Tần Lạc biết Long Vương muốn hỏi chuyện xung đột của hắn và Thái Tử. Mặc dù hắn không chủ động nói ra, dựa vào hệ thống tình báo thu thập tin tức của Long Vương, ông có thể dễ dàng có được thông tin về chuyện xảy ra ở Lan Đình.
Hãy nhớ có người đã nói một câu như sau: ở đất nước này, không có chuyện gì có thể giấu giếm được Long Tức.
Sắc mặt Ly đứng bên cạnh vẫn không đổi. Thế nhưug đôi mắt nàng mở to, chớp chớp như muốn biết. Kỳ thật trong lòng nàng cũng rất ngạc nhiên về chuyện này.
Tần Lạc không muốn giấu giếm, hắn cũng không cần phải giấu giếm.
Tần Lạc cười nói: "Trước đó con cũng nghĩ mãi không biết vì nguyên nhân nào anh ta lại tìm gây chuyện với con nhưng sau đó có người tới nói cho con biết anh ta làm vậy chỉ vì ghen ghét".
"Hả? Vì ghen tỵ sao?" Giọng nói của Long Vương vẫn bình tĩnh, sắc mặt vẫn không biểu lộ gì, thậm chí ông vẫn không mở mắt.
"Hắn ghen tị với con vi cái gì?"
"Ghen tỵ vì con có Long Vương còn anh ta thì không" Tần Lạc nhẹ nhàng vỗ mông ngựa với Long Vương.
Ban đầu Long Vương ngẩn người sau đó ông cười ha hả nói: "Không sai hắn vì ghen ghét".
"Nịnh hót" Ly đứng bên bĩu môi nói vẻ khinh thường. Miệng nàng hồng hồng, nho nhỏ vậy mà cũng đã kịp chuyển tải cả một quả táo to vào trong bụng.
Tần Lạc cười tủm tìm nhìn nàng nói: "Tôi chỉ nói sự thật".
Long Vương nói: "'Tần Lạc nói đúng đó. Trong hai người Tần Lạc và hắn ta chỉ có thể chọn một. Ta đã chọn Tần Lạc".
Tần Lạc không ngờ Long Vương lại giữ vững quan điểm ủng hộ mình rõ ràng như vậy, hắn nói: "Sư phụ, con nghe nói cha của anh ta với sư phụ cũng có chút quan hệ sâu xa, phải không?"
Long Vương cười nói: "Cái cô bé nhà Vương gia đó đã nói không ít chuyện bậy bạ với con hả?"
"Một ít" Tần Lạc trả lời.
"Rất tốt, về phương diện này, con là đồ đệ mà có vẻ mạnh hơn sư phụ ta" Long Vương thở dài nói: "Không sai, ta và cha của hắn là bạn bè thân thiết. Chúng ta còn là huynh đệ đồng môn, cùng nhau sáng lập ra Long Tức. Còn nếu như con bé đó có nói cho con những chuyện gì khác thì hoàn toàn không phải là sự thật".
Tần Lạc cười cười, không dám vạch trần. Có lẽ Long Vương xấu hổ không dám thừa nhận chuyện mình tranh đoạt phụ nữ thất bại trước mặt hắn và Ly.
"Con không hiểu. . . tại sao sư phụ lại đồng ý cho anh ta gia nhập Long Tức?'
"Hắn là một nhân tài. Hơn nữa hắn cũng giống cha mình, có nhiệt tình của tuổi trẻ Nếu như hắn có thể trụ lại lâu trong Long Tức hắn chính là người một mình có thể tự đảm nhận nhiệm vụ. Nói một cách chính xác hắn và con rất giống nhau. Cả hai đều là nhân tài trăm năm khó gặp. Chỉ có điều biểu hiện bề ngoài của con là y thuật, biểu hiện bề ngoài của hắn là tài năng quân sự".
"Nếu anh ta đã ưu tú như vậy thì tại sao sư phụ lại trục xuất anh ta? Nói như vậy thì chẳng phải sư phụ muốn thanh danh mình bị bêu xấu sao?"
Ly thoáng rùng mình, thanh chuỷ thủ trong tay nàng bay vù vù. Nàng bực tức nói: "Ai dám mắng?"
''Đương nhiên không phải là tôi" Tần Lạc vội vàng giải thích.
Tính tình của cô gái này vẫn không thay đổi chút nào. Chỉ cần một lời nói không hợp đã ra vẻ muốn rút đao. Nói gì thì nói không phải mối quan hệ của hai người là bạn bè thân thiết sao? Ngay cả cục cưng của mình cũng đã cho cô ấy xem. Cô ấy vẫn vô tình vô nghĩa như vậy.Thật sự làm mình quá khổ sở.
"Ly, không được manh động" Long Vương nói: "Người trong thiên hạ mắng ta. Con sao có thể bịt miệng người trong thiên hạ đây?"
"Không thể nào" Ly quả quyết: "Mắng sư phụ chỉ là hạng người trộm cướp có lòng dạ bất chính. Những người thực sự hiểu đạo lý sẽ không bao giờ mắng sư phụ".
