Nhìn thấy vẻ mặt trịnh trọng lạ thường của Tần Lạc, Tô Tử cười khì khì.
"Anh tin sao?" Cô nhìn thẳng vào mắt Tần Lạc hỏi. Nói đến đề tài này trạng thái tinh thần cô tốt hẳn lên, không ngáp hay tỏ ra mệt mỏi lúc đang nói chuyện.
"Không tin". Tần Lạc nói. Sau đó lại nở nụ cười khổ: "Đã thử nhiều cách cũng không có hiệu quả gì. Nghe tin đồn, mặc dù có cảm giác khó tin nhưng không nhịn được mà muốn tìm đến thử, có người nói uống nước tiểu của chính mình sẽ giữ mãi tuổi thanh xuân, chuyện này vốn là không bao giờ xảy ra, nhưng thực tế là có rất nhiều người làm thử. Đây là khuyết điểm thuộc về kiểu cái gì cũng có thể thử khi đã tuyệt vọng của thầy thuốc chúng ta, nhưng như vậy quả thật là sai lầm".
"Có lần vô tình tôi đọc được lời giới thiệu của một quyển sách trung quốc, đã làm cho tôi cười hồi lâu. Giống như tôi đọc truyện ngắn võ hiệp viết rằng chỉ cần nam nữ ở gần nhau gia tăng công lực, thật là hoang đường, hài hước. Mặc dù tôi chê cười chuyện đó, nhưng những ý nghĩ đó bây giờ lại luôn hiện lên trong đầu". Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
Tần Lạc lấy khăn bông giúp Tô Tử lau khô chân , sau đó ngẩng đầu nhìn cô hỏi: "Nếu như chúng ta đều có nghi vấn như vậy thì làm thế nào để giải đáp nỗi băn khoăn này?"
"Tôi có lý do để từ chối sao?" Tô Tử tránh ánh mắt của Tần Lạc, nhẹ giọng nói: "Phụ nữ thì luôn phải thận trọng. Nhưng với chuyện đáng ghét đó thì luôn khiến cho người ta căn bản là không thể phản kháng?"
Tần Lạc nhẹ nhàng bế Tô Tử lên xe lăn rồi nói: "Không thể phản kháng tức là hưởng ứng. Có lẽ thật sự là có khả năng chữa khỏi bệnh".
Tô Tử rúc vào lòng Tần Lạc, tay cầm lấy ngực áo hắn, giống như một con mèo nhỏ lười biếng. Cơ thể Tần Lạc như một cái chăn bông, ôm Tô Tử vào lòng mà không hề cảm thấy chút sức nặng gì.
Cơ thể mỏng manh của Tô Tử tự nhiên run lên, không biết là bởi vì Tần Lạc chưa bỏ tấm thảm vào cho cô hay là bởi vì cô đang vô cùng bối rối.
Mặc dù trong lòng đã tiếp nhận nhiều phụ nữ nhưng đây là lần đầu tiên Tần Lạc gặp phải chuyện như vậy, đều đã có chút phản ứng quá khích.
Ngay cạnh khuê phòng của một người con gái, mặc dù Tần Lạc chưa tới bao giờ nhưng lại tỏ ra khá quen thuộc, trực tiếp ôm Tô Tử lên chiếc giường có rèm màu tím, rồi rải lên giường một chiếc chăn bằng gấm màu vàng.
Bị Tần Lạc đặt lên giường, đôi mắt Tô Tử đóng chặt, chiếc áo choàng màu trắng che bộ ngực sữa đang phập phồng, miệng anh đào khẽ thở như cỏ hoa làm đắm say lòng người. Trước khi Tần Lạc đến vốn sắc mặt cô vô cùng tái nhợt, bây giờ vẻ mặt t ươi đẹp như hoa đào, hai gò má như áng mây hồng.
Trong tình cảnh này, là một người đàn ông bình thường, tất nhiên không khỏi nảy sinh những hành động thấp hèn.
Là một người đàn ông không bình thường, Tần Lạc sẽ tập trung làm việc bằng ngón trỏ
Mọi công danh lợi lộc, tư tưởng cứu vớt trung y bỏ sang hết một bên, trong đầu chỉ có một ý niệm trong đầu: xoa bóp.
Hắn cúi thấp xuống, chỉ muốn hôn vào môi Tô Tử, cái trán, lông mi, cùng với lớp da trắng hồng ở cổ.
Nhưng lúc hắn tới gần thì không hiểu sao thân thể lại dừng lại.
Thử xuống thêm chút nữa nhưng cơ thể không thể đi xuống.
Không biết chuyện gì đã xảy ra, trong lòng Tần Lạc có cảm giác được chút kỳ lạ.
"Đây là lần thứ hai chúng ta gặp nhau đúng không?" Tô Tử đột nhiên mở mắt hỏi.
"Đúng vậy. Tôi thật đúng không phải là một người… tùy tiện" Tần Lạc cười khổ mà nói.
Hắn có chút bội phục, lần đầu tiên nam nữ tiếp xúc với nhau ở trên giường như này.
