Trong con mắt của không ít người quen biết Tần Lạc, tính cách của hắn là tính cách của một người điên khùng điển hình.
Nhận thức chung của mọi người là hắn rất nhiều tiền.
Trước tiên chúng ta hãy khoan đề cập tới gia thế của hắn, chỉ riêng việc hắn nâng đỡ làm tăng doanh thu của Khuynh Thành Quốc Tế cùng với việc hắn bỏ ra rất nhiều tiền mua tòa nhà KHuya Thành để làm trụ sở của hiệp hội Trung y cũng đủ để chứng minh hắn thực sự giàu có.
Nhưng bình thường hắn lại rất giản dị, hắn thường mặc trường bào màu xanh hay màu đen, dùng điện thoại di động Lâm Hoán Khê mua cho hắn, không có danh thiếp, không biết lái xe, không tham dự các câu lạc bộ xa xỉ, khi đi ra ngoài cùng với Lệ Khuynh Thành hắn luôn lấy cớ mình không có tiền lẻ để người khác phải trả tiền taxi.
Hắn luôn tỏ ra thấp kém, cơ hồ hắn chỉ là một người tầm thường trong xã hội.
Thế nhưng sẽ là một sai lầm rất lớn nếu ai đó nghĩ hắn là một người như vậy.
Hắn bình dị, gần gũi người khác, ôn hòa nhưng hắn lại rất kiêu ngạo, đường hoàng, cư xử với những người mà bản thân mình không thích vô cùng cay nghiệt.
Khi nhìn thấy thần thái của Tần lạc khi đứng trên bànchur tọa, mặt nhìn về phía khán giả trong hội trường cùng với vô số người xem trên ti vi, mấy người Vương Tu Thân hiểu rằng hắn chuẩn bị nổi điên.
Hắn là người cực kỳ bình tĩnh nhưng lại là một người hoàn toàn không an phận. Bất kỳ người nào ở bên hắn, hắn cũng có những chuyện dày vò làm người ta phải há hốc mồm kinh ngạc.
Lúc này chính là thời điểm đó.
"Tần Lạc tiên sinh, anh cùng với Hứa Nhược lão tiên sinh đã thể hiện một trận đấu manh châm vô cùng đặc sắc. Tôi nghĩ tất cả các khán giả truyền hình của chúng tôi lần đầu tiên được xem một trận đấu châm như vậy. Anh với thành tích một trăm bảy mươi bảy châm đã thắng suýt soát Hứa Nhược lão tiên sinh. Anh có muốn nói với các khán giả truyền hình và khán giả ở đây không?" Dù người dẫn chương trình không vui vẻ gì nhưng là do xuất phát từ lễ tiết cùng thủ tục nên nàng vẫn phải thổi phồng Tần Lạc.
Không còn cách nào khác, nàng không thể vội vã để Tần Lạc nhận phần thưởng của mình sau đó vội vã rời khỏi sân khấu. Ngay cả một câu nói cũng không để người ta nói sao? Theo chương trình đã lên sẵn đương nhiên có phần tuyển thủ chiến thắng sẽ lên phát biểu cảm nghĩ của mình. Đây chính là sắp xếp của Hứa Nhược.
Cho dù là dân chúng hàn Quốc, chính phủ Hàn Quốc hay hiệp hội y học cổ truyền Hàn Quốc tất cả mọi người đều cho rằng Hứa Nhược sẽ chiến thắng, bọn họ không hề lo lắng về kết quả thắng thua của trận đấu này.
sau đó ông ta sẽ lên phát biểu cảm xúc dạt dào của mình trước khi nhận thưởng, xóa bỏ bởi ảnh hưởng xấu của những sự kiện vừa qua, động viên mọi người dấy lên tình yêu đất nước Hàn Quốc, tình yêu cháy bỏng với Hàn y.
Nhưng kế hoạch bất ngờ thay đổi không ứng phó kịp.
