"Văn Nhân Chiếu, lời là mày nói ra. Mày rốt cuộc có gọi hay không?" Một thanh niên to béo quát to.
Gã thanh niên này dáng người cao lớn, béo mập. Bộ trang phục đua ngựa đắt tiền trên người gã không tôn thêm vẻ anh tuấn mà ngược lại làm gã giống như một đô vật Sumo đến từ Nhật Bản. Gương mặt ngắn, má mập mạp, phì nộn. Một tay gã đang ôm cô gái có tên Vương Tụê đó, một tay gã thọc túi quần. Có vẻ gã rất khinh thường cùng khinh bỉ Văn Nhân Chiếu.
Gã là thuộc về thế hệ con cháu nổi danh ở Yến Kinh, gã được xưng tụng là "Bạch Kim Cương" Bạch Sầu.
"Tao không gọi, chúng mày ăn gian" Văn Nhân Chiếu tức giận nói. Gương mặt trắng hồng của hắn tái đi, trông giống như bị bệnh vậy.
"Ăn gian sao? Tao hỏi mày quy tắc tranh tài của chúng ta là gì?"
Văn Nhân Chiếu chỉ vào cây trúc ở phía xa nói: "Quy tắc của chúng ta là ai phi ngự chạy tới cây trúc đó, cưỡi ngựa chạy vòng quanh đó một vòng sau đó quay về là người đó thắng".
"Chẳng lẽ không phải tao thắng sao?" Bạch Sầu cười ha hả nói: "Ở đây có rất nhiều người chứng kiến hai người chúng ta. Chính là tao cưỡi ngựa chạy tới cây trúc đó trước, chạy quanh một vòng sau đó chạy về. Chẳng lẽ mày nghĩ có thể cãi chầy cãi cối sao?"
"Chính là mày ăn gian. Mày cho người cản chân ngựa của tao, mày mới thắng tao" Văn Nhân Chiếu liếc nhìn cái bụng phệ của Bạch Sầu nói: "Nếu không với thân hình bị thịt của mày muốn thắng tao ư? Nằm mơ đi".
"Mày" Bạch Sầu tức giận. Bình sinh gã ghét nhất người nào nói gã "mập". "Văn Nhân Chiếu, mày chỉ là đồ ẻo lả như con gái. Tao hỏi mày lần nữa mày có gọi không? Nếu mày không gọi, tao sẽ không khách khí với mày đâu?"
"Văn Nhân Chiếu gọi đi. Gọi Vương Tuệ là mẹ. Mày cũng không thiệt thòi gì. Không phải mày rất thích cô ấy sao. Lần này coi như mày thoả nguyện rồi".
"Đúng vậy. Gọi cô ấy là mẹ còn được bú sữa nữa".
"Mày không gọi, tao gọi".
Đám bạn bè xấu đi theo Bạch Sầu ồn ào, bắt Văn Nhân Chiếu gọi cô gái có tên Vương Tuệ kia là mẹ.
"Không bao giờ. Tuyệt đối không bao giờ tao gọi. Cô ấy không phải là mẹ tao" Văn Nhân Chiếu từ chối.
"Văn Nhân Chiếu, bao nhiêu phụ nữ không phải là mẹ mày, tại sao mày suốt ngày cứ dính lấy bọn họ không rời nửa bước? Dù gì đi nữa, có phải mày ngại Vương Tuệ quá trẻ, tạm thời không thể làm mẹ mày không? Có phải mày thích già hơn một chút không?" Bạch Sầu cười ha hả vạch trần khuyết điểm của Văn Nhân Chiếu. Quả thật Văn Nhân Chiếu nổi danh là người yêu thích phụ nữ ở Yến Kinh.
Tần Lạc thầm nghĩ, tuy tiểu tử này tính tình yếu ớt nhưng khả năng cảm thụ hoàn toàn không tệ. Hắn cũng biết được đạo lý: Thục nữ đa tình thục nữ đa nhục ( ý muốn nói người phụ nữ đa tình là người phụ nữ thành thục ).
"Cô ấy là mẹ của mày" Văn Nhân Chiếu phản kích.
"Đồ ẻo lả, mày muốn bị đánh sao?" Bạch Sầu buông eo cô gái ra, hai tay hắn sát vào nhau, có vẻ gã muốn ra tay với Văn Nhân Chiếu.
Văn Nhân Chiếu hoảng hốt lùi lại phía sau hai bước liền. Dựa theo vóc người cùng khí thế, hắn hiển nhiên không phải là đối thủ của Bạch Sầu.
"Dừng tay" Tần Túng Hoành quát to.
Sự xuất hiện đột ngột của Tần Túng Hoành lâp tức thu hút sự chú ý của mọi người. Đặc biệt mấy cô gái trẻ bên cạnh Bạch Sầu, ánh mắt mấy người đó lập tức trở nên long lanh, phát sáng.
"Đã xảy ra chuyện gì vậy" Tần Túng Hoành nhìn những người xung quanh và hỏi.
"Tần đại ca, anh đến rồi" Văn Nhân Chiếu vui mừng gọi.
