đi dạo phố đi. Thầy vẫn chưa biết cuộc sống ban đêm ở Yến Kinh đúng không?"
Nàng rất khó khăn mới tìm được cơ hội ở chung với Tần Lạc. Nàng sẽ không bỏ qua cơ hội này. Muốn đoạt được người đàn ông ưng ý, phụ nữ phải tự tạo ra cơ hội cho mình.
Vốn Tần Lạc muốn quay về sớm bởi hắn còn phải châm cứu giải độc cho Lâm Hoán Khê, nhưng khi Vương Cửu Cửu đề nghị đi dạo phố hắn lại không đưa ra lý do để cự tuyệt. Hắn gật đầu nói: "Được, nhưng tôi mới đến Yến Kinh, không quen thuộc đường phố ở đây. Em không được để lạc tôi đâu nhé".
"Hì hì, thầy yên tâm. Em sẽ đưa cho thầy hai mươi đồng. Nếu thầy bị lạc, thầy đi taxi về" Vương Cửu Cửu cười ngọt ngào. Hai má lúm đồng tiền giống như một hắc động nuốt lấy ánh mắt của đàn ông.
Thời tiết Yến Kinh về đêm khá mát mẻ, dù hơi lạnh những vẫn tạo cho người dạo phố cảm giác dễ chịu.
Đi cùng một cô gái không được tính là thân quen trên đường phố Yến Kinh sầm uất, người đi lại như mắc cửi, những con phố xa lạ, những đám người vội vã đi qua, vội vã biến mất. Từ trong mọt cửa hàng vang ra ca khúc "Lam điều Bắc Kinh" với giọng hát buồn thảm xen lẫn oán hận.
Nói chung đi dạo đêm rất dễ chịu.
Nói thật đi dạo cùng với một cô gái tuyệt sắc không phải là chuyện khổ sở gì. Ánh mắt hâm mộ của những người đàn ông xung quanh làm cho Tần Lạc cảm thấy phổng cả mũi.
Dù thi thoảng hắn nghe được những câu đại loại như "hoa nhài cắm bãi phân trâu" nhưng hắn không thèm để ý.
Ai là phân trâu? Mày mới là phân trâu. Cả nhà mày đều là…….
"Mình là bình hoa" Tần Lạc thầm xác định vị trí của mình.
Vương Cửu Cửu tươi cười, yên lặng đi bên cạnh Tần Lạc, nàng vừa đi vừa ngân nga một bài nhạc nhẹ. Tâm trạng rất thoải mái, thoạt nhìn nàng giống như một cô gái đang trong trạng thái thỏa mãn.
Dù với gia thế của gia đình nàng như vậy hàng ngày nàng đều chuyên tâm đi học, ngồi ở hàng ghế đầu. Cho dù bất kỳ lúc nào cũng thấy nàng rất chăm chú nghe giảng .
Đương nhiên lúc này Tần Lạc vẫn chưa biết cô sinh viên Vương Cửu Cửu thầm yêu mến hắn. Kỳ thật nhiều lúc nàng đã bị phong thái và kiến thức Trung y uyên bác của hắn làm say đắm.
Chẳng lẽ hắn không phát hiện ra những nữ tội phạm thoạt nhìn rất mê người?
"Em thích hát à?" Tần Lạc cười hỏi.
"Ừ. Ca hát làm con người ta vui vẻ. Mỗi lần em không vui em đều hát to lên" Vương Cửu Cửu cười nói.
Tần Lạc xoay người về phía Vương Cửu Cửu hỏi: "Em cũng có lúc không vui ư?"
Trong ấn tượng của Tần Lạc Vương Cửu Cửu là cô gái có tính cách hoạt bát, vui vẻ, có gia thế. Cái gì có thể làm nàng không vui?
"Có chứ. Rất nhiều. Làm gì có người nào lại không có phiền não trong cuộc sống?" Vương Cửu Cửu cười nói.
Em không vui khi nhớ thầy, nghe kể về chuyện xấu của thầy và Lâm Hoán Khê. Không vui khi thấy hai người đi chung một xe. Không vui khi thấy ảnh chụp của hai người.
Những điều phiền não của nàng chỉ có thể giấu chặt trong lòng chứ không thể cho Tần Lạc biết.
"Thế tại sao không vui?" Tần Lạc cười hỏi.
"Khi em còn bé, bởi vì Trương Nghi Y không cho em gọi là mẹ nên em tức giận. Đến khi em lớn em lại tức giận khi mẹ bắt em phải gọi là mẹ" Vương Cửu Cửu cười trả lời.
"Ha, ha. Mẹ em thật thú vị" Tần Lạc cười ha hả nói. Hắn có ấn tượng tốt với mẹ của Vương Cửu Cửu. Cả hai mẹ con nàng đều là người có thể mang niềm vui tới cho người khác.
