Người dẫn chương trình như trong mộng.
Khán giả trong hội trường như mộng.
Khán giả truyền hình cũng như trong giấc mộng.
Trước kia nói rằng thời tiết tháng năm giống như gương mặt cô gái. Lúc này đây gương mặt của Tần Lạc tiên sinh tại sao lại có thể thay đổi bất thường như vậy?
Lúc trước còn đang nói cười vui vẻ, gương mặt hiền lành, nụ cười tủm tỉm, chỉ trong nháy mắt hắn lại trở mặt khiêu chiến người khác. Còn có người ức hiếp người như vậy sao?
Hơn nữa đây không phải là lần đầu tiên Tần Lạc đứng ra khiêu chiến giới y học cổ truyền Hàn Quốc.
Khi hắn đứng ra bức bách Hứa Nhược tiếp nhận lời khiên chiến của hắn, hắn đã từng gây ra sự uy hiếp như này bởi vì Hứa Nhược lão tiên sinh đứng ra chấp nhận lời khiêu chiến của hắn nên kế hoạch điên cuồng của hắn mới không có đất diễn. Bây giờ hắn lại giở lại chiêu cũ, chẳng lẽ hắn thật sự nghĩ rằng giới Hàn y không có sức mạnh phản kháng, để mặc hắn một lần nữa cưỡng gian hay sao?
Khinh người quá đáng!
Khinh người quá đáng!
Thật sư là khinh người quá đáng!
Có người lớn tiếng chửi bậy, tất cả những đại biểu đoàn Hàn y đều rầm rầm đứng dậy, muốn xông lên đài luận bàn cũng với Tần Lạc, thậm chí còn có người ném lên trên đài chai nước lọc.
Người dẫn chương trình không còn vẻ cẩn thận cùng giữ lễ nghi nữa, nàng tức giận nói: "Tần Lạc tiên sinh, chúng tôi không e ngại bất kỳ kẻ khiêu chiến nào. Có một việc tôi không hiểu: Rốt cuộc là vì cái gì mà tiên sinh lại đưa ra lời khiêu chiến như vậy?"
"Tôi biết mọi người nhất định không muốn hiểu" Tần Lạc cười nhạt nói.
"Chúng tôi không sợ khiêu chiến, bất kỳ ai khiêu chiến chúng tôi cũng không sợ" Hứa Đông Lâm đứng dậy nói. "Thế nhưng chúng tôi không muốn bị người bêu xấu. Tần Lạc tiên sinh, nơi này là Hàn Quốc bây giờ anh sẽ đối mặt với toàn thể dân chúng Hàn Quốc đầy lòng khoan dung, nhân từ. Ngay bây giờ trước mặt mọi người anh hãy nói ra những nỗi oan ức các anh đã gặp phải".
Tần Lạc nhìn Hứa Đông Lâm nói: "Người của tôi vừa nói cho tôi biết xế chiều ngày hôm nay những thành viên trong đoàn chúng tôi đang ở bên ngoài tiến hành luận bàn y học có tính chất hữu nghị lại bị một nhóm côn đồ tấn công. Những người tấn công lần này vẫn giống như lần trước, tuổi tác tương tự, cũng đầu quấn quốc kỳ Hàn Quốc. Điều càng làm chúng tôi không thể nhẫn nhịn được chính là ở cửa phòng khác sạn của những thành viên nữ trong đoàn chúng tôi dán đầy áp phích dâm tà, tục tĩu cùng với những vật uế tạp".
"Tôi tưởng rằng chỉ cần một lần giáo huấn là đủ, không ngờ lại có người mắc thêm sai lầm nữa. Thật sự các người sợ hãi lời khiêu chiến vậy sao? Nếu như là như vậy thì đừng nói xằng cái gì đó là phát triển y học cổ truyền Hàn Quốc. Nào là: Thiên hạ đệ nhất y học chính thống. Nhưng các người lại đóng cửa lại hô khẩu hiệu thì vậy có được không?"
Đã xảy ra chuyện như vậy sao? Tất cả mọi người ngây người ra.
