Chủ nhiệm Quách không yên lòng, đi tới đi lui trong phòng làm việc. Rốt cuộc ông ta bước tới quay số điện thoại.
"A lô, lão hiệu trưởng à. Xin chào hiệu trưởng. Tôi là Tiểu Quách" Chủ nhiệm Quách cung kính nói.
"Ừ. Tiểu Quách, có chuyện gì không?" Từ trong điện thoại vang lên giọng nói uy nghiêm của một người có tuổi.
Đặc điểm của loại âm thanh này là không chứa đựng nhiều tình cảm nhưng cực kỳ có sức nặng, giọng nói to, vang, nhấn mạnh từng chữ, hùng hồn.
"Lão hiệu trưởng, chuyện người giao phó tôi đã giải quyết êm đẹp. Gã Tần Lạc kia nói gã thực sự không có chứng chỉ tư cách giảng viên. Thậm chí gã còn tiết lộ gã còn chưa từng tới trường học. Vì vậy tôi đã dựa theo các quy định sa thải gã ra khỏi học viện Trung y dược" Chủ nhiệm Quách báo cáo lại chi tiết sự việc.
"Đúng là loạn rồi. Cái loại người như vậy mà cũng tuyển vào làm giảng viên. Có còn chịu trách nhiệm về danh tiếng của trường nữa không đây? Còn có trách nhiệm với những sinh viên sắp trở thành thầy thuốc không?"
"Dạ. Dạ. Đây là lỗi của tôi. Là tôi quản lý không nghiêm" Chủ nhiệm Quách vội vàng nói. "Thế nhưng là do người của Lệ hiệu trưởng cử tới, tôi không nhận không được".
"Lệ Vĩnh Cương cử tới ? Có còn giữ quyết định không?"
"Không có quyết định. Ông ấy chỉ gọi điện tới".
"Thôi quên đi" Người đó nói.
"Nếu như Lệ hiệu trưởng lại gọi tới tôi sẽ phải giải thích thế nào?"
"Không cần giải thích. Lần này chúng ta không nể mặt bất kỳ ai. Trong đội ngũ giảng viên của chúng ta phải thải loại ngay cái đồ cặn bã đó".
"Dạ. Tôi nghe lão hiệu trưởng" Chủ nhiệm Quách cười nói.
Gương mặt băng bó của Lý Thanh Ương xuất hiện, hắn đợi sau khi lão nhân cúp điện thoại mới lên tiếng: "Gia gia, chủ nhiệm Quách gọi điện tới à?"
"Ừ. Cái thằng Tần Lạc đó đã bị sa thải" Lão nhân tóc bạc phơ nói, nét mặt nghiêm túc. Mặc dù đang nói với cháu mình nhưng ông cũng không mỉm cười.
Lý Thanh Ương định cười nhưng ảnh hưởng tới vết thương làm hắn đau quá bật lên tiếng xít xoa.
"Cháu ấy. Sau này ra ngoài gây ít chuyện cho ông nhờ" Lão nhân nhìn thấy bộ dạng đó của Lý Thanh Ương, cảm giác vừa thương vừa giận.
"Ông, cháu biết rồi. Cháu bị người ta ức hiếp nên mới thành ra thế này. Cháu còn có thể gây ra chuyện gì nữa?" Lý Thanh Ương chỉ tay vào mặt mình nói: "Cái thằng Tần Lạc đó dễ đối phó, có thể giẫm chết nó như giẫm một con kiến. Những con bé sinh viên kia của nó chúng ta đối phó thế nào, ông?"
Lý Thanh Ương thấy lạnh cả người khi nhớ tới nữ sinh đó. Con bé đó hung hãn như hổ cái.
Chính hắn phải tự thừa nhận lần đầu tiên hắn bị ăn đòn nghiêm trọng như vậy. Con bé đó đã nắm tóc hắn đập vào gương. Thật sự quá bạo lực.
"Thế thì sao? Quân đội được phép can thiệp vào việc của ngành giáo dục từ lúc nào? Hơn nữa chúng ta không phải cố ý hãm hại nó. Nó thực sự không có chứng chỉ tư cách giảng viên. Hắn là loại thầy lang vườn, còn chưa bao giờ tới trường học. Chúng ta sao có thể tuyển người như nó vào làm giảng viên? Thôi được rồi. Cháu đi nghỉ đi. Chuyện này ông tự biết chừng mực" Lão nhân khoát tay nói.
