Tin tức thầy thuốc của Danh y đường Trung Quốc kê đơn thuốc làm cho người bệnh tử vong đã lan truyền khắp nơi, lập tức rộ lên làn sóng hoảng sợ, dường như cả thế giới đều chấn động vậy. Bao nhiêu sự công kích, bao nhiêu lời mắng chửi, bao nhiêu sự nghi vấn, hô hào phế trừ trung y Trung quốc ở khắp nơi.
Ở phía sau sân của danh y đường trung quốc đã bị cá phóng viên tụ tập đông kín, tất nhiên không phải là để bàn bạc chuyện gì. Bên trong công hội trung y chỉ có nhà đầu tư Lý Lệnh Tây đang ở một nơi mà phóng viên cũng không thể tìm thấy được, cho nên,
Bên trong tòa biệt thự bí mật, Quản Tự và Lý Lệnh Tây ngồi buồn bã hút thuốc, khói bay lượn nghi ngút khắp đại sảnh, có cảm giác như có cơn mưa lất phất ở đây vậy.
"Quản Thiếu gia, anh có biện pháp gì không?" Lý Lệnh Tây ngẩng đầu nhìn Quản Tự trầm giọng hỏi.
"Tôi vẫn đang suy nghĩ". Quản Tự bóp điếu thuốc trên tay lên tiếng trả lời.
"Con mẹ nó! Thằng cháu Hồ Tông Khánh, nếu đểu cho tôi bắt được, sẽ đập nát đầu nó ra mà không cho chạy đâu được, trừng phạt cái tội đã gây nên cục diện rối rắm này cho chúng ta!"
"Đúng vậy!" Quản Tự nói. "Nhưng chuyện cũng đã xảy ra rồi, chúng ta cũng chỉ có thể lo tìm cách giải quyết thôi. Ai bảo chúng ta là ông chủ của hắn chứ?
"Ôi. Tôi không cam lòng!" Lý Lệnh Tây nói. "Danh y đường của chúng đang phát triển rất tốt, đúng lúc mọi thứ đang rất thuận lợi. Nói thật nếu như không phải là công hội trung y ở trên chúng ta thì danh y đường của chúng ta là đứng đầu cả nước. Vất vả lắm chúng ta mới có thể tích lũy được danh tiếng như vậy, thế mà trong phút chốc bị phá hủy, thật sự là không cam lòng".
"Ở đâu có sự sống ở đó có hi vọng". Quản Tự an ủi mà nói. "Việc cần làm của chúng ta bây giờ là phải là dẹp yên cơn giận của dân chúng, chuyện này cần phải giải quyết thật ổn thỏa. Bất luận gia đình người bị hại đưa ra điều kiện gì thì chúng ta cũng đều phải đáp ứng cho bọn họ".
Lý Lệnh Tây trừng mắt nói: "Như vậy mà được sao? Như vậy chẳng phải thừa nhận chuyện này là trách nhiệm của chúng ta sao?"
Quản Tự cười khổ nói tiếp: "Anh không thấy là cho dù chúng ta không thừa nhận thì chuyện này vẫn có quan hệ như nào đến chúng ra sao? Hồ Tông Khánh đã chạy trốn, Chính phủ đã khẳng định danh y đường chúng ta phải đứng ra chịu mọi trách nhiệm trong sự cố này. Đây là biện pháp duy nhất".
"Để tôi thử đi tìm xem có ai giúp được không". Lý Lệnh Tây nói.
"Vô ích thôi". Quản Tự lắc đầu. "Người dân oán quá nhiều, không ai có thể giúp được cả. Tốn một ít tiền để giải quyết chuyện bất bình này cho ổn thỏa, tiền thì có thể kiếm lại được. Chỉ cần bảng hiệu danh y đường vẫn còn thì vẫn có thể kiếm được lại tiền".
"Nhưng nếu cứ như này thì danh y đường chúng ta sẽ bị phá hủy mất". Lý Lệnh Tây nói.