Sự kiện những thanh niên quá khích tập kích đoàn đại biểu y học Trung Quốc đã làm Hàn Quốc trở thành một cái đích cho mọi người chỉ trích. Nỗi sỉ nhục này làm dân chúng Hàn Quốc khó có thể ngẩng cao đầu.
Không ngờ sự việc lần trước vừa mới sóng yên, biển lặng thì lại xảy ra chuyện náo loạn này nữa.
Rốt cuộc những người đó trong đầu có óc hay không?
Hứa Nhược đứng lên nhìn Tần Lạc nói: "Sự tình lần trước vẫn chưa tra xét ra chân tướng. Tất cả các lời đồn đại chỉ là giả dối. Xin Tần Lạc tiên sinh hãy chờ một chút, chờ đợi một kết quả thực sự của sự việc. Nếu như thật sự là do những thanh niên cuồng nhiệt của chúng tôi làm, chính phủ Hàn Quốc nhất định sẽ trả lại sự công bằng cho các anh. Nếu sự việc lần này cũng vậy, chúng tôi nguyện ý bày tỏ sự xin lỗi chân thành của chúng tôi tới tiên sinh và bạn bè của tiên sinh".
"Tôi nguyện ý chấp nhận lời xin lỗi của mọi người nhưng tôi không muốn chứng kiến hành động khiêu khích lặp đi lặp lại này. Đây là sự thiếu tôn trọng và cực đoan, coi thường người khác. Bây giờ đoàn đại biểu chúng tôi có mấy thành viên nằm viện. Lần này máu đã đổ, chỉ xin lỗi là có thể giải quyết sự việc sao?'
"Đây là một cuộc thi đấu chính thức, chúng ta không thể làm hỏng tiến trình" Hứa Nhược nói. ông ta vừa nói vừa nháy mắt cho Hứa Đông Lâm, ra hiệu cho anh ta hãy ra ngoài tìm hiểu xem rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra.
Từ lúc xế chiều ngày hôm nay bọn họ chỉ ở bên trong cung thể thao, lại không mang theo điện thoại di động nên không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì.
Hứa Đông Lâm hiểu ý, anh ta bước nhanh ra ngoài cửa.
"Tôi chính thức khiêu chiến với các người một lần nữa" Tần Lạc nói. "Vì để phản đối việc đoàn đại biểu Trung Quốc lại bị người Hàn Quốc tập kích, chúng tôi quyết định đình chỉ các trận đấu còn lại".
Sự kiện bỏ thi đấu là một sự lăng nhục rất lớn với nước chủ nhà. Nếu như mọi chuyện thực sự căng thẳng tới mức độ này, chính phủ Hàn Quốc nhất định sẽ lâm vào hoàn cảnh cực kỳ khó xử.
Một con chó sói uy hiếp, bạn cần làm gì để xua đuổi nó?
Quẳng cho nó một miếng thịt ư? Nếu như bạn đã cho nó nếm trải sự ngọt ngào, hơn nữa nó đoạt được miếng thịt này dễ dang thì nhất định sẽ có lần thứ hai, thứ ba.
Chỉ có thể giơ gậy lên cố sức đánh đập nó tới tàn phế thì nó mới không dám mơ ước nữa.
Đáng tiếc bây giờ có rất nhiều người lựa chọn phương pháp thứ nhất.
Bức cung.
Lại một lần nữa bức cung.
Lần này Tần Lạc chuẩn bị làm cho bọn họ tổn thương nặng nề, cố gắng đoạt lấy danh dự của họ, hung hăng giẫm đạp nó nát vụn dưới chân mình, làm cho trong lòng bọn họ cực kỳ sợ hãi và thù hận mình. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Chỉ có làm như vậy mới làm cho bọn họ suy nghĩ cẩn thận về những việc làm lỗ mãng của mình trước đây, mới có thể làm bọn họ lo lắng về hậu quả mà bọn họ phải gánh chịu.
Mi không phục sao?
Ta sẽ làm cho các người khuất phục.
