"Con là con trai của ta. Ta muốn đánh thì đánh" Ngôn Thanh Tùng nhất thời không biết phản bác thế nào khi bị khí phách của con trai của mình làm hoảng sợ, ông ta buột miệng nói ra một chân lý đã có ngàn năm nay không gì có thể phá nổi.
Lão tử đánh con của mình, không phải là chân lý hiển nhiên sao? Tại sao lại sinh con chứ? Không phải là để đến lúc nhàn rỗi hay tâm tình không tốt mang chúng ra đánh để giải khuây hay sao?
"Đúng, con là con của cha. Bởi vì con là con của cha, cha mới không nên đối xử với con như vậy" Gương mặt Ngôn Thừa Hoan dữ tợn. "Con không phải là đàn em của cha. Con biết cha có thói quen bạt tai bọn họ nhưng cha không nên cư xử với con như vậy. Con là con trai của cha. Cha đã dạy con phải tôn trọng nhưng một người suốt ngày bị cha của mình đánh vào mặt thì làm sao có thể học được sự tôn trọng?"
"Con đang giáo huấn chính cha của mình sao?" Ngôn Thanh Tùng tức giận quát.
"Không phải là con đang giáo huấn cha, con đang nói chuyện đạo lý với cha" Ngôn Thừa Hoan phản bác. "Từ nhỏ tới lớn mỗi khi con muốn trò chuyện về đạo lý với cha, cha luôn dạy con phải sử dụng nắm đấm để giải quyết vấn đề. Bây giờ còn có người có nắm tay to hơn chúng ta, bọn họ có cần phải nói đạo lý với con không?"
"Cha cũng quay về đi thôi, không cần phải báo thù cho con" Ngôn Thừa Hoan buông lỏng tay cha mình ra và nói: "Không nên chọc vào những người không thể trêu chọc. Đây chính là điều cha đã dạy con, con vẫn nhớ kỹ".
Ngôn Thừa Hoan quay người bước đi, Ngôn Thanh Tùng đứng ngẩn người tại chỗ.
Con không có giáo dục đó là lỗi của người cha.
Ngôn Thừa Hoan vô cùng hối hận khi hắn nhớ tới phương pháp giáo dục của cha hắn đối với hắn.
Cuộc đời hắn là một sự thất bại khi có một người cha như vậy.
Mễ Tử An đi đi lại lại trước cửa phòng bệnh, An mẫu ngồi một chỗ gạt nước mắt, mấy người thân ngồi bên cạnh an ủi, An phụ ngồi chồm hỗm ở góc tường liên tục đốt thuốc, không ngừng rút đầu thuốc ra khỏi mồm rồi lại đốt điếu mới gắn vào miệng hút.
An Thiết Hùng, ông chủ của công ty điện ảnh và truyền hình An Đằng và mấy nhân viên cao cấp của công ty cũng tới, gương mặt lo lắng chờ đợi.
Nàng là nghệ sĩ hấp dẫn nhất của công ty, hơn nữa lại có nhiều hợp đồng khác nhau. Lần này nàng gặp chuyện không may, tất cả đều đẩy trách nhiệm lên người công ty An Đằng, thậm chí còn có những người quá khích gọi điện thoại tới nhục mạ, đe doạ công ty.
Lần này đối với công ty mà nói, đây là một việc có áp lực rất lớn.
Hôm nay chính là ngày diễn ra cuộc giải phẫu ghép da. Người bệnh đã được đưa vào phòng mổ. Bác sỹ Thôi Vĩnh Minh là người mổ chính, Tần Lạc cũng bị Thôi Vĩnh Minh kéo vào trong phòng mổ hỗ trợ.
Mặc dù ai cũng biết cuộc giải phẫu cấy ghép ra không phải quá nguy hiểm tới tính mạng nhưng người nhà cùng bạn bè thân thiết vẫn không ngừng lo lắng về sự an toàn của cuộc giải phẫu.
"An An, An An, cháu lại đây" An mẫu vẫy tay gọi Mễ Tử An.
