Gió mát mơn man, ánh nắng mặt trời chói mắt. Cách đó không xa những con sóng vỗ bờ, bọt nước bắn tung toé từng lớp, từng lớp, âm thanh rào rào của nước triều vang lên. Ngày qua ngày, năm qua năm, ngân nga mãi một điệp khúc đơn điệu.
Đảo Tế Châu quả thực là một nơi rất phù hợp với nghỉ dưỡng, tài nghệ siêu việt của thiên nhiên xem ra điêu luyện hơn rất nhiều so với kỹ thuật giải phẫu thẩm mỹ của người Hàn Quốc. Bất kỳ chỗ nào cũng gây cho con người ta một cảm giác cực kỳ kinh hãi.
Tần Lạc đẩy xe lăn của Tô Tử đi ra bờ biển, trên đường đi hai người ngẫu nhiên gặp rất nhiều người qua đường mà e rằng kiếp này rất khó gặp lại nhau.
Khi Tần Lạc mới tới đây, Hứa Đông Lâm đã từng nói qua cho Tần Lạc nghe về phong tục đặc biệt của hòn đảo nhỏ này. Có một điều làm Tần Lạc nhớ rất kỹ đó là trên hòn đảo này số lượng phụ nữ hơn rất nhiều so với đàn ông.
Tần Lạc thầm đếm vụng trong lòng. Hắn phát hiện ra số lượng phụ nữ tình cờ hay cố ý đi ngang qua trước mặt hắn chỉ vì ham muốn vẻ bề ngoài anh tuấn của hắn đã đạt tới một son số kinh hoàng.
Tần Lạc khá hối hận khi hắn không đưa Vương Dưỡng Tâm cùng tới Hàn Quốc, hắn là một chàng trai bất hạnh nhất trong lịch sử. Mỗi khi hắn đã chấm được một cô gái nào thì cũng bị người khác cướp mất ( đương nhiên người khác ở đây chính là sư huynh Tần Lạc ). Cho tới tận bây giờ Vương Dưỡng Tâm vẫn chưa được hưởng cảm giác của tình yêu.
Tần Lạc thầm nghĩ nếu để Vương Dưỡng Tâm ở lại hòn đảo nhỏ này thì liệu hắn có thể tìm được một người vợ không?
" Xin chào Tần Lạc tiên sinh, liệu tôi có may mắn chụp ảnh với tiên sinh không?" Một người đàn ông trung niên cùng với vợ con đi tới trước mặt, tươi cười hỏi.
"Được" Tần Lạc cười gật đầu.
Vì vậy Tô Tử đã trở thành một nhiếp ảnh gia, chụp ảnh Tần Lạc và gia đình người đàn ông đó.
Người đàn ông rối rít cám ơn Tần Lạc rồi bước đi, Tần Lạc cũng cười vẫy tay với bọn họ.
"Xin chào Tần Lạc tiên sinh".
"Thần kỳ Tần. Ôi thần kỳ Tần".
"Tần Lạc tiên sinh, tôi ở Đông Sơn. Đây là danh thiếp của tôi. Nếu sau khi về nước có tới Đông Sơn, nhất định tiên sinh hãy gọi điện thoại cho tôi. Nhất định tôi sẽ tận tình đón tiếp".
Trên đường đi liên tiếp có người chào hỏi Tần Lạc. Tần Lạc không quan tâm thiệt hơn, hắn bình thản chào hỏi.
Sau trận đấu ngày hôm qua, danh tiếng của Tần Lạc đã lên tới đỉnh điểm.
Chỉ dựa vào sức lực của bản thân mình, hắn đã hai lần đánh bại Hứa Nhược, hậu nhân y thánh Hàn Quốc, tiếp theo hắn lại độc chiến quần hùng, một mình đánh bại mười sáu danh y Hàn Quốc ứng chiến. Cuối cùng mọi người nghe tiếng mà thoái lui, không ai dám lên so tài để rước lấy nhục nhã.
