Sau khi châm xong huyệt Đại Đôn, Hành Gian, Túc Ngũ Lý, Tần Lạc vừa thu dọn ngân châm vừa nói: "Hôm nay là lần châm cuối cùng".
Lâm Hoán Khê chợt cảm thấy thẫn thờ như có vật gì đã trôi đi mất.
"Lần cuối cùng à?" Lâm Hoán Khê hỏi lại.
Ngay chính nàng cũng không biết từ khi nàng mỗi khi ăn cơm tối xong nàng đều mong chờ giây phút ấm áp này.
Mặc dù có những lúc châm cứu hai người không nói với nhau câu nào, nàng vẫn thấy vô cùng thoải mái.
Nàng không tin vào tình yêu. Nàng không nghĩ nàng còn có thể yêu ai đó. Nhưng nàng cũng không biết tình cảm này của nàng là gì.
Không nói rõ ràng, không thể nói nhưng không muốn chấm dứt.
Tần Lạc gật đầu nói: "Kinh mạch trống chưa kịp bồi bổ. Nếu cứ châm nữa, nguyên khí trên người chị sẽ bị thoát ra. Khi đó còn có hại hơn".
"Ừ. Cậu là thầy thuốc, cậu quyết định" Lâm Hoán Khê gật đầu. Nàng kéo góc áo che bắp đùi rồi nói: "Có muốn uống trà không?"
"Tốt" Giúp Lâm Thanh Nguyên giải quyết gánh nặng trong lòng tâm tình của hắn cũng rất thoải mái.
Hơn nữa việc vạnh trần sự thật bắt Mã Hữu Tài quy án, phần lớn công lao thuộc về hắn. Nếu hắn không xâm nhập, khám phá "hang hổ", hắn không mặt dày tìm Vương Cửu Cửu nhờ hỗ trợ. Có sự kiện cảnh sát truy nã tội phạm lục soát không?
Thế nhưng không ai biết rõ những việc ấy. Điều này làm tâm trạng hắn khá khó chịu.
Làm chuyện tốt như thế không để lại danh tiếng giống như áo gấm đi đêm, không được người khác ca ngợi, tán thưởng. Đây đúng là chuyện làm cho hắn buồn bực nhất.
Hiện tại Tần Lạc hiểu rõ hắn và Lôi Phong* thực sự không phải chỉ thua kém một, hai điểm. Lôi Phong có thể nhẫn nhịn chịu đựng sự tĩnh mịch hơn mười năm. Hắn thì ngay mấy ngày cũng không nhẫn nại được.
Hai người ngồi trên ban công phòng ngủ của Lâm Hoán Khê uống trà. Mặt trăng lên cao, gió thổi nhè nhẹ, nước nóng, trà thơm, giai nhân làm bạn bên cạnh, cuộc sống thật sự hạn phúc hơn nhiều.
Trước kia Tần Lạc cũng thường xuyên uống trà nhưng bồi tiếp hắn uống trà chỉ là một ông già không có chút giá trị thưởng thức nào. Hơn nữa ông già đó lại thường đặt các câu hỏi hóc búa bắt hắn trả lời làm cho hắn chân tay luống cuông, không lần nào được cảm thụ vị ngon của trà.
Cho nên so với bây giờ Tần Lạc cảm thấy cuộc sống đúng thật là thiên đường.
Người phương nam thưởng thức trà, người phương bắc uống trà bằng chén to. Không biết có phải để phù hợp với một người đàn ông như Tần Lạc, Lâm Hoán Khê đã tìm mua một bộ ấm trà gốm sứ Cảnh Đức Trấn. Công phu pha trà của nàng ngày càng tinh tế.
"Ông tới bệnh viện kiểm tra" Lâm Hoán Khê nói.
"Ừ, người già hoạt động nhiều cũng tốt. Tự dưng nghỉ công tác sau mấy chục năm ông cảm thấy hụt hẫng" Tần Lạc cười giải thích.
Hắn có thể hiểu được tâm tư của Lâm Thanh Nguyên. Tự nhiên bị đẩy ra khỏi bệnh viện không vì một lý do gì. Hơn nữa lại phải bàn giao vị trí viện trưởng cho Mã Hữu Tài càng làm cho ông không thể chấp nhận chuyện này được.
