Lệ Khuynh Thành không phải là người phụ nữ trông mặt mà bắt hình dong, nhưng khi lần đầu tiên nhìn thấy người đàn ông này đã có một cảm giác sợ hãi.
Đúng vậy, đàn ông cũng có chút mê hoặc, giống như hạc đứng giữa bầy gà, cho dù là một trăm người hay là một ngàn người, chỉ cần bạn mở mắt thì ngay đầu tiên có thể nhìn thấy hắn ngay.
Một mái tóc màu vàng, đôi mắt màu nâu phảng phất thâm tình, các nét trên khuôn mặt vô cùng thanh tú.
Thêm vào đó là quần áo, lời ăn tiếng nói tao nhã. Dường như người đàn ông này là vương tử đến từ toàn thành xa xưa trong truyện cổ tích đến đây vậy.
"Anh có biết nhiều về rượu không?" Lệ Khuynh Thành thuận tay rút ra một chai rượu đỏ hỏi.
Người đàn ông thoáng nhìn nhãn hiệu của chai rượu đỏ trên tay Lệ Khuynh Thành rồi nói: "Là rượu Ivan Gill, tên đầy đủ là Chateauevangile Pomerol Ivan Gill. Loại rượu này đã nổi tiếng rất nhanh chóng, mười năm qua nó đã đuổi kịp và vượt qua loại hồng rượu Xie Erde. Mỗi năm giá trị tăng lên 8%. Nếu như cô muốn đầu tư vào thì nó chính là một sự lựa chọn tốt".
Lệ Khuynh Thành liếc mắt nhìn vào nhãn hiệu của chai rượu đỏ, trên đó đúng là có ghi tên "CHATEAUEVANGILE POMEROL". Người đàn ông này quả thật hiểu rất rõ về hồng rượu giống như Tần Lạc hiểu rõ về kinh mạch vậy.
"Anh là…?" Lệ Khuynh Thành hỏi.
"Bạn bè gọi tôi là Philip, đương nhiên là cô cũng có thể gọi tôi như vậy". Người đàn ông ôn nhu cười, trên gương mặt lộ ra hai má lúm đồng tiền rất đáng yêu.
Lệ Khuynh Thành nhìn thấy vẻ kiêu ngạo tự đại của người đàn ông này liền vừa cười vừa nói: "Tôi không có ý như vậy, tôi không biết anh là ai. Tôi cũng không nhận ra anh. Tại sao lại phải nghe lời giới thiệu của anh chứ?"
Cô liếc mắt nhìn xung quanh nói: "Ai có thể cam đoan anh không phải là người mà khách sạn này ủy thác đến mời rượu tôi?"
"Tôi không phải như vậy. Tôi xin lấy danh dự của dòng họ Philip này để cam đoan". Người đàn ông vẻ mặt nghiêm trang nói. Khi hắn nghiêm túc ánh mặt như câu hồn người khác vậy.
"Anh nói anh không phải là không phải sao? Tôi sao biết được dòng họ này đã từng có vinh quang gì chứ?" Lệ Khuynh Thành rê tay vào chữ Ivan Gill rồi nói: "Tối nay chúng tôi sẽ uống hết chai này. Ngài Philip, hẹn gặp lại".
Nói xong, Lệ Khuynh Thành liền cầm chai rượu đỏ nghênh ngang bước đi.
Philip hứng thú nhìn bóng lưng Lệ Khuynh Thành đi xa khuất, sau đó hai tay khoanh trước mặt híp mắt cười. Trên gương mặt hắn lại hiện lên hai má lúm đồng tiền càng thêm mê mẩn lòng người.
"Carlisle, ông thấy cô ấy thế nào?" Philip lên tiếng hỏi.
Trong góc cất rượu một lão nhân đi ra, đối với Philip có chút khom lưng, cung kính nói: "Vương tử, cô ấy không thích hợp làm Vương phi ạ".
