn đại đó không? Người tiêu dùng có còn tin vào sự an toàn của thực phẩm chúng ta không?"
"Biện pháp gì? Anh có biện pháp giả quyết gì? Người của Hà thị căn bản không muốn gặp chúng ta. Chúng ta có biện pháp nào đây?" Truyện
"Muốn có biện pháp thì phải suy nghĩ, tìm tòi. Không suy nghĩ sao có thể có biện pháp đây".
"Binh!"
Ngôn Thừa Hoan đập tay xuống bàn, tức giận quát to: "Thôi! Đừng có làm ầm ĩ nữa. Tôi bảo mọi người thảo luận tìm ra phương pháp giải quyết chứ không phải muốn nghe mọi người ngồi cãi nhau".
Ngôn Thừa Hoan liếc mắt nhìn tất cả mọi người trong phòng họp một lượt. Hắn ta biết bản thân bọn họ cũng chẳng có cách giải quyết nào, hắn ta thở dài nói: "Tan họp. Bộ phận truyền thông hãy làm tốt công tác truyền thông. Tuyệt đối không được để các phương tiện truyền thông đưa tin lung tung".
"Dạ" Một phụ nữ trung niên trả lời.
Ngôn Thừa Hoan rời khỏi phòng họp. Trợ lý Hà Á Vĩ cũng đi theo ông ta ra ngoài.
Ngôn Thừa Hoan đẩy cửa phòng làm việc của mình bước vào nói với nữ thư ký xinh đẹp, gợi cảm: "Cô hãy đi ra ngoài một lát". Truyện
"Dạ, Ngôn tổng" Nữ thư ký biết tâm trạng ông chủ mình không tốt, cô ta cũng không dám nũng nịu, khôn ngoan bước ra ngoài phòng.
Hà Á Vĩ đóng cửa phòng lầm việc lại sau đó hắn đi tới trước mặt Ngôn Thừa Hoan nói: "Ông chủ, nhất định là Hà thị cố ý chơi chúng ta. Trước kia hai bên hợp tác rất tốt, chưa từng xẩy ra những chuyện như này. Tôi nghĩ…".
Binh!
Ngôn Thừa Hoan đột nhiên vung tay tát vào mặt Hà Á Vĩ.
Lập tức trên gương mặt trắng mịn của Hà Á Vĩ xuất hiện dấu vết bàn tay đỏ tím. Hà Á Vĩ vô cùng ngạc nhiên, hắn không biết tại sao ông chủ lai ra tay tát mình. Truyện
"Ông chủ, ông!".
"Thế nào hả?" Tôi không thể đánh cậu sao" Ngôn Thừa Hoan vừa nói vừa vung tay tát cái thứ hai. Má bên kia của Hà Á Vĩ lại in dấu bàn tay tím bầm. Trong lúc tức giận Ngôn Thừa Hoan ra tay cũng rất mạnh. Hai bên má của Hà Á Vĩ xưng đỏ lên giống như sợi mì ống lên men.
Binh!
Binh!
Binh!
Tay của Ngôn Thừa Hoan không ngừng vung lên tát vào mặt Hà Á Vĩ. Bản thân Hà Á Vĩ bị đánh đến hồ đồ cả người nhưng vẫn không dám phản kháng. Hà Á Vĩ vẫn đứng ngay đơ tại chỗ, không cả dám cử động.
Cho tới khi Ngôn Thừa Hoan mệt mỏi rụt tay lại thì cảnh đó mới chấm dứt. Hắn ta đi tới bàn rút mấy tờ khăn giấy lau máu tươi dính ở trên bàn tay.
Lúc này gương mặt của Hà Á Vĩ đã biến dạng toàn bộ, giống như một đầu heo bị nhổ hết lông.
"Con mẹ nó mày đã làm cái chuyện ngu ngốc gì vậy hả?" Ngôn Thừa Hoan nhìn chằm chằm vào gã nhân viên đã từng được coi là thân tín nhất, hung hăng hỏi.
"Ông chủ, đã xảy ra chuyện gì?" Lúc này Hà Á Vĩ mới có phản ứng, hắn liên tiếng hỏi lý do. Tóm lại là không thể đánh người vô cớ như vậy được, đúng không?
"Mày có biết ai muốn ra tay với chúng ta không?" Ngôn Thừa Hoan tự tay rót cho mình một ly rượu đỏ, hắn ta ngửa cổ uống một hơi cạn, rót tiếp ly thứ hai cầm trên tay. Lúc trước hắn ta đã tát Hà Á Vĩ quá nhiều nên lúc này cảm thấy khá nước. Truyện Truyện
"Hà thị" Hà Á Vĩ trả lời.
