Bởi vì Mễ Tử An chuyện tình đang biểu lộ ra ngoài, sắc mặt đỏ lựng lên vì xấu hổ, liền chạy vào toilet không phải để tắm rửa gì mà là vào soi gương xem mặt mình đã hồng như quả táo chưa. Dường như khuôn mặt xinh xắn đang cân nhắc xem nên trả thù tên sắc lang đã nhìn trộm thân thể mình như thế nào.
Đợi sau khi bên ngoài vang lên tiếng đập cửa, cô lại càng không đủ can đảm để hành động gì. Nếu như là phóng viên hay là một người nào đó nhận ra mình thì phải làm sao bây giờ? Mễ Tử An thầm nghĩ.
Nếu bọn họ biết Mễ Tử An cùng ở một chỗ với một người đàn ông, hơn nữa lại còn trong phòng tắm của đàn ông, như vậy thì ngày mai có thể toàn bộ giới truyền thông sẽ loan tin khắp Châu Á này.
Là một người nổi tiếng, không hề được tự do như những người bình thường.
Sau đó, cô nghe được sự phản kích của Tần Lạc.
Một người đang phản kích với một bọn đàn ông khác.
Mễ Tử An có chút bị kích động, có chút xao động. Lúc này khó có lời nào diễn tả được, cô bắt đầu có những ấn tượng tốt về Tần Lạc.
Xem ra hắn là một người có cốt cách, tiểu thư Mễ Tử An cũng chuẩn bị không còn truy cứu việc Tần Lạc nhìn trộm thân thể mình.
"Anh xem Mễ tiểu thư đã phải chịu thiệt bao nhiêu rồi?"
Nhưng, kế tiếp đó là âm thanh khiến cho cô như bùng nổ khí tiết.
Trong phòng còn có người khác, hai người kia dường như hai người không vội vàng mà ôm nhau ở đó?
Vẫn còn đang hôn nhau? Thậm chí cô còn nghe thấy hai người đó đang thở dốc cùng những âm thanh "ừ, à" của một người đàn ông đáng hận kia.
Mới vừa rồi hắn đã nhìn trộm thân thể mình, vậy mà trong nháy mắt đã ôm hôn kịch liệt người phụ nữ khác, điều này khiến cho Mễ tiểu thư không thể hiểu nổi chuyện gì?
Vì vậy, cô cũng cố gắng không cần phải tắm rửa mà xé toang chiếc áo ngủ vừa mặc, và thay bộ đồ sạch sẽ khác mặc vào. Sau đó, mở cửa phòng một cách dứt khoát.
"Mễ tiểu thư!" Trần Tư Tuyền trừng mắt nhìn Mễ Tử An.
"Mễ Tử An còn chưa đi sao?"
Bọn họ vẫn đứng ở cửa nói chuyện, bởi vì vừa rồi trong lúc nói chuyện tất cả chú ý của bọn họ đều hướng về Tần Lạc cho nên đã không để ý có người nào khác trong phòng không.
Tiếp theo, chính hắn lại vừa phạm tội mê gái đã chủ động hôn nên càng không có thời gian kiểm tra phòng có ai không.
Trần Tư Tuyền hung hăng mà trừng mắt liếc nhìn Tần Lạc một cái, nghĩ thầm, người này thế nào mà không nhắc nhở mình một tiếng.
Tần Lạc vẻ mặt ủy khuất nói: "Cô cũng chưa cho tôi có cơ hội nói chuyện mà!".
"Tôi đi trước, các người cứ tiếp tục đi". Mễ Tử An nói, rồi cô cầm cái túi xách từ trong phòng tắm nhét gì đó vào trong và bước đi.
"Hắn dĩ nhiên không để ý gì đến tôi. Ngay cả một câu cáo biệt cũng không nói".
Lúc ra đến cửa, đột nhiên Mễ Tử An có cảm giác rất oan ức.
Nàng giật khóa túi xách, lấy ra chiếc áo ngủ đã bị xé nát ném về phía Tần Lạc mà nói: "Anh xé rách, tôi tặng cho anh coi như kỷ niệm".
Nói xong, mới giật cánh cửa chạy đi.
Cái áo ngủ kia được Trần Tư Tuyền bắt lấy, cô nghiêng người nhìn một chút rồi liếc mắt sang phía Tần Lạc hỏi: "Hai người chiến đấu chắc là phải kịch liệt lắm nhỉ?"
"Thật không muốn cô nghĩ như vậy". Tần Lạc cười khổ mà nói.
"Vậy là như thế nào?"
"Thì…" Tần Lạc suy nghĩ một chút, có vẻ như khó nói: "Tôi nói thì chị chắc cũng không tin".
Trần Tư Tuyền cười tủm tỉm nói: "Hôm qua Lệ yêu tinh đã gọi điện và nói qua với tôi vài chuyện, tôi cảm thấy rất có lý. Nam nữ trong tình cảnh đó mà không thích làm chuyện gì sao? Lúc trên giường thì thích lăn qua lăn lại, còn rất không thích khi cậu đi yêu hết chỗ này đến chỗ khác. Cho nên, cậu không phải là muốn tìm cớ che dấu đấy chứ?"