Lão nhân đầu đã bạc trắng được chải tóc vô cùng tỉ mỉ, lão mặc một bộ vest đuôi tôm vừa vặn màu đen, áo sơ mi trắng mặc bên trong và trên viền áo có kẹp một chiếc nơ hình con bướm màu đen, nhìn không ra từ năm bao nhiêu, nhưng có thể thấy nó là một bộ lễ nghi cung đình vô cùng quý giá.
"Carlisle, nói chuyện với ông thật là khó nghe. Lúc này, ông phải thuận theo ý tôi, ca ngợi cô ấy là một người phụ nữ hấp dẫn đầy mê hoặc chứ". Philip vừa cười vừa nói tiếp: "Còn nữa, giọng điệu của ông càng ngày càng giống mẫu hậu rồi đấy. Cô ấy có thích hợp làm Vương phi hay không là do tôi quyết định chứ không phải là ông, không phải là mẫu hậu… hay bất kể kẻ nào khác".
Hắn lại hướng tầm mắt nhìn về cửa phòng cất giữ rượu, nơi ấy là nơi Lệ Khuynh Thành vừa mới rời đi, rồi nói tiếp: "Bởi vì Vương phi cũng chỉ là vợ của tôi mà thôi. Tôi lấy cô ấy là vợ của tôi, như vậy thì cô ấy chính là Vương phi".
"Dạ, Vương tử, ngài có muốn thu thập thông tin về cô ấy không?" Carlisle hỏi.
"Đương nhiên". PhiLip nói tiếp: "Tôi cũng không muốn tiếc nuối là bạn của mình. Nhưng trước tiên tôi muốn ông giúp tôi đưa tặng cho cô ấy một chai rượu vang đỏ nữa. Tôi có cảm giác là cô ấy rất thích hợp với loại rượu Mã Cổ".
"Dạ, Vương tử". Carlisle khom người trả lời.
Lệ Khuynh Thành cầm bình rượu trở về, vừa cười vừa nói: "Nếu như không uống được, các ngươi cũng không được nói tôi".
"Lệ tiểu thư đã chọn rượu thì không thể có khả năng không ngon được". Triệu Tử Long vỗ vỗ mông rồi vừa nhận lấy chai hồng rượu từ tay Lệ Khuynh Thành vừa gọi bồi bàn hỗ trợ mở rượu.
"Cảm giác như nào cũng giống nhau thôi mà". Tần Lạc nói rất không hiểu biết. Với các loại rượu hắn không có chút kiến thức nào, khi uống rượu trắng hắn có cảm giác các loại rượu trắng đều có vị giống nhau, uống rượu đỏ hắn lại có cảm giác các loại rượu đỏ đều có vị giống nhau.
"Tôi có cảm giác cho cậu uống rượu như vậy thật là lãng phí quá". Lệ Khuynh Thành cười mắng Tần Lạc: "Hay là tôi gọi cho cậu cốc nước hoa quả nhé?".
"Tôi không có ý kiến gì". Tần Lạc gật đầu trả lời.
"Không nên, không nên! Lãng phí thì lãng phí. Tần Lạc nhất định phải cùng chúng ta uống rượu đỏ". Triệu Tử Long nói. Bản thân mình uống tượu còn để cho thần tượng uống nước hoa quả còn ra gì nữa chứ?
Những người khác cũng không đồng ý, mọi người đều yêu cầu Tần Lạc phải uống rượu đỏ.
Khi bồi bàn mở rượu đang chuẩn bị rót rượu cho khách thì bỗng một nữ phục vụ bưng mâm có một bình rượu đỏ cao cổ tiến lại.
"Tiểu thư, đây là chai rượu đỏ Mã Cổ ngài Philip tặng cô. Ngài nói, loại rượu này rất xứng với khí chất của cô". Bồi bàn đặt chai rượu đỏ lên bàn, mỉm cười nói lại lời Philip dặn.
Philip?
"Ai là Philip vậy?" Triệu Tử Long hỏi.
"Một vị khách tôn quý". Bồi bàn trả lời cô đọng.
"Tại sao hắn lại muốn tặng rượu đỏ cho chúng tôi?" Trương Bác hỏi. Bọn họ ở đây đâu có quen người bạn nào tên là Philip đâu nhỉ?
