Khi xe chạy tới biệt thự của Cừu Yên Mị, một chiếc BMW màu bạc cũng chạy tới.
Cửa chiếc BMW mở ra, một người đàn ông ngồi ở trước vô lăng nhìn xe bên này cười nịnh nọt. Hiển nhiên anh ta biết chủ nhân của xe bên này là ai.
Cừu Yên Mị cũng không hạ cửa kính xe xuống chào hỏi người đàn ông này. Nàng quay sang nhìn Tần Lạc nói: "Chuyện giữa anh và Cừu Trọng Mưu, tôi không thể nào nhúng tay vào. Anh cũng biết trong Cừu gia, Trọng Mưu có quyền lợi độc lập tự chủ. Tôi chỉ có thể khuyên can, không có quyền can thiệp. Xin anh đừng hiểu lầm mối quan hệ của chúng tôi. Nó làm chuyện ngu ngốc thì hắn tự chôn vùi mình".
"Tôi hiểu" Tần Lạc gật đầu nói. "Yên tâm đi. Tôi sẽ không ngốc tới mức sử dụng thủ đoạn nhỏ nhoi mà chị sử dụng".
"Vậy tôi hẳn đã sử dụng chiêu thức gì của phụ nữ sao?" Cừu Yên Mị cười hỏi. Sắc mặt nàng rạng rỡ như hoạ.
"Không lên tiếng thì thôi, đã nói là nổi tiếng. Không động thì thôi, đã động là đả thương người" Tần Lạc thẳng thắn nhận xét. "Chị rất giống cô ấy".
Ánh mắt, nụ cười của Cừu Yên Mị như ánh trăng rằm, nàng hỏi: "Anh hiểu rõ cô ấy như vậy sao?"
"Đó là do cô ấy tình nguyện để tôi hiểu. Ít nhất trước mặt tôi cô ấy không giấu giếm gì cả" Tần Lạc cười nói.
"Xem ra hôm nay mời anh tới đây chính là một việc cực kỳ chính xác" Cừu Yên Mị nói: "Đương nhiên bất kỳ chuyện nào tìm anh cũng rất chính xác. Tần Lạc, có đôi khi tôi cảm thấy rất may mắn có một người bạn như anh. Đương nhiên là khi anh cũng coi tôi là một người bạn".
"Tôi chỉ là thầy thuốc. Trị bệnh, cứu người là trách nhiệm của tôi. Chị không cần khách sao" Tần Lạc cười nói.
"Tôi có một vấn đề luôn muốn hỏi anh" Cừu Yên Mị cười nói: "Câu trả lời của vấn đề này có thể khó nói".
"Tôi có thể không trả lời không?' Tần Lạc hỏi lại
"Có thể" Cừu Yên Mị nói: "Thế nhưng tôi hy vọng anh có thể thành thực trả lời, coi như là thoả mãn lòng hiếu kỳ của một bà lão".
"Được, chị hỏi đi".
Đôi mắt xinh đẹp của Cừu Yên Mị nhìn chằm chằm vào đôi mắt trong suốt, thon dài của Tần Lạc và nói: "Nếu như cô ấy không muốn anh chữa bệnh cho ông tôi nhưng tôi lại muốn anh chữa bệnh cho ông, anh có trị không?'
"Cô ấy sẽ không bao giờ đưa ra một yêu cầu như vậy" Tần Lạc trả lời ngay lập tức. Hắn hiểu rõ Lệ Khuynh Thành nên đương nhiên cũng biết tính cách của nàng. Dù nàng thù hận một người thì nàng cũng không bao giờ cầu xin người khác cũng thù hận người đó. Nàng đương nhiên sẽ tự cố gắng thực hiện, nàng là một người phụ nữ không để bất kỳ ai gây áp lực lên mình.
Tần Lạc khẳng định Lệ Khuynh Thành sẽ không bao giờ đưa ra một yêu cầu như vậy với mình. Thậm chí nàng sẽ không có bất kỳ can thiệp nào vào cuộc sống của hắn.
