Mấy viên cảnh sát cao ngạo kia vốn đã ngứa mắt tên nhãi ranh người Trung Quốc này lâu lắm rôi, nên cho dù bọn chúng nghe không hiểu Tần Lạc nói gì, nhưng bọn chúng ghét nhất ánh mắt sắc lẹm cùng với thái độ ương ngạnh của hắn
Đây là đâu chứ? Là Paris.
Còn bọn họ là ai vậy? Là người Trung Quốc.
Đây là địa bàn của người khác nên phải tuân thủ quy luật! Nếu như không tuân thủ thì bọn họ phải có nghĩa vụ chỉ dạy, giảng giải cho người ta hiểu.
Nghe được chỉ thị của Robert, mấy gã cảnh sát Paris được thể xông tới.
"Đứng im!" Lệ Khuynh Thành hét lên, nàng vốn đứng ở sau lưng của Tần Lạc, nhưng trong lúc Tần Lạc gặp phải chuyện nguy hiểm nhất nàng chạy lên chắn ngay trước mặt hắn, dùng tiếng Pháp nói: "Mấy người định làm gì vậy? Anh ấy đã phạm vào tội gì hả?"
"Phạm vào tội tổ chức tụ tập bất hợp pháp, lúc nãy chúng tôi đã nói rất rõ ràng rồi đấy.....!" Mấy gã cảnh sát vì thấy có một người con gái đẹp như Lệ Khuynh Thành đứng chắn ngay trước mặt Tần Lạc, vì sĩ diện nên đã giải thích cho Lệ Khuynh Thành hiểu, chứ bọn họ không hề hành động thô lỗ như lôi nàng kéo sang một bên chẳng hạn.
"Đây không phải là tụ tập bất hợp pháp. . tất cả đều là tình nguyện .... mấy người các anh vẫn không hiểu được là cố ý tụ tập gây sự với tình nguyện khác nhau chỗ nào hay sao?"
"Thành thật xin lỗi! Trong mắt của chúng tôi thì mấy người bọn họ đúng là đang cố tình tụ tập làm loạn.... Những yêu cầu của bọn họ, chúng tôi không thể nào đáp ứng được!" Robert nói: "Đưa anh ta đi!"
Thời gian càng kéo dài, thì tình thế càng bất lợi với bọn họ, đoàn người tụ tập càng đông thì các nhà báo, phóng viên kéo đến cũng càng đông.... Không cần làm phép toán thống kê, Robert cũng có thể hiểu được rằng: Paris lúc này đang là tâm điểm chú ý của toàn thế giới.
Là một nhân viên làm việc trong Paris anh ta buộc phải giải quyết đoàn người biểu tình này trong thời gian ngắn nhất có thể
Nếu không, anh ta và cục trưởng của anh ta sẽ thành kẻ thất nghiệp ngay lập tức. Cái gã đầu hói kia không phải là một nhà lãnh đạo biết dũng cảm đứng lên nhận trách nhiệm về phần mình chút nào.
Sếp đã hạ lệnh như vậy rồi, mấy gã cảnh sát cũng không còn nể mặt người đẹp đứng trước mặt mình và cũng không còn phong thái lịch lãm qủa các thân sĩ Paris nữa, bọn họ cho hai viên cảnh sát tách Lệ Khuynh Thành ra khỏi chỗ Tần Lạc, còn hai người khác thì cướp lấy chiếc xe lăn của Tần Lạc.
"Ngăn chặn bọn chúng lại, đừng để bọn chúng đem thần y đi!" Râu xồm hét toáng lên.
Qua những sự việc vừa xảy ra vừa rồi thì râu xồm cũng đã rất có uy tín trong đoàn người biểu tình, chính vì vậy mà khi anh ta lên tiếng hò hét như vậy, những người biểu tình lập tức xông đến bên mấy gã cảnh sát đang muốn cướp đoạt chiếc xe lăn của Tần Lạc.
Cảnh sát Paris rất thiện chiến, nhưng bọn họ vẫn không thể nào chống cự được với đoàn người Trung Quốc đông đảo, đoàn người biểu tình Trung Quốc lúc này như một bức tường thành vững chãi nắm chặt lấy chiếc xe lăn của Tần Lạc không muốn buông tay.
Đội trưởng đội phòng chống bạo động Sylow sau khi nhận được điện thoạị liền đến bên cạnh Robert hỏi: "Xem ra các anh không có cách gì đưa hắn ta đi được rồi, có cần sự giúp đỡ của chúng tôi không?"
