Đương nhiên Ninh Toái Toái không chấp nhận kiểu giải thích của Tần Lạc, nàng nói: "Dùng sự an toàn tính mạng của Lăng Tiếu Tiếu báo thù những người điều khiển hắn ư? Đây cũng là phương pháp báo thù sao?"
Tần Lạc cũng có cảm giác suy nghĩ của mình vô cùn khác lạ nhưng nếu như không phải là thế hắn thật sự không thể tìm được lý do nào khác.
"Rất nhiều chuyên gia đã thử qua, có phải là tất cả đều không làm Tiếu Tiếu tỉnh lại không?" Tần Lạc giơ tay bứt một chiếc lá, hắn nhẹ nhàng xoa xoa trong tay.
"Đúng vậy" Ninh Toái Toái gật đầu nói: "Bọn họ đều nói chất độc này rất tiên tiến,bọn họ chưa từng gặp qua, càng chưa nghe nói bao giờ, trong số đó có không ít chuyên gia có uy tín về lĩnh vực độc dược ở nước ngoài, bọn họ cũng có chung quan điểm đó".
"Cởi chuông cần người buộc chuông. Người có thể giải độc chỉ có thể là người đã nghiên cứu ra loại độc này" Tần Lạc quả quyết: "Nếu như tôi đoán không sai thì chính những kẻ đứng sau điều khiển Quản Tự chính là những kẻ chủ mưu nghiên cứu ra chất độc này vì vậy nó mới không xuất hiện trên thị trường".
"Sau đó thì sao?"
"Quản Tự muốn chúng ta đi tìm chúng" Tần Lạc chăm chú nhìn chiếc lá đã bị hắn vò nát trong tay nói tiếp: "Quản Tự hiểu rõ rằng phương pháp duy nhất có thể giải được độc dược cho Lăng Tiếu Tiếu chính là đi tìm chính những kẻ chủ mưu đó. Hắn hi vọng chúng ta có thể tìm được những kẻ đó, báo thù cho hắn vì hắn cũng giống như chúng ta cũng căm thù những kẻ đó".
"Một khi hắn căm thù những kẻ đó vậy tại sao hắn vẫn làm việc cho những kẻ đó?"
"Điều này tôi cũng không rõ. Có lẽ hắn có nhược điểm gì đó bị bọn chúng nắm được, hoặc một người quan trọng nào đó…chung quy lại là có lí do" Tần Lạc nói.
"Làm sao anh biết Quản Tự làm việc cho kẻ khác? Tại sao không phải hắn làm việc cho chính bản thân hắn?" Ninh Toái Toái nghi ngờ hỏi.
"Chính hắn không hề có động cơ." Tần Lạc nói: "Nếu như hắn làm việc cho chính bản thân hắn thì hắn có lí do gì để giết Lý Lệnh Tây?, có lí do gì dùng sự an toàn của Tiếu Tiếu để uy hiếp Lăng Vẫn giữ bí mật? Mấy người đều là bạn bè thân thiết nhất của hắn".
"Ai biết được là trong lòng hắn có coi chúng tôi là bạn bè hay không?" Hiển nhiên trong lòng mình Ninh Toái Toái không còn coi Quản Tự là bạn bè: "Hắn chỉ lợi dụng chúng tôi mà thôi".
"Đúng vậy, lợi dụng nhưng cô có nghĩ tới một chuyện không: Tại sao hắn phải lợi dụng mấy người?" Tần Lạc hỏi: "Nếu như hắn cần sự giúp đỡ của mấy người, chẳng lẽ có người từ chối hắn sao? Tuyệt đối không hề. Hắn không cần làm một điều cực đoan đó vậy chỉ có thể có mọt giải thích: Phía sau hắn có người thao túng, hắn không thể không làm như vậy. Hắn chỉ là một quân cờ và mấy người cũng là quân cờ của hắn".
"Thật là đau lòng" Ninh Toái Toái cười nhạt nói: "Nói như vậy tôi phải đông cảm với hắn?".