Quản Tự trầm ngâm trong chốc lát, rồi lại rút ra một điều thuốc vừa hút vừa nói: "Vậy anh có biện pháp gì khác không?
Lý Lệnh Tây cũng im lặng.
Nếu như hắn có biện pháp gì thì liệu có phải chạy đến tìm người này hỏi ý kiến không?
"Hậu quả chuyện lần này, e là chúng ta có muốn sửa cũng không sửa được rồi". Lý Lệnh Tây nói. "Trung y xong đời rồi".
"Nếu có thể kiếm tiền. Làm gì cũng giống nhau cả thôi". Quản Tự an ủi cười.
"Đúng vậy". Lý Lệnh Tây buồn bực gật đầu đồng tình.
Đột nhiện, hắn lại cười ha hả lên rồi nói: "Nhưng có thể kéo chìm cả công hội trung y, trong lòng tôi cũng có phần nào thoải mái. Chúng ta chết thì bọn chúng cũng bị chôn luôn cùng chúng ta. Hắc hắc, nếu theo như suy nghĩ của tôi thì cứ để chuyện này dây dưa thêm một thời gian nữa, xem tên tiểu tử kia sau này có còn kiêu ngạo được nữa không. Xem ra trong điều xấu cũng có điều tốt đấy chứ nhỉ?"
Nhớ lại lần trước tại phòng làm việc của sở hắn đã phải chịu nhục, Lý Lệnh Tây trong lòng cũng vô cùng oán hận mà muốn báo thù.
"Bọn họ sản nghiệp còn lớn hơn chúng ta, hẳn bây giờ còn sốt ruột hơn rất nhiều". Quản Tự châm thuốc rồi nói.
"Đáng đời bọn chúng". Lý Lệnh Tây nói. "Được, như vậy thì tôi cũng cam lòng. Dù sao chúng ta mà chết thì cũng phá hủy được bọn chúng. Chúng ta gây ra chuyện này, làm cho ảnh hưởng của cái án tử càng lúc càng lớn, càng ngày càng nhiều người mắng chửi trung y, phế bỏ trung y đi là tốt nhất".
"Để anh giải quyết chuyện này. Tôi sẽ nghĩ cách kiếm tiền khác". Quản Tự nói.
"Được. Quản Tự, anh chỉ cần đứng nhìn là được rồi. Hắc hắc, tôi nhất định sẽ khiến cho bọn họ sống không bằng chết". Lý Lệnh Tây lộ vẻ âm trầm mà nói.
"Đừng đùa quá mức, cẩn thận lại kéo luôn chính mình vào đấy".
"Yên tâm đi. Tôi biết thế nào là đủ mà". Lý Lệnh Tây hít liền hai hơi thuốc rồi nói: "Quản Tự, chúng ta đi ra ngoài cho thoáng khí đi? Ở đây khói mù mịt có vẻ buồn bực quá".
"Anh đi đi. Tôi phải xem thư một lát". Quản Tự nói.
"Hắc, anh phải đi tận hưởng lạc thú đi chứ. Tôi nói rồi, con bé Lăng Tiếu đó rất thích anh, anh chỉ cần giang tay đón nhận cô ta mà thôi". Lý Lệnh Tây lộ vẻ mặt hèn mọn, vừa cười vừa nói.
"Tôi không muốn gây rắc rối". Quản tự nói. "Bây giờ tôi chỉ có mấy người là bạn".
Lý Lệnh Tây rất cảm động, từ cổ họng như có một dòng chảy ấm nóng từ từ lan tỏa khắp cơ thể hắn. Lý Lệnh Tây nói: "Tôi chỉ nói giỡn thôi mà. Nhìn tướng mạo của Quản Tự đây, đâu phải là người dễ dãi với phụ nữ đúng không? Nếu không thì để tôi giúp anh sắp xếp một phụ nữ để anh giải quyế vấn đề sinh lý được chứ?"
"Cút đi. Tôi tạm thời không muốn nghĩ đến chuyện này". Quản Tự vừa cười vừa nói.
Đợi khi Lý Lệnh Tây khởi động xe rời đi, vẻ mặt Quản Tự bỗng lại trở nên âm trầm.
