Thái Liên và Trịnh Tồn Cảnh há hốc mồm kinh ngạc. Bọn chúng có thể giải thích được lựa chọn của Thải Tử nhưng bọn chúng không thể nào chấp chận giải pháp đó.
Bọn chúng đi theo Thái Tử nhiều năm rồi từ khi vẫn còn rất nhỏ nhưng cũng bởi vì bối cảnh gia đình mà đã tạo nên một khoảng cách mênh mông không thể vượt qua, chúng giống
như một đứa tiểu nô chạy xung quanh Thái Tử. Bây giờ khi đã lớn tuổi, chúng từ tiểu nô tài thăng cấp lên đại nô tài.
Quen biết Thái Tử nhiều năm, bọn chúng đương nhiên hiểu rất rõ bản tính của người thanh niên này. Anh ta rẩt ích kỷ, ngạo mạn, cuồng vọng, chạy theo sự hoàn mỹ, đầy dã tâm, cực kỳ xảo trá.
Bọn chúng đã nhìn thấy rẩt nhiều thanh niên tuổi trẻ, tài năng phủ phục dưới chân Thái Tử, cũng nhìn thấy rẩt nhiều tiểu tử kiêu ngạo, không biết phép tắc đã rơi vào âm mưu, quỷ kể và họng súng của Thái Tử.
Thái Tử giổng như một tử thần, anh ta cướp đi danh dự, là tử thần đối với sinh mạng của người khác.
Thế nhưng hôm nay anh ta lại đối mặt với chuyện bị người khác thu hoạch tính mạng của mình.
Từ đầu tới giờ nước sông quá chênh lệch so với mặt biển mênh mông ngay lập tức làm bọn chúng như chìm trong giấc mộng quên mất bản thân chúng là một nô tảì. Bây giờ chúng nhìn Thái Tử với vẻ mặt sùng bái, khâm phục anh ta có bản sắc kiêu hùng giống như: "tiểu đệ đệ" của muốn co là co, muốn mềm là mềm, muốn cứng là cứng, đã đưa ra lựa chọn chính xác nhất.
Tần Lạc nghe thấy lời xin lỗi của Thái Tử nói: "Rất tốt.Tao chấp nhận lời xin lỗi của mày. Mày hãy xem đi, chỉ có ba từ thôi, cũng không phải quá khó, đúng không?"
Thái Tử giống như là không nghe thấy câu nói châm chọc của Tần Lạc, anh ta chỉ cúi đầu xuống, khiến người ta cảm thấy anh ta không dám ngẩng đầu lên đối mặt với tình cảnh
này.
"Các người điên rồi hả? Các người có biết là đang làm gì không?" Rốt cuộc Trịnh Tồn Cảnh cũng có phản ứng, gã nghiêm nghị quát to.
"Chúng tao hiểu rõ bản thân mình đang làm gì" Vương Cửu Cửu nói: "Thế nhưng có một điều chúng tao không hiểu là chúng mày đang muốn cái gì?"
"Bây giờ đã có thể thu lại súng chưa? Đừng nói lả chúng mày chuẩn bị nổ súng nhé?" Trịnh Tồn Cảnh cười nhạt nói.
Trịnh Tồn Cảnh bước lên trước, gã đứng chắn trước mặt Thái Tử nói: "Trước tiên hãy bắn tao trước. Vấn đề là ở đây có quá nhiều người mà thôi. Đối với Vương gia chúng mày
mà nói loại chuyện nhỏ nhặt này rất dễ xoa nhoà được mà".
"Còn có tao nữa" Thái Liên lên tiếng rồi gã tiến lêu đứng chắn trước mặt Trịnh Tồn Cảnh nói: "Tao là người da dày, thịt béo. Có khả năng phải lãng phí mấy viên đạn".
Mấy gã vệ sĩ áo đen thấy Trịnh Tồn Cảnh và Thái Liên thể hiện mình cũng cuống quít có phản ứng. Mấy gã đó nhanh chóng chạy tới đứng chắn trước mấy người đó, dùng thân thể của minh đối mặt với họng súng đen ngòm, lạnh như băng.