"…"
"Vẫn muốn chúng ta tiếp tục sao?" Trần Tư Tuyền nhìn Tần Lạc hỏi.
Tần Lạc do dự trong chốc lát rồi gật đầu dứt khoát nói: "Đúng".
"Tôi thì không". Trần Tư Tuyền nói. "Tôi còn có chuyện cần phải làm, cậu đi tìm Mễ Tử An đi".
"…"
Ngồi trên máy bay về Yến Kinh Tần Lạc vẫn còn đang cảm thấy may mắn không thôi. May mắn là lúc ấy hắn đã kiên quyết cự tuyệt, nói cách khác là chính hắn rất có thể bị đàn chị Trần Tư Tuyền xơi tái.
Chính mình là người tùy tiện như vậy sao? Tuyệt đối không phải vậy, Tần Lạc thầm nghĩ.
Chẳng qua chị ta có đôi chân thật hấp dẫn, tại sao người phụ nữ đó lại có đôi chân đẹp như vậy chứ?
Nói như vậy, không biết tiện nghi bên trong thì còn … như thế nào nữa. Tần Lạc lộ vẻ mặt tiếc nuối.
"Anh đang suy nghĩ gì vậy?" Ngồi bên cạnh Tần Lạc Văn Nhân Mục Nguyệt thấy vẻ mặt hắn không ngừng biến hóa nên lên tiếng hỏi.
"Không có gì!" Tần Lạc vội vàng thu hồi lại tinh thần mình. Hắn nhìn sang Văn Nhân Mục Nguyệt đang đội một chiếc mũ long che lấp cả trán, vừa cười vừa nói: "Sẽ không lâu đâu, tôi chắc chắn sẽ nghĩ ra cách xóa đi vết tích trên trán cô".
"Những lời này anh đã nói rồi mà".
"…"
Không phải nói lời ngon tiếng ngọt thì có thể nói một vạn lần cũng được sao, vậy mà người phụ nữ này sao lại cảm thấy phiền hà như vậy chứ? Chính hắn cũng chỉ từng nói qua một lần mà sao người phụ nữ này nhớ kỹ đến vậy được?
"Ôi!: Tần Lạc thở dài. "Sau khi trở về Yến Kinh có phải cô lại trở về giống như trước kia không?"
"Bộ dạng như trước kia là sao?"
"Thì là…" Tần Lạc suy nghĩ tìm ra từ miêu tả thích hợp nhất.
"Chỉ biết suy nghĩ và ra lệnh như một người máy!"
"Có lẽ là tốt hơn bây giờ". Tần Lạc cười khổ mà nói: "Ít nhất thì sẽ không vui vẻ như hôm chúng ta cùng bỏ trốn đó nữa…"
Ánh mắt Văn Nhân Mục Nguyệt trong nháy mắt như bừng tỉnh. Đúng vậy, như thế thì ban đêm sẽ không bao giờ gặp phải tình huống đó nữa.
Còn ai vào đây giúp cô xách váy? Còn ai vào đây lôi kéo mình rời đi? Có ai lừa gạt cho cô ăn những đồ ăn vặt cay xè? Có ai …?
Có ai đưa cô đi tìm kiếm những cảm giác tự do?
Với những suy nghĩ đó trong đầu cô, vậy cuộc sống của cô bây giờ sẽ thế nào? Rất nhiều năm sau này, cô vẫn có thể nhớ rõ một đôi đưa cho cô bộ lễ phục mỹ nhân ngư cùng những châu báu sang trọng biểu tượng của tình yêu.
Đúng vậy. Cô nhất định bọn họ biết rằng cô đang yêu chăng? Bọn họ thân mật kéo cô vào và mỉm cười vui sướng.
"Cám ơn". Văn Nhân Mục Nguyệt nhẹ giọng nói.
"Ơ, cám ơn cái gì?" Tần Lạc cảm giác có chút kỳ lạ.
"Cám ơn vì anh đã đem lại cho tôi sự vui vẻ. Tôi hôm đó tôi đã rất vui". Văn Nhân Mục Nguyệt nhẹ nhàng nói. Nghĩ đến buổi tối hôm đó lòng cô như mềm ra. Mặc dù sau đó đã xảy ra chuyện nguy hiểm như vậy cũng không được thoải mái cho lắm, mặc dù trên trán của cô cho tới bây giờ vẫn còn có vết sẹo, nhưng cô vẫn cảm giác được đó là thời gian tốt đẹp nhất trong cuộc sống của cô.
Trong lòng Mã Duyệt như se lại, quay sang nhìn tiểu thư mà nghĩ thầm, bọn họ không phải là đã làm chuyện gì rồi đấy chứ? Nếu không, tại sao tiểu thư lại nói là "cám ơn anh đã mang lại cho tôi sự vui vẻ" như vậy?
"Nếu như cô đồng ý thì ở Yến Kinh chúng ta cũng có thể bỏ trốn". Tần Lạc vừa cười vừa nói. Hắn thấy Văn Nhân Mục Nguyệt tâm trạng có vẻ hơi buồn nên mới lên tiếng an ủi.