"Mày là lợn à? Hà thị không có oán thù gì với chúng ta. Chúng ta cư xử với bọn họ giống như cư xử với một người cha. Tại sao bọn họ lại muốn chơi chúng ta?" Ngôn Thừa Hoan tức giận nói.
"Đó là…".
"Đó là do gã mặt trắng, bạn trai của Trần Tư Tuyền" Ngôn Thừa Hoan nghiến răng nghiến lợi.
"Là hắn ta sao? Hà Á Vĩ bị đánh sưng cả mặt vẫn cố gắng mở to hai mắt. "Tại sao hắn ta lại có thể sử dụng Hà thị? Tại sao Hà thị lại để cho hắn ta ra mặt?"
"Hắn ta có quan hệ thân thiết với một người phụ nữ khác" Ngôn Thừa Hoan đau đớn nói. Hắn ta càng căm hận Tần Lạc tới hàng trăm lần khi nhớ tới người phụ nữ ở tiệc rượu.
"Người phụ nữ nào mà lại có quyền lực lớn đến như vậy?" Hà Á Vĩ không có tư cách tham dự tiệc rượu của Hà thị nên hắn đương nhiên đã không biết chuyện gì đã xảy ra ở tiệc rượu.
"Từ Yến Kinh tới. Người phụ nữ này làm cho cha con Hà thị không thể không cẩn thận trong cánh cư xử. Dĩ nhiên người phụ nữ đó có quan hệ thân thiết với cái gã Tần Lạc đó. Con mẹ nó, không hiểu đó là thói đời gì nữa đây?" Truyện
"Bây giờ đã biết tại sao tao đánh mày chưa? Nếu như lúc đó không phải do mày tìm cách gây chuyện thì tao và Trần Tư Tuyền đã không xảy ra xung đột. Nếu như không phải khi ở sân bay mày đã nhận ra hai người bọn họ thì tao có cho người đối phó với bọn họ không? Còn nữa, mày nghĩ ra những điều xấu xa như vậy, con mẹ nó, mày không sợ đoạn tử tuyệt tôn sao?"
"...' Trong lòng Hà Á Vĩ cảm thấy cực kỳ oan khuất, khi ở Yến Kinh, trêu chọc Trần Tư Tuyền không phải là chủ ý của ông sao? Còn khi ở sân bay bản thân hắn cũng chỉ nhận ra Trần Tư Tuyền cùng bạn trai, còn chuyện ông bắt tôi nghĩ cách trả thù người ta không phải là làm vì ông sao. Chơi phụ nữ thì không phải là ông chơi sao? Bây giờ ông lại nói cái gì là ngu ngốc hả?
Hà Á Vĩ rất phẫn nộ, rất tức giận nhưng hắn nghĩ tới việc bản thân mình vẫn còn phải dựa vào người đàn ông này kiếm cơm ăn vì vậy hắn phải đè nén sự phẫn nộ của mình xuống.
"Ông chủ, chuyện đã thế này chúng ta phải làm gì bậy giờ?"
"Chúng ta phải nghĩ cách gặp hắn ta một lần" Ngôn Thừa Hoan nói. Truyện
"Nếu hắn ta không muốn gặp?"
Ngôn Thừa Hoan đá một phát vào bụng Hà Á Vĩ quát to: "Nếu hắn ta không gặp tao. Lão Tử tao sẽ đánh chết mày". Truyện
Tần Lạc đang ngồi ở đầu giường ngắm nhìn dáng vẻ xinh đẹp ngồi ăn táo của Văn Nhân Mục Nguyệt, đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
"Ngôn Thừa Hoan của tập đoàn Thanh Nịnh tới. Anh ta muốn gặp Tần Lạc tiên sinh" Mã Duyệt đứng ở cửa phòng báo cáo.
Văn Nhân Mục Nguyệt nhìn Tần Lạc, nàng chờ đợi quyết định của bản thân hắn.
"Ồ" Tần Lạc cười nói: "Hãy nói với bọn họ tôi không có mặt ở đây".
Mã Duyệt quay người rời đi.
Một lát sau, Mã Duyệt lại đẩy cửa ra nói: "Ngôn Thừa Hoan bảo tôi nói với tiên sinh, anh ta tới xin lỗi tiên sinh, kính xin Tần Lạc tiên sinh tin tưởng thành ý của anh ta, hơn nữa anh ta mong muốn Tần Lạc tiên sinh hãy cho anh ta một cơ hội gặp mặt".
"Vậy sao?" Tần Lạc nhìn Văn Nhân Mục Nguyệt nói: "Nếu như tôi tiếp tục từ chối, liệu có phải là rất không nể mặt không?"
"Muốn gặp thì gặp" Văn Nhân Mục Nguyệt thản nhiên nói.
"Ha, ha. Tôi rất thích ở vị trị người trên nhìn xem đối thủ của mình biểu diễn" Tần Lạc cười nói. "Mã Duyệt tiểu thư, phiền cô tới đẩy tôi đi đựơc không?"