Lúc trước khi Tần Lạc rút súng ra, bọn chúng nghĩ nhất định Tần Lạc sẽ thua ván bài này vì vậy chúng mới không có phản ứng. Bọn chúng sợ phá hỏng ván bài của Thái Tử.
Thế nhưng tình hình bây giờ đã có bước đột phá. Dĩ nhiên là Thái Tử đã thua. Lúc này bọn chúng đương nhiên phải thể hiện một phen.
Bàn tay của Lôi Diệu Dương lại bắt đầu run rẩy, hắn ta liếc mắt nhìn Vương Cửu Cửu, chờ đợi nàng xuất ra chỉ thị tiếp theo.
Mặc dù trong phòng có rất nhiều người như vậy nhưng chỉ có hắn ta cầm súng trong tay nhưng hắn ta thực sự không có quyền điều khiển cũng như quyền quyết định Vương Cửu Cửu tiến giữa cửa phòng. Nàng vung tay đập vào cái nút màu đỏ bao bọc bằng nhựa trắng trong suốt ở cạnh. Đây chính là chuông báo động trong trường hợp khách ở Lan Đình gặp phải tình cảnh nguy cấp, trực tiếp liên hệ với đội cảnh vệ, còn lúc bình thường không có ai dùng tới.
Không, từ khi thành lập trại an dưỡng Lan Đình này vẫn không có bất kỳ ai dùng qua.
Vương Cửu Cửu chính là cô gái đầu tiên dùng tới biện pháp này.
Sau đó Vương Cửu Cửu đi tới bên cạnh Lôi Diệu Dương nói: "Hãy cố kiên trì khoảng một phút sau đó hãy đầu hàng".
Sau khi suy nghĩ nàng bổ sung: "Nói cách khác nếu đầu hàng nhanh thì cũng chết nhanh hơn".
Chưa đển một phút sau từ phía cầu thang vang lên tiếng bước chân tiếp theo đó là một đám cảnh vệ áo đen nai nịt, súng ống nghiêm chỉnh xuất hiện.
"Không nhúc nhích".
"Hãy bỏ súng xuống".
"Hãy lập tức bỏ súng xuống nếu không chúng tôi sẽ nổ súng".
"Giểt nó đi. Nó định giết ta" Thái Tử ở phía sau gào lên.
Trong khi Thái Tử nói, anh ta mang chân đá mạnh vào mông Trịnh Tồn Cảnh.
Trịnh Tồn Cảnh nhao người về phía trước sau đó gã đụng vào Thái Liên làm Thái Liên lảo đảo bước lên trước. Khổ người của Thái Liên quá lớn nên làm bốn gã vệ sĩ áo đen đứng chắn ở phía trước bắn ra ngoài.
Chuyện xảy ra rất đột ngột nên không ai kịp có bất kỳ phản ứng nảo.
Ở vào vị trí của Lôi Diệu Dương thì hắn ta cảm thấy mấy người này đột nhiên xông lên như muốn cướp súng của mình.
"Không được tới đây" Hắn ta kêu to. Ngón tay hắn để trong cò súng như không thể kìm được nữa.
"Không cần nổ súng" Vương Cửu Cửu kêu to.
"Hãy mau đầu hàng đi" Tần Lạc nghiêm giọng hô lên.
Ngay khi hắn hô lên, thân thể hắn mạnh mẽ xông tới, đánh ngã Lôi Diệu Dương ngã nhào xuống nền nhà.
Phanh!
Một tiếng súng vang lên.
Không có bất kỳ ai bị thương. Viên đạn bắn vào thảm nhà.
Tấm thảm màu hồng đẹp đẽ quý giá bị phá huỷ một lỗ nhỏ, còn có mùi lông động vật bị đốt cháy. Tiếp theo đó Tần Lạc vả Lôi Diệu Dương bị đè nghiến lại, có rất nhiều họng súng chĩa thẳng vào đầu hai người.
Có người đoạt lấy khẩu súng trong tay Lôi Diệu Dương, có người kéo Tần Lạc dậy.