Tần Lạc nhận microphone từ tay người dẫn chuơng trình,hắn cười vẻ xấu hổ trước những ống kính máy ảnh, và quay phim và nói: "Thật ra tôi muốn rất nhiều nhưng tôi lại sợ mọi người không hiểu những gì tôi nói".
Người dẫn chương trình cười xấu hổ nói: "Tần Lạc tiên sinh, anh cứ yên tâm, nhân viên của chúng tôi nhất định sẽ dịch lời nói của anh sang tiếng Hàn".
"Nhất định như vậy chứ?" Tần lạc quay nhìn người dẫn chương trình hỏi. Bạn đang đọc truyện được copy tại
"Nhất định như vậy chứ?" Tần lạc quay nhìn người dẫn chương trình hỏi.
"Đúng vậy".
"Sẽ không cố tình dịch sai đi chứ?"
"Sẽ không".
"Sẽ không bỏ bớt từ ngữ chứ?"
"Này Tần Lạc tiên sinh, anh là khách của chúng tôi. Chúng tôi tôn trọng quyền lợi của anh, mời anh nói chuyện nhưng anh là thành viên của đoàn đại biểu, đại diện cho vinh dự và sự cao quý của quý quốc vì vậy anh cũng nên thận trọng trong lời nói. Cám ơn".
Tần Lạc gật đầu nói: "Tôi không muốn nói là tôi rất vinh hạnh được trở thành bạn bè của mọi người bởi vì tôi biết dù tôi có nói như vậy thì mọi người cũng sẽ không để ý hay cười nhạt. Mọi người mong muốn trở thành bạn bè của tôi sao? Hiển nhiên là không muốn".
Trong hội trường hơi hỗn loạn, thậm chí có người cười khá vui vẻ.
"Nếu như tôi đoán không sai, trong số những người ngồi trong cung thể thao này hoặc trước màn hình tivi ở nhà có không ít người ghét tôi. Đương nhiên tôi cũng không cần, tôi không ngần ngại làm cho những người ghét tôi lại càng ghét hơn".
Rầm rầm...
Loáng thoáng vang lên tiếng vỗ tay, có không ít người bị lời nói thẳng thắn của hắn làm cảm động, đương nhiên bọn họ cũng khong keo kiệt tiếng vỗ tay của mình.
Tần Lạc cười gật đầu, hắn đợi khi tiếng vỗ tay ngừng lại rồi bắt đầu nói tiếp: "Người Trung quốc chúng tôi có câu tục ngữ: Cái mông quyết định tư duy. Ý tứ của câu nói này là vị trí ngồi gắn liền với suy nghĩ trong tư tưởng. Tôi và Hứa Nhược tiên sinh giống nhau, cả hai cùng hy vọng giành được vinh quang cho đất nước, cho dân tộc của mình. Chúng tôi cũng hy vọng minh có thể chiếm được sự tán thành và ủng hộ của dân chúng trong đất nước mình, giống như một đứa bé hy vọng đựoc mẹ mình khen ngợi, mẹ của những đứa trẻ khác nghĩ gì nó không quan tâm, nó chỉ quan tâm tới suy nghĩ của mẹ mình. Cũng chính vì nguyên nhân này mà tôi cùng Hứa Nhược tiên sinh đã thành đối thủ".
"Tôi đã thắng, tôi rất vui". Tần Lạc nói. "Bởi vì khi tôi quay về nhà tôi có thể được chứng kiến gương mặt tươi cười của bọn họ, có thể nghe thấy tiếng hoan hô của bọn họ. Tôi cũng thích những cảnh như vậy. Đó cũng là động lực lớn nhất để tôi cúc cung tận lực phát triển y học cổ truyền Trung Quốc".
"Tôi thích ca ngợi. Tôi thích người khác quan tâm ca ngợi mình". Tần Lạc nhìn những người Trung Quốc ít hỏi trên hội trường nói: "Mặc dù trong hội trường này có rất ít người nguyện ý vỗ tay vì tôi, tiếng vỗ tay rất thưa thớt nhưng ở Trung Quốc đang có một tỷ ba người dân đang chờ đợi tôi".