Mã Duyệt liếc nhìn Tần Lạc một cái rồi nàng bước tới đẩy xe Tần Lạc đi ra ngoài. Trong lòng nàng cảm thấy rất kỳ quái. Không phải Tần Lạc là một thầy thuốc rất giỏi sao? Tại sao đến bây giờ vết thương ở chân của anh ta vẫn chưa khỏi vậy?
Mã Duyệt đẩy xe lăn của Tần Lạc đi tới phòng khách. Ngôn Thừa Hoan lập tức đứng dậy, tươi cười nói: "Tần Lạc tiên sinh, chúng ta lại gặp nhau. Hiếm khi tiên sinh tới Đài Loan một lần, tiên sinh hãy để tôi đóng vai chủ nhà hiếu khách mới được".
Tần Lạc khoát tay cười nói: "Tôi đã nhận được sự đón tiếp của Ngôn tổng, rất thịnh tình".
Ngôn Thừa Hoan cũng biết Tần Lạc đang châm chọc chuyện lần trước hắn ta gây ra với Trần Tư Tuyền, hắn ta xấu hổ cười nói: "Tần tiên sinh, lần trước chỉ là chuyện hiểu lầm. Tôi không biết tối hôm đó Trần tiểu thư cũng muốn tổ chức tiệc tối. Trợ lý của tôi đã không báo cáo chuyện này với tôi. Sau này tôi mới biết chuyện. Để tỏ lòng thành ý của tôi, hôm nay tôi đã nghiêm khắc giáo huấn cho anh ta một trận".
Truyện
Trong khi nói hắn ta cố tình chỉ vào Hà Á Vĩ đứng sau ông ta.
Lúc này Tần Lạc mới để ý tới một người có dáng dấp đầu lợn, thân người vô cùng quái dị, hắn kinh ngạc hỏi: "Đây là ai vậy? Tại sao mặt mũi lại sưng phù hết cả vậy?" Truyện
"Tần tiên sinh, lần trước ở Yến Kinh tôi đã mạo phạm tới anh. Xin anh hãy tha thứ cho tôi" Hà Á Vĩ khom lưng nói. Hắn thực sự muốn cười nhưng hắn phát hiện ra rằng cơ mặt của hắn đã không còn nghe theo sự chỉ đạo của hắn. Cho dù hắn có cố gắng tới như nào đi nữa, hắn cũng không thể nào rặn ra một khuôn mặt tươi cười.
"Ồ. Tôi nhớ ra rồi" Tần Lạc gật đầu nói. "Ông chủ anh đánh anh thành người như vậy, anh có muốn tố cáo ông chủ của anh ngược đãi nhân viên không?"
"Ông chủ rất tốt với tôi. Ông chủ đang giáo dục tôi".
Tần Lạc thở dài lắc đầu nói: "Một khi con người bị coi thường thì dù có chín cái đầu lợn cũng không thể lấy lại được".
Trong lòng Ngô Thừa Hoan vô cùng căm hận nhưng cục diện trước mắt làm hắn ta không thể không cúi đầu trước gã thanh niên này.
Hắn ta cười nói: "Tần tiên sinh, xin hãy nhận lời xin lỗi chân thành của chúng tôi. Xin anh hãy giơ cao đánh khẽ, hãy cho chúng tôi một con đường sống".
"Giơ cao đánh khẽ? Để cho các người một con đường sống? Ngôn tổng có ý gì vậy? Tôi nghe không hiểu gì cả" Tần Lạc cười nói.
"Tần tiên sinh, ngài đừng đùa giỡn với chúng tôi nữa. Bên Hà thị đột nhiên hạ tất cả sản phẩm của chúng tôi xuống, họ còn yêu cầu trả lại sản phẩm của chúng tôi. Tôi biết tiên sinh có quan hệ thân thiết với bên Hà thị vậy tôi thỉnh tiên sinh hãy nói giúp cho chúng tôi một câu".
"Được rồi" Tần Lạc gật đầu nói. "Anh đã nói tôi không nói giỡn với các anh vậy tôi đây nói thẳng cho ông biết: Không được. Tại sao tôi phải đi nói giúp cho các anh? Lúc đầu khi anh đối phó với chúng ta, anh có muốn giơ cao đánh khẽ không? Khi Trần Tư Tuyền gọi điện thoại tới cầu xin anh, tại sao anh không muốn giơ cao đánh khẽ? Người xấu làm chuyện xấu sẽ phải chịu trừng phạt. Nếu như người xấu một mực cầu khẩn xin tha thứ mà lại được tha thứ thì không phải là người xấu đã quá may mắn sao. Anh tưởng tất cả người tốt đều là Thượng Đế sao?"