Có thể hiểu nội tâm của ông nổi sóng như thế nào.
Thế nhưng khi Spider Man Tần Lạc của chúng ta ra tay, mọi chuyện thay đổi 180 độ, Mã Hữu Tài bị cảnh sát bắt. Lẫm lão gia lại quay lại bệnh viện Trung y làm viện trưởng. Mấy ngày nay ở bệnh viện đám tay chận của Mã Hữu Tài bị thay thế một loạt.
"Nếu mình là Lâm gia gia, mình cũng sẽ như thế " Tần Lạc thầm nghĩ.
Khi người khác không để cho mình sống thoải mái, mình cũng không được để hắn sống thoải mái.
"Cám ơn cậu" Lâm Hoán Khê dặt ly trà trước mặt Tần Lạc, khẽ nói.
"Cám ơn tôi làm gì? Tôi có làm cái gì đâu" Tần Lạc khoát tay cười.
Lâm Hoán Khê nhìn Tần Lạc, có lẽ bởi phản chiếu ánh trăng, đôi mắt xinh đẹp của nàng phát ra một tia ngũ sắc. Nàng nói: "Có lẽ gia gia tin vào lời giải thích việc vô tình phát hiện ra xưởng sản xuất bí mật của cảnh sát nhưng tôi không tin".
"Tại sao trước đây không làm. Chỉ khi cậu bắt đầu chú ý tới việc này thì mới xuất hiện? Vương Hạo có mối quan hệ lớn như thế. Tại sao không có bất kỳ thế lực nào ngăn trở cảnh sát phá án? Tại sao cảnh sát lại đặc biệt coi trọng mối quan hệ giữa Vương Hạo và Mã Hữu Tài, hơn nữa còn tiến hành thẩm tra có trọng điểm?"
"Chị muốn nói gì?" Tần Lạc kinh ngạc nhìn Lâm Hoán Khê. Người ta thường nói phụ nữ ngực "to" ngốc nghếch, xem ra điều này cũng không hoàn toàn đúng.
"Do cậu đứng phía sau ra tay" Lâm Hoán Khê nói.
"Ha, ha. Sao lại như thế? Tôi làm gì có khả năng lớn như thế?" Tần Lạc khiêm nhường nói, trên mặt hắn, giống như người ta thường nói, lại ra vẻ ta đây.
"Tôi còn biết cậu có một sinh viên là con gái của thủ trưởng quân khu" Lâm Hoán Khê nhẹ nhàng nhếch miệng cười.
Tần Lạc cười tươi như hoa, thật hạnh phúc khi tìm được người tri kỷ.
"Hả. Chị biết rồi à? Ha, ha. Tôi vẫn cứ tưởng không có ai biết. Kỳ thật lúc đầu tôi chỉ định tìm Vương Cửu Cửu nhờ giúp đỡ, không ngờ cô ấy đồng ý nhiệt tình. Hơn nữa cảnh sát làm việc cực kỳ hiệu quả. Trong vòng một ngày đã điều tra ra hết chân tướng sự việc. Thôi được tôi không muốn cho Lâm gia gia biết việc này. Tôi cũng không muốn để nhiều người biết".
Ngoài miệng thì nói thế nhưng trong lòng Tần Lạc lại ước gì cả thế giới này biết việc hắn làm.
Khi trẻ nhỏ làm được việc tốt vẫn mong chờ mẹ khen ngợi vài cây, thưởng cho mấy cái kẹo, Tần Lạc vẫn coi Lâm Hoán Khê như mẹ, không phải coi như chị ( ngự tỷ cũng vẫn là chị ). Bây giờ Lâm Hoán Khê tán thưởng chuyện hắn làm, trong lòng Tần Lạc cảm giác thành tựu cháy mãnh liệt.
Hai người cứ ngồi thế cho tới khuya, chỉ khi nhìn thấy sắc mặt uể oải của Lâm Hoán Khê, Tần Lạc mới đứng dậy cáo từ.