Bởi vì Mễ Tử An có quan hệ rất thân thiết với nàng, hơn nữa tên gọi của hai người lại giống nhau nên An mẫu vẫn gọi Mễ Tử An như vậy. Bà coi con gái mình là chị, Mễ Tử An là con thứ hai. An mẫu luôn coi, đối đãi với Mễ Tử Anh như con ruột, có món ăn ngon nào cũng gọi điện thoại cho nàng.
Mễ Tử An bước nhanh tới, nàng cười gượng nói: "A di, không nên quá lo lắng, không có chuyện gì đâu. Bác sỹ Thôi đã thực hiện rất nhiều cuộc giải phẫu như vậy, ông ấy rất có kinh nghiệm, còn có cả Tần Lạc nữa, anh ấy rất lợi hại. Lần trước cháu bị ốm anh ấy cũng chữa cho cháu đó".
"Không phải là dì lo lắng cuộc giải phẫu không thuận lợi" An mẫu gạt dòng lệ đang tuôn trào nói: "Dì nghe nói, giải phẫu cấy ghép da chính là cắt một phần da ở phần thân thể khoẻ mạnh sau đó ghép lên phần da đã bị tổn thương. Cắt da trên người của mình vậy thì An An của dì sao có thể chịu được hả? Có phải là sẽ rất đau không cháu?"
Nghĩ tới việc con gái mình phải cắt bỏ một phần da trên người để ghép vào vùng bị bỏng, giống như là xé toạc phần túi ở quần áo đi vá chỗ rách, trái tim người mẹ vô cùng đau đớn, run sợ.
Nghĩ tới những cơn đau đớn khi làn da trên thân thể người bạn thân thiết của mình bị lột ra, Mễ Tử An cũng rất đau lòng, nhưng nàng vẫn phải kiên cường để an ủi An mẫu.
"A di, không việc gì đâu. Trước khi giải phẫu bác sỹ phải gây mê để không cố cảm giác đau đớn, hơn nữa giải phẫu cũng nhanh thôi, không mất nhiều thời gian đâu" Mễ Tử An cầm tay An mẫu an ủi.
"Dì sẽ không bao giờ cho nó đi đóng phim nữa. Dì chỉ muốn con gái của dì là một đứa con gái khoẻ mạnh bình thường"Ân mẫu nghẹn ngào nói.
Mễ Tử An thở dài, nàng thầm khấn cầu: Quan Âm Bồ Tát Như Lai phật tổ và cả Tần Lạc, cầu xin mọi người hãy giúp cô ấy vượt qua thời khắc khó khăn này".
Bên trong người Tần Lạc mặc một chiếc trường bào màu đen, bên ngoài hắn lại mặc một chiếc áo blu trắng rộng thùng thình, hắn cũng đeo khẩu trang như các y bác sỹ khác trong phòng mổ như vậy có thể đề phòng vi khuẩn lây bệnh từ vết thương của người bệnh lây truyền qua đường miệng.
Tần Lạc không được tự nhiên cho lắm trong bộ trang phục đó. Nếu như đây không phải là đang trong một tình huống vô cùng nghiêm túc thì chỉ e hai nữ y tá xinh đẹp phụ mổ đã không nhịn được phá lên cười.
Đây không phải là lần đầu tiên Tần Lạc bước vào một phòng gải phẫu Tây y vì thế căn bản hắn không có cái cảm giác khẩn trương, hồi hộp, hơn nữa hắn cũng chỉ là một trong mấy người phụ mổ, hắn cũng không phải gánh chịu trách nhiệm quá lớn.
"Anh khẳng định châm cứu có thể gây mê sao?" Thôi Vĩnh Minh trợn tròn mắt nhìn, hỏi lại. Ông ta muốn xác định lại một lần nữa.
Theo như lẽ bình thường, muốn gây mê cho người bệnh thì phải tiêm thuốc gây mê, tới khi người bệnh được đưa lên bàn mổ thì lúc đó họ đã hoàn toàn mất đi lý trí của mình.