Robert nghe vậy liền chần chừ một lúc rồi nói: "Cứ chờ một chút đi, các anh một khi mà ra tay thì sự việc sẽ đi theo một hướng khác, vô cùng nghiêm trọng!"
Sylow nghe vậy liền nhún vai lên một cái, tỏ vẻ bất cần nói: "Vậy thì tôi cùng với mấy người anh em của mình đứng xem trò vui vậy!"
Robert lúc này lại gọi Riley đến để cho cô dùng tiếng Trung nói chuyện với đám người biểu tình Trung Quốc, nói cho bọn họ biết cản trở cảnh sát làm việc là phạm pháp.
Riley nghe xong liền cất giọng the thé lên nói. Nhưng mặc cho cô ả đứng nói nửa ngày trời rồi mà đám người biểu tình vẫn trơ ra như khúc gỗ, chẳng có ý dời đi gì cả, người nào tranh thì cứ tranh, người nào muốn đoạt lấy chiếc xe lăn từ tay cảnh sát thì cứ đoạt, người nào chửi rủa vẫn cứ đứng chửi rủa..... Hai bên lúc này ở vào thế giằng co rất căng thẳng, Tần Lạc thì vẫn ngồi trên xe lăn ở ngay giữa bọn họ, cả hai bên đều muốn kéo hắn về phía mình nhưng đều không thành công. Thế là hắn cứ mắc kẹt ở giữa như vậy.
"Nhanh, cướp lấy người, không quan tâm đến cái xe đẩy nữa!" Robert hạ lệnh: "Mấy thằng ngu, bọn mày cứ tranh nhau cái xe lăn để làm gì hả?"
Mấy gã cảnh sát lúc này mới sực tỉnh, bọn họ đúng ra là nên bắt lấy Tần Lạc chứ không phải chiếc xe đẩy mông đít của hắn, thế là cùng một lúc cả lũ liền buông chiếc xe đẩy ra, rồi bắt đầu giành lấy Tần Lạc.
Râu xồm cùng đoàn người biểu tình làm gì có chuyện buông tha cho bọn cảnh sát ra đi yên bình được, thế là mười mấy người đàn ông nối tay hình thành một bức tường người, dùng thân thể của mình che chắn ngay trước mặt của Tần Lạc, thấy phía trước bắt đầu có dấu hiệu xảy ra bạo động, thế là mấy người Trung Quốc ở phía sau xông dần lên trước.
Trong lúc giằng co với nhau, thì có mấy tên cảnh sát bắt đầu ra tay mạnh hơn lúc trước, và mấy người biểu tình Trung Quốc thấy vậy cũng ra tay đáp trả, cả hai bên liền xông vào một trận chiến không khoan nhượng.
Thấy đám thủ hạ của mình bị cả đám biểu tình Trung Quốc bu vào hội đồng đến hẹn lại lên, Robert lúc này mới biết được là anh ta không có đủ người để ngăn chặn cuộc biểu tình.
Robert liền quay người sang phía Sylow đang đứng ở phía đằng xa nhìn mình với con mắt khinh khỉnh: "Xem ra, tôi vẫn cần tới các anh đến dẹp loạn giúp rồi!"
"Rất vui lòng được cống hiến sức lực cho quý ngài!" Sylow cười ha hả đáp. Anh ta nói xong liền đội mũ lên đầu, đi găng tay cẩn thận rồi lăm lăm chiếc dùi cui trong tay quay sang đám lính phòng chống bạo động của mình ra lệnh: "Đánh! Đánh cho chúng nó một trận thừa sống thiếu chết!"
Nói xong, Sylow liền chạy thẳng lên phía trước tiên, sau đó vung côn vụt thẳng vào vai của một thanh niên người Trung Quốc, anh chàng thanh niên này không kịp phòng bị nên lãnh trọn cả một đòn vào vai ngã dúi dụi ở dưới đất kêu lên oai oái.
Thấy đồng bào của mình bị đánh mà mình không được ra tay cứu trợ nên mấy tên cảnh sát phòng chống bạo động cũng đã sớm ức chế từ trước rồi, chính vì vậy mà khi nhận được mệnh lệnh, cộng thêm với việc sếp của mình ra tay tàn độc như vậy, cả lũ đều như hổ thêm cánh, vung gậy xông vào đám người biểu tình vụt côn chan chát.
Đoàn người biểu tình này chủ yếu là người nhà của người bệnh, hoặc là bệnh nhân của Tần Lạc, bọn họ là những công dân Trung Quốc định cư tại Pháp, sức khỏe cũng như thể lực làm sao mà đọ lại được với những viên cảnh sát chống bạo động được rèn luyện bài bản, cơ thể săn chắc được. Chính vì vậy mà khi đội chống bạo động vừa xông lên thì đám người biểu tình đã bị đánh cho tơi tả, tháo chạy co cờ.