Môi Lý Thanh Ương giật giật. Nhưng hắn sợ bị ông mắng là kẻ hèn nhát nên không dám nói.
Lệ Vĩnh Cương nhìn vẻ mặt lo lắng của Vương Cửu Cửu thầm nghĩ Tần Lạc quả thật có chỗ hơn người. Mới tới học viện Trung y dược chưa được một tháng mà đã được sinh viên yêu quý như vậy.
Ông đâu biết rằng tình cảm cảu Vương Cửu Cửu dành cho Tần Lạc phần lớn là "yêu", phần "ủng hộ" không đáng kể.
"Tiểu cô nương, đừng nóng. Chuyện này phải xử lý từ từ. Phải tùy bệnh bốc thuốc. Tôi biết đó là do lão hiệu trưởng gọi điện tới. Tối nay tôi sẽ tới thăm lão hiệu trưởng xem có thể giải quyết được vấn đề này hay không" Lệ Vĩnh Cương an ủi Vương Cửu Cửu, thực ra ông cũng đang an ủi cả Tần Lạc.
"Lão hiệu trưởng họ gì?" Tần Lạc hỏi.
"Họ Lý. Lý hiệu trưởng dù đã nghỉ hưu nhưng ông ấy vẫn là hiệu trưởng danh dự của trường. Hơn nữa học trò của Lý hiệu trưởng ở khắp nơi, tiếng nói của ông ấy rất có uy lực. Nếu ông ấy thực sự muốn truy cứu vấn đề này, chúng ta sẽ không dễ giải quyết ổn thỏa. Thế nhưng tôi sẽ tới gặp, giải thích với ông ấy. Tôi thực sự tán thưởng y thuật cùng phương pháp giảng dạy của cậu" Lệ Vĩnh Cương cười nói.
"Có phải Lý hiệu trưởng có một người cháu tên là Lý Thanh Ương không?" Tần Lạc cua mày suy nghĩ một lát rồi hỏi. Trong ấn tượng của hắn hắn chỉ đắc tội với mỗi một người họ Lý đó thôi.
Bởi vì chuyện của Lệ Khuynh Thành, hắn đã xung đột với Lý Thanh Ương hai lần. Lần thứ hai vì Vương Cửu Cửu đột nhiên ra tay nên Lý Thanh Ương bị đánh thành đầu heo, nghe nói bây giờ anh ta vẫn đang nằm viện.
Nhìn qua cũng thấy gia thế của Lý Thanh Ương không tầm thường. Nếu hai người đó là người thân của nhau, có khả năng bọn họ trả thù hắn vì không nuốt trôi mối hận đó.
"Ừ. Cậu biết Lý Thanh Ương à?" Lệ Vĩnh Cương nghi hoặc hỏi Tần Lạc.
"Không chỉ biết mà còn có mâu thuẫn với nhau" Tần Lạc đau khổ nói.
Khi nghe hai người nói lai lịch của người đó, Vương Cửu Cửu phản ứng ra mặt, nàng tức giận nói: "Lúc đó có người ra tay can thiệp, anh ta mới không bị bắt. Bây giờ anh ta lại dám giở trò này. Hãy để em xử lý anh ta".
"Đã xảy ra chuyện gì? Nói cho tôi nghe xem nào" Lệ Vĩnh Cương khẽ biến sắc nhưng ông nhanh chóng lấy lại vẻ nghiêm nghị của mình.
Tần Lạc kể lại chỉ tiết chuyện xảy ra giữa hắn và Lệ Khuynh Thành dẫn tới hiểu lầm của Lý Thanh Ương, xảy ra mâu thuẫn, chuyện Lý Thanh Ương mang theo người của Nhất Bang Tử chặn đánh ở Cành Cọ Vàng, kết quả hắn bị Vương Cửu Cửu gọi người tới xử lý, cho hắn ăn trận đòn ra sao.
Khi nghe nói tới Lệ Khuynh Thành, mặt Vương Cửu Cửu sưng lên giống như tảng thịt mỡ. Đương nhiên nàng cũng biết tính cách của Lệ Khuynh Thành, nàng khá bất mãn với việc Tần Lạc và Lệ Khuynh Thành ở chung một chỗ.