Cường đại đến mức như vậy sao?
Bá đạo tới mức như vậy sao?
Hành vi vô sỉ tới mức làm người khác tức chết như vậy sao?
Mặc dù sai khi Tần Lạc lần thứ hai đánh bại Hứa Nhược, đài truyền hình đã có một quyết định vô cùng anh minh, đình chỉ truyền hình trực tiếp chương trình thi đấu, thay vào đó là chương trình quảng cáo mỹ phẩm và hoà nhạc thính nphòng phương tây, dù giới truyền thông Hàn Quốc đã phải đương đầu với một tai nạn là cả một tập thể uất nghẹn thì tin tức của cuộc thi đấu vẫn bằng cách này hay cách khác lọt được ra ngoài.
Bây giờ là thời kỳ của công nghệ thông tin, kỹ thuật cao, điện thoại di động, cameras cũng có đủ chức năng quay phim, chụp ảnh. Hơn nữa trong nhà thi đấu còn có không ít các phóng viên đến từ các nước trên thế giới.
Có người nào đó đã gửi đoạn băng ghi hình toàn bộ trận đấu hôm qua lên mạng, lại còn lấy một cái tên làm người khác chỉ nghe không đã kinh hãi: 2010, Hàn Quốc chìm nghỉm.
Chỉ một giờ sau đã có hơn mười vạn người truy cập xem đoạn băng đó. Sau ba giờ đầu tiên nó đã trở thành một đoạn băng video hút khách nhất trên mạng, không chỉ có người Hàn Quốc, trên các trang webs lớn của các nước như Mỹ, Nhật, Anh, Trung Quốc đều xuất hiện đoạn băng video này cũng với bài chi tiết về thông tin liên quan.
"Tần Lạc, một thanh niên Trung Quốc thần kỳ, y thuật thần bí".
"Một người đơn độc đánh bại mười sáu danh y. Hàn y bị sỹ nhục".
"Nhìn anh ta biểu diễn, tôi chỉ muốn đổi nghề đi học Trung y - Phóng viên Louie tự cảm nhận".
"Tiểu thư Ruth, thành danh chỉ trong một đêm. Hình tượng của Tần Lạc trong mắt cô ấy là gì?"
Tần Lạc!
Tần Lạc!
Tần Lạc!
Trên toàn bộ thế giới xuất hiện bóng dáng của hắn. Trên miệng mỗi người đều xuất hiện tên của hắn.
Tần Lạc là một anh hùng sao?
Đúng vậy, hắn là một anh hùng. Hắn đã làm những việc mà chỉ có anh hùng mới làm được. Hắn đã thành công với những việc mà chỉ anh hùng mới thành công.
Ở Trung Quốc tên của hắn đã được khảm một lớp mạ vàng. Tất cả các tờ báo, tạp chí có tên Tần Lạc hay ảnh chụp của hắn ở trang nhất đều bán hết veo. Hòm thư điện tử của Tần Lạc ngay trong một đêm nhận được hơn năm vạn email, tổng cộng có hơn mười vạn người gửi email cho hắn. Từ trước tới nay cũng chỉ có một người và một đám quái vật mới có thể vượt trên hắn.
Người đàn ông đó chính là Chu Kiệt Luân. Đám quái vật đó chính là World Of Warcraft.
Hắn không chỉ là anh hùng mà hắn còn là thần tượng.
Người theo đuổi hắn xuất hiện ở tất cả các ngõ ngách trong nước. Bọn họ đã thành lập cho chính mình một tổ chức gọi là: Tổ chức hậu viện Tần Lạc toàn cầu. Bọn họ tự gọi mình là: Lạc Phấn.
Ví dụ như báo chí Hàn Quốc khi đưa tin chuyện này đã gọi Tần Lạc là một người khiêu khích thô lỗ, vô lễ, hơn nữa còn đặt cho hắn một cái ngoại hiệu không dễ nghe chút nào: Ma Vương.