Nhưng khi Thôi vĩnh Minh nghe thấy Tần Lạc nói đầy tự tin là muốn dùng châm cứu để gây mê, ông ta cũng hiểu rõ châm cứu gây mê hoàn toàn không có bất kỳ tác dụng phụ nào, sự hồi phục sức khoẻ của người bệnh đương nhiên cũng có hiệu quả nhanh hơn.
Nhưng nếu biện pháp của Tần Lạc không có hiệu quả thì sao? Nếu trong quá trình giải phẫu, đột nhiên hiệu quả gây mê mất di thì sẽ phải giải quyết thế nào? Không phải khi đó sẽ làm cho người bệnh đau đớn đến chết đi sống lại sao?
"Đúng vậy" Tần Lạc gật đầu nói.
An An cười nói với Tần Lạc: "Mễ Tử An nói không gì có thể làm khó anh được. Tôi hoàn toàn tin tưởng anh".
Tần Lạc gật dầu nói: "Cô hãy ngủ một lát. Khi cô tỉnh lại thì mọi chuyện đã kết thúc".
Trong lúc nói chuyện, ngón tay của Tần Lạc nhẹ nhàng vuốt vuốt huyệt Thái Dương hai bên trán của nàng. An An cảm thấy hai mí mắt mình càng lúc càng nặng trĩu, càng lúc càng chóng mặt rồi nàng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ sâu. Nguồn truyện:
"Ngủ rồi hả?"
"Ngủ rồi" Tần Lạc vừa nói, hắn vừa lấy ngân châm từ trong hộp ngân châm ra. Sau khi trừ độc xong, hắn đâm vào huyệt Thân Nhĩ ở phía sau tai của nàng.
"Loại châm cứu gây mê này có thể kéo dài trong bao lâu?" Thôi Vĩnh Minh hỏi.
Tần Lạc lại lấy một cây ngân châm khác châm vào huyệt Thân Nhi ở bên tai còn lại rồi mới trả lời: "Chỉ cần tôi không rút hai cây ngân châm ở cửa tai của cô ấy ra, cô ấy không không thể tỉnh lại được".
"Trung y thật sự rất thần kỳ. Như vậy là đủ thời gian giải phẫu" Thôi Vĩnh Minh cười nói. "Xong chưa?"
"Bắt đầu đi" Tần Lạc nói: "Hơn nữa tôi ở bên cạnh quan sát, bất kỳ lúc nào cũng có thể giúp gây mê cho cô ấy lần nữa".
Lúc này Thôi Vĩnh Minh mới yên lòng, ông ta nói với người phụ mổ: "Bắt đầu cắt da".
Phẫu thuật cấy ghép da chính là giải phẫu làm đẹp giải quyết vấn đề của làn da. Phổ biến nhất là cắt da ở phần thân thể khoẻ mạnh để ghép vào làn da của phần thân thể bị thương đã cắt bỏ da. Loại hình phẫu thuật này dường như rất hiệu quả trong việc cấy ghép che kín các vết sẹo lớn hay các hình xăm không thể tảy hết.
Ảnh hưởng chủ yếu của kỹ thuật cấy ghép da là để lại những vết khâu ngoại biên, ở vị trí lấy da cấy ghép sẽ lưu lại những vết sẹo. Nếu như lựa chọn da cấy ghép gần vị trí nơi cấy ghép, cộng với kỹ thuật may tốt, làn da sống hiệu quả sẽ tốt hơn so với sẹo trước kia rất nhiều.
Dù sao nàng là một ngôi sao màn bạc. Tính chất đặc thù công việc của nàng yêu cầu cần phải có một làn da đẹp.
Vì thế trước khi giải phẫu phải phán đoán được hiệu quả giải phẫu để tránh những hiệu quả không mong muốn xảy ra sau kh giải phẫu.