"Ôi, thì ra là có chuyện như vậy. Tôi cũng nghe nói cháu của Lý hiệu trưởng bị người ta đả thương, tôi lại còn điện thoại hỏi thăm, không ngờ là chuyện này lại có liên quan tới mấy người. Nếu đúng là vậy, chuyện này khó giải quyết đây" Lệ Vĩnh Cương vuốt trán, đau đầu nói.
"Lệ hiệu trưởng, không sao cả. Dù có giảng dạy ở trường Trung y nữa hay không, tôi đều cám ơn hiệu trưởng đã cho tôi cơ hội này" Tần Lạc nhún vai ra vẻ bất cần.
Hắn vốn tới Yến Kinh vì chuyện thối hôn, sau đó lại dính vào sự kiện trẻ sơ sinh trúng độc ở bệnh viện Trung y. Trước đây hắn không bao giờ nghĩ sẽ tới trường làm giảng viên, Lâm Thanh Nguyên và Uông lão cố gắng khuyên nhủ nên hắn mời đồng ý.
Bây giờ bị nhà trường sa thải, hắn có thể thể quay về nhà mà không vướng bận gì. Chuyện này không ảnh hưởng gì tới hắn, hắn chỉ thấy đáng tiếc cho những sinh viên đáng yêu ở lớp của hắn.
"Không được. Thầy Tần nhất định phải ở lại" Vương Cửu Cửu cương quuyết nói.
"Ha, ha. Được rồi. tôi sẽ tới dàn xếp với Lý hiệu trưởng xem sao. Hai người không được sốt ruột. tôi còn phải nghĩ cách" Lệ Vĩnh Cương nói: "À Tần Lạc, trước khi giải quyết xong việc của cậu, lớp của cậu tạm thời do người khác dạy thay, để tránh người khác nói ra nói vào".
"Tôi hiểu" Tần Lạc gật đầu đồng ý.
Vương Cửu Cửu nhếch miệng cười khẩy.
Để người khác dạy thay ư? Đâu có dễ như thế.
Ra khỏi phòng làm việc của Lệ Vĩnh Cương, Tần Lạc và Vương Cửu Cửu sóng vai nhau đi trên con đường nhỏ, tĩnh mịch, trồng nhãn hai bên đường.
"Thầy Tần, thầy không cần sốt ruột. Em chắc chắn sẽ nghĩ ra cách giúp thầy" Vương Cửu Cửu nói.
Tần Lạc lắc đầu nói: "Cửu Cửu, tôi biết gia thế nhà em không tầm thường. Nhưng chuyện này không nên để người nhà em nhúng tay vào. Đã hai lần liền làm phiền rồi, tôi không thể mặt dầy nhờ sự giúp đỡ của em nữa".
"Hơn nữa đây là chuyện của ngành giáo dục, người ta quang minh chính đại làm vì tôi không có chứng chỉ tư cách giảng viên. Nếu như bọn họ làm nghiêm chỉnh, không nể mặt ai, sẽ làm khó cho người nhà em thôi".
"Thầy là giảng viên của em, em nào dám để thầy tìm em nhờ giúp đỡ. Tiểu nữ ngưỡng mộ sự quanh minh vĩ dại của thầy tình nguyện giúp đỡ thầy" Vương Cửu Cửu cười cười nói. những lời nói có vẻ như đùa cợt những cũng để đối phương tự hiểu.
"Bọn họ không nể mặt thì sao nào? Phải biết giữ thể diện cho nhau chứ. Em sẽ tìm mười người gọi điện cho ông ta, ông ta có thể không nể mặt nhưng như thế ông ta sẽ đắc tội với mười người đó. Cho dù sau này bị người khác coi thường em cũng phải tìm người giúp thầy".
"Hả?" Tần Lạc toát mồ hôi lạnh.
Quả nhiên không độc không phải là phụ nữ. Khi đã động tới uy danh của phụ nữ, lối suy nghĩ của họ quả thực không giống như thông thường,
Hai người lặng lẽ đi tới, chuông điện thoại trong túi Tần Lạc lại vang lên.