Những đường côn vung lên quất xuống vun vút, không ngừng có người Trung Quốc ngã xuống kêu gào thảm thiết, họ ngã xuống rên rỉ rồi thì lại nhận thêm những cú giẫm đạp từ những đôi giầy khủng bố của đội cảnh sát chống bạo động, làm cho cảnh tượng trở nên vô cùng thê lương....
Vì Sylow từ trước đến giờ dẫn dắt đội quân chống bạo động đánh đâu thắng đó nên không một ai có thể chống chọi lại được những bước tiến dồn dập của đội quân cảnh sát.
Lúc này, mục tiêu của bọn chúng chính là thần y Tần Lạc đang được đoàn người biểu tình che chở.
Sylow cũng vừa nhận được điện thoại là phảỉ dạy cho tên thần y Trung Quốc kia một bài học đích đáng, và tên thần y Trung Quốc này vừa vặn cũng là người mà hắn không thích.
"Cố lên...! Tất cả đều cố lên.... Không được để bọn chúng bắt thần y của chúng ta đi!" Râu xồm gào thét lên một cách điên dại. Trên người của anh ta máu me loang lổ, đầu anh cũng đã bị rách toạc, vậy nhưng anh ta vẫn đứng vững ở tốp người đầu tiên trong nhóm biểu tình
"Đánh!" Sylow vừa múa chiếc dùi cui trong tay mình vừa gào thét.
Á a a a.....!
Đám cảnh sát chống bạo động hét lên hưởng ứng lời kêu gọi của Sylow, sau đó chúng lao lên như những con thú bị điên vung dùi cui đập túi bụi.
Cứ như vỏ cây lâu ngày bị mưa dầm làm cho tróc vỏ, đoàn người biểu tình ngã gục xuống như chuối, rồi lại đứng dậy rồi lại bị đập cho ngã dúi dụi.....
Đây là thủ đoạn để đối phó với phần tử khủng bố, đây chẳng khác gì một cuộc đồ sát, một cuộc hành hạ.
"*** con. . .mẹ .. .chúng mày!" Cánh tay trái của râu xồm lúc này đã bị đánh gãy, toàn bộ phần vai buông thõng xuống ,lủng là lủng lẳng còn cánh tay còn lại của anh ta thì bị đội cảnh sát chống bạo động chế ngự lại chỉ còn mỗi cách gào mồm lên chửi, sau đó dùng hết sức bình sinh cùa mình húc đầu vào đầu của viên cảnh sát chống bạo động ở sát bên cạnh mình.
Bốp .....! Rốp ......!!
Râu xồm đập đến đầu tan máu chảy ngất lịm trong đống máu ở dưới đất. Sau khi bị một cú húc mạnh như vậy nên viên cảnh sát kia cũng cảm thấy hoa mày chóng mặt, quay người hai vòng rồi đập đầu sang một đồng đội ở bên cạnh.
Khuôn mặt của lão Uông lúc này cũng máu me be bét, ông chen ra từ trong đoàn người đẩy xe của Tần Lạc đi rồi nói: "Tần Lạc tiên sinh! Để tôi đưa cậu đi.....Tôi đưa cậu đi trước..... bọn cảnh sát này nó bị điên rồi!" Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
"Tôi không thể đi được!" Tần Lạc nói: "Tôi mà đi rồi, thì tất cả sự hy sinh của mọi ngườ sẽ trở nên vô nghĩa!"
Tần Lạc đưa mắt ra nhìn những đồng bào của mình đổ gục xuống như cây chuối, trong lòng đau như dao cắt, hắn ngẩng cao đầu lên, như vậy sẽ làm cho hắn trở nên kiên định, dũng cảm hơn bao giờ hết. Ít ra, hắn cũng cố nhịn không cho hai mắt đỏ ngầu rơm rớm nước mắt của mình chảy ra bên ngoài.
Hắn sẽ khóc và không sợ khóc, nhưng hắn không thể để cho người nước ngoài trông thấy sự yếu hèn của hắn được.
"Nếu tôi đi thì trận đòn mà bọn họ đang phải chịu sẽ mất đi giá trị của nó!" Tần Lạc trầm giọng, nghiến răng ken két gằn ra từng chữ một.
