Tần Lạc đã tiếp xúc với rất nhiều phụ nữ, Lâm Hoán Khê lạnh lùng kiêu sa, Lệ Khuynh Thành xinh đẹp sang trọng, Vương Cửu Cửu tươi trẻ thời thượng, dữ dội quyết đoán có Văn Nhân Mục Nguyệt… cũng rất khó có thể hình dung được.
Có thể nói, không thể nghĩ ra từ ngữ nào để hình dùng đến một người hay vài người phụ nữ.
Nhưng với Tô Tử thì có đầy đủ khí chất cổ điển.
Nhìn thấy cô, luôn có thể nhớ tới mây khói sương mù Giang Nam, tiểu kiều bên bàn đá cổ, giấy vẽ cùng bộ sườn xám, cô gái trông giống như một nhân vật từ trong tranh bước ra vậy, giống như nhân vật Kỷ Yên Nhiên trong "Tầm Tần ký", giống như nhân vật Sư Phi Mâu trong " Đại đường song long truyện".
Cô không thuộc về thời đại này, cô như từ ở một nơi nào đó rất xa mà đến đây vậy. Ăn trái cây trên núi, uống mật hoa, không mang theo một chút hơi thở nhân gian nào.
Bây giờ đã là mùa xuân nhưng cô vẫn ôm một chiếc thảm nhung hình thiên nga dày nằm trên xe lăn. Thần thái này vừa gây cho người ta sự thích thú lại vừa làm cho trái tim người ta sinh lòng thương tiếc.
"Tôi biết là anh sẽ đến". Tô Tử nói. Lúc này, cô đã được Tần Lạc đẩy đến bên hồ nước nhỏ không biết tên là gì. Mặt trời buổi chiều tà đang dần ngả về hướng tây, gió đêm vi vu.
Hoàn hảo, Tần Lạc nắm nhẹ bàn tay nhỏ bé của cô. Vì vậy dĩ nhiên là cô không cảm thấy rét lạnh nữa.
"Xử lý xong dịch bệnh muỗi truyền virut độc, lại đi Đài Loan luôn". Tần Lạc nói.
"Tôi biết". Tô Tử nói. "Cuộc sống của anh vẫn còn rất phong phú".
Tần Lạc không biết theo như lời cô nói thì phong phú theo phương diện nào, có thể là ám chỉ những vụ tai tiếng của hắn với các ngôi sao lớn. Tần Lạc vừa cười vừa nói: "Chung quy là có rất nhiều chuyện cần làm. Đó cũng là những việc tôi muốn làm".
"Tôi rất hiểu". Ánh mắt Tô Tử xinh đẹp nhìn chằm chằm gương mặt Tần Lạc đang gần trong gang tấc mà nói: "Đó cũng là những việc tôi muốn làm. Hay thật, có ai giúp tôi giải mộng".
Tần Lạc biết rằng, nếu như không phải bởi vì đôi chân bị tật thì Tô Tử nhất định cũng là một danh y về trung y lừng lẫy thiên hạ. Y thuật và trí tuệ của cô so với hắn có lẽ còn hoen một chút.
Đáng tiếc, trời đố kỵ kẻ hồng nhan!
Tần Lạc nghĩ không nên dây dưa thêm về vấn đề này nữa, bởi vì có thể khiến cho Tô Tử xúc động. Hắn vừa cười vừa nói: "Kết quả chương trình thi đấu y học thế nào? Tôi sớm rời đi, nhất định đã sớm bỏ qua nhiều trận đấu đặc sắc".
"Mấy người nhà đóng cửa thi đấu vui vẻ mà thôi". Tô Tử cười khẽ. "Cũng giống như trước, Chính Khí môn thứ nhất, chúng ta thứ hai, Quỷ Y phái thứ ba. Bởi vì Âu Dương Lâm gặp sự cố dối trá nên danh tiếng chịu ảnh hưởng lớn. Các chuyên gia bàn bạc thảo luận và quyết định hủy bỏ quyền chủ nhà của Quỷ Y phái".