"Được rồi. Tôi có mấy thứ cho cậu" Lâm Hoán Khê đứng dậy nói.
"Cái gì?" Tần Lạc hỏi.
"Máy tính" Lâm Hoán Khê đi tới cạnh một cái hộp. "Tôi muốn dùng máy tính xử lý một số tài liệu, nhân tiện giúp cậu biết dùng máy tính. Đi ra ngoài công tác, nhất định phải biết dùng máy tính".
"Ừ, tôi chắc chắn sẽ học được" Tần Lạc vui vẻ nói. "Cám ơn chị Lâm".
"Đi ngủ đi" Lâm Hoán Khê nói. Nàng bị tiếng gọi "chị Lâm" của Tần Lạc làm cho thất thần.
"Cậu ấy chỉ như một sinh viên. Mình nhiều tuổi hơn cậu ấy" Thời gian này Lâm Hoán Khê bắt đầu chú ý tới vấn đề tuổi tác vốn đã bị nàng lãng quên trong nhiều năm.
Phương pháp giảng bài của Tần Lạc không giống người khác, không dựa vào sách giáo khoa. Hắn chỉ dựa vào sở học của mình để truyền thụ cho sinh viên.
Một quyển sách ngắn ngủn chỉ có hơn mười vạn chữ. Vậy sinh viên có thể học được gì trong đó? Những kiến thức bên trong chỉ là cơ bản. Muốn trở thành một thầy thuốc Trung y chân chính, kiến thức học trong sách không thể đủ được.
Tần Lạc đã nói hắn muốn mỗi sinh viên tốt nghiệp ra trường sẽ có đủ tư cách trở thành một thầy thuốc ưu tú. Hắn vẫn đang cố gắng làm điều đó.
"Tôi biết Thang đầu ca quyết rất khó học. Lúc đầu tôi cũng thế. Mất mấy ngày mới lĩnh hội được. Thế nhưng đây không phải là lý do cho mọi người lười biếng. Nếu tôi bắt các em học "Trung Hoa dược thảo toàn tập", các em học thế nào được?"
"Tôi biết trong các em có người nói phương pháp học tập này rất ngu ngốc. Nhưng nếu ngay cả cái cơ bản đó các em cũng không học được, làm sao có thể gọi là sống để học, sống để dùng? Cái gì là sống để học, học để sống? Sau khi hiểu được thuộc tính và cách điều chế dược thảo, mới có thể căn cứ vào tình trạng của người bệnh nặng, nhẹ để thay đổi liều dùng. Lần sau tôi vào lớp tôi hy vọng ai cũng có thể đọc thuộc bài này ( Thang đầu ca quyết ). Tốt lắm. Các em nghỉ".
Tần Lạc vừa ra khỏi phòng học, hắn chợt nghe những tiếng thở dài từ bên trong truyền ra.
Hắn khẽ tủm tỉm cười. Lúc trước ông hắn cũng bắt hắn học thuộc lòng như bây giờ. Sắc mặt hắn lúc đó cũng giống như sinh viên bây giờ.
Nhưng cuối cùng hắn vẫn học thuộc được. Cũng bởi vì hắn nhớ rất rõ nên hắn thấy bài Thang đầu ca quyết rất diệu dụng.
Phương pháp dạy học của Tần Lạc cũng rất linh hoạt nhưng không có nghĩa hắn không nghiêm khắc.
Hắn đang chuẩn bị gọi điện cho Lâm Hoán Khê thì chuông điện thoại trong túi hắn vang lên.
Thì ra Lâm Hoán Khê gửi tin nhắn, trên màn hình phản quang hiện lên hàng chữ nhỏ: Tôi chờ cậu bên ngoài.
"Tốt. Tới ngay" Tần Lạc trả lời.
Bây giờ Tần Lạc đã học được cách gửi tin nhắn. Hơn nữa tóc độ gõ chữ của hắn khá nhanh. Đại khái một phút có thể đánh được năm, sáu chữ.
Tần Lạc bước nhanh ra cổng trường. hắn biết nếu hắn ra chậm, Lâm Hoán Khê đang chờ bên ngoài lại trở thành đối tượng cho sinh viên nhìn ngó. Tính cách hắn trong sáng nhưng lạnh lùng. Hắn không thích cái kiểu vây quanh nhìn ngó như thế.