"Tôi đã nói rồi. Đây chỉ là suy đoán cùng sự tò mò của phụ nữ" Cừu Yên Mị nói: "Anh cũng biết tôi rất tò mò với cô ấy. Giống như nhiều tác phẩm trên truyền hình về những mối quan hệ bà con chú bác, tôi hẳn phải rất hận cô ấy. Nhưng tôi không hận cô ấy, không hận chút nào. Ngược lại tôi còn rất thích cô ấy. Nếu như tôi rơi vào hoàn cảnh giống như cô ấy, tôi sẽ không thể nào làm tốt như cô ấy".
"Chị cũng là người phụ nữ rất xuất sắc" Tần Lạc chân thành khen ngợi.
"Vậy anh hãy nói cho tôi biết. Nếu như có hai người phụ nữ cùng rất xuất sắc đưa ra hai yêu cầu trái ngược đối với anh. Anh sẽ lựa chọn như thế nào?" Cừu Yên Mị vẫn không chịu buông tha. Có vẻ nàng rất nóng lòng biết được đáp án của câu hỏi kia.
Tần Lạc cẩn thận suy nghĩ một lát rồi nói: "Không cứu".
"Tại sao? Không phải trị bệnh cứu người là trách nhiệm của anh sao?" Cừu Yên Mị không vì lựa chọn của Tần Lạc mà tức giận, ngược lại nàng vẫn tươi cười hỏi.
"Không có nguyên nhân gì cả. Quả thực trong lòng tôi cũng suy nghĩ như vậy" Tần Lạc thừa nhận: "Dù sao không đưa ra một đáp án cho chị vẫn tốt hơn. Dù sao thì người đó vẫn là Lệ Khuynh Thành".
Cừu Yên Mị cười buồn nói: "Nếu sớm biết như vậy tôi sẽ không hỏi một vấn đề ngu ngốc như vậy".
"Hy vọng câu trả lời không làm chị thất vọng".
"Quả thực tôi rất thất vọng".
"…"
"Thế nhưng tôi vẫn thích tính thẳng thắn của anh" Cừu Yên Mị cười nói: "Tần Lạc, anh là một người đàn ông rất thú vị. Tất cả những người đàn ông tôi gặp không có ai như anh".
"…'
Nhìn thấy vẻ mặt xấu hổ của Tần Lạc, không dám trực tiếp đối diện với vấn đề của mình, Cừu Yên Mị nói: "Đi thôi, ông tôi đang ở thư phòng chờ anh".
"Được" Tần Lạc trả lời sau đó hắn đẩy cửa xe bước xuống.
Khi Cừu Yên Mị dẫn Tần Lạc tới cửa thư phòng của Cừu lão gia. Cừu lão gia đang ngồi dùng bút lông luyện viết chữ to. Tư thế của ông rất tinh tế, sắc mặt ông nghiêm túc nhưng chữ viết của ông thật sự rất khó coi.
Nói thật Tần Lạc có nhắm mắt lại cũng viết đẹp hơn chữ của Cừu lão gia.
Thế nhừng điều Tần Lạc vui mừng chính là sắc mặt của Cừi lão gia tốt hơn rất nhiều so với lần gặp mặt trước. Xem ra thuốc cùng với việc thực hiện trị liệu điều dưỡng của hắn rất có hiệu quả. Đây là loại bệnh về phương diện tinh thần. Nếu như không phải đã bị kích thích bởi sự vui mừng, bi thương quá độ dẫn tới trong cơ thể con người bị thiếu hụt đi một yếu tố nào đó, chỉ cần bổ sung đầy đủ yếu tố: tinh, khí, thần thật tốt thì căn bệnh tinh thần này cũng khỏi.
"Cừu lão" Tần Lạc cung kính chào hỏi Cừu lão gia.
"Ừ, Tần Lạc. Cháu tới rồi" Cừu lão gia bỏ bút lông xuống, ông nhìn Tần Lạc gật đầu. Tuy khi phát bệnh lão đầu nhi này thực sự giống một lão Ngoan đồng ngây thơ, đáng yêu nhưng khi trở lại bình thường thì cực kỳ nghiêm túc, gàn bướng.