Ngay khi Văn Nhân Chiếu phát hiện Tần Lạc đang đứng sau Tần Túng Hoành, gương mặt vui mừng của hắn trở nên vô cùng kích động, hắn gọi to: "Anh rể, tại sao anh cũng có mặt ở đây?"
"Anh rể?"
Ánh mắt kinh ngạc của mọi người đồng loạt chuyển từ Tần Túng Hoành sang Tần Lạc. Lần này Tần Lạc lại trở thành tâm điểm của mọi người.
Người đàn ông này có lai lịch thế nào? Địa vị như thế nào? Là anh rể của Văn Nhân Chiếu sao?
Cần phải biết rằng chị gái của Văn Nhân Chiếu là Văn Nhân Mục Nguyệt, là đệ nhất kỳ nữ ở Yến Kinh, tiếng tăm lừng lẫy. Đây chính là nhân vật giống như nữ thần. Cao không thể với, xa không thể chạm. Là người tình trong mộng của rất nhiều người đàn ông, có rất nhiều người đàn ông dường như trằn trọc, khó ngủ như bị "mộng tinh" vậy.
Thế nhưng có người đã đoạt mất nữ thần của bọn họ đi sao?
Ngay cả Tần Túng Hoành cũng quay sang, dùng ánh mắt rất khác thường nhìn Tần Lạc.
Hắn đã nghe qua chuyện Văn Nhân Chiếu trong buổi lễ mừng thọ ông mình gọi Tần Lạc là anh rể nhưng hắn vẫn cho rằng đây chỉ là chuyện đùa giỡn giữa hai người. Bây giờ khi thấy Văn Nhân Chiếu xưng hô thân mật với Tần Lạc. Xem ra việc xưng hô như này rất đáng phải suy nghĩ cẩn thận.
Tần Lạc cười xấu hổ, hắn vội vàng nói với Văn Nhân Chiếu: "Không cần phải gọi loạn như vậy, sẽ làm ảnh hưởng tới danh dự của chị gái cậu".
"Chị ấy mới không để ý tới những thứ đó. Anh rể, làm sao anh tới chỗ này? Trước kia em chưa từng thấy anh tới những chỗ như này" Văn Nhân Chiếu cười hì hì hỏi. Tâm hồn hắn vẫn rất trong sáng, giống như một đứa trẻ.
Tần Lạc chỉ vào Tần Túng Hoành nói: "Anh cùng với Tần Đại thiếu tới đây".
"Ồ, anh cùng Tần đại ca tới đây ăn cơm sao? Tại sao lại không gọi em?" Văn Nhân Chiếu cười hỏi.
"Chúng ta có mấy chuyện quan trọng thảo luận với nhau" Tần Túng Hoành giải thích.
"Đã xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao em lại phát sinh xung đột với bọn hắn?"
"Là bọn nó khinh người quá đáng" Văn Nhân Chiếu tức giận nói: "Em cùng với bạn học tới đây cưỡi ngựa. Cái thằng Bạch lợn kia chạy tới muốn đấu với em. Em đã không muốn thi với nó nhưng nó nói rất khó nghe nên em đồng ý đấu với hắn. Bọn em ước định với nhau ai cưỡi ngựa tới cây trúc kia, chạy một vòng quanh đó và chạy về trước là thắng. Em thắng thì gọi nó là Bạch lợn béo. Em thua thì phải gọi Vương Tuệ kia là mẹ. Thế nhưng bọn chúng đã dùng dây cản chân ngựa của em, làm em bị thua".
Lúc này Tần Túng Hoành và Tần Lạc mới hiểu rõ nguyên nhân xung đột. Tần Túng Hoành nói với Văn Nhân Chiếu: "Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm, không cần phải để ý tới mấy người đó".
"Được" Văn Nhân Chiếu đồng ý, hắn muốn theo hai người Tần Túng Hoành rời khỏi đây.
"Văn Nhân Chiếu, dù thế nào đi nữa, mày cũng đã thua trận này. Mày muốn bỏ đi sao? Mày còn muối mặt không biết xấu hổ sao?" Bạch Sầu ở phía sau mắng hắn.
Tần Túng Hoành quay người nhìn Bạch Sầu nói: "Ta nói, chuyện cứ vậy đi, được không? Hôm nay ta có bạn ở đây nên ta không muốn chấp nhặt với mấy thằng ranh khốn nạn chúng mày. Chúng mày tự giải quyết đi".
"Ôi, ôi, mọi người nghe xem, Trí công tử hạ thủ lưu tình với chúng ta này. Tần Túng Hoành, không ngờ hai nhà chúng mày lại hợp tác ức hiếp chúng tao sao?"
"Tuỳ mày muốn nghĩ thế nào thì nghĩ" Tần Túng Hoành nói.
"Muốn chạy sao?" Bạch Sầu hùng hùng hổ hổ bước tới chỗ Văn Nhân Chiếu: "Nhưng mà trước tiên thiếu nợ tao thì phải trả cho tao".
Tần Túng Hoành thấy Bạch Sầu muốn ra tay với Văn Nhân Chiếu liền quát to: "Điền Loa, mày xong việc chưa?"