Tô Tử thật quá thông minh. Chỉ cần một câu nói đã chỉ ra đúng tim đen của Tần Lạc.
Khó trách hắn có cảm giác lạ, lúc đầu hắn cũng không có ý định gì. Bởi vì hắn cảm giác được mới gặp người phụ nữ này hai lần mà đã có ý định gì đó thì thật quá vội vàng.
"Tôi chỉ nói ra tâm trạng của bản thân thôi, anh có cảm thấy tôi hèn hạ không?" Tô Tử nói.
"Gì cơ?" Tần Lạc mờ mịt hỏi.
"Tôi thật sự.. thật sự không muôn là một phế nhân ngồi trên xe lăn nữa. Từ lúc sáu tuổi cho tới bây giờ khi đã hai mươi hai tuổi, tôi đã ngồi trên chiếc xe lăn này suốt mười sáu năm, tôi thật sự không muốn ngồi trên đó nữa. Có đôi khi tôi thậm chí chỉ muốn ai đó có thể giải cứu cho tôi, bất luận là dùng phương pháp cực hình gì cũng được, tôi cũng đều nguyện ý chấp nhận. Tôi chỉ muốn căn bệnh này biến đi, để cho tôi có thể đứng lên". Tô Tử lạnh nhạt nói, không hề kích động, cũng không có nước mắt, giống như là cô đang kể về một chuyện mình không thể làm vậy.
Nhưng trong giọng nói của cô cũng có chút oán hận. Sự oán hận ông trời sao lại cho cô cái căn bệnh quái ác khó có thể trị tận gốc vậy.
Đã là người bệnh, ít nhiều đều nảy sinh chút oán khí. Có khi là tự trách mình lúc trước không tự bảo vệ bản thân, có khi là oán hận số kiếp mình đen đủi như vậy.
Từ trước tời nay Tô Tử chưa bao giờ biểu hiện điều đó ra. Giống như là cô nhận mệnh an tĩnh ngồi trên xe lăn vậy, không khóc lóc hay kêu than.
Nhưng trong giờ khắc này, cuối cùng cô đã buông xuôi mười sáu năm ngụy trang để lộ ra mối oán hận mười sáu năm mình phải ngồi trên xe lăn này.
"Không, nhất định có thể chữa được mà". Tần Lạc ôn tồn nói.
"Tôi biết". Tô Tử nói. " Tôi thậm chí cũng không có ôm hi vọng quá lớn. Không, phải nói là trong lòng tôi có sự chờ mong rất lớn. Nhưng mà tôi sợ hãi sự thất vọng, cho nên tôi đã không ngừng nói những phương pháp chữa bệnh đó là hoang đường, tôi không muốn trái tim mình có nhiều hi vọng. Có phải như vậy cảm giác mất mát sau này sẽ ít hơn một chút đúng không?"
"Vậy chúng ta hãy làm chuyện đó nhé?" Tần Lạc nói.
Tô Tử gật đầu.
Tần Lạc cúi đầu xuống, có chút hung ác hôn lên đôi môi Tô Tử.
Cô đã tùy tiện như vậy, đừng trách tôi không phải là người.
Hương vị đôi môi Tô Tử rất ngọt ngào, đó là vì ma ma mới vừa bưng tới cho cô một loại nước súc miệng được chế từ cây cỏ rất hiệu quả. Thậm chí ngay cả khi cô thở ra cũng phảng phất một mùi thơm ngát.
Khuôn mặt cô rất trắng và tinh khôi, lông mi thanh tú cong dài, hôn lên cổ cũng rất tốt.
Từ môi đến đuôi lông mày, từ đuôi lông mày đến cổ… Sau đó Tần Lạc mới tháo cái nút thắt cởi áo choàng trên người cô.
Trang phục Hán có chỗ thuận lợi nhất chính là rất dễ cởi ra. Không có khuy cài, không có khóa kéo, càng không có rườm rà lộn xộn, Tần Lạc chỉ cần khẽ kéo cái dây ra là cả một chiếc áo khoác màu trắng nhẹ nhàng được cởi bỏ.
Tần Lạc giống như đang tìm kiếm, kéo cái áo khoác của cô ra xa, rồi lại kéo tiếp dây lưng ở dưới, cởi chiếc áo dày trên người cô, lại kéo tiếp một chiếc dây lưng nữa cởi một chiếc áo lót nhung, lột cái áo nhung ra, bây giờ hiện ra trước mặt Tần Lạc là mô tj chiếc áo yếm màu đỏ tươi.
"Anh có biết đây là cái gì không?"
Nếu như không phải là bất chợt nhìn thấy thì Tần Lạc cũng đã quên mất sự tồn tại của kiểu nội y nữ tính này rồi.
Phụ nữ hiện đại phần lớn thích sử dụng những nội y gợi cảm thần bí Victoria, có mấy người lại thích mặc loại áo yếm cổ đại này?
Nếu như chúng ta có tình cờ nhìn thấy thì đó là trên người mấy đứa trẻ con. Những cô gái trẻ tuổi thì ít khi dùng, nhưng các cô ấy cải tiến loại yếm này trở thành một loại áo với tên khác là áo buộc dây.