Ngay khi họ chuẩn bị bắt giam hắn thì Vương Cửu Cửu tiến tới nói mấy câu với người chỉ huy. Người đó liếc nhìn Tần Lạc một cái rồi phất tay ra hiệu bỏ Tần Lạc ra.
Lôi Diệu Dương bị một chiểc còng của bên quân cảnh khóa lại, hắn ta bị bắt giống như một tội phạm.
Trịnh Tồn Cảnh và Thái Liên định xông lên đấm đá Lôi Diệu Dương nhưng cả hai đã bị những cảnh vệ kéo ra ngoài. Ngay khi chúng định xông tới lần nữa thì Tần Lạc trợn mắt nhìn làm chúng co vòi lại.
Cục diện vốn vô cùng hỗn loạn nhưng đã lập tức trở nên yên tĩnh chỉ sau hai phút đồng hồ.Tất cả mọi người hoàn toàn bình an. Tất cả tội lỗi để một mình Lôi Diệu Dương gánh chịu.Hắn ta là vật hy sinh duy nhất trong chuyện này.
Viên sĩ quan chỉ huy đội cảnh vệ chạy tới trước mặt Thái Tử chào hỏi, hỏi thăm tình huống, Vương Cửu Củu cũng đi ra ngoài gọi điện thoại. Bọn họ đã diễn trò xong. Bây giờ vở kịch mới chính thức bắt đầu.
Chẳng qua đây là một cuộc chém giết không tiếng động, Không để cho người ngoài biết nhưng không kém tàn khốc cùng máu tanh.
Vương Cửu Cửu đi tới trước mặt Tần Lạc và nói với hắn: "Anh phải hiểu chuyện này hoàn toàn không có liên quan gi tới anh".
Tần Lạc gật đầu. Hắn biểt Vương Cửu Cửu đã được gia đình chỉ bảo cách để xử lý sự kiện nguy hiểm này như thế nào.
Sau khi viên sĩ quan nghe Thái Tử nói xong anh ta liền đi tới trước mặt Vương Cửu Cửu hỏi: "Vương tiểu thư, cô có thể cho chúng tôi biết một chút chân tướng của sự việc không?"
"Đương nhiên có thể" Vương Cửu Cửu gật đầu nói: "Là như này. Thái Tử sai Lôi Diệu Dương cùng bốn vệ sĩ của anh ta đánh bạn của tôi là Tần Lạc. Khi đó tôi đi ngang qua đó nên tôi mới dẫn bạn của mình tới đây để hỏi cho ra nhẽ, đòi lại công bằng cho bạn tôi. Bạn của tôi không có bất kỳ xích mích với anh ta, không hiểu vì sao anh ta lại có hành động làm người không thể hiểu nổi thế nhưng Thái Tử lại phủ nhận chuyện mình đã làm. Anh ta nói tất cả là do Lôi Diệu Dương một mình làm".
Vương Cửu Cửu chỉ vào bốn gã vệ sĩ áo đen nói: "Nếu như Lôi Diệu Dương thật sự tự mình quyết định, anh ta có thể sai bảo bốn gã đặc công kia không? Lôi Diệu Dương thấy
mình rất oan ức nên mới lấy súng chĩa vào người Thái Tử. Tôi sợ sự việc diễn biến xấu nên mới bấm chuông báo động sau đó thì các anh vào cuộc".
"Thế nhưng khẩu súng nảy là của ai?" Viên sĩ quan giơ khẩu Tiểu Hắc trong tay lên trước mặt Vương Cửu Cửu hỏi
"Là của bạn tôi, Tần Lạc" Vương Cửu Cửu thẳng thắn nói: "Lôi Diệu Dương đột nhiên ra tay đoạt lấy khẩu súng trong người Tần Lạc".
"Cô khẳng định vậy chứ?"
"Đúng vậy".
"Tại sao Lôi Diệu Dương lại biểt trong người bạn cô có súng?" Viên sĩ quan hỏi.
"Điều này tôi cũng không biết. Anh có thể hỏi Lôi Diệu Dương" Trong khi nói chuyện Vương Củu Cửu cảm thây thái độ thiên vị Thái Tử của viên sĩ quan chi huy nên nàng từ chối trả lời.