"Đương nhiên, Quản Tự đáng hận nhưng những kẻ đứng sau lưng hắn còn đáng hận hơn nhiều"
Ninh Toái Toái nhìn thái độ của Tần Lạc hỏi: "Anh biêt kẻ chủ mưu đưng sau là ai hả?"
"Trước kia tôi thực sự không biết nhưng sau chuyến đi Hàn Quốc, tôi đã suy nghĩ cẩn thận lại rất nhiều chuyện" Tần Lạc nói: "Không thể không nói Quản Tự là một nhân tài hiếm có. Hắn đã chết, có lẽ hắn muốn dùng cái chết để gải thoát cho chính mình. Nếu như hắn không chết thì rất có thể hắn lại phải tiếp tục làm những chuyện người khác khó có thể chấp nhận được, Hắn cũng không muốn tiếp tục phục tùng theo sự an bài của số kiếp vì vậy hắn đã tự tử nhưng sau khi chết hắn vẫn còn làm thành công một chuyện".
"Chuyện gì?"
"Hắn đánh cuộc rằng tôi sẽ đi tìm kẻ chủ mưu sau lưng hắn" Tần Lạc nói: "Quả thực tôi cúng đi tìm bọn chúng. Quản Tự không có cách nào trả thù những kẻ chủ mưu sau lưng hắn vì vậy hắn mới giao cái chết của mìn vào tay tôi. Lăng Tiếu…chính là một đầu mối hắn lưu lại. Hắn muốn tôi lần theo đầu mối này truy tìm, một ngày nào đó tôi sẽ đối mặt với những kẻ đó".
Ninh Toái Toái nhìn Tần Lạc nói: "Người không biết thì nghĩ trước khi chết Quản Tự đã nói cho anh biết những điều này".
"Hắn là người thông minh nhưng hắn đánh giá tôi còn thông minh hơn. Hắn vốn nghĩ rằng tôi sẽ rất nhanh chóng suy nghi thấu đáo chuyện này nhưng đáng tiếc tôi đã để hắn thất vọng. Tới tận bây giờ tôi mới hoàn toàn hiểu những chuyện này." Tần Lạc than thở
"Điều này quả thật không thể tưởng tượng nổi. Người bình thường sẽ không bao giờ suy nghĩ như vậy. Chỉ có những người kì quái như hai người mới có kiểu suy nghĩ như vậy. Cách nói của anh làm tôi có suy nghĩ rằng anh và Quản Tự là hai kẻ đồng bọn đang hợp tác với nhau" Ninh Toái Toái cười gượng nói: "Sự việc phức tạp đến mức độ này sao? Xem ra đã xảy ra rất nhiều chuyện. Không ngờ tôi vẫn còn là người xa rời cuộc sống. Tôi tuyệt đối không thể nào quen với cái suy nghĩ âm mưu, lừa gạt như vậy. Thiện là thiện, ác là ác. Tôi vẫn đang thực sự căm hận Quản Tự, căm hận hắn đã mang tới tất cả tai họa này."
Tần Lạc chăm chú nhìn Ninh Toái Toái đang tức giận cau mày lại nói: "Là sinh viên thì nên ở trong tủ kính, vội vã chạy ra ngoài làm gì? Trên thế giới này có rất nhiều công việc, không ai có thể làm hết được. Âm mưu quỷ kế xung rất nhiều, không ai có thể nhìn thấu tất cả được, vì vậy cô không cầm phải nóng vội, cô sẽ có cơ hội tiếp xúc với tất cả những điều này".
"Tần Lạc" Ninh Toái Toái ngẩng đầu nhìn vào mắt Tần Lạc.
"Ừ".
"Anh là một người rất kỳ quái" Ninh Toái Toái nói.
"Rất nhiều người cũng nói như vậy" Tần Lạc cười gượng nói.
"Từ lần đầu tiên tôi gặp anh, tôi đã cảm thấy anh rất ky quái" Ninh Toái Toái nghiêm túc nói: "Anh còn nhớ tình huống chúng ta gặp mặt lần đầu tiên không?"
