"Ta đương nhiên thấy xin lỗi là không cần thiết" Thái Tử kiêu ngạo nói: "Hơn nữa ta cũng không có thói quen xin lỗi".
"Nói như vậy là mày muốn ức hiếp người ta phải không?" Tần Lạc cảm thán nói: "Nhưng tao không có thói quen bị người khác ức hiếp".
Hai hàng mi trên mắt Thái Tử nháy nháy, anh ta chăm chú nhìn Tần Lạc nói: "Vậy bây giờ mày muốn làm gì?"
"Tao muốn đòi lại công bằng cho chính mình" Tần Lạc cười nói.
"Sau đó thì sao?" Thái Tử cười nhạt nói: "Mày muốn ra tay ở đây sao? Mày không có bất kỳ ưu thế nào hết nếu luận về nhân số và thực lực".
Quả thật Tần Lạc không có một chút ưu thế nào.
Bên cạnh hắn chỉ có một Vương Cửu Cửu mới học được mấy chiêu của thuật Bác đấu trong quân đội. Ninh Toái Toái hoàn toàn không biết thuật chiến đấu. Còn về phần Lôi Diệu Dương, có lẽ ngay cả Ninh Toái Toái hắn ta cũng không bằng.
Còn đối phương thì sao?
Không nói về thực lực khủng khiếp của riêng Thái Tử, chỉ riêng bốn gã vệ sĩ áo đen cùng với Trịnh Tồn Cảnh đang đứng nhìn hằm chằm cũng đủ làm Tần Lạc đau đầu. Trong khi bản thân hắn đối phó với Thái Tử, một mình Vương Cửu Cửu có thể đơn độc đấu với năm người đàn ông như hổ lang không?
Nhưng Tần Lạc thực sự không cam lòng nếu cứ vậy mà buông tha. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Chính bản thân hắn không trêu chọc ai, hắn chỉ dẫn theo một em gái đi dạo trong rừng cây lại bị một đámm lưu manh quấy rối. Một khi đã biết kẻ chủ mưu mà không thể trả thù thì Tần Lạc hắn thật sự không thể nuốt trôi cái cảm giác đó.
Tần Lạc thầm nghĩ: Tại sao không thể trả thù?
Bởi vì hắn ta là Thái Tử.
Thái Tử là ai? Đúng vậy Thái Tử là ai?
Bây giờ Tần Lạc mới suy nghĩ cẩn thận. Hắn căn bản không biết Thái Tử là ai. Cũng do hắn ta có hai vị quân sư quạt mo nên Vương Cửu Cửu dường như có phần cố kỵ ta. Anh ta một mực bày ra vẻ mặt thong dong bình tĩnh, bí hiểm vì vậy. Bây giờ bản thân hắn phải coi Thái Tử như là một nhân vật tai to mặt lớn sao? Có thể dễ dàng bị hắn ta ức hiếp một cách uất ức vậy sao?
Người chết thì lên thiên đường, không thể sống vạn năm. Liều mạng.
Vì vậy Tần Lạc rút súng ra.
Đây chính là khẩu "Tiểu Hắc" Hoả Dược đã đưa tặng hắn.
Tần Lạc vốn lo lắng trên đường sẽ gặp phải sát thủ theo sát mình nên hắn mới mang theo khẩu Tiểu Hắc để phòng thân. Hắn quả thực không ngờ sát thủ đâu chưa thấy lại đụng phải một đám hề kịch này.
Tần Lạc mở chốt an toàn, hắn chỉ súng vào đầu Thái Tử nói: "Tao đã nói rồi mày thiếu tao một lời xin lỗi. Bây giờ mày hãy nói ngay lập tức cho tao"
Phản ứng của Tần Lạc quả thực nằm ngoài dự đoán của tất cả mọi người.
Rốt cuộc trên gương mặt không hiện lên sắc thái nào của Thái Tử cũng xuất hiện cảm xúc khác thường. Anh ta kinh ngạc nhìn chằm chằm vào Tần Lạc, không ngờ gã này lại ngu xuẩn tới mức độ này.
Dùng súng ở Lan Đình này sao? Nó còn muốn sống nữa không vậy?
Thái Liên và Trịnh Tồn Cảnh cùng cười âm hiểm, cả hai cùng chờ đợi một màn kịch vui.