Cả hai người chân thật, không giả bộ.
Đôi khi có cố ý làm bộ nhưng lại mang tới cảm giác đáng yêu.
Khi Trương Nghi Y mới tới Cành Cọ Vàng, vẻ mặt của bà thể hiện sự cao quý, tao nhã, không có cái vẻ hung hăng, lên mặt. Nhưng vừa nhìn thấy con gái của mình thì ngay lập tức vẻ mặt đó biến mất bà đi tới la mắng con gái của mình.
Trước và sau dường như đó là bộ mặt của hai người khác nhau.
"Ừ. Mẹ thích đóng những vai vui nhộn" Vương Cửu Cưu bĩu môi nói. Nhưng mắt nàng lại toát ra vẻ tự hào.
"Mỗi lần em mua quần áo về, mẹ đều mặc thử. Nếu mặc đẹp mẹ chạy đi mua hàng đống mang về".
"Mỗi lần hai mẹ con đi chơi có ai khen mẹ là chị em, mẹ vui mừng khôn xiết, hận không thể lấy trái tim ra cảm tạ".
"Mỗi lần đi chơi thời gian trang điểm của mẹ nhiều hơn cả em. Khi mặc quần áo đều hỏi em bộ nào không hợp. Nếu em nói hợp mẹ chỉ hỏi hợp à? Rồi lập tức đổi bộ khác. Em nói cực kỳ đẹp mẹ mới thỏa mãn chấm dứt hành động ngược điên cuồng đó".
Nói tới mẹ của mình Vương Cửu Cửu như một người ba hoa chích chòe mỗi chuyện nàng đều hứng thú kể làm Tần Lạc, một người ngoài cũng hiểu được tình cảm thắm thiết, hạnh phúc của hai mẹ con nàng.
"Có người mẹ như vậy là may mắn của em. Ít nhất hai người sẽ không có trở ngại trong giao tiếp. Hiện nay người Trung Quốc có một điểm không bằng người phương Tây bởi vì mọi người cảm thấy yêu thương nhau, nhưng lại không nói ra được. Có vẻ như mọi người cảm thấy xấu hổ khi nói ra tình cảm yêu thương của mình. Có rất nhiều gia đình, thoạt nhìn bố mẹ và con cái giống như kẻ thù của nhau.
Đột nhiên Tần lạc chớp chớp mắt, hắn ngừng lại không đi nữa.
Bọn họ đang đi ngang qua một khu saloon bar cao cấp, có tên "East Emperior".
Hăn thấy Mã Hữu Tài và Vương Hạo sóng vai nhau từ ra từ bên trong.
Hai người trò chuyện với nhau rất vui vẻ, đứng nói chuyện ở bãi đỗ xe một lúc rồi mới chia tay nhau.
"Thầy biết bọn họ?" vương Cửu Cửu vẫn đứng cạnh Tần Lạc, nàng phát hiện ra vẻ mặt khác thường của hắn.
"Ừ. Hai người…..bạn" Tần Lạc cười nói.
Quả thật hai người này là bạn cũ. Hắn kết oán thù với Vương Hạo là vì Lâm Hóan Khê. Nghe nói vì lần trước hắn làm bạn gái Vương Hạo, Trần Hiểu Tuyết "đái" ra quần trước mặt mọi người, Vương Họa thấy mất mặt nên đã bỏ rơi Trần Hiểu Tuyết.
Lúc ấy Lâm Hoán Khê còn sụt sịt khi nàng nói với hắn chuyện này . Nhưng sao có thể hy vọng vào một tình yêu chung thủy của một đôi gian phu dâm phụ chứ?
Bọn họ đến với nhau không vì tình yêu, hiển nhiên không thể đồng lòng với nhau.
Về phần Mã Hữu Tài thì mâu thuẫn của hai người càng dữ dội. Đầu tiên Mã Hữu Tài bài xích hắn trong vụ chữa bệnh cho trẻ sơ sinh, ngấm ngầm cướp công lao của hắn. Hắn lại đứng sau sai con hắn gây chuyện với Tần Lạc để hắn bị đưa tới cục cảnh sát.
Một người là viện trưởng bệnh viện Trung y. Một người là giám đốc công ty thiết bị y tế. Sao hai người đó lại có quan hệ với nhau nhỉ?
Đột nhiên một ý niệm nảy sinh trong đầu Tần Lạc.
"Hai người đó không phải bạn của thầy, đúng không?" Vương Cửu Cửu hỏi.
"Sao em biết?"
"Bởi vì thầy cười rất âm hiểm. Liệu hai người đó có gặp xui xẻo không nhỉ?" Vương Cửu Cửu cười giảo hoạt.