Lúc này Tần Lạc không dám giả điên, giả ngốc tiến tới thân mật vỗ vãi Cừu lão nói: "Cừu lão, ông đừng sợ. Cháu tới giúp ông đánh lại con yêu quái mắt xanh".
Tới lúc này Tần Lạc mới nhớ ra từ lúc tới đây hắn không thấy con yêu quái mắt xanh nữa. Có thể ông ta đã rời khỏi đây, về nước. Cho dù thế nào đi nữa ông ta cũng là một chuyên gia đầu uy tín về phương diện tâm thần học. Nói một cách không khoa trương rằng phải dùng một đấu vàng để mời ông ấy một ngày. Nhưng ông ta bị Cừu Yên Mị giữ lại một thời gian dài như vậy, quả thực là chuyện không dễ dàng gì.
"Ông, hai người cứ ngồi nói chuyện. Cháu đi pha trà" Cừu Yên Mị cười nói, nàng chỉ tay mời Tần Lạc ngồi xuống ghế salong.
"Cháu bận thì cứ đi. Tự ông sẽ pha trà" Cừu lão gia phất tay nói. Hiển nhiên ông không muốn Cừu Yên Mị nghe câu chuyện của ông với Tần Lạc.
Đợi khi Cừu Yên Mị rưòi đi, Cừu lão gia mới ngồi xuống ghế, ông nhìn Tần Lạc nói: "Có phải cháu rất tò mò khi Cừu Yên Mị mời cháu tới mà không phát bệnh không?"
"Đúng vậy" Tần Lạc vười nói: "Mà hình như tinh thần của Cừu lão gia rất tốt".
"Vẫn còn phát bệnh. Chỉ là thời gian giữa hai lần phát bệnh lâu hơn mà thôi. Đương nhiên ông cũng không biết, là Yên Mị nói cho ông".
"Chỉ cần Cừu lão tiếp tục uống thuốc theo đơm cháu kê, rồi ăn uống theo thực đơn đó, bệnh nhất định sẽ khỏi" Tần Lạc khuyên nhủ.
"Ông hiểu. Ông cũng tin tưởng vào y thuật của cháu" Cừu lão gia nói. "Yên Mị đã nói với ông về sự tích của cháu. Ông rất vui là ông có thể được gặp một thanh niên ưu tú như cháu".
"Chị Yên Mị quá khen. Cháu chỉ làm chuyện đáng làm" Tần Lạc cười nói.
"Ừ. Nói đúng lắm. Con người ta cần phải làm những việc nên làm" Cừu lão gia tán dương. "Tần Lạc, ông tìm cháu không phải là muốn tìm hiểu về bệnh tình của mình. Ông muốn tìm hiểu về Lệ Khuynh Thành".
Tần Lạc cười gượng. Hắn luôn luôn không muốn tham dự vào chuyện của Cừu gia, không ngờ hắn vẫn bị Cừu lão gia lôi vào.
"Cừu lão muốn hiểu cái gì?' Tần Lạc hỏi.
"Suy nghĩ của nó đối với ông. Suy nghĩ của nó đối với Cừu gia" Cừu lão gia vừa pha trà vừa nói, không ngẩng đầu lên.
Tần Lạc cười nói: "Cừu lão, vấn đề này ông đã hỏi nhầm người. Tuy cháu và Lệ Khuynh Thành là bạn bè nhưng từ trước tới nay chúng cháu chưa bao giờ nói với nhau về chuyện nhà của mình. Cô ấy không bao giờ nói với cháu là bản thân có suy nghĩ gì về ông, có suy nghĩ gì về Cừu gia hay không. Cháu cũng không có khả năng biết được. Thậm chí cháu cũng không biết rốt cuộc thì cô ấy và ông có quan hệ gì".
Những lời này của Tần Lạc là nửa thật nửa giả. Thật sư Lệ Khuynh Thành chưa bao giờ nói với hắn về thân thế của chính mình. Nàng giống như là một cô nhi, một mình phiêu bạt kiếm sống bên ngoài. Ngay cả khi tết đến, nàng cũng ở lại Yến Kinh một mình, phụ trách kế hoạch phát triển trong một năm của bột phấn dưỡng da Kim Dũng.