"Quỷ Y phái đã tổn thất nặng nề". Tần Lạc vừa cười vừa nói. Nhưng trong lòng lại thầm nghĩ, có lẽ cần phải làm cho Âu Dương Lâm quay về.
"Mặc dù anh rời đi, nhưng mọi người đối với anh rất coi trọng. Cốc môn chủ đã đề nghị và mọi người cũng nhất trí quyết định đề danh anh là hạt giống tiềm năng nhất. Trước kia, giải thưởng này chỉ trao tặng cho những thanh niên của phái thứ nhất thôi, lần này coi như là có chút đột phá. Nhưng cũng là hàng đầu thôi, cũng không thấy quan trọng lắm".
"Tôi thật đúng là không rõ về chuyện này lắm". Tần Lạc vừa cười vừa nói. "Ngày mai khi đến gặp Cốc môn chủ, tôi nhất định phải nói lời cảm ơn hắn".
"Anh có muốn đến Chánh khí môn không?" Tô Tử hỏi.
Tần Lạc gật đầu. "Lần này tôi tới là mời các người đi ra ngoài một chút. Các người đã ẩn dấu lâu lắm rồi, đã đến lúc đứng ra. Chúng ta cần phải làm cho người ngoài biết rằng, trung y chúng ta có một lực lượng rất tài năng. Lực lượng này trong nhà nước, trong dân gian. Không chỉ sáng bên ngoài mà còn ẩn dấu bên trong".
"Có phải vì chuyện Hàn Y khiêu chiến mà anh mới tới tìm tôi không?" Tô Tử cười tủm tỉm nhìn Tần Lạc, cô gái này dường như có nổi lên chút ghen trước điềm báo này.
Bề ngoài dường như đây là câu hỏi mà cô gái hỏi bạn trai của mình về vấn đề "nếu như em và mẹ anh đồng thời bị rơi xuống nước thì anh sẽ cứu em hay là cứu mẹ anh trước". Nếu như bạn trai có chút sơ suất thì có thể nổi một trận lôi đình với bạn gái hoặc là truy hồn đoạt mệnh.
"Câu trả lời của tôi, cô biết rõ mà". Tần Lạc vừa cười vừa nói.
Tô Tử quả nhiên không hề truy cứu nữa mà nói: " Hàn Quốc chỉ là một nước nhỏ, chỉ học được ta chút bề ngoài thôi. Vậy mà cũng cuồng vọng, cần phải dạy bảo cho một bài học".
"Ngữ khí của anh rất giống với một người…"
"Người nào?"
"Một ông lão". Tần Lạc vừa cười vừa nói. Lão ấy chính là Thái Công Dân. Thái bộ trưởng cũng có ý như vậy: hẳn là muốn giáo huấn cho bọn họ một lần, để bọn họ nhận thức ra được một số điều tốt.
"Tôi đọc trên báo chí thấy có chuyện Hàn y khiêu chiến, các anh đã chấp nhận rồi à?"
"Đúng vậy. Nhà nước đã chính thức phát đi thông điệp cho phía Hàn Quốc. Tôi được Thái bộ trưởng ủy thác, toàn quyền chịu trách nhiệm trận đấu lần này". Tần Lạc nói. Trừ những danh y nổi tiếng ra, tôi còn chuẩn bị yêu cầu lưỡng môn nhất phái cử cao thủ đi theo tham gia đoàn thi đấu lần này. Nếu như chúng ta đem kho tàng kiến thức y học lâu đời đến thì chắc chắn sẽ chiến thắng một cách ngoạn mục cho xem".
"Nếu như tôi không đi thì sao?" Tô Tử nói.
Tần Lạc hơi nắm chặt tay Tô Tử mà nói: "Cô sẽ đi. Bởi vì tôi đi".
"Tại sao anh đi thì tôi lại phải đi? Quan hệ của chúng ta là gì?" Tô Tử nghiêng đầu, trong mắt tràn ngập thần thái khác thường.
Tần Lạc cười khổ mà nói: "Cô nói vấn đề đó thật sự là làm khó tôi mà".
"Phụ nữ ai cũng đều muốn có danh phận". Tô Tử nhẹ nhàng nói.