"Hà hà, tới đây" Điền Loa nghe thấy tiếng chủ gọi lên tiếng trả lời. Hắn lưu luyến bỏ bàn tay nhỏ bé của cô gái nhỏ xinh đẹp kia ra ra nói: "Tiểu mỹ nhân, ta phải đi làm việc chút đã. Lát nữa ta lại tới tìm mỹ nhân. Ngoan nhé".
"Dạ, chú đi nhanh rồi về nhé. Cháu chờ chú" Cô gái nhỏ cười hi hi nói.
Điền Loa chạy tới trước mặt Tần Túng Hoành, khom lưng cúi đầu nói: "Lão đại, anh nói có chuyện gì?"
"Chuyện lúc nãy mày có thấy hết không?" Tần Túng Hoành hỏi.
"Thấy hết. Hai đứa trẻ hư cãi nhau nhưng tôi còn một việc quan trọng cần phải làm nên lười can thiệp" Điền Loa cười nói.
Tần Túng Hoành chỉ Bạch Sầu nói: "Trẻ con cũng phải hiểu biết quy củ. Nếu như nó ra tay với Văn Nhân Chiếu, mày hãy cho nó một bài học".
"Không thành vấn đề, chuyện này là sở trường của tôi" Điền Loa trả lời, hắn hưng phấn tiến tới định đánh Bạch Sầu.
"Chờ một chút" Tần Lạc kêu lên.
Điền Loa quay đầu liếc nhìn Tần Lạc nói: "Yên tâm đi. Tôi sẽ không hạ thủ lưu tình".
"Tôi không có ý đó. Anh hãy quay lại đi. Đây là chuyện của Văn Nhân Chiếu, hãy để cậu ấy tự giải quyết".
"Cái gì ?"
Tất cả mọi người đều trợn mắt há hốc mồm nhìn Tần Lạc.
Văn Nhân Chiếu tự ra tay sao?
Văn Nhân Chiếu là đối thủ của "Bạch Kim Cương" Bạch Sầu sao? Vậy không phải sẽ bị Bạch Sầu đánh cho tan xương, nát thịt sao?
Điền Loa nhún nhún vai cười nói: "Tuỳ anh".
Tần Lạc kéo Văn Nhân Chiếu đang núp sau lưng hắn ra trước, nhìn thẳng vào mắt Văn Nhân Chiếu và nói: "Không phải lần trước em đã nói sau này em muốn tự mình bảo vệ chị gái của mình sao?"
"Đúng, em đã nói thế" Văn Nhân Chiếu gật đầu nói.
"Nếu như ngay cả bản thân mình em cũng không tự bảo vệ được, em có thể bảo vệ được chị em không?"
"..."
Thấy Văn Nhân Chiếu im lặng, Tần Lạc tiếp tục động viên: "Em có biết khi đối phó với kẻ ác thì phải dùng phương pháp gì không?"
"Phương pháp gì?" Văn Nhân Chiếu hỏi.
"Đánh hắn" Tần Lạc nói.
"Em cũng muốn đánh hắn" Văn Nhân Chiếu đau khổ nói: "Nhưng em không đánh lại hắn".
"Vẫn chưa đánh sao em đã biết không đánh lại hắn?" Tần Lạc hỏi
"Hắn béo hơn em" Văn Nhân Chiếu nói.
"Vậy hắn có chạy nhanh hơn em không?"
Văn Nhân Chiếu suy nghĩ một lát, lập tức ánh mắt hắn sáng lên. Hắn nói: "Anh rể, em biết cần phải làm gì. Anh yên tâm đi. Hãy xem em thu thập hắn".
Tần Lạc vỗ vai Văn Nhân Chiếu nói: "Đi thôi, đừng để hắn bắt được".
Văn Nhân Chiếu gật đầu, hắn bước tới đứng cách Bạch Sầu hai mét, chỉ vào mặt Bạch Sầu nói: "Thằng lợn béo, không phải mày muốn giáo huấn tao sao? Lại đây. Tao muốn xem mày có bản lĩnh gì?"
"Muốn chết" Bạch Sầu gầm lên một tiếng. Gã nhanh chóng lao tới chỗ Văn Nhân Chiếu.
Văn Nhân Chiếu quay người bỏ chạy, căn bản không để Bạch Sầu có cơ hội chạm vào người hắn.
"Đây chính là nguyên nhân Văn Nhân Chiếu cam tâm tình nguyện gọi cậu là anh rể sao?" Tần Túng Hoành cười hỏi.
"Cũng có khả năng" Tần Lạc gật đầu nói: "Đánh người giúp cậu ấy không bằng dạy cậu ấy cách tìm ra nhược điểm của đối thủ và đánh lại. Bây giờ cậu ấy chỉ là một đứa trẻ nhưng một ngày nào đó sẽ trở thành một người đàn ông..Lúc đó cậu ấy phải chịu trách nhiệm về chính bản thân mình. Chúng ta không thể giúp cậu ấy bất kỳ điều gì".
"Tôi chỉ muốn đẩy nhanh tốc độ phát triển của cậu ấy mà thôi".