Tần Lạc nhìn Ly nói: "Tôi thực không bằng cô".
"Cái gì"
"Công phu vuốt đuôi ngựa ấy".
"Tôi chỉ nói sự thật" Ly tức giận nói với Tần Lạc.
"Hai người các con không nên đôi co với nhau nữa" Long Vương khuyên nhủ.
Hai người chỉ liểc mắt nhìn nhau, không ai nói nữa.
"Đại trượng phu hành sự, có việc cần làm, có việc không nên làm. Ta cảm thấy chuyện gì đúng ta sẽ làm. Năm đó ta trục xuất con trai cố nhân ra khỏi Long Tức đã gây nên một làn sóng kinh ngạc. Mọi người đều cho rằng ta cố ý báo thù, cố ý làm người chết mất mặt. Ta là hạng người như vậy sao? Nếu ta là người như vậy, ta đã trực tiếp từ chối không cho hắn gia nhập Long Tức".
"Đây chính là điều con thấy rất kỳ quái" Tần Lạc nói. Với trí tuệ của Long Vương, ông tuyệt đối không thể làm ra chuyện mà ông không dự đoán trước hậu quả. Một khi ông đã làm như vậy tất nhiên có chỗ khổ tâm không thể thổ lộ.
Nhìn thấy Tần Lạc đỏ mặt không nói nên lời. Long Vương cười ha hả nói: "Không nên hiểu lầm. Tham lam ở đây không có ngĩa xấu mà là khen ngợi. Tâm con ngưòi phải như rắn nuốt voi. Con người sống cả đời phải giống như rắn, phải có trí nuốt bất kỳ cái gì. Đây chính là lòng tham. Có lòng tham này mới có thể làm nên sự nghiệp".
"Có một số người ham mê nữ sắc nên cũng không tốt' Ly ở bên cạnh bổ sung.
"Tần Lạc căm hận nghiến răng. Hắn chỉ muốn lột cái quần da của nàng xuống, hung tợn "vỗ" mấy cái vào cặp mông nhỏ của nàng. Cô chỉ là một đứa bé xấu xa không hiểu gì về thất tình lục dục. cô biết ham mê nữ sắc là cái gì? Như tôi đây, một thần tượng, một người có đầy đủ phong thái của một người đàn ông.
Muốn có phụ nữ ư?, chỉ cần ngoắc tay, các cô ấy có tới không? Chỉ cần gật đầu, không phải các cô ấy đã nằm xuống sao?
Nhưng tôi có làm vậy không? Không.
Người đàn ông như vậy mà có thể gọi là ham mê nữ sắc sao?
Long Vương không để ý tới việc hai người đang liếc mắt đưa tình, ông nói tiếp: "Tần Lạc tham, đó là cái tham cho dân chúng. Điểm này ta đồng ý. Hắn tham, tham dùng đất nước làm vũ khí sắc bén. Điểm này ta không đồng ý. Nếu một người lính có dã tâm bành trướng. Đối với đất nước với dân chúng không phải là chuyện tốt. Để tránh cho Long Tức hỏng trong tay hắn, ta đã trục xuất hắn ra ngoài".
"Tại sao sư phụ không giải thích?" Tần Lạc hỏi.
Long Vương thờ dài, một lúc lâu sau ông mới nói: "Vì cha hắn là huynh đệ của ta".
Nếu như Long Vương nói ra nguyên nhân trục xuất Thái Tử thì cấp trên sẽ đề phòng hắn. Sau này hắn khó có thể tự do đi lại.
Nhưng Long Vương không có làm như vậy bởi vì người huynh đệ đã chết kia đã từng kề vai sát cánh chiến đấu với ông, đã từng dùng thân thể của mình đỡ đạn cho ông. Người đã chết nhưng tình nghĩa mãi mãi.
Trong khi đó đương nhiên Thái Tử hiểu rõ tâm trạng của Long Vương vì vậy anh ta mới đạo diễn tin đồn khắp Yến Kinh là Long Vương trả đũa con của cố nhân.
Đây chính là câu người đời thường nói: Người tốt đoản thọ, kẻ xấu sống ngàn năm. Người tốt sống với tấm lòng thiện lương và sự biết ơn, người xấu chỉ cần kết quả, không cần quá trình.
Trời sinh ra người xấu còn nhiều hơn so với người tốt.
Trong khi nói chuyện, Tần Lạc cũng đã bắt mạch xong cho Long Vương. Hắn nói: "Sư phụ, ngày mai con sẽ giúp sư phụ khơi thông kinh mạch ở chân. Người hãy cứ uống theo đơn thuốc con đã kê, tiếp tục cho người mát xa toàn thân như con đã hướng dẫn".
"Tại sao không phải là hôm nay?" Ly đứng bên hỏi.
"Bởi vì tôi vẫn chưa chuẩn bị xong' Tần Lạc trả lời.
"Chuẩn bị cái gì?"