"Được". Văn Nhân Mục Nguyệt cười nói.
Mã Duyệt hung hăng trừng mắt nhìn Tần Lạc, rất nhanh mở máy tính của mình mà gửi mail với nội dung: Đề phòng họ Tần đưa tiểu thư đi bỏ trốn lần nữa. Nhớ lấy! Nhớ lấy! Nhớ lấy!!!!
Máy bay đáp xuống phi trường Yến Knh, Văn Nhân Mục Nguyệt yêu cầu Tần Lạc cùng cô đi vào nội thành, bởi vì cô có đội xe tới đón nên Tần Lạc đã nhất quyết từ chối.
Lúc ở trên máy bay, Trần Tư Tuyền đã nói trước với Tần Lạc là Lệ yêu tinh đã thuê xe tới đón hắn.
Nếu như Lệ Khuynh Thành mà thấy hắn vội vàng như vậy chắc chắn sẽ có chuyện muốn hỏi hắn.
Thỉnh thoảng, Tần Lạc cũng không thể không cảm thấy mình có vận khí tốt. Hình như tất cả những người bên cạnh hắn, những người hắn tiếp xúc đều là mỹ nữ. Vừa rời khỏi mỹ nữ này lại đến chỗ khác với một mỹ nữ khác.
Đương nhiên, là một người đàn ông, một người đàn ông có thẩm mỹ quan bình thường thì hắn cũng không ghét cái vận khí đó mà ngược lại, cảm thấy vô cùng cảm kích mà tận dụng vận khí đó.
Tần Lạc vừa nói dứt lời, thì đã nhìn thấy Lệ Khuynh Thành xuất hiện vô cùng bắt mắt trong đám đông.
Cô mặc một chiếc váy hoa màu trắng, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác tây trang màu đen, phần eo thắt một chiếc đai lưng màu bạc ngăn cách bộ ngực đẫy đà của cô với bộ đùi thon thả.
Nhưng cũng bởi vì chiếc đai lưng chia rõ thân hình cô thành hai phần nên khiến cho bộ ngực đẫy đã của cô càng thêm cao ngất hơn, bắp đùi càng thêm rắn chắc và gợi cảm hơn. Đôi tất chân màu đen rất hợp với đôi giày cao gót màu bạc, khiến cho đứng trong đám động mà Lệ Khuynh Thành như tỏa sáng. Cô là người rất chú trọng trong ăn mặc, nên rất hiểu những ưu thế của bản thân.
Nếu một người đàn ông nào đi lướt qua cô thôi cũng đã không khỏi trầm trồ, thậm chí có người còn đem cả cameras ra để chụp cô, đối xử với cô giống như cô là một ngôi sao vậy.
Khi Lệ Khuynh Thành nhìn thấy Tần Lạc liền giơ tay lên vẫy vẫy hắn, vì vậy, Tần Lạc lập tức trở thành tâm điểm chú ý của đám đông.
Ai cũng muốn biết người phụ nữ này đang đón người đàn ông như thế nào.
Khi nhìn thấy Tần Lạc trong chiếc áo choàng dài, không ít người đã bất ngờ biểu lộ một sự đau lòng.
"Cưng yêu đã về rồi!" Lệ Khuynh Thành không biết có phải là đang đóng một bộ phim lãng mạn không, chạy vội tới bên Tần Lạc, ôm cổ hắn mà nũng nịu.
"Muốn ăn đậu hủ cũng không cần phải lấy cớ như vậy chứ?" Tần Lạc vừa cười vừa nói.
"Ghét cái mặt. Đã nhiều ngày không gặp, người ta thật sự nhớ cậu mà." Lệ Khuynh Thành bỏ cánh tay đang ôm cổ Tần Lạc xuống, vòng vào tay hắn mà nói.
"Chị không thích hợp với hai từ "người ta" đâu".
"Đúng. Tôi là một người phụ nữ đanh đá, làm gì có tư cách sử dụng hai từ "người ta" chứ? Tôi cũng chỉ xứng với hai từ "lão nương" thôi đúng không". Lệ Khuynh Thành tức giận nói.
"Tôi cảm thấy từ "lão nương" có vẻ lọt tai hơn từ "người ta" một chút đấy". Tần Lạc nói.
""Cũng không tệ lắm" Lệ Khuynh Thành hài lòng nói. "Thế Trần Tư Tuyền đã ăn cậu chưa?"
"…"
"Đừng nói là không có chuyện gì đấy chứ? Cậu cũng thật không còn mặt mũi nào nữa. Người ta đã chủ động mở cửa rồi. Trần Tư Tuyền đã chịu rồi còn gì".
"Loại chuyện này có thể tùy tiện được sao?" Tần Lạc buồn bực nói.
"Vậy thì phải làm sao? Cô ấy thích cậu hả? Cô ấy tự nguyện mà". Lệ Khuynh Thành nói.
"Vậy cậu thế nào mà không hỏi tôi có thích hay không chứ?"
"Được rồi. Vậy tôi hỏi cậu câu này nữa…" Lệ Khuynh Thành nói. "Cậu có thích cặp chân dài của cô ấy không?"