Đôi khi Tần Lạc cũng không hiểu được Lâm Hoán Khê không thích những chuyện trẻ con như thế nhưng tại sao nàng vẫn kiên trì làm? Hắn đã bảo nàng nếu nàng xong việc trước thì cứ về, không cần chờ hắn nhưng nàng lại cự tuyệt.
Vừa ra đến cổng, Tần Lạc đã nghe một âm thanh đáng yêu gọi hắn: "Tần Lạc".
Tần Lạc quay đầu lại hắn thấy Lệ Khuynh Thành đang đứng sau nhìn hắn cười.
"Cô Lệ, có chuyện gì vậy?" Tần Lạc hỏi. Mắt hắn liếc nhìn Lâm Hoán Khê đang ngồi trong chiếc BMW ở bên kia. Hắn sợ Lâm Hoán Khê nhìn thấy hắn và Lệ Khuynh Thành ở chung một chỗ.
"Không có việcc gì thì không thể tìm cậu sao? Tôi nhớ cậu mà" Lệ Khuynh Thành nũng nịu nói. Nàng bước nhanh tới cạnh Tần Lạc định nắm tay hắn.
"Cô Lệ, nam nữ thu thụ bất thân. Người khác nhìn thấy bây giờ" Nét mặt Tần Lạc căng thẳng, hắn vội lùi lại, tránh xa Lệ Khuynh Thành đang cười khanh khách.
"Tần Lạc, cậu ngày càng đáng yêu. Đi, cùng chị đi ăn cơm. Hôm nay chị Tư Tuyền mời khách. Cậu không được từ chối" Lệ Khuynh Thành cười hì hì nói. Nàng rất thích dáng vẻ bất động, mặt đỏ bừng của Tần Lạc, giống như một xử nam.
Đương nhiên Tần Lạc là một xử nam. Vấn đề là không dễ dàng chứng minh cho người khác biết.
"Cậu ấy quả thật không rảnh" Âm thanh lãnh đạm vang lên thay cho Tần Lạc. Trong lúc hai người nói chuyện, Lâm Hoán Khê đã mở cửa xe đi tới.
Lệ Khuynh Thành vẫn chăm chú nhìn Tần Lạc, lúc này nàng mới phát hiện Lâm Hoán Khê đang đi tới. Nàng kinh ngạc nhìn Tần Lạc rồi lại quay nhìn người cùng nổi danh là "Băng sơn mỹ nữ" như nàng. Trong người nàng đột nhiên sục sôi ý chí chiến tranh.
"Cậu ta là gì của cô?"
"Người nhà".
"Bởi vì cậu ấy đã đồng ý cùng tôi quay về nhà ăn cơm" Lâm Hoán Khê nói.
"Thật không may, cậu ấy vừa đồng ý với tôi" Lệ Khuynh Thành nói.
"Cô có chứng cứ không?" Lâm Hoán Khê hỏi.
"… chẳng lẽ mỗi khi ai nói gì đều phải ghi lại sao?" Lệ Khuynh Thành phản ứng lại.
"Tôi có" Lâm Hoán Khê lấy di động ra. Nàng mở tin nhắn Tần Lạc vừa mới nhắn cho nàng đưa cho Lệ Khuynh Thành xem.
* Lôi Phong, tự Thiếu Dật, cũng tự Tồn Tùng, quê ở Phúc Kiến, Hố Thành, sau theo cha di cư đến Chiết Giang, trước ở Long Du, sau ở Cù Huyện, thầy thuốc cuối đời Thanh. Cha ông là Lôi Dật Tiên, thích đọc sách, ngâm vịnh, có viết "Dưỡng Hạc Sơn Phòng Thi Cảo", sau bỏ học Nho theo danh y Trình Chi Điển học y thuật, hành y ở Long Khêu. Tuổi già, Dật Tiên sưu tập sách y của người xưa viết 40 quyển thành một bộ sách "Y Bác", lại tự biên soạn bộ "Y Ước" 4 quyển