Đương nhiên Tần Lạc không coi cái đó là gì, thậm chí hắn cũng không đọc báo chí ngày hôm nay.
Hắn chỉ dậy sớm rồi đẩy xe lăn của Tô Tử ra bãi biển ngắm bình minh. Ở xa xa nơi chân trời một viên tinh cầu thay ca như lòng đỏ trứng gà từ từ bay lên , linh hồn của hắn như được gột rửa cùng với chắt lọc.
Khi cơn cuồng bạo và phẫn nộ của ngày hôm qua biến mất, Tần Lạc lại trở nên trầm tĩnh, lặng lẽ cùng Tô Tử đi ra bãi biển, vừa đi vừa ngắm cảnh xung quanh, giống như một khác du lịch bình thường, bỏ qua những nỗi băn khoăn, phiền não, bỏ qua những trận đấu, bỏ qua những trách nhiệm hắn đang mang trên người, chú tâm thưởng thức
"Chúc mừng" Tô Tử dịu dàng nói. Nàng không quay dầu nhìn Tần Lạc, lúc này nàng giống như một cô gái hạnh phúc, thân hình mềm nhũn nằm dựa vào xe lăn, mái tóc dài rối tung, mặc cho gió biển thổi tới gây nên một cảnh hỗn độn. Tấm chăn mỏng nhiều năm vẫn che trên đùi nàng đã bỏ xuống thay vào đó là một mảnh vải bông mỏng, màu xanh lam.
Sau khi trải qua nhiều lần chữa trị liên tiếp của Tần Lạc, hàn khí trên người nàng đã giảm đi rất nhiều. Bây giờ nếu đem nàng tới một nơi có nhiều ánh nắng, thậm chí nàng còn cảm thấy nóng nực.
'"Nói vậy có quá sớm không?" Tần Lạc ngừng lại, bánh xe lăn quay một đường cong để Tô Tử đối mặt với mặt biển xanh bao la và nói: "Việc chúng ta muốn làm còn một khoảng cách rất rất xa".
"Em đều lên tiếng chúc mừng cho mỗi bước đi tiến lên trước. Em sẽ là người chứng kiến" Vẻ mặt Tô Tử hiện lên một thần thái khác thường. "Có lẽ anh sẽ thành công thực sự".
"Là chúng ta. Đây là mục tiêu chung của chúng ta" Tần Lạc nói. Hắn quan sát đôi chân của Tô Tử đặt trên xe lăn, không nhúc nhích được và nói: "Bây giờ hàn khí trên người em đã bài trừ được khá nhiều, tới khi hàn khí hoàn toàn bị tiêu trừ, anh sẽ bắt đầu giúp em trị ái huyệt. Nếu như là trước đây thì anh cũng không dám chắc vào bất kỳ điều gì nhưng từ sau khi hiểu rõ được sự bí ẩn của nó anh tin rằng anh có thể chữa trị để em có thể đứng dậy".
"Em thực sự mong đợi có một ngày như vậy" Đôi mắt xinh đẹp của Tô Tử chăm chú nhìn mặt biển bao la, nói vẻ khát khao.
"Nhất định" Tần Lạc nói: "Hãy tin anh đi".
"Em tin tưởng, em tin tưởng anh còn hơn tin vào chính bản thân mình" Tô Tử nói: "Một cô gái sau bao nhiêu năm phải nằm trên giường đột nhiên tìm được một chỗ dựa vững chắc luôn dễ dàng đặt hết cả hy vọng của mình vào đó".
Tần Lạc đang định nói tiếp thì đột nhiên vang lên âm thanh kêu gào thảm thiết của ai đó ở cách đó không xa.
Tiếp theo đó là những tiếng động lớn và tiếng ồn ào. Thanh âm đó hiển nhiên phần lớn là của người nước ngoài. Đối với người chỉ hiểu hai thứ tiếng như Tần Lạc, quả thực rất khó có thể nghe hiểu được.