Sắc mặt Ninh Toái Toái hiện lên vẻ nôn nóng, nàng định tiến lên khuyên nhủ Tần Lạc mấy câu nhưng bất chợt nàng lại cảm thấy lúc này không nên đi tới quấy rầy Tần Lạc. Nếu để cho người xấu nhân cơ hội cướp mất súng, Tần Lạc mất đi quyền chủ động, khi đó bọn chúng có thể nổ súng, bọn chúng. Lúc đó bọn chúng có quỳên tự vệ chính đáng vì dù sao người dùng súng trước là Tần Lạc.
Ngược lại sắc mặt Vương Cửu Cửu rất bình tĩnh, giống như nàng không có chút bất ngờ nào về hành động này của Tần Lạc nhưng trong lòng nàng đang âm thầm kêu khổ. Chẳng lẽ con người này không biết sợ hãi là gì sao?
Có một số người tuyệt đối không thể cầm súng chỉ vào đầu.
"Tại sao mày dám làm như vậy?" Ánh mắt Thái Tử sáng quắc nhìn Tần Lạc chằm chằm hỏi: "Mày thật sự cho rằng mày có một tấm thẻ bài Long Tức thì bọn họ không dám bắt giữ mày sao?"
"Tao dám làm như thế là không có quan hệ gì với Long Tức. Nguyên nhân đơn giản là vì tao có súng, mày không có" Khi Tần Lạc nói những lời này, gương mặt của hắn vô vùng đắc ý làm cho người khác nghĩ tới tình cảnh hài hước khi một đứa bé trai ba, bốn tuổi nhìn một đứa bé gái hai, ba tuổi nói: "Tao có "chim", mày không có".
"Tao biết mày khẳng định rằng tao không dám nổ súng. Thế nhưng tao có thể thẳng thắn nói cho mày biết. Một khi tao đã rút súng ra là tao muốn có một kết quả. Bây giờ hãy nói xin lỗi đi".
"Mày dự định bắn vào chỗ nào?" Thái Tử hỏi: "Đầu ư? Cái này mày sẽ không dám, mà cũng sẽ không đâu bởi vì mày nghĩ rằng mạng của mày đáng giá hơn so với mạng của tao. mày sẽ không làm chuyện ngu xuẩn: mạng đổi mạng này đâu".
"Ngực sao? Chỗ này dễ dẫn tới tình trạng tổn thương nội tạng, dẫn tới tử vong. Mày đương nhiên cũng không chọn chỗ này".
"Bắp đùi ư? Bả vai ư? Hay là chân?" Thái Tử không vì Tần Lạc đang cầm súng chĩa vào đầu mà tỏ ra lép vế ngược lại anh ta đang từng bước phân tích những chỗ Tần Lạc có thể nổ súng khiến cho người nghe cảm thấy anh ta chính là người gây sự.
Không sai anh ta đang bức bách Tần Lạc nổ súng.
Thái Tử biết rằng đối thủ này của anh ta đã có một quyết định cực kỳ ngu xuẩn. Ngay giây phút Tần Lạc móc khẩu súng ra, Thái Tử biết ván bài thứ hai này hắn nhất định sẽ thua.
Một đối thủ không biết cách lợi dụng sai lầm của kẻ thù đương nhiên không phải là một đối thủ xứng tầm.
Chỉ cần Tần Lạc dám nổ súng, anh ta sẽ có cách xoá nhoà hết ánh hào quang đang bao quanh Tần Lạc. Ngay cả một thường dân Tần Lạc hắn cũng sẽ không có tư cách làm, khi đó hắn sẽ trở thành một kẻ tội phạm.
Vương Cửu Cửu nhìn Tần Lạc lắc đầu, ý muốn bản hắn tuyệt đối không được làm liều.
Lan Đình là khu vực do bên quân sự quản lý. Bất kỳ ai nổ súng ở đây cũng sẽ chuốc lấy phiền phức khó có thể giải trừ được.
"Đã suy nghĩ thấu đáo chưa?" Thái Tử thấy trong mắt Tần Lạc hiện lên vẻ do dự, chần chừ liền lên tiếng thúc dục: "Có muốn tao đưa ra một đề nghị hợp lý không?"
"Nói nghe thử xem" Tần Lạc gật đầu.
"Hãy bắn vào bắp chân đi nha. Loại vết thương này vừa không nguy hiểm tới tính mạng, lại có thể không đi lại được. Ít nhất cũng phải nằm viện năm bữa, nửa tháng. Vấn đề mấu chốt là có thể đánh tan nhuệ khí của kẻ thù, làm uy tín của bản thân mình lên vùn vụt" Thái tử nói, giống như anh ta không phải là người bị gã đàn ông trước mặt cầm súng chỉ vào đầu.