"Tôi sẽ hỏi" Viên sĩ quan nói: "Chúng tôi thu được hai lời khai không ăn khớp với nhau vì vậy chúng tôi cần mang theo tất cả những người có liên quan tới vụ việc này để phục vụ cho việc điều tra".
"Ai là người có liên quan tới vụ án?" Vương Cửu Củu hỏi.
"Lôi Diệu Dương, còn cả người bạn có khẩu súng của cô" Viên sĩ quan nói.
Vương Cửu Cửu thoáng rùng mình rồi nói: "Vậy mấy người kia? Thái Tử thì sao?''
"Bọn họ là người bị hại".
"Trước khi mọi chuyện chưa điều tra ra kết quả cụ thể, anh dựa vào cái gì mà có quyết định như vậy? Đây là quyết định cá nhân của anh hay là quyết định của phía chính phủ?"
"Cái này. . .".
''Nếu như đây là quyết định cá nhân của anh...thật xin lỗi, anh hãy nói cho tôi biết anh là người có quyền đó sao? Còn nếu như đây là quyết định của chính phủ thì anh hãy mang cả Thái Tử đi. Như vậy mới công bằng còn không tôi không phục".
Viên sĩ quan chỉ huy nhìn sắc mặt kiên quyết của Vương Cửu Cửu, anh ta thở dài nói khi nghĩ tới thế lực to lớn đứng sau lưng nàng: "Chúng tôi chỉ dẫn anh ta đi hỏi một số chuyện mà thôi. Chúng tôi không coi anh ta là tội phạm".
"Được thôi. Hãy mang cả mấy người kia đi theo" Vương Cửu Cửu chỉ vào Thái Tử nói.
"Sức khoẻ Thái Tử không tốt, vẫn đang dưỡng bệnh ở trong trại".
"Sức khoẻ của bạn tôi cũng vậy" Vương Cửu Cửu nói: "Anh có cần giấy chúng nhận của bệnh viện không?"
". . ." Viên sĩ quan chỉ huy im lặng. Anh ta biết với thực lực của Vương gia, đừng nói tới giấy chứng nhận của một bệnh viện mà ngay cả giấy chứng nhận của một vạn bệnh viện cũng nhanh chóng được đưa tới đây.
"Mọi người là người trong cuộc. Nếu như chúng tôi cần tới sự phối hợp của mọi người, kính xin mọi người hãy tới"
Viên sĩ quan thoả hiệp.
"Còn xem tình hình" Vương Cửu Cửu nói.
Viên sĩ quan liếc nhìn Thái Tử và nói: "Vì để tránh một lần nữa xảy ra xung đột. Xin thỉnh Vương tiểu thư hãy rời khỏi đây".
"Tôi sẽ" Vương Cửu Cửu gật đầu nói. Quả thật chuyện bảo vệ Tần Lạc không dễ dàng gì.
Vương Cửu Cửu đi tới trước mặt Lôi Diệu Dương nói: "Anh biết cần phải làm gì, đúng không? Ngoại trừ việc tin tưởng tôi, anh không còn lựa chọn nào khác".
"Tôi hiểu" Lôi Diệu Dương lộ vẻ sầu thảm gật đầu. "Nhưng mà. . .Vương tiểu thư, xin hãy cứu tôi".
"Cứ yên tâm đi" Vương Cửu Cửu gật đầu nói: "Tôi đã đồng ý chuyện của anh, tôi sẽ nhớ rõ".
"Cứu tôi" Lôi Diệu Dương khẩn khoản nhìn Tần Lạc nói. Thật ra hắn ta cảm thấy Tần Lạc là một người rất đáng tin cậy thế nhưng trước đó không lâu hắn ta lại hận không đánh cho gã tiểu tử này thành đầu heo.
Tần Lạc không nói gì, hắn chỉ nghiêm túc gật đầu
"Cám ơn" Khoé miệng Lôi Diệu Dương rướm máu, hắn ta cười thảm nói.
Sau đó Lôi Diệu Dương bị đám cảnh vệ oai nghi, tài giỏi kéo ra ngoài.