Những sợi tơ tằm khẽ phát sáng, hoa văn được thêu một cách khéo léo, đơn giản nhưng lại để lộ ra một loại mỹ cảm cổ điển, người thiết kế hẳn là một người rất lão luyện. Trong mắt Tần Lạc thật hết sức gợi cảm.
Đàn ông thường thích theo đuổi những điều mới mẻ. Mà trước một nội y thông dụng lại trở thành mốt thời thượng.
"Thật đẹp!" Tần Lạc lên tiếng khen ngợi, rồi đưa tay vuốt ve đôi chim uyên ương được thêu trên yếm.
Viền xung quan chiếc yếm nhỏ là rất nhiều bông hoa sen và tim sen. Mập mạp, kiều diễm, mang đến cho người ta cảm giác ngạc nhiên thú vị.
Mặc dù cách một tầng áo lót nhưng Tô Tử vẫn có thể cảm nhận được bàn tay hắn đang đặt trên phần nhạy cảm của cơ thể mình. Toàn thân như run lên, sau đó nhanh chóng cứng chặt lại, hai tay ôm trước ngực, cô khẽ nói: "Lạnh".
Tần Lạc lúc này mới như bừng tỉnh, chính hắn đã quá lưu luyến cảm giác khi chiêm ngưỡng vẻ đẹp của chiếc yếm mà quên mất cảm giác của Tô Tử.
Thân thể cô rất sợ lạnh, ngay lúc đó quần áo trên người cũng đã cởi ra hết, rất dễ bị cảm lạnh.
Trong trường hợp đó sẽ không thể làm bất cứ chuyện gì.
Tần Lạc rất nhanh liền cởi trường bào của mình ra, nhanh chóng kéo đôi giày ở chân xuống, cùng nằm song song cạnh Tô Tử , đắp lên cả hai người một chiếc chăn rồi nói: "Như vậy đã được chưa?"
Tô Tử không lên tiếng, nhưng khẽ chui đầu vào trong chăn.
Tần Lạc cũng hiểu được mình có hỏi hơi vô duyên, liền cũng chui đầu vào chăn. Như vậy là không ai nhìn thấy mặt ai, không ai bị đối phương nhìn kỹ, anh sờ cô, cô sờ anh, có thể làm mọi chuyện.
Sau khi mọi thứ kết thúc thì mọi người sẽ trở thành người quen, hay nói cách khác là người một nhà.
Lúc đó, đôi bên nhìn nhau cũng không còn có cảm giác ngượng ngùng nữa.
Làm những chuyện này mà ngượng ngùng thì còn làm gì được nữa?
Trong chăn, Tần Lạc nhẹ nhàng cởi áo lót Tô Tử ra, sau đó đưa cơ thể lại gần khẽ ôm cô vào ngực.
Hai chân Tô Tử không tiện, nó không nghe theo sự điều khiển của cô như những người phụ nữ khác được, cô không thể điều chỉnh những động tác để cho mình dễ chịu nhất, nhưng Tần Lạc không để cô phải lo lắng về vấn đề này.
Tô Tử khẽ rên lên một tiếng, sau đó liền thở gấp.
Hai bàn tay của Tần Lạc như hai con cá lớn quẫy đạp, từ trước tới nay chưa có ai chơi đùa trên những phần nhạy cảm cu ả cô như vậy. Chưa có ai lại trêu đùa cô như vậy cả. Không thể kêu lên.
Nhưng đúng là với cô mà nói, rên rỉ cũng là một chuyện vô cùng khó khăn, vì vậy, cô cố gắng kìm nén thanh âm xuống.
Nhưng, càng kìm nén thì Tô Tử càng cảm nhận được một loại khoái cảm mãnh liệt.
Tần Lạc cũng giống như một cậu bé bướng bỉnh, sau khi hắn thấy Tô Tử cắn răng cố gắng không muốn kêu lên, trong đầu chợt nảy lên những trò đùa mới, muốn thay đổi bày ra những trò đùa thú vị hơn.
Hai tay hắn không du ngoạn trên cơ thể Tô Tử với nhịp điệu khiêu khích nữa, mà ở trong chăn, đầu hắn bắt đầu động đậy, hắn không ngừng hôn lên môi và thân thể Tô Tử.
Cuối cùng thì Tô Tử cũng không thể chế ngự được nữa mà kêu lên một tiếng "hả!", sau đó bắt đầu kịch liệt mà rên rỉ.
Khi Tần Lạc khẽ ngậm vào ngực cô thì thân thể cô run lên, sau đó hai tay gắt gao ôm lấy đầu Tần Lạc, cầm lấy mặt của hắn để im trước ngực không cho hắn di chuyển.
Cơ thể run rẩy một hồi, lần đầu tiên cô có cảm giác như vậy.
Tần Lạc vô cùng kinh ngạc, sau đó rất có cảm giác đạt được thành quả mà nói: "Cô so với tôi còn nhanh hơn".