"Là tặng cho vị tiểu thư này". Bồi bàn vừa cười vừa nói.
Mọi người cùng nhìn về phía Lệ Khuynh Thành và đợi cô giải thích.
Lệ Khuynh Thành ngẩng mặt nhìn về phía người bồi bàn , hỏi: "Anh hãy nói lại với ngài Philip rằng tôi đã uống Ivan Jill, hương vị rất ngon, rất hợp với tôi. Tạm thời tôi không muốn thử thêm một hương vị nào khác nữa. Phiền anh hãy đem chai rượu này vào và đặc biệt hãy giúp tôi bày tỏ sự cảm kích với ngài Philip".
Bồi bàn tỏ vẻ làm khó: " Tiểu thư, ngài Philip đã đi rồi, tôi không có cách nào trả lại cho ông ấy được".
"Có thật vậy không?" Lệ Khuynh Thành sửng sốt, rồi hỏi tiếp: "Hắn không phải là khách ở đây sao?"
"Đúng vậy. Tất cả những khách hàng sử dụng khách sạn đều là hội viên của chúng tôi". Bồi bàn trả lời.
"Như vậy thì anh hãy cứ cầm giúp hắn, chờ lần sau hắn lại đây thì các anh trả lại cho hắn".
"Điều này…"
"Thôi anh đi đi. Rượu là do anh cầm tới, hiển nhiên anh phải nghĩ cách giải quyết". Lệ Khuynh Thành kiên quyết nói.
"Vâng". Bồi bàn bất đắc dĩ đành phải bê chai rượu đỏ rời đi.
Đợi đến khi bồi bàn đi xa, Lệ Khuynh Thành mới phát hiện ra mọi người đang nhìn mình, cô vừa cười vừa nói: " Mặc dù tôi cũng cho rằng mình xinh đẹp nhưng bị nhiều ánh mắt đàn ông nhìn chằm chằm như vậy tôi vẫn cảm thấy có chút áp lực".
"Mị lực của Lệ tiểu thư thật đúng là không thể cưỡng lại được. Đi ra ngoài một chuyến là lập tức lọt vào mắt xanh của một anh chàng ngoại quốc tặng cho rượu đỏ rồi". Triệu Tử Long cười ha ha nói.
"Đúng vậy. Thật sự là làm cho người ta phải hâm mộ a". Trương Bác nói thêm vào: "Cô có cảm nhận được con người nước Pháp rất ưa nhìn và nhiệt tình không? Có thể khách đến ăn ở đây không phải là giàu có sang trọng, nhưng đương nhiên chúng ta là ngoại lệ, cho nên, người khách Philip này nhất định có lai lịch không tầm thường.
"Bồi bàn tất nhiên đã giúp hắn giấu dếm thân phận". Vũ Dũng Tú quan sát rất kỹ rồi phát biểu một câu.
"Không chừng đó là một vương tử". Triệu Tử Lo ng cười to. "Nào, hãy chúc mừng Lệ tiểu thư xinh đẹp một chén!".
Tất cả mọi người cùng nâng chén, ngay cả đến Tần Lạc cũng giơ chén rượu đỏ lên. Lệ Khuynh Thành hơi nghiêng người phát hiện thấy hắn rất thản nhiên.
Uống rượu thoải mái, đám người vui vẻ ra về.
Trương Bác mướn xe đưa Tần Lạc và Lệ Khuynh Thành về khu nghỉ ngơi của khách sạn để hai người về phòng nghỉ ngơi trước, hắn còn muốn đưa Triệu Tử Long và Vũ Dũng Tú trở về. Triệu Tử Long đã uống quá nhiều, Vũ Dũng Tú thì tửu lượng bất hảo, hai người hiện giờ đều trong tình trạng hôn mê.
Buổi tối ngày hôm nay Lệ Khuynh Thành cũng đã uống không ít rượu đỏ.
Tần Lạc dìu đỡ cô vào tiền sảnh của khách sạn, sau đó ấn nút cầu thanh máy và hai người cùng đợi thang máy mở ra.