"Chờ đợi vinh quang mà tôi mang về cho bọn họ". Tần Lạc cao giọng nói.
Rầm rầm...
Lúc này đây tiếng vỗ tay cũng không lẻ tẻ nữa nhưng cũng không nhiều. Không chỉ có sô ít dân chúng Trung quốc, thành viên đoàn đại biểu Trung y, nhân viên đại sứ quán Trung Quốc ở Hàn Quốc mà còn không ít khách du lịch nước ngoài cùng cả với một số người Hàn Quốc cũng vỗ tay cổ vũ Tần lạc.
hắn rất thẳng thắn, ăn nói ngay thẳng.
Hắn đã chiến thắng y thánh của người Hàn Quốc nên đã làm người Hàn Quốc nghĩ rằng hắn cực kỳ đáng hận.
Nhưng hắn yêu nước cũng giống như bọn họ yêu mến y thánh của mình, bọn họ đều chỉ nghĩ tới mang lại vinh dự cho đất nước của mình vì vậy hắn cũng đáng kính.
Người như hắn nhất định nhận được nhiều tiếng vỗ tay.
Mặc dù Hứa Nhược bị Tần lạc đánh bại mà đã đi xuống ngồi ở ghế đại biểu, Hứa Nhược cũng vỗ tay cổ vũ Tần lạc.
"Cám ơn tiếng vỗ tay của mọi người cổ vũ tôi". Tần Lạc cười nói sau đó hắn đưa microphone cho người dẫn chương trình, ý muốn nói bài phát biểu của mình đã chấm dứt.
"ha ha". Người dẫn chương trình xấu hổ cười nói: "Đây đúng là một cảm giác rất khác. Dù làm cho người khác có cảm giác thú vị nhưng đây chính là cảm xúc của chính Tần lạc tiên sinh. Bây giờ tôi có một đề nghị: Tôi hy vọng tất cả các bạn có mặt ở đây và cả những khán giả đang ngồi trước màn hình tivi có thể đứng lên cổ vũ cho Hứa Nhược lão tiên sinh, ông cũng rất khao khát tiếng vỗ tay của chúng ta, ông cũng hy vọng được chúng ta ca ngợi. Dù ông đã thua trong trận đấu này nhưng không phải ông cần sự tin tưởng hơn của chúng ta hay sao?"
Ầm ầm.
Hơn một nửa người xem trên hội trường đồng loạt đứng dậy. Rất nhiều người dân hàn Quốc đang ngồi xem tivi đứng bật dậy từ ghế salon hay ghế gỗ.
"Xin mời mọi người dùng tiếng vỗ tay của mình kính chào Hứa Nhược lão tiên sinh".
Người dẫn chương trình cực kỳ kích động nói.
Bốp bốp.
Tiếng vỗ tay vang động như sấm, vang vọng khắp nhà thi đấu.
Hứa Nhược rơm rớm nước mắt, một giọt nước mắt lớn từ từ lăn xuống gò má của ông ta.
Lúc trước ông ta bị Tần lạc đánh bại, ôgn ta cũng không khóc , thậm chí sắc mặt không có biểu hiện gì nhưng giờ khắc này mặt ông ta đẫm lệ.
Ông ta không nói gì, chỉ chậm rãi đứng lên sau đó ông ta cúi rạp người chào những người ở phía trước.
Tần Lạc đứng trên đài mỉm cười.
Như vậy đây mới là thái độ đúng mức của dân chúng, có như vậy thì y học cổ truyền mới có thể chính thức phát triển.
Đúng lúc này, điện thoại di động trong túi của Tô Xán, đang đứng dưới đài vang lên.
Anh ta nhìn qua số điện thoại trên màn hình, rồi vội vàng đi ra một chỗ khuất nghe điện.