"Nhớ rõ" Tần Lạc gật đầu. Ánh mắt hắn nhìn xuyên qua tán lá cây nhìn về ngôi biệt thự Lăn Tiếu Tiếu đang nằm trong đó nói: "Tôi không cẩn thận va phải mấy người. Lăng Tiếu Tiếu đã mắng tôi là đồ nhà quê".
Sắc mặt Ninh Toái Toái như đang hồi tưởng lại quá khứ, nàng giải thích: "Tiếu Tiếu chỉ là được gia đình nuông chiều một chút thôi. Thật ra thì cô ấy rất hiền lành. Khi chúng tôi bắt đầu học chung một trường, thời gian đầu mới vào trường, Tiếu Tiếu che giấu thân phận của mình vào ở trong ký túc xá của trường. Cô ấy nói muốn trải nghiệm cuộc sống. Trong phòng có bạn học gia thế cũng khá, luôn luôn chĩa mũi dùi vào Tiếu Tiếu ở khắp nơi bởi vì cô ta không xinh đẹp bằng Tiếu Tiếu. Cô ta luôn khoe khoang những đồ trang sức mới mua trước mặt Tiếu Tiếu. Sau đó Tiếu Tiếu tức giận, cô ấy đi mua một lúc năm túi sách LouisVuitton, ngoại trừ cô gái kia, Tiếu Tiếu tặng cho mỗi bạn trong phòng một cái".
"Bởi vì mọi người trong nhà đều cưng chiều Tiếu Tiếu nên cô ấy có rất nhiều tiền tiêu vặt. Mỗi lần chúng tôi ra ngoài mua sắm cô ấy đều tranh thanh toán hóa đơn. Cô ấy nhớ rõ ngáy sinh nhật của các bạn mình sau đó lại làm cho người đó kinh ngạc, mừng vui. Hàng năm cô ấy đều đi hiến máu tình nguyện. Trong khoa có bạn nam hoàn cảnh rất khó khăn nhưng bạn ấy học rất tốt. Cô ấy hỏi nhà trường địa chỉ nhà bạn ấy rồi cô ấy thường xuyên giấu tên gửi tiền giúp đỡ bạn ấy vì không muốn làm tổn thương bạn đó".
"Sai lầm duy nhất của cô ấy là quá yêu Quản Tự, ngay từ nhỏ cô ấy đã chết mê chết mệt Quản Tự. Quả thật lúc đó Quản Tự rất hấp dẫn. Người cao ráo đẹp trai, học tập rất xuất sắc, nụ cười quyến rũ, chơi bóng rổ, đá bóng, chơi đàn dương cầm, viết sách cái gì cũng tốt. Anh ta được xưng là Hotboy Yến Kinh, đi tới đâu cũng có một đám con gái bám theo".
Nghe vậy Tần Lạc không khỏi có chút chua chat. Hắn thầm nghĩ nếu bản thân mình có cơ hội đi học, hắn cũng sẽ có cơ hội được những nữ sinh đó xưng tụng là "Hotboy Dương Thành".
Tần Lạc cẩn thận suy nghĩ một lát, hắn nhận ra bản thân hắn không chơi được bóng rổ, không biết đá bóng, không biết đánh dương cầm, ngoại trừ việc trông cũng khá đẹp trai thì gần như hắn không còn kỹ năng huyền diệu nào để khoe khoang nữa.
Vì vậy hắn cảm thấy cái danh xưng "hotboy" thật ra cũng chẳng có gì thú vị lắm. Tất cả cũng chỉ là do một số thiếu nữ đang ở vào độ tuổi trưởng thành thổi phồng lên mà thôi.
Nhưng danh hiệu "Dương Thành Tam Tú" lại rất có uy danh bởi vì đây là do những người rất có thân phận, địa vị hay những nhà kinh doanh, người trưởng thành có suy nghĩ chính chắn bình chọn ra.