Thang máy trống không, tạm thời lúc đó chỉ có hai người Tần Lạc và Lệ Khuynh Thành đã say túy lúy mà thôi.
Thang máy êm ru tiến lên, hai người im lặng không nói gì.
"Hắn có đẹp trai không?" Tần Lạc đột nhiên lên tiếng hỏi.
"Hắn?" Hai tròng mắt Lệ Khuynh Thành sáng lên nhìn Tần Lạc mà hỏi: "Hắn là ai vậy?"
"Philip" Tần Lạc không ngại ngùng trả lời.
Lệ Khuynh Thành sửng sốt, sau đó cất tiếng cười ha ha. Cười ngả cười nghiêng, cười đến mức tối sầm trời đất, cười đến chết đi sống lại, cười đến mức chảy cả nước mắt…
"Cười cái gì?" Tần Lạc có chút tức giận mà gắt lên. Phản ứng giống như là hắn đã làm một chuyện vô duyên bị mọi người bắt gặp, rồi bị Lệ Khuynh Thành vô tình tạo cho hắn cảm giác vô cùng xấu hổ.
"Không phải buổi tối hôm nay cậu vẫn giữ được vẻ bình tĩnh sao?" Lệ Khuynh Thành đưa tay ôm lấy thắt lưng Tần Lạc, thân thể áp sát vào người Tần Lạc, tủm tỉm cười nói.
"Tôi chỉ tò mò thôi". Tần Lạc chột dạ nói. Nghe thấy có người đàn ông nước Pháp theo đuổi Lệ Khuynh Thành, Tần Lạc đột nhiên có chút bối rối. Hơn nữa, còn có chút tức giận tiểu nhân nữa.
Diệp Phong không hiểu tại sao mình lại bối rối như vậy, cũng không biết vì sao mình lại tức giận, nhưng mà loại cảm giác này bỗng dưng xuất hiện không hề có bất cứ dấu hiệu nào báo trước.
"Đẹp trai". Lệ Khuynh Thành khẽ nói.
"Có đẹp trai bằng tôi không?"
"So với cậu thì kém hơn".
Tần Lạc cười khổ, nói: "Không phải chị gạt tôi đấy chứ?"
"Tôi không thể lừa cậu". Lệ Khuynh Thành lắc đầu nói.
"…"
"Cậu còn rất đáng yêu nữa". Lệ Khuynh Thành bổ sung.
"Đáng yêu là như kiểu trẻ con hả?"
"Cậu quan tâm chuyện đó à?" Lệ Khuynh Thành hỏi.
"Đương nhiên". Tần Lạc nói. "Chúng ta là bạn gần bằng tuổi nhau, chị không thể coi tôi như trẻ con được".
Lệ Khuynh Thành chăm chú nhìn khuôn mặt thanh tú của Tần Lạc, rồi nói tiếp: "Cậu muốn tôi coi cậu như một người trưởng thành sao?"
"Đương nhiên". Tần Lạc gật đầu khẳng định. Ai mà muốn bạn bè coi như một đứa trẻ chứ?
"Được rồi". Lệ Khuynh Thành trả lời.
Cửa thang máy mở ra, Lệ Khuynh Thành liền móc vào túi lấy ra chiếc chìa khóa đưa cho Tần Lạc rồi nói: "Mở cửa".
"Vào đi" Lệ Khuynh Thành nói.
Vì vậy, Tần Lạc liền đi theo Lệ Khuynh Thành vào phòng.
"Đóng cửa lại"
Tần Lạc do dự một chút, sao Lệ Khuynh Thành lại bảo hắn vào rồi lại bảo đóng cửa lại, mà không phải là bảo hắn đi ra ngoài rồi mới đóng cửa lại?
Lệ Khuynh Thành đột nhiên ôm chầm lấy cổ Tần Lạc, sau đó sau đó đẩy cả người hắn vào phía tường, mang theo mùi rượu đỏ môi cô như một con rắn nhỏ đi vào dò xét, hung hăng quấn lấy đầu lưỡi Tần Lạc.