Ngay khi Tô Xán nghe điện thoại xong, sắc mặt anh ta lập tức trở nên nghiêm túc, anh ta nói mấy câu với người gọi điện rồi vội vàng ngắt cuộc gọi.
Tô Xán nhìn Tần Lạc đang đứng giữa sân khấu, hắn chần chừ một lát rồi quả quyết tiến tới chỗ Tần lạc.
Tần lạc cũgn nhìn thấy Tô Xán đang bước tới dù hắn khôgn biết Tô Xán tìm hắn có chuyện gì nhưng chỉ dựa vào sắc mặt của Tô Xán, Tần lạc cũng hiểu nhất định đã xảy ra chuyện xấu.
Nói gì thì nói trong những tình huống như này nếu không có chuyện gì khẩn cấp Tô Xán sẽ không lên trên tìm hắn.
Tần lạc lùi lại mây bước, tránh khỏi ống kính máy quay, hắn nhìn Tô Xán hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"
"Người của Quỷ Y phái một lần nữa bị người ta tập kích. Lần này sự việc xảy ra rất đột ngột nên có ba người bị thương. Các thành viên của Bồ Tát môn cũng bị quấy rầy. Trước của phòng khách sạn của các cô ấy bị ném rác cùng các vật ô uế".
Vẻ tươi cười trên gương mặt Tần lạc vụt tắt, hắn lo lắng hỏi: "Tình hình bây giờ thế nào?"
"Nhân viên Đại sứ quán đã kị thời tới đó, những người bị thương đã được đưa vào bệnh viện điều trị. Trước cửa phòng của các thành viên Bồ Tát môn đã được cảnh sát bảo vệ, tạm thời không còn diễn ra sự khiêu khích nữa". Tô Xán tức giận nói. Những người Hàn Quốc này thật quá đáng. Chẳng lẽ bọn họ không muốn ngừng việc khiêu khích lòng tự ái của chúng ta sao?
"thực sự là rất ngu xuẩn". Tần lạc cười nói.
"Đội trưởng, bây giờ chúng ta phải làm gì?" Tô Xán hỏi.
"Bây giờ phải làm gì ư? Anh hãy gọi điện thoại tới Đại sứ quán, anh hãy trực tiếp nói chuyện với Lý Nguyên triêu. Anh hãy nói rằng. Tôi nói nếu như các thành viên của chúng ta vẫn còn người bị thương nữa , tôi sẽ rút lại câu nói trước kia".
"Được , đội trưởng, tôi sẽ gọi". Tô Xán trả lời sau đó hắn bước nhanh ra ngoài cửa.
"Bây giờ tới lượt tôi sẽ làm việc mình cần phải làm". Tần lạc cười nhạt thầm nghĩ.
Các người đã sợ hãi khiêu chiến, không thích khiêu chiến nữa vậy rốt cuộc ai đang khiêu chiến chúng ta đây?
Xem ra ngọn lửa này vẫn chưa cháy đủ hồng, vẫn chưa đốt cháy tan thành tro bụi lòng tự tôn của các người.
Tần lạc đi tới bên cạnh người dẫn chương trình và nói với nàng: "Lúc trước tôi còn bỏ sót một câu, bây giờ tôi có thể bổ sung không?"
Người dẫn chương trình liếc nhìn Tần lạc rồi nói: "Đương nhiên".
Tần lạc gật đầu với nàng, sau đó hắn nhận microphone từ tay nàng, ánh mắt bình tĩnh của hắn nhìn các khán giả bên dưới sau đó hắn nhìn thẳng vào ống kính máy quay.
"Vừa rồi tôi nhận được một thông tin xấu. Đây là nỗi bất hạnh của chúng tôi những cũng là nỗi bất hạnh của các bạn".
Giọng nói của Tần lạc vẫn ôn hòa, không ai nhận thấy giọng nói của hắn mang theo giông bão.
"Tôi, Tần lạc, ở ngay chỗ này một lần nữa khiêu chiến với Hàn y".