"Chúng ta qua đó xem một chút" Tần Lạc nói.
"Ừ, em nghe như có tiếng khóc của phụ nữ" Tô Tử gật đầu nói.
Tần Lạc đẩy xe của Tô Tử đi về phía một đám đông cách đó không xa. Khi tới gần hắn nhận ra người vây xung quanh quá đông, hắn không thể tiến vào gần được.
"Đã xảy ra chuyện gì?" Tần Lạc vỗ vào bả vai của một người đàn ông đứng chắn phía trước hỏi.
Người đàn ông giận dữ quay đầu lại khi nhận ra người đứng sau mình là Tần Lạc, ông ta lập tức vui mừng kêu lên: "Mau tránh ra, mau tránh ra. Thần y của chúng ta tới, hãy để anh ấy xem bệnh".
Trong đám người đó có người biết Tần Lạc nên bọn họ tự động tách ra nhường đường cho hắn. Lúc này Tần Lạc mới nhận ra có một người phụ nữ mang thai đang nằm ngửa trên vũng máu, người chồng đang kêu khóc, kêu trời kêu đất, dáng vẻ không biết làm gì.
Mấy người đàn ông sau khi thương lượng với nhau, sau đó hai người đi lên đầu người phụ nữ, hai người ở dưới chân chuẩn bị khênh người phụ nữ đưa tới bệnh viện.
Tần Lạc vội vàng kêu lên: "Không được di chuyển".
Tiếng hô của hắn căn bản không có tác dụng gì. Mấy người đàn ông đó vẫn muốn nâng người phụ nữ lên, giống như là không nghe thấy lời nói của hắn.
Lúc này Tần Lạc mới nhớ ra hắn đã nói bằng tiếng Trung Quốc mà từ tiếng kêu khóc của người chồng người phụ nữ đó có thể thấy bọn họ là người Hàn Quốc.
Không còn thời gian để suy nghĩ, cũng không thể để những người này nâng người phụ nữ này lên. Nói cách khác sẽ là một thi hài hai mạng.
Tần Lạc xông lên trước, tay hắn túm cổ áo hai người đàn ông kéo mạnh một cái, hất ngã cả hai xuống bãi cát.
Thế nhưng Tần Lạc vẫn chậm một bước, hai người đàn ông cầm châm đã cầm lấy chân người phụ nữ, chuẩn bị nâng lên nhưng hai người trên đầu đã bị Tần Lạc hất ngã, hai bên mất cân bằng làm cho người phụ nữ càng thêm đau đớn rên rỉ, máu chảy ra càng lúc càng nhiều.
"Dừng tay" Tần Lạc quát hai người đó.
Mặc dù bọn họ không hiểu Tần Lạc đang nói gì nhưng bọn họ vẫn có thể hiểu được ý tứ của hắn thông qua vẻ mặt của hắn.
"Anh muốn làm gì? Anh muốn làm gì? Tại sao lại ngăn cản chúng tôi? Chẳng lẽ anh muốn hại chết vợ tôi sao?" Người chồng của người phụ nữ có thai thấy có người ngăn cản không cho mang vợ mình tới bệnh viện lớn tiếng chất vấn. Hai người đàn ông bị Tần Lạc hất ngã cũng lồm cồm bò dậy, nhìn Tần Lạc chằm chằm, dáng vẻ chỉ muốn xông tới động thủ với hắn.
"Có ai có thể phiên dịch giúp tôi không?" Tần Lạc hỏi.
"Tôi" Một cô gái đeo kính râm khe khuất gần hết khuôn mặt, đầu đội mũ lưỡi trai lách qua đám đông tiến vào trong lên tiếng
Tần Lạc thoáng sửng sốt khi nhìn cô gái đứng trước mặt, nói: "Tại sao chị lại xuất hiện ở đây?"
"Tại sao tôi không thể xuất hiện ở đây?" Cô gái trả lời không chút khách khí.