"Chuẩn bị nằm nghỉ một ngày" Tần Lạc nói. Châm cứu chân Long Vương tất nhiên cần phải ở vào cảnh giới "nhập thần" Nhưng nếu một khi như vậy hắn sẽ rơi vào tình cảnh ngất xỉu vì thoát lực.
Hôm nay hắn bận nhiều việc không thể ngất xỉu. Ngày mai mới có thời gian để ngất xỉu.
Hiển nhiên Ly nghĩ tới cảnh khó xử sau khi Tần Lạc ngất xỉu. Dù gì hai người cũng đã trải qua rất nhiều kinh nghiệm xấu hổ đó. Ly trợn mắt nhìn Tần Lạc một cái rồi không nói gì nữa.
Tần Lạc đã hẹn với Vương Cửu Cửu buổi tối tới Vương gia ăn cơm nên hắn liền cáo từ Long Vương.
Tần Lạc ngồi trên chiểc Hummer của Ly, tốc độ xe như bay làm Tần Lạc có chút choáng váng nhưng tâm trạng hắn vẫn thấy thư thái.
Trước kia mỗi lần hắn tới xem bệnh cho Long Vương, đều là do Ly tới đón, khi quay về cũng do Ly, đưa về. Hai người cũng đã bỏ qua mối quan hệ không tốt ban đầu, sự căm thù và mập mờ, bắt đâu xây dựng một mối quan hệ bạn bè khác thường.
"Trở về lúc nào?" Tần Lạc hỏi
"Hôm qua".
"Không ngờ lần này quay về lại có thể gặp cô" Tần Lạc cười nói.
"Tôi cũng không ngờ vừa mới quay về đã phải giúp anh giải quyết một cục diện rối rắm".
"Một cục diện rối rắm?" Tần Lạc không hiểu.
"Anh cho rằng bên Lan Đình dễ nói chuyện như vậy sao? Lan Đình còn một cái tên khác gọi là: Nơi nghỉ ngơi tĩnh dưỡng của cán bộ kỳ cựu. Nước ở trong đó sâu lắm" Ly nói.
Tần Lạc sờ mũi mình nói: "Tôi cứ tưởng chỉ nguyên Vương gia ở phía sau can thiệp thì ra vẫn còn mọi người tham dự vào".
"Anh có thể cho rằng chúng tôi chỉ là những người bàng quang đứng nhìn, người khác sẽ không biết" Ly liếc mắt nhìn Tần Lạc nói: "Anh là đồ đệ của nghĩa phụ. Ai muốn động tới anh cũng phải suy nghĩ về mối quan hệ này".
Tần Lạc cười nói: "Thì ra tôi lại vô tình không biết tôi lại có một chỗ dựa lớn như vậy".
"Không phải anh vô tri vô giác. Anh là người trăm phương ngàn kế".
Tần Lạc nhìn Ly nói: "Cô hãy nói thật đi, có phải cô rất khó chịu không?"
"Đúng vậy" Ly gật đầu.
"Cô nói ra sẽ khiến người khác vô cùng khó chịu".
"Đó là vấn đề của anh''.
Không khí trong xe tĩnh lặng một lúc, Ly một tay cầm lái, một tay mở một chiểc va ly ra. Nàng lấy ra một cái hộp bằng đồng đưa cho Tần Lạc.
"Trả lại lễ vật cho tôi ư?" Tần Lạc vui mừng cầm cái hộp hỏi: "Bên trong là gì vậy?"
Cô gái này càng lúc càng giống một phụ nữ.
"Lễ vật".
" . . . " Tần Lạc biết mình hỏi cũng như không trong khi nói hắn đã mở cái hộp ra.
Sau đó Tần Lạc liếc nhìn hắn thấy bên trong hộp đầy con sâu nhỏ màu vàng giống như những con giun. Khi nhìn những con vật đó trông giống như những con côn trùng Tần Lạc lại mừng rỡ như điên.
"Kim Dũng? Cô tìm thấy ở đâu vậy?" Tần Lạc vui mừng hỏi. Đích xác là bột phấn Kim Dũng của hắn đã dùng hết nhưng đáng tiếc là hắn vẫn không có cơ hội đi tới vùng rừng Vân Điền tìm kiếm kén Kim Dũng chế thuốc. Hắn quả thực không ngờ Ly lại ghi nhớ chuyện này mang về cho hắn cả một hộp.
"Vừa mới tìm thấy. Không phải là anh cũng muốn tìm cái này sao?" Ly hỏi.
"Đúng vậy.Đây là kêu Kim Dũng, dùng để chế dược Tần Lạc gật đầu. Hắn cảm kích nhìn Ly nói "Lần sau trên lưng hay trên mông của cô có vết sẹo nào, hãy tới tìm tôi. Tôi bảo đảm sẽ hết sẹo".
Đôi môi của Ly giật giật, rốt cuộc nàng không nhịn được nói: "Tôi nhổ nước ép hoa quả vào cái mặt của anh".