Một người ngoại quốc cao lớn từ trên lầu bước xuống, đứng phía sau Quản Tự nói: "Chuyện càng ngày càng hay đây. Lúc này, hẳn là trung y đã xong đời rồi nhỉ? Anh thành công thật nhanh chóng. Khi nào trở về nước Mỹ, tổ chức sẽ không bạc đãi anh. Tổ chức sẽ đưa cho anh tiền thưởng và thuốc giải".
"Vậy còn Hồ Tông Khánh? Quản Tự tự hỏi.
"Như giao ước từ trước, sẽ đưa hắn tới Nhật Bản". người đàn ông cao lớn vừa cười vừa nói.
"Vậy sao?" Hai tròng mắt Quản Tự như ánh lên sát khí mãnh liệt.
"Yên tâm đi. Tôi đã làm việc thì anh cứ yên tâm". Người đàn ông cao lớn lấy từ trong túi ra điếu xì gà, dùng một chiếc bật lửa hình chiếc đao rất tinh tế. "Hắn đã chết. Chết ở một nơi xa như vậy, ngay cả đến thi thể của hắn cảnh sát Trung Quốc cũng không thể tìm được".
"Làm việc nhất định phải sạch sẽ không nên lưu lại dấu vết gì". Quản Tự dặn dò nói.
"Giống như một lão phu quét đường vậy, tôi so với anh càng thấy rõ đạo lý đó". Người đàn ông cao lớn vừa cười vừa nói. "Được rồi. Xem ra anh vừa có khách đến thăm phải không?"
Người đàn ông to lớn nói xong liền xoay cánh cửa đi đến. Hiển nhiên, hắn không tiện chạm mặt với bạn bè của Quản Tự.
Quả nhiên, ngoài cửa lại vang lên tiếng xe hơi đi đến.
Quản Tự nhìn thấy, phía trước cửa là một chiếc Mercedes bạc thể thao đang đỗ lại, ngồi trên xe là hai cô gái xinh đẹp, đúng là đôi bạn Lăng Tiếu cùng với Trữ Toái Toái.
Xem ra, con bé Lăng Tiếu lại vừa mới đổi xe.
Đi theo phía sau chính là Lý Lệnh Tây, hắn mới đi khỏi không lâu mà đã quay trở lại. Quản Tự khẽ nở nụ cười, hắn biết tại sao Lý Lệnh Tây lại quay trở về.
"Lại vừa đổi xe à?" Quản Tự đi ra ngoài sân cười nói với Lăng Tiếu đang bước xuống xe.
"Đâu có! Tôi không có tiền để đổi loại xe này đâu". Lăng Tiếu vừa cười vừa nói. "Đây là xe mới của phú bà Toái Toái. Tôi chỉ mượn đi chút cho thích thôi".
Quản Tự nhìn sang Toái Toái nói: "Hình như xe này mới được đưa ra thị trường chưa lâu, mấy tỉ vậy?"
"Tôi cũng không thông thuộc các loại xe lắm. Đây là bố tôi tặng tôi". Trữ Toái Toái cười nhã nhặn, nói rất ít, không ngổ ngáo, cũng không có kiểu lả lướt.
"Oh? Sinh nhật cô sao? Hình như không phải mà. Tôi nhớ rõ sinh nhật cô là vào ngày mười lăm tháng năm. Phải còn hơn một tháng nữa cơ mà?".
"Chà, có vẻ anh nhớ rõ sinh nhật của Toái Toái quá nhỉ?" Lăng Tiếu ngạc nhiên nói. "Tôi còn không nhớ được như vậy".
"Tôi còn nhớ rõ sinh nhật của cô là vào ngày mùng chín tháng mười một". Quản Tự cười với Lăng Tiếu mà nói.
"Ha. Tôi rất xúc động đấy, tôi rất xúc động đấy". Lăng Tiếu ôm Trữ Toái Toái mà nói to lên.
"Không phải sinh nhật". Trữ Toái Toái nói.