"Vậy nhưng...." Lão Uông chưa kịp nói xong câu thì đầu của lão bỗng nhiên ong lên một tiếng, cả một chiếc dùi cui vụt thẳng vào đầu của lão, lão Uông đổ gục xuống ngay dưới chân của Tần Lạc.
Cuối cùng, những người đứng chắn trước mặt Tần Lạc đã bị đội sát chống bạo động hạ gục. Tần Lạc lúc này cô đơn lẻ bóng ngồi trên chiếc xe đẩy, hắn bây giờ trơ trọi dưới ánh mắt ác độc tàn bạo của đám cảnh sát.
Cứ như là đã được thương lượng trước, tẩt cả các thành viên trong đội chống bạo động đều vòng qua người của Tần Lạc tiếp tục thẳng tiến lên phía trước, bọn họ chỉ đẩy đám người tụ tập này ra khỏi bên ngoài của quảng trường, đến lúc đó đám người biểu tình sẽ tự tan rã hết.
Không có một người Trung Quốc nào không sợ chết, cũng không có người Trung Quốc nào vì cái lý do hoang đường này mà tìm đến cái chết cả.
Người Trung Quốc không hề thiếu khí cốt, nhưng đó là ngày xưa.
Sylow lúc này tay cầm dùi cui đi đến bên Tần Lạc, anh ta không hề động thủ đánh hắn, mà gỡ bỏ cái mũ trên đầu của mình xuống trước.
"Có người muốn tôi đến hỏi thăm anh đấy" Sylow mỉm cười nói với Tần Lạc.
"Tôi không biết anh là ai, cũng không biết anh đang nói cái gì..... Nhưng tôi sẽ nhớ cái mặt này của anh!" Tần Lạc bình thản nói. Hắn không hề hoảng sợ, cũng không hề lo lắng, vì đây là kết cục mà hắn đã dự đoán được từ trước rồi: "Anh là người cầm đầu bọn họ..... cũng chính là anh đã hạ lệnh cho thủ hạ của anh đánh người, và anh cũng là người dẫn đầu trong vụ tàn sát đẫm máu này.. và anh cũng là người ra tay tàn độc và nhẫn tâm nhất!"
Cũng giống như Tần Lạc, Sylow chẳng hiểu hắn đang nói cái gì nữa.
"Thật là đáng tiếc. Tôi rất muốn nói chuyện với anh tiếc rằng anh không hiểu tiếng Pháp, một thứ tiếng cao quý nhất trên thế giới này ..... Goobye!"
Sylow nói xong liền vung cây dùi cui trong tay của mình lên nhắm thẳng vào đầu của Tần Lạc quất mạnh xuống.
Bốp.....!
Làm cho mọi người phải há hốc mồm kinh ngạc, đó chính là cú đập toàn lực này của Sylow lại bị Tần Lạc đưa tay lên đón đỡ được
Tần Lạc đưa đôi bàn tay lên đỡ lấy cú đập ngàn cân của Sylow.
Hai mắt của Sylow mở to ra kinh hãi, há hốc mồm kinh ngạc.
Sylow lúc này cố giằng lấy cây dùi cui trong tay của Tần Lạc ra một cách điên cuồng, nhưng mặc cho hắn ta dùng bao nhiêu là sức lực thì vẫn không thể nào rút được cây dùi cui ra, anh ta không thể nào hiểu nổi nguồn sức mạnh nào đang giúp đỡ người đàn ông ngồi trên xe lăn lúc này nữa, cho dù anh ta có cố gắng đến đâu thì cây gậy vẫn nằm gọn trong tay của đối phương.
"Mẹ mày! Muốn chết hả?" Sylow căm phẫn gào lên, anh ta đưa tay lên lấy hết sức giật mạnh ra phía sau, cuối cùng cũng rút đưọc cây dùi cui ra khỏi tay của Tần Lạc.
Sylow sau khi rút được nó ra thì lại một lần nữa giơ cao nó lên vụt thẳng xuống, chiếc dùi cui xé gió đập thẳng xuống đầu Tần Lạc.
Lần này, Sylow đã rút kinh nghiệm từ lần trước, anh ta ra tay rất nhanh, không hề cho đối phương có cơ hội kịp đưa tay lên đỡ lấy cây dùi cui đang đà đập xuống này.
Lần thứ nhất......
Tần Lạc dùng tay đỡ được.
Lần thứ hai....
Tần Lạc lại dùng tay đỡ được......
Lần thứ ba.....
Lần thứ tư.....
Lần thứ năm.
Sylow như bị phát điên, cây dùi cui trong tay của anh ta không ngừng vung lên rồi lại vụt xuống.