'Được rồi. Tao nghe theo lời mày" Tần Lạc di chuyển mũi súng xuống ngay bắp chân của Thái Tử.
Bắn thật sao?
Thái Liên như choáng váng. Trịnh Tồn Cảnh cũng choáng váng.
Chẳng lẽ gã ngu này không hiểu nói mát là gì sao? Nếu là người khác khi nghe thấy Thái Tử nói vậy, nhất định sẽ ném củ khoai lang làm phỏng tay trong tay mình đi rất xa.
"Tần Lạc, chờ em một lát" Vương Cửu Cửu nói.
Vương Cửu Cửu kéo người Lôi Diệu Dương, thì thào nói mấy câu vào tai Lôi Diệu Dương. Hai mắt Lôi Diệu Dương trợn tròn, kinh ngạc há hốc mồm. Hắn ta tuyệt đối không thể tin vào cách mà hắn ta vừa nghe thấy.
"Đi? Còn -không- đi- sao?" Vương Cửu Cửu hỏi gằn từng từ một, sắc mặt nàng vô cùng nghiêm túc.
Lôi Diệu Dương nhìn Thái tử một cái sau đó hắn ta liều mạng lắc đầu. Sắc mặt hắn ta tái nhợt, trán vỗ mồ hôi lạnh, giống như hắn ta vừa mới vận động rất kịch liệt.
"Tôi bảo đảm anh sẽ không chết" Vương Cửu Cửu nói: "Hơn nữa nửa đời sau của anh còn sống có danh dự hơn nhiều so với nửa đời trước".
Lôi Diệu Dương lại lắc đầu. Hắn ta căn bản không thể đồng ý với cách đó.
Vương Cửu Cửu thở dài nói: "Nếu một khi đã như vậy, sau này Vương gia không còn liên quan gì tới anh nữa".
Nàng như vô tình liếc nhìn Thái Tử rồi nói tiếp: "Hôm nay anh đã phản bội hắn, anh hãy chuẩn bị đón nhận sự trả thù của hắn đi. Anh hẳn biết tính cách của hắn".
"Em họ, em…" Sắc mặt Lôi Diệu dương như đưa đám.
"Tôi là Vương Cửu Cửu" Vương Cửu Cửu sửa lại câu nói của hắn ta: "Tôi hỏi lại một lần nữa: anh có làm hay không?"
"Một lần cuối cùng: Có làm hay không?"
'Anh…anh…" Lôi Diệu Dương muốn phát điên. Hắn ta quả thực không ngờ hôm nay bản thân mình phải rơi vào một lựa chọn khó khăn như vậy. Nếu như có thể ước, hắn ta ước gì mình chưa bao giờ xuất hiện ở Lan Đình này, cho tới bây giờ cũng không ưuen biết bất kỳ ai trong căn phòng này.
Hai hàm Lôi Diệu Dương run lên lập cập, va vào nhau như tiếng băng đạn va chạm, hai tay hắn ta buông thõng, hai chân run lẩy bẩy, cả người hắn ta như co rúm lại, người lảo đảo như muốn ngã.
"Đi thôi" Vương Cửu Cửu nhẹ nhàng vỗ vai Lôi Diệu Dương nói: "Anh họ, đây là cơ hội chứng tỏ bản thân của anh. Sau này anh sẽ là người nòng cốt của Vương hệ".
Rốt cuộc Lôi Diệu Dương cũng khẽ gật đầu, hắn ta cố sức nuốt mấy ngụm nước miếng nói: "Cửu Cửu, đây là lần đầu tiên anh tin tưởng phụ nữ, hy vọng em không làm anh thất vọng".
"Yên tâm đi" Vương Cửu Cửu gật đầu.
Đột nhiên Lôi Diệu Dương quay người, hắn ta tiến vội lên trước mặt Tần Lạc rồi cầm lấy khẩu Tiểu Hắc trong tay Tần Lạc, chỉ vào đầu Thái Tử nói: "Thái Tử, …đừng ép tôi. Anh ta chỉ cần một lời xin lỗi. Hãy xin lỗi anh ta. Nếu không xin lỗi tôi sẽ nổ súng".
"Lôi Diệu Dương, mày biết mày đang làm gì không hả?" Trịnh Tồn Cảnh lớn tiếng quát: "Có phải mày muốn chết không?"