"Tác phẩm "đàn cầm" của Toái Toái được đề cử trong một giải thưởng lớn của thế giới là "giải thưởng công trình kiến trúc Hán"". Lăng Tiếu cười giải thích hộ Toái Toái.
"Giải thưởng công trình kiến trúc Hán?" Quản Tự rõ ràng là có chút kinh ngạc. Hồi còn học bên Mỹ hắn biết rất rõ rằng giải thưởng công trình kiến trúc Hán là một trong sáu giải thưởng về kiến trúc nổi tiếng nhất thế giới, cùng với nó là những tên tuổi nổi danh, giải thưởng ba năm mới tổ chức ra một lần. Nổi tiếng như thư viện Ai Cập Alexandre, bức tường thành phục hưng của Jerusalem, tòa tháp đôi của Malaysia là những kiến trúc đạt được giải thưởng này.
Mặc dù chỉ là được đề cử trong giải thưởng lớn này cũng đã đủ để người ta kiêu ngạo cả đời rồi. Nếu như Trữ Toái Toái mà đồng ý thì bây giờ cô có thể tiến vào những công ty với những công việc nổi tiếng của thế giới. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Khó trách bố của Trữ Toái Toái luôn nghiêm khắc, ngặt nghèo mà lại thưởng cho cô hẳn một chiếc xe hạng sang như này. Đây đúng là một sự kiện đáng chúc mừng.
"Đúng vậy". Lăng Tiếu gật đầu. Hình như thành tích xuất sắc của bạn cũng giống như là thành tích của mình vậy. "Bây giờ có rất nhiều công ty kiến trúc mời cô ấy hỗ trợ việc xếp đặt tác phẩm. Sau này Toái Toái của chúng ta sẽ kiếm ra bội tiền".
"Chúc mừng Toái Toái". Quản Tự vừa cười vừa nói. "Vậy chúng ta cũng nên đi ăn mừng một chút chứ nhỉ".
"Cho nên tôi vừa đi khỏi đã vội quay trở lại đây ngay đây". Lý Lệnh Tây cười ha ha nói. "Đi. Đến Cẩm Lý. Tôi mời!"
Lúc nói chuyện ánh mắt Lý Lệnh Tây nhìn chằm chằm vào Trữ Toái Toái, nhưng hình như hắn không nhận thấy điều đó.
Hắn biết cô từ lúc nhỏ, sau đó đã nảy sinh tình cảm với cô. Toái Toái là một cô gái có tính cách dịu dàng, hiền hòa, không phải là người quá tài giỏi nhưng lại luôn làm những chuyện có thể khiến cho người ta phải kinh ngạc.
Khi còn học tiểu học, thành tích của cô đã rất đáng nể, cho tới bây giờ, cô vẫn là niềm tự hào của bọn hắn.
Biết cô đạt được đề cử trong giải thưởng công trình kiến trúc Acre, Lý Lệnh Tây vừa vui mừng lại vừa có chút chua xót. Hắn vui khi Trữ Toái Toái có được thành tích, nhưng cũng buông khi hắn không thể chiếm được trái tim cô gái này.
"Được. Chúng ta đi Cẩm Lý. Chỗ đó đồ ăn khá ngon". Quản Tự vội vàng nói, không để cho Trữ Toái Toái có cơ hội phản bác.
"Được đấy, được đấy. Cũng lâu rồi tôi không qua đó ăn. Để giờ gọi điện đặt bàn trước đã". Lăng Tiếu cười nói, rồi kéo tay Toái Toái lôi vào trong xe.
"Cô ấy càng giỏi, tôi càng sốt ruột". Lý Lệnh Tây bất đắc dĩ đưa tay hút điếu thuốc rồi nói với Quản Tự.
"Nếu như có thể làm cho cô ấy xiêu lòng, thì những quầng sáng trên người cô ấy trong nháy mắt sẽ biến mất". Quản Tự vừa cười vừa nói. "Cố gắng lên! Tôi ủng hộ anh".
"Đi thôi. Tôi cho anh làm tài xế đấy". Lý Lệnh Tây nói.