"Cô ấy chỉ có vấn đề là yêu lầm một người đàn ông mà thôi. Liệu có mấy người con gái ngay từ lần đầu tiên lựa chọn đã chọn chính xác? Thế nhưng điều này sai ở đâu? Sái ở đâu? Taijsao lại hại bản thân mình hôn mê bất tỉnh, sống không ra sống, chết không ra chết thế này?"
Ninh Toái Toái ngồi xổm khoc thút thít.
Tần Lạc muốn an ủi nàng mấy câu nhưng cổ họng hắn như nghẹn lại, không nói được lời nào.
Trong lúc Ninh Toái Toái đang khóc lóc thương tâm, Tần Lạc đang đứng ngây ngô không biết làm gì thì sau lưng hai người đột nhiên vang lên tiếng vỗ tay.
"Hay, rất hay" Giọng nói của một người đàn ông vang lên.
Người đàn ông đó đi xuyên qua hàng cây tới trước mặt Ninh Toái Toái và Tần Lạc. Hắn ta đưa mắt nhìn sang gương mặt nhỏ nhắn đầm đìa nước mắt của Ninh Toái Toái rồi lại chuyển ánh mắt sang người Tần Lạc và nói: "Thật không ngờ mày còn có tố chất của một gã tiểu bạch kiểm".
"Lôi Diệu Dương, anh quá đáng rồi đó" Ninh Toái Toái tức giận nói. Lời nói của hắn ta không chỉ có sỉ nhục Tần Lạc mà còn sỉ nhục ngay cả nàng.
"Lôi Diệu Dương?" Tần Lạc cười chăm chú đánh giá gã này. Đây chính là người đã phát sinh xung đột với hắn trên chuyến bay từ Seoul về Yến Kinh, chính hắn ta đã hỏi Tần Lạc có biết bay hay không, hắn ta muốn mua máy bay để người ta đẩy Tần Lạc ra ngoài bay lượn như chim.
Gã điên Bạch Tàn Phổ khi so với gã này thì quả thực vẫn còn coi như là một người tốt, mềm mỏng, biết tuân thủ hơn nhiều.
"Đàn ông của cô hả?" Lôi Diệu Dương không để ý đến Tần Lạc, hắn ta nhìn Ninh Toái Toái hỏi, chứng tỏ hai người này quen biết nhau.
"Bạn của tôi" Ninh Toái Toái nói.
Lôi Diệu Dương gật đầu nói: "Khi chúng tôi cùng ở trên một chuyến bay, gã này đã ôm một cô gái đi vệ sinh."
"Quả thật anh cũng giúp một cô gái đoạt lại toilet mà" Tần Lạc nói.
Lôi Diệu Dương cười nhạt nói: "Tao biết rõ mày, mày chính là một thầy thuốc, chỉ có chút danh tiếng mà thôi nhưng thế thì đã sao nào? Nếu không phải có gia thế là loại nhà giàu mới nổi thì mày không thể lên mặt như vậy. Nếu như không có Ninh Toái Toái giúp đỡ thì mày căn bản không thể vào được Lan Đình".
"Tao cũng biết rõ mày, mày chính là loài ruồi bọ. Ngoại trừ mày suốt ngày vo ve khiến cho người khác chán ghét còn thì mày không có bất kỳ khả năng gây thương tổn cho người khác".
Lôi Diệu Dương khẽ gật đầu nói: "Tao đã nói sẽ có một ngày mày sẽ quỳ dạp trên mặt đất cầu xin tao".
Tần Lạc đối chọi gay gắt: "Thật trùng hợp, tao cũng nói thế".
Lôi Diệu Dương vỗ vỗ tay, lập tức co mấy gã đàn ông mặc đồ đen uy phong lẫm liệt xuất hiện làm thành vòng vây hình chữ U, vây hai người Tần Lạc vào giữa.
Lôi Diệu Dương đắc ý nói: "Một là quỳ xuống cầu xin tao. Hai là tao cho người làm gỏi mày".