"Tao không muốn chết nhưng nếu tao không làm như này thì tao chết chắc rồi" Lôi Diệu Dương hung tợn nói: "Tao không đồng ý thì cả hai nhà các người cũng ép tao tới chết. Tao đồng ý thì ít nhất vẫn còn Vương gia bảo vệ tao".
"Lôi Diệu Dương, mày vẫn còn một lựa chọn. Hãy buông súng xuống hay quay ngược họng súng…Thái Tử sẽ bảo vệ sự phú quý của mày".
"Vô dụng thôi. Đã tới bước này chỉ còn duy nhất một sự lựa chọn" Lôi Diệu Dương lắc đầu nói. Ngay khi hắn ta đã đưa ra quyết định, tinh thần của hắn ta cũng bình tĩnh hơn rất nhiều so với khi do dự lúc trước. "Thái Tử, xin lỗi. Đừng ép tôi".
"Mày có biết điều kiện cơ bản nhất của một con chó là gì không?" Thái Liên nhìn Lôi Diệu Dương hỏi.
"Cần phải cắn người" Lôi Diệu dương cười nhạt nói.
"Không sai. Nhưng so với cắn người thì điều quan trọng hơn vẫn là trung thành" Ánh mắt sắc bén của Thái Tử nhìn chằm chằm Lôi Diệu Dương như muốn đâm thủng thân hình của hắn ta. "Tao sẽ làm cho mày sống không bằng chết".
"Tao biết thủ đoạn của Thái Tử mày vì vậy tao …mới không thể không đồng ý" Lôi Diệu Dương nói: "Thái Tử, hãy nói đi".
Thái Tử không nhìn Lôi Diệu dương nữa, anh ta quay nhìn Vương Cửu Cửu nói: "Thủ đoạn hay lắm".
"Không có gì. Chỉ học người xưa thôi" Vương Cửu Cửu khiêm nhường nói.
"Người xưa đã từng có thủ đoạn vậy sao?" Thái Tử nghi ngờ hỏi.
"Nhất định khi anh còn bé đã không chịu học hành tử tế. Nếu không thì sao ngay cả tích đua ngựa của Điền Kỵ anh cũng không biết?" Vương Cửu Cửu sảng khoái chọc tức Thái Tử.
"Điều này đương nhiên là biết" Thái Tử nói.
Đại tướng Điền Kỵ nước Tề rất thích đua ngựa. Một lần Điền Kỵ và Tề Uy Vương đồng ý tiến hành một cuộc đua ngựa.
Bọn họ phân chia ngựa của mình làm thành ba loại: Thượng, trung, hạ đẳng. Khi cuộc đua diễn ra, ngựa thượng đẳng đấu với ngựa thượng đẳng, ngựa trung đẳng đấu với ngựa trung đẳng, ngựa hạ đẳng đấu với ngựa hạ đẳng. Bởi vì mỗi đẳng cấp của Tề Vương Uy đều mạnh hơn so với của Điền Kỵ nên khi ba cuộc đua được tiến hành Điền Kỵ đều thất bại. Điền Kỵ mất hứng, ủ rũ định rời khỏi trường đua ngựa.
Lúc này bạn thân của Điền Kỵ là Tôn Tẫn mới cho hắn một phương pháp: Trước tiên Điền Kỵ dùng ngựa hạ đẳng đấu với ngựa thượng đẳng của Tề Vương Uy. Trận đầu thua. Trận đấu thứ hai, Tôn Tẫn bảo Điền Kỵ dùng ngựa thượng đẳng đấu với ngựa trung đẳng của Tề Uy Vương. Trận thứ hai thắng. Trận thứ ba Điền Kỵ dùng ngựa trung đẳng đấu với ngựa hạ đẳng của Tề Uy Vương, lại thắng. Khi cuộc tranh tài kết thúc, Điền Kỵ thắng hai, thua một nên đương nhiên thắng Tề Uy Vương.
Vẫn chỉ là ngựa đó nhưng chỉ cần thay đổi thứ tự xuất trận là có thể chuyển bại thành thắng.
"Tôi chỉ cần đổi ngựa thượng đẳng thành ngựa hạ đẳng đối đầu với anh. Anh nhất định sẽ không dám đánh cuộc nữa. Đúng không?"
"Mày thắng" Thái Tử nhìn Tần Lạc nói.
"Điều tao cần chính là một lời xin lỗi" Tần Lạc nói.
Ánh mắt Thái Tử chớp chớp. Hình như anh ta đang cố tìm năng lượng để nói ra câu đó.
Rất lâu sau mới có một thanh trầm, thấp vang lên: "Thực xin lỗi".