Nhìn thấy Tần Lạc im lặng, cô lại thản nhiên cười, lấy tay Tần Lạc ôm vào lòng mình rồi nói: "Nhưng tôi đã nổi danh rồi. Trên thế giới này, còn có ai có thể có mối quan hệ đặc biệt như chúng ta kia chứ? Trước kia, tôi không bao giờ nghĩ có một người sẽ chấp nhận tôi với đôi chân như này. Tôi cứ chờ đợi, cũng không mong chờ nhiều. Ông trời đầy tôi, thật sự làm cho tôi có thể chờ đợi được. Nay cuối cùng cũng đã tới, khiến cho lòng tôi vô cùng cảm kích".
Trong lòng Tần Lạc âm thầm cảm động, cũng đang định nói lên vài câu biểu đạt tiếng lòng mình nhưng đột nhiên lại nghe thấy giọng nói chói tai vang lên ở đằng sau.
"Tiểu thư, cơm đã nấu xong rồi. Cô có ăn cơm luôn không?" Lão ma ma ở đằng sau hỏi to.
"Chúng ta cùng đi ăn cơm thôi". Tô Tử nói.
Tần Lạc gật đầu đồng ý, rồi đẩy chiếc xe của Tô Tử về phía căn phòng nhỏ.
Trong phòng ăn có bày một bàn ăn nhỏ, trên bàn ăn có đặt mấy món ăn thanh đạm: một đĩa hương chương sào trứng ngỗng, một đĩa rau đậu hủ, một đĩa thịt thỏ, còn có một đĩa có những viên màu vàng mà Tần Lạc chưa thấy bao giờ.
"Thử ăn cái này xem". Tô Tử lấy đũa chỉ vào cái đĩa có mấy viên màu vàng mà nói với Tần Lạc.
Tần Lạc dùng thìa gắp ngay một viên bỏ vào miệng, không ngờ vừa vào tới miệng đã nuốt luôn, vẫn còn chưa kịp thưởng thức sự tinh tế của món ăn, chỉ còn đọng lại ở cổ một mùi thơm ngọt ngọt.
"Đây là món gì?" Tần Lạc hỏi.
"Đây là món bách chuyển ngư ngư noãn. Bên ngoài không có món này, chỉ có chúng tôi ở đây mới có". Lão ma ma ở bên cạnh giải thích, bộ dạng có phần tỏ ra kiêu ngạo
"Ma ma, bà cũng vào ăn cơm luôn đi". Tần Lạc vừa cười vừa nói.
"Tôi là lão bà tử sao có thể ăn trên bàn? Các người cứ ăn đi. Tôi đi ra ngoài một chút". Vừa nói, lão bà tử liền đi nhanh ra ngoài.
"Chúng ta ăn đi. Ma ma sẽ không ăn trên bàn đâu". Tô Tử nói.
"Vậy bình thường đều một mình cô ăn cơm ở đây à?" Tần Lạc hỏi.
Tô Tử gật đầu nói: "Quen rồi".
Trong lòng Tần Lạc có chút khổ sở mà nói: "Sau này tôi sẽ thường xuyên lại đây ăn cơm với cô".
Tô Tử ngẩng mặt cười, nói: "Đàn ông không nên dễ dàng hứa hẹn như vậy".
Không đợi Tần Lạc phải giải thích, cô liền nở một nụ cười tươi mà nói: "Nhưng tôi cũng rất vui khi được nghe mấy câu đó đấy. Có phải là rất tầm thường không?"
"Không phải tầm thường, mà là tính nết đặc thù, phụ nữ có như vậy mới là phụ nữ chân chính". Tần Lạc vừa cười vừa nói.
Ngọn đèn ấm áp, hào khí hòa hợp, hai người có vô số những đề tài nam nữ vô cùng hứng thú để tranh luận. Trước đây mỗi bữa ăn Tô Tử chỉ có thể ăn được non nửa chén cơm, hôm nay đã ăn đầy một chén. Lão ma ma vừa vui mừng xen lẫn sợ hãi, rồi lại cố ý chạy vào bên cạnh Tần Lạc khen ngợi.