Điều giả chính là, không phải Tần Lạc không biết mối quan hệ của Lệ Khuynh Thành và Cừu gia. Thông qua một số lần nói chuyện với Cừu Yên Mị, hăn đã có thể suy đoán ra chút nào đó.
Thế nhưng Tần Lạc cảm thấy là chuyện riêng của Lệ Khuynh Thành. Dựa vào năng lực của nàng. Nàng hoàn toàn có đủ khả năng xử lý chuyện này. Nàng không cần hắn ở bên cạnh chỉ chỏ, hay thiên lệch về bên nào. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Chuyện trong thiên hạ, duy nhất chỉ có chuyện tình cảm là không thể miễn cưỡng, cho dù đó là chuyện tình yêu hay chuyện tình thân.
Thủ pháp châm trà của Cừu lão gia cho mình và Tần Lạc rất thuần thục. Cừu lão gia là người miền nam nên nghệ thuật uống trà đã in sâu. Thoạt nhìn cũng biết đây là người pha trà rất có kinh nghiệm.
Một lúc lâu sau ông mới buồn rầu nói: "Nếu như nó nhận ông già này thì nó là cháu gái của ông".
Tần Lạc ra vẻ kinh ngạc hỏi: "Chẳng lẽ chị Yên Mị và Lệ Khuynh Thành là hai chị em ruột".
"Không sai" Hình như Cừu lão gia không sẵn lòng đối diện với chuyện này nên giọng nói có phần qua quýt.
Người con thiếu nợ chuyện tình cảm nhưng lại để cho một ông già như ông tới hốt ***. Chắc hẳn tâm trạng của ông không thoải mái về chuyện này.
Tần Lạc cười nói: "Cháu biết Lệ Khuynh Thành rất lâu, cháu không ngờ Khuynh Thành có gia thế như vậy. Có phải Cừu lão gia tìm cháu tới đây là hỏi về vấn đề này thôi sao?"
"Hãy nhắn tin giúp ông" Cừu lão gia nói: "Cừu gia luôn mở rộng cửa với nó".
"Được. Cháu nhất định sẽ nói những lời này với Khuynh Thành" Tần Lạc đồng ý. Dù sao đây cũng chỉ là một câu nói. Cho dù Lệ Khuynh Thành có nguyện ý quay lại Cừu gia hay không thì cũng sẽ không mất đi trinh tiết.
"Cám ơn" Cừu lão gia nói.
"Cừu lão quá khách sao" Tần Lạc nói: "Cháu cùng hy vọng Khuynh Thành có thể có lựa chọn chính xác nhất".
Còn lựa chọn chính xác nhất đó là gì thì chỉ có quỷ mới biết được.
"Tần Lạc, cháu cùng đừng đợi sau này tiện thể mới nhắn tin. Như vậy đi, cháu hãy gọi điện cho Khuynh Thành. Ông muốn nghe qua giọng nói của nó một chút" Cừu lão gia nói.
Tần Lạc suy nghĩ rồi nói: "Được, để cháu thử xem".
Tần Lạc lấy di động gọi cho Lệ Khuynh Thành. Từ trong điện thoại nhanh chóng vang lên giọng nói nũng nịu của Lệ Khuynh Thành: "Cưng ơi, vừa mới rời khỏi đã nghĩ tới em rồi sao? Không phải em đã đồng ý với anh rồi sao? Đi Paris, anh muốn gì em cũng chiều anh mà".
Tần Lạc không ngờ Lệ Khuynh Thành đã lập tức thể hiện bản tính của mình, một lần nữa đùa giỡn với mình. Hắn đang định lên tiếng ngăn cản Lệ Khuynh Thành thì Cừu lão gia ở bên cạnh nghe thấy, giận tím mặt, ông lạnh lùng quát: "Tiện nhân, giống hệt mẹ mình".
Giọng nói the thé của Lệ Khuynh Thành vang lên trong điện thoại: "Là ai? Lão già nào mắng em đó?"