"Ha, ha. Đi thôi. Tôi đưa em quay về trường" Tần Lạc cười nói.
Có lẽ mình có thể vì Lâm gia gia tìm được cách phá vỡ cục diện này.
Ngày hôm sau Vương Cửu Cửu nói cho hắn kết quả xử lý sự việc ở Cành Cọ Vàng.
Điều này làm cho Tần Lạc có ấn tượng với cách xử lý vụ việc của các nhân viên chính quyền ở Trung Quốc
Đương nhiên hắn cũng hiểu kết quả này là do bên trên ép xuống.
Người bi thảm nhất là Đào Nhiên. Hắn không chỉ là người hành hung chính mà còn vô số vụ án của hắn cũng bị vạch trần. Nếu các chú cảnh sát nghiêm chỉnh làm việc thì thật đáng sợ.
Điều tồi tệ nữa là nhân viên cảnh sát lục soát thấy một khẩu súng lục trên người hắn. Bây giờ hắn bị buộc thêm tội danh: có nguy cơ gây nguy hiểm cho người khác. Hắn không chỉ phải chịu trách nhiệm hình sự mà còn có khả năng bị quân đội tuyên án.
Đám tay chân của hắn đều là đồng lõa, bị kết án theo các mức độ khác nhau và bị giam giữ ở cơ quan công an.
Lý Thanh Ương rõ ràng may mắn nhất. Mặc dù vương Cửu Cửu tố cáo hắn tội sàm sỡ nhưng không có ai làm chứng hơn nữa hắn cũng là một nạn nhân.
Hắn quả thật cũng là nạn nhân. Hắn đã bị Vương Cửu Cửu đánh cho một trận no đòn lúc ở trong WC.
Khi Cao Thâm dẫn đội cảnh vệ chạy tới hắn muốn chuồn nhưng không được. Hắn lại bị gọi vào lấy lời khai. Từ đầu tới cuối hắn không có cơ hội phản kháng. Bị Vương Cửu Cửu cho ăn một trận bạt tai hắn gần như ngất xỉu.
Vì lý do đó hắn được đưa vào bệnh viện. Sau khi người nhà hắn tích cực lo lót nên hắn thoát tội.
Sau khi kết thúc hai tiết học ( Trung y chẩn đoán học ) Tần Lạc đang định quay về văn phòng thì chuông điện thoại trong túi vang lên.
"À, xin chào. Ai đó?" Tần Lạc hỏi khi hắn thấy số lạ.
"Cậu đoán xem tôi là ai nào?" Trong điện thoại vang lên giọng nói nũng nịu của một phụ nữ. Phản ứng đầu tiên của Tần Lạc là nghĩ tới Trương Nghi Y mẹ của Vương Cửu Cửu. Bởi mẹ nàng hay có trò giả nai như thế. Tần Lạc nhớ kỹ giọng nói đó của bà.
Nhưng Trương Nghi Y không thể có số điện thoại của hắn. Bà cũng không có lý do gì gọi điện cho hắn lúc này.
Tần Lạc suy nghĩ một chút rồi nói: "Tôi không biết".
"Cậu là đồ đểu, chiếm tiện nghi của người ta giờ lại muốn vỗ mông chạy hả?" Tiếng người phụ nữ u oán vô cùng.
"Này, tôi thực sự không biết chị là ai" Tần Lạc cười khổ nói. Mình chiếm tiện nghi của nàng lúc nào đây?
Nàng có phải là xử nữ không thì hắn không rõ lắm. Nhưng hắn có phải xử nam hay không chẳng lẽ có người hiểu rõ hơn cả hắn?
"Đáng ghét. Người ta là Lệ Khuynh Thành đây" Người phụ nữ bên kia cười khúc khích.
"Khuynh Thành? Khuynh Thành nào?" Tần Lạc hỏi.
"Hỗ đản. Tôi là Lệ Khuynh Thành. Mỹ nữ bị cậu đẩy ngã. Nhớ ra chưa? Lúc đó tôi đã cho cậu số điện thoại của tôi. Cậu không ghi lại à?"
"Thật ngại quá. Tôi quên mất" Tần Lạc ứng phó toát cả mồ hôi. Hắn thực sự không có thói quen ghi lại số của người khác.
"Tôi biết sáng nay cậu chỉ có hai tiết dạy. Bây giờ cậu lập tức tới cổng trường chờ tôi. Tôi có chuyện quan trọng cần gặp cậu" Ở điện thoại bên kia, Lệ Khuynh Thành nói như hét. Nàng thực sự đã bị gã thanh niên này chọc tức.
Mỹ nữ không dễ dàng tha thứ nhất là khi họ bị bỏ rơi.