Sau khi ăn xong, thân thể Tô Tử bắt đầu có vẻ mệt mỏi. Hai tròng mắt híp lại, bộ dạng mơ màng như buồn ngủ.
"Tiểu thư nếu ban ngày tinh thần mà tốt một chút, thì vừa buổi tối đến sẽ dễ dàng mệt mỏi. Ôi lão Thiên thật sự là oan nghiệt mà". Lão ma ma xúc động nói.
Cô chạy tới cho nước ấm vào chậu, rồi đặt chậu nước bên cạnh chân Tô Tử, giơ tay nhấc chiếc thảm lên, sau đó kéo ống quần của Tô Tử lên, lộ ra một đoạn bắp chân trắng như ngọc bích, một bên chân nhỏ và một bên chân tròn lẳn.
Ma ma đưa tay nắm lấy chân Tô Tử, nhẹ nhàng bỏ vào trong chậu, rồi từ từ kỳ cọ.
"Để đấy cho tôi". Tần Lạc đi tới nói.
Lão ma ma ngẩng đầu kinh ngạc nhìn Tần Lạc, có cảm giác không biết phản ứng như thế nào.
Có lẽ vì chuyện này quá đường đột chăng?
"Tôi sẽ xoa bóp cho cô ấy". Tần Lạc nói.
Lão ma ma lúc này mới hục hặc cười rồi đứng lên, lau tay vào chiếc khăn long bên cạnh và nói: "Được. Cậu đến đây đi. Phụ mã gia đến đi".
Nói xong, bà đi nhanh ra ngoài.
"Cứ để ma ma làm là được rồi". Tô Tử đỏ mặt mà nói. Nhiều năm như vậy, cô còn chẳng mấy khi chạm mặt đàn ông, huống chi bây giờ lại để chân của mình nằm trong tay một người đàn ông…
"Anh đã dùng lý do này để lừa gạt bao nhiêu cô gái rồi?" Tô Tử che miệng cười duyên.
"Cô là cô gái đầu tiên tôi chủ động muốn lừa gạt". Tần Lạc nói.
Tần Lạc ngồi xổm xuống, cho tay vào chậu nước để thích ứng một chút, đợi sau khi hai tay ấm áp hơn, lúc này mới đưa tay cầm lấy chân Tô Tử đặt vào chậu nước.
Tần Lạc trong nháy mắt động vào thân thể nên toàn thân Tô Tử khẽ run lên.
Sau đó như cố gắng kéo lùi hai chân ra sau, nhưng lại khó có thể chạy thoát khỏi sự nắm giữ của Tần Lạc.
"Không nên cử động". Tần Lạc nói.
Tần Lạc như đang nâng niu một pho tượng xa hoa đắt tiền, nhẹ nhàng vuốt ve bàn chân nhỏ, sau đó ấn một ngón tay vào lòng bàn chân tại huyệt Dũng Tuyền mà xoa bóp.
"Không có phản ứng gì sao?" Tần Lạc hỏi.
Tô Tử tinh tế cảm nhận một hồi rồi nói: "Dũng tuyền là huyệt đại bổ của cơ thể con người, huyệt này giúp khí lực cơ thể mạnh mẽ hơn. Nhưng mà đối với bệnh tình của tôi cũng không có ích gì. Huyệt vị này, bọn họ cũng đã thử rồi".
Ngón tay Tần Lạc lạu chuyển đến huyệt Kim kỳ môn ở lòng bàn chân, sau một lúc bóp nhẹ liền hỏi: "Cảm giác ở đây thì thế nào?"
"Không cảm thấy gì hết". Tô Tử cười khổ. "Chân này, hình như không phải là của tôi".
Trong lòng Tần Lạc đau xót mà nói: "Tôi sẽ giúp cô chữa bệnh mà?"
Thấy Tô Tử ngạc nhiên nhìn hắn, Tần Lạc liền giải thích: "Nếu không, chúng ta hãy thử xem các phương pháp trị liệu trong truyền thuyết có hiệu quả không?"