Có người tiến hành cấy ghép da nhưng lại dùng da của một số người khác hiến tặng nhưng tỷ lệ sống của da không cao, hơn nữa xuất hiện tình trạng cơ thể bài xích không nhận loại da đó thì tình huống lại càng tồi tệ hơn.
Theo như lời Thôi Vĩnh Minh nói "cắt da" đương nhiên chính là tiến hành lấy da từ một vị trí khác trên cơ thể.
Hai người phụ mổ lập tức bắt đầu, căn cứ vào dấu vết đo đạc tiến hành cắt da.
Tần Lạc không am hiểu gì về phẫu thuật trong tây y nhưng hắn vẫn hy vọng có thể hiểu biết ít nhiều về vấn đề này. Lần này có được một cơ hội tốt, hắn đương nhiên phải chú ý học tập.
Thôi Vĩnh Minh là một cao thủ giải phẫu, giống như một người thợ may lâu năm, kỹ thuật xe chỉ luồn kim cực kỳ cao.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, cuộc giải phẫu đang tiến triển hết sức thuận lợi. Mọi người đều cảm nhận được thành công sắp tới, bọn họ sẽ nhận được vô số hoa tươi, lời khen tặng của người hâm mộ và giới truyền thông.
Bởi vì người bệnh là người của công chúng nên lần giải phẫu lần này của bọn họ thu hút được sự chú ý rộng rãi của xã hội.
Ngay lúc này có vô số những người nổi tiếng, nghệ sĩ đang chờ đợi, nhiều người hâm mộ cũng lo lắng chờ đợi. Không nghi ngờ gì nữa, bây giờ ngay ở đại sảnh của bệnh viện đang có phóng viên chờ đợi đưa tin.
Bệnh viện vô cùng coi trọng cuộc giải phẫu lần này, thậm chí tối hôm qua còn tổ chức một cuộc hội thảo chuyên đề. Ngay cả bệnh viện trưởng rất ít khi xuất hiện cũng tới chủ trì hội thảo.
Một khi thành công, bọn họ sẽ nhận được không ít danh tiếng. Nếu như thất bại danh tiếng của bệnh viện sẽ mất hết.
Vì vậy ai cũng mong đợi và cả áp lực nữa.
Ngược lại đối với Tần Lạc mà nói, hắn tương đối bình tĩnh. Ngay trong lúc này hắn thầm nghĩ xem bột phấn Kim Dũng có thể xoá hết vết sẹo lưu lại sau giải phẫu không nhưng đáng tiếc trên người hắn cũng không còn thuốc, có thể hắn phải tìm cách khác.
Nếu không thì có thể để nàng thử dùng qua kem dưỡng da Kim Dũng do Khuynh Thanh Quốc Tế sản xuất. Nếu như sản phẩm này cũng có thể xoá hết sẹo của nàng thì không phải đây chính là một lần quảng cáo miễn phí sao?
"Không hay rồi" Đột nhiên Thôi Vĩnh Minh kêu lên. Bởi vì trong căn phòng giải phẫu rất yên tĩnh nên dù giọng nói của ông ta rất nhỏ nhưng âm thanh vang lên rất chói tai.
"Đã xảy ra chuyện gì?' Tần Lạc hỏi.
"Tắc mạch máu" Thôi Vĩnh Minh nói. "Hãy mau bỏ miếng ghép ra".
Ngay lúc đó hai người phụ mổ vội vàng dùng kéo cắt bỏ làn da vừa mới cấy ghép vào vết sẹo.
Tắc mạch máu là một trong nhiều điều tai hại của cấy ghép da bởi vì làn da cấy ghép rất mỏng nên thường xảy ra việc tắc mạnh máu nhỏ. Tắc mạch máu làm việc cấy ghép da thất bại. Da cấy ghép khó có thể sống được. Trong những tình huống như này bệnh nhân thường phải trải qua nỗi đau đớn của việc cấy ghép đi cấy ghép lại.
"Miệng vết ghép chảy máu rất nhiều" Một người phụ mổ kinh hãi kêu lên.