Nghe thấy Tần Lạc uy hiếp muốn bỏ thi đấu, những người tổ chức ở đây lập tức rất sốt ruột.
Thứ trưởng Shin Chan Min của bộ y tế và chăm sóc sức khoẻ vội vàng bảo thư ký của mình hãy lập tức ngừng truyền hình trực tiếp sự kiện ở cung thể thao, thay vào đó là phần quảng cáo mỹ phẩm rồi ông ta bước nhanh lên sân khấu.
"Tần Lạc tiên sinh, tôi đề nghị anh hãy suy nghĩ một cách cẩn thận. Cuộc thi đấu y học cổ truyền này là do chính phủ hai nước đồng tổ chức để luận bàn y học, bổ khuyết những khiếm khuyết, bỏ thi đấu là một chuyện làm tổn thương nghiêm trọng tình hữu nghị giữa hai nước".
Tần Lạc cắt ngang lời nói của Thứ trưởng Shin: "Thật sự xin lỗi Thứ trưởng, tôi không hiểu tiếng Hàn".
Vốn Shin Chan Min cuống cả lên, ông ta không nhớ Tần Lạc không biết tiếng Hàn, ông ta đã vội vàng nói mấy câu với hắn.
Người dẫn chương trình ở bên cạnh vội vàng đảm nhận vai trò của người phiên dịch. Cô ta dịch lại toàn bộ lời của Shin Chan Min cho Tần Lạc nghe.
Tần Lạc nghe xong cười nói: "Thứ trưởng Shin, tôi biết việc bãi bỏ thi đấu sẽ làm tổn hại nghiêm trọng tình hữu nghị giữa hai nước thế nhưng tôi cảm thấy việc thành viên phái đoàn chúng tôi tới Hàn Quốc tham gia thi đấu bị đánh gây thương tích nhập viện càng làm tổn thương tình hữu nghị giữa hai nước".
"Chúng tôi vẫn đang điều tra, chắc chắn sẽ mang lại sự công bằng cho các anh., Chỉ cần chúng tôi bắt được hung thủ, nhất định sẽ nghiêm trị, không tha".
"Thật vậy sao? Cầnm phải nghiêm trị không tha. Hình như mấy thanh niên quá khích đánh người lần trước đã được phóng thích thì phải?"
"Bọn họ đã bị thương, bỏ tù cũng không hay lắm".
"Shin thứ trưởng, ông là thứ trưởng của bọn chúng nên ông đương nhiên phải bào chữa cho đồng bào của ông. Tôi là đội trưởng của đoàn đại biểu Trung Quốc, tôi đương nhiên cũng nói vì bọn họ".
Shin Chan Min tức giận nói: "Trận đấu này do phía chính phủ Trung Quốc quyết định. Anh chỉ là trưởng đoàn đại biểu, tại sao anh lại có một quyết định khó hiểu như vậy? Tôi sẽ liên lạc trực tiếp với lãnh đạo của anh. Ông ấy nhất định sẽ không đồng ý với anh".
Shin Chan Min không muốn đôi co cùng loại người tiểu nhân như Tần Lạc. Ông ta cảm thấy người này đã kiêu ngạo thành bệnh, cần thuốc chữa. Ông ta đã gặp qua rất nhiều người Trung Quốc nhưng ông ta chưa từng gặp ai nói chuyện khó nghe như vậy.
Ông ta biết rằng trong quan trường Trung Quốc, cấp trên có thực lực lãnh đạo cùng khống chế đối với cấp dưới.
Ông ta bảo người tìm một căn phòng yên tĩnh rồi lập tức bảo thư ký của mình gọi điện thoại cho Thái Công Dân, thứ trưởng bộ Y Tế Trung Quốc.
"Thư ký Hậu, chào anh. Tôi là Lee thư ký của Shin Chan Min, Thứ trưởng bộ y tế và chăm sóc sức khoẻ gia đình. Thứ trưởng Shin Chan Min có việc khẩn cấp muốn thông báo với Thứ trưởng Thái" Người thư ký nói bằng tiếng Trung Quốc.