Quản Tự cười cười, rồi chui vào xe của Lý Lệnh Tây.
Không biết bắt đầu từ lúc nào, trong thành phố tĩnh lặng này lại nổi lên một loại gọi là quán ăn tự chọn.
"quán ăn tự chọn" không có cửa hàng to, không có biển hiệu, không có giấy phép kinh doanh, cũng không có người phục vụ, không có menu cố định, chỉ có người đầu bếp với kỹ năng nấu ăn để kinh doanh thôi
Lịch sử xuất hiện "phòng bếp cá nhân" có từ những năm cuối triều đại nhà Thanh. Những người bản địa ở Quảng Đông cho biết gia đình nhà Đàm Triện Thanh từ già đến trẻ đều nấu ăn rất ngon, ngoài việc nấu các món ăn của Quảng Đông, Đàm gia còn nấu những món ăn Bắc Kinh, rồi kết hợp thành những món ăn hỗn hợp. Sau đó gia cảnh có phần sa sút nên Đàm Triện Thanh mở quán ăn ngoài trời và nấu những món ăn sở trường của Đàm gia gọi là "phòng bếp cá nhân" để kiếm kế sinh nhai cho gia đình, thiết kế tiệc rượu trong nhà, mỗi đêm ba bữa tiệc, phải hẹn trước ba ngày… có khi đông khách nhất phải hẹn trước một tháng.
Cẩm Lý đó là một nhà hàng nổi danh với kiểu phòng bếp cá nhân đó, hơn nữa lại còn theo học chính tông gia truyền "phòng bếp cá nhân" của Đàm gia. Mỗi đêm tổ chức chín bữa tiệc, thường là rất khó tìm, nhưng những người tới đâu thì toàn là những người sang trọng nhiều tiền.
Lăng Tiếu cùng Trữ Toái Toái dừng ở bãi đỗ xe, đang lúc chuẩn bị bước vào quán thì tình cờ gặp người quen.
"Là anh sao? Lăng Tiếu đang vui vẻ đột nhiên tâm trạng giảm sút phân nửa.
"Anh trai, hai người cũng đến đây ăn cơm sao?" Trữ Toái Tóa vừa cười vừa nói.
Tần Lạc cũng đưa Lâm Hoán Khê cùng Bối Bối đến đây ăn cơm, không ngờ rằng lại gặp người quen.
Hắn hoàn toàn không nhìn Lăng Tiếu, mà cười nói với Trữ Toái Toái: "Đúng vậy. Cô cũng đến đây ăn cơm à?"
Trữ Toái Toái cười khì khì một tiếng gật đầu. Nhưng Lăng Tiếu thì có vẻ tức giận mà nói: "Chúng tôi không tới ăn cơm chẳng lẽ là đến để chạy bộ chắc?"
"…"
Quản Tự cùng Lý Lệnh Tây tiến lên, không nghĩ rằng phía sau lại gặp đám người này.
Nhưng nếu gặp phải thì cuối cùng cũng muốn kêu than lên một tiếng.
Hắn quay sang gật đầu với Tần Lạc, và nhìn Lâm Hoán Khê nói: "Lâu rồi không gặp".
"Đúng vậy". Khuôn mặt Lâm Hoán Khê không chút thay đổi mà nói.
"Vị tiểu cô nương xinh đẹp này là ai vậy?" Quản Tự nhìn Lâm Hoán Khê đang bế Bối Bối cười hỏi.
"Con gái tôi". Lâm Hoán Khê đáp.
"Cô có… con gái rồi sao?" Quản Tự lộ rõ vẻ sửng sốt.
"Là con của chúng tôi". Tần Lạc tiến lên ôm Lâm Hoán Khê cùng Bối Bối rồi nói, giống như là tuyên bố cô gái này thuộc chủ quyền của hắn.
"ba, bác không đẹp trai này là ai vậy ạ?" Bối Bối trong lòng Lâm Hoán Khê ngẩng đầu lên, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào hướng về phía Quản Tự khẽ hỏi.