Hắn lấy điện thoại ra thì thấy trên màn hình điện thoại hiện lên số của "chị Lệ".
"Chị Lệ? Lệ Khuynh Thành?" Vương Cửu Cửu liếc mắt nhìn thấy dãy số trên màn hình.
.
"Hì hì. Chính cô ấy tự ghi vào" Tần Lạc cười xấu hổ.
"Hừ" Vương Cửu Cửu bĩu môi.
"Xin chào. Có việc gì đấy" Tần Lạc hỏi.
"Tần Lạc, tại sao lại nói chuyện khách khí với chị như thế? Không có chuyện gì thì chị không thể gọi chuyện cho cậu sao?" Âm thanh lẳng lơ của Lệ Khuynh Thành phát ra làm cho Vương Cửu Cửu cau mày.
"Có chuyện gì vậy? Tôi rất bận. Nếu không có chuyện gì tôi tắt máy đây" Tần Lạc nói. Hắn thực sự không chịu nổi sự đùa bỡn của Lệ yêu nữ trước mặt sinh viên của mình.
"Đáng chết. Cậu chán ghét tôi đến thế ư? Hừ, hãy xem tối nay tôi xử lý cậu thế nào. Bây giờ cậu hết giờ chưa?"
"Chưa. Tôi còn hai giờ sau nữa" Tần Lạc nói.
"Nói sạo. Tôi đang cầm bản phân công giờ dạy của cậu. Cậu có hai giờ vào buổi sáng, sau đó cậu không có giờ nữa. Tần Lạc, cậu đừng chối từ. Cậu không trốn khỏi lòng bàn tay của chị đâu" Lệ Khuynh Thành đắc ý nói.
"Ồ. Vậy chắc tôi nhớ nhầm. Có chuyện gì vậy?" Tần Lạc vừa lén nhìn Vương Cửu Cửu bên cạnh vừa hỏi.
Bản thân hắn nhận ra người phụ nữ này sao lại có tính cách tinh quái như quỷ thành tinh vậy. Thật sự rất khó đối phó.
"Đương nhiên có chuyện. Bây giờ cậu lập tức tới International Beautiful Woman. Tôi có chuyện rất quan trong cần thương lượngvới cậu. nhớ kỹ, không được bỏ trốn. Nếu không tự gánh lấy hậu quả. Đến đi. Hôn cậu một cái, ừ".
Tần Lạc vội vàng tắt điện thoại, hắn sợ Vương Cửu Cửu nghe được mấy câu sau.
"Thầy Tần có vẻ rất thân thiết với cô Lệ" Vương Cửu Cửu nhìn Tần Lạc bằng ánh mắt quái dị, sắc mặt âm trầm.
"Không quen, không hề quen biết" Tần Lạc vội vàng giải thích.
"Nói không quen có ma nào tin được không?" Vương Cửu Cửu làm động tác hôn gió nói.
"Nói đùa. Cô ấy chỉ thích đùa cợt thôi" Tần Lạc khóc dở mếu dở.
"Nói như vậy bất kỳ người phụ nữ nào cũng có thể đùa bỡn với thầy sao?"
"Không phải."
"Không phải? Vậy tại cô ấy có thể mà những người phụ nữ khác không thể?"
"…" Tần Lạc thầm nghĩ chắc nàng muốn mình chết sớm đây.
Đột nhiên Vương Cửu Cửu nở một nụ cười tươi như trăm hoa đua nở.
"Hì, hì. Em chỉ biết thầy Tần không phải là người như vậy".
"Đúng vậy. Đúng vậy. Tôi không phải là loại người đó" Tần Lạc vội gật đầu. Cuối cùng thì cũng giải thích được.
"Thế nhưng cũng có người chính là dạng người đó" Vương Cửu Cửu nói: "Trong trường có truyền thuyết nói cô ấy là một yêu nữ. Bất kỳ người đàn ông nào tiếp xúc với cô ấy đều bị cô ấy mê hoặc. Vì thế thầy không nên quá gần gũi cô ấy. Nếu thầy muốn tìm bạn gái thầy cứ bảo em, em có rất nhiều bạn".
"Yêu nữ?"
Tần Lạc thầm nghĩ em cũng là một yêu nữ, cả nhà em đều là yêu nữ.