"Chào anh, thư ký Lee, xin hỏi là có chuyện gì?" Hậu Vệ Đông biết người gọi điện thoại cho mình là một trong những người phụ trách những công việc hợp tác giữa hai nước của bên Hàn Quốc.
"Là thế này. Một số thành viên trong đoàn đại biểu của quý quốc bị mốt số kẻ khả nghi tấn công, chuyện này vẫn chưa điều tra ra chân tướng. Tần Lạc tiên sinh, trưởng đoàn của phái đoàn Trung Quốc đã lợi dụng tình huống này uy hiếp chúng tôi, đòi bỏ thi đấu. Thứ trưởng Shin Chan Min không thể chấp nhận sự việc này nên mới mời Thứ trưởng Thái Công Dân cùng nhau thương lượng. Vì tình hữu nghị giữa hai đất nước, hy vọng cuộc thi đấu này có thể được tiến hành một cách công bằng, chính trực, công khai".
Hậu Vệ Đông không ngờ lại xuất hiện tình cảnh khó giải quyết đến như vậy, sau khi trầm ngâm một lát anh ta liền nói: "Được, tôi biết rồi. Bây giờ tôi tới báo cáo với Thứ trưởng Thái. Trong vòng mười pphút nữa tôi sẽ có câu trả lời thuyết phục cho các vị".
"Được, chúng tôi sẽ đợi" Lee thư ký nói.
"Bọn họ nói thế nào?" Shin Chan Min hỏi.
"Hậu thư ký nói sẽ báo cáo với lãnh đạo. Trong vòng mười phút nữa sẽ có kết quả" Thư ký Lee cung kính nói.
"Hừ, ta hiểu rõ tác phong của bọn họ. Bọn họ nhất định sẽ không để chuyện này xảy ra" Shin Chan Min nói.
'Đúng vậy" Thứ trưởng" Lee thư ký nói lấy lòng.
Mới trôi qua năm phút, chuông điện thoại di động đã vang lên.
"Xin chào Hậu thư ký. Xin hỏi quyết định của Thứ trưởng Thái thế nào?" Thư ký Lee vội hỏi.
"Thư ký Lee, chào anh. Thái Thứ trưởng nói: Ngay khi đoàn đại biểu lên đường tới Hàn Quốc, Thái thứ trưởng đã giao cho Tần Lạc toàn quyền phụ trách đoàn và các công việc của cuộc thi".
"Cái gì?" Shin Chan Min không tin vào tai mình, ông ta hỏi lại: "Anh ta đã nói như vậy?"
"Đúng vậy, thứ trưởng".
"Sao lại có thẻ như vậy" Shin Chan Min phẫn nộ nói: "Chẳng lẽ cái gã Tần Lạc đó có lai lịch rất lớn?"
"Thứ trưởng, chúng ta làm gì bây giờ?"
"Hãy bảo Park Sung Su tới tìm ta. Ta muốn giao cho anh ta toàn quyền phụ trách việc này".
"Dạ, thứ trưởng".
Tần Lạc nhìn đám người bên dưới không ngừng la hét, nhục mạ mình nhưng vẫn chưa có thầy thuốc nào lên trên tiếp nhận lời khiêu chiến của hắn, hắn cười nói: "Nếu đây là một cuộc thi hùng biện thì tôi đã sớm bị các người đánh bại vô số lần".
Những lời này vô cùng độc địa, châm chọc trắng trợn vào những người đang chửi mắng là bọn họ không hiểu gì về y thuật.
Thực sự đã chọc vào tổ ong vò vẽ.
"Ta muốn đấu với tiên sinh. Tiên sinh muốn so cái gì?"
"Ông muốn so cái gì thì chúng ta so cái đó".
"Các vị đồng nghiệp, các vị hãy lên trước đi. Tôi đi vệ sinh rồi sẽ lên sau".
"Tôi tới đây".
Một người đàn ông nói.
Ngay khi ông ta vừa lên tiếng, toàn bộ hội trường vô cùng tĩnh lặng.