Nghe thấy Tần Lạc nói vậy, hai nàng nể mặt hắn yên lặng không nói nữa. Một đôi mắt trong sáng, một đôi mắt vô cùng quyến rũ cùng nhìn chằm chằm vào Tần Lạc, chờ đợi 'quyết định khó khăn" kia của hắn.
"Nếu không thì ba người chúng ta ngủ cùng với nhau, được không?" Tần Lạc cười xấu hổ nói; "Dù sao chiếc giường này cũng rất rộng. Ba người chúng ta lại… không béo lắm…".
"Không được" Lời nói của Tần Lạc bị hai nàng cự tuyệt. Vương Cửu Cửu và Lệ Khuynh Thành đồng thanh từ chối.
Tần Lạc nhún vai thản nhiên nói: "Anh biết hai người không đồng ý. Anh cũng không đồng ý. Nếu đã không được thì chỉ còn mỗi một cách. Hai người ngủ trên giường, anh ngủ trên salong".
Lệ Khuynh Thành cười nói: "Thế này đi. Trước tiên làm phiền Tần Lạc đưa em quay về phòng sau đó anh quay lại cùng Cửu Cửu".
"Không không không" Vương Cửu Cửu khoát tay nói: "Bước chân đi cấm kỳ quay lại. Em buồn ngủ lắm rồi, lát nữa là em ngủ say, anh ấy bấm chuông em sẽ không nghe thấy đâu".
"Không sao. Em cứ yên tâm mà ngủ. Cứ để anh ấy cầm chìa khóa phòng là được" Lệ Khuynh Thành cười nói.
"Vậy càng không được. Cầm chìa khoá phòng đi là sẽ bị cắt điện ( đây là chìa khoá điện tử ). Không có điện sao em có thể tắm rửa, đánh răng vào thổi tóc đây?"
"Vậy em nói xem nên làm gì bây giờ?' Tần Lạc hỏi.
"Anh đi đi. Thế nhưng không được quay lại" Vương Cửu Cửu quả quyết nói.
Lệ Khuynh Thành cười nói: "Em đã nhún nhường chị vậy chị sẽ mang Tần Lạc đi, được không?"
"Cứ mang đi. Dù sao cũng là chuyện của hai người" Vương Cửu Cửu phất tay vẻ rất độ lượng.
Ngược lại Tần Lạc có vẻ rất buồn bực. Cái gì mà nói là "mang Tần Lạc đi"?
"Vậy chúng ta đi thôi" Lệ Khuynh Thành nói với Tần Lạc.
"Anh đi thật đây" Tần Lạc nhìn Vương Cửu Cửu nói. Vương Cửu Cửu tóm lại vẫn là bạn mà cũng là học trò. Hơn nữa mối quan hệ của hai người vẫn có chút gì đó là chuyện tình cảm mập mờ không thể nói rõ. Hắn cảm thấy kỳ lạ khi thấy mình bị nàng đẩy vào trong phòng một người phụ nữ khác.
"Đi thôi, đi thôi. Em muốn đi ngủ" Vương Cửu Cửu thúc Tần Lạc rời khỏi phòng.
Tần Lạc cười đẩy xe lăn Lệ Khuynh Thành rời khỏi phòng.
Giống như buổi tối hôm trước,Tần Lạc lại giúp Lệ Khuynh Thành rửa mặt, đánh răng sau khi đặt nàng lên giường hắn mới chuẩn bị chỉnh đốn lại mình.
Lệ Khuynh Thành giơ tay ôm Tần Lạc nói: "Thôi được rồi. Em muốn ngủ. Anh hãy quay về bên kia đi".
"Cô ấy sẽ không mở cửa cho anh" Tần Lạc nói.
"Con gái nói mà anh cũng tin sao?"
"…"
"Đi đi' Em không còn việc gì nữa" Lệ Khuynh Thành nói.
"Nếu ban đêm em đi toilet thì sao?" Tần Lạc hỏi.
"Tóm lại em sẽ có cách giải quyết. Anh hãy mau đi đi" Lệ Khuynh Thành xua đuổi hắn.
"Được rồi" Tần Lạc nói: Đêm anh ngủ ở phòng khác. Có chuyện gì em cứ gọi điện cho anh. Anh sẽ sang giúp em".
Lệ Khuynh Thành cười khanh khách nói: "Anh nói cho em biết điều đó là muốn giải thích cái gì hả? Cho dù hai người thật sự xảy ra chuyện gì đó, cũng là chuyện hết sức bình thường. Chẳng lẽ em lại xông vào vung đao chém anh thành mấy mảnh sao?" Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
'Em không tức giận sao?" Tần Lạc quay người nhìn thẳng vào mắt Lệ Khuynh Thành hỏi.
"Em dùng thân phận gì mà tức giận?' Lệ Khuynh Thành cười tủm tỉm hỏi: "Nếu như người đang ở nhà biết em "ăn" anh ở Paris, người đó có giận em không?"
Tần Lạc thấy đau đầu. Hắn do dự không biết ngày mai khi quay về có thừa nhận mối quan hệ của hắn và Lệ Khuynh Thành không?
Tần Lạc đứng trước cửa phòng gõ cửa mấy lần nhưng không có tiếng trả lời.
Tần Lạc hiểu đây chính là sự rụt rè của phụ nữ.
Hắn lại gõ cửa lần nữa, cánh cửa phòng mới mở ra.
Vương Cửu Cửu mặc quần áo ngủ, choàng khăn tắm đứng chắn trước cửa hỏi: "Sao anh lại quay lại đây? Đã đi rồi thì anh hãy cứ ở bên đó chăm sóc chị Lệ".
"Anh muốn tắm rửa. Quần áo thay của anh lại ở bên này" Tần Lạc buột miệng nói ra một lý do. Đối với một người đàn ông, nói dối chính là bản tính không cần phải học. Đương nhiên người phụ nữ không minh tới mức truy hỏi tới cùng.
Lúc này Vương Cửu Cửu mới né sang bên để Tần Lạc vào trong phòng.
"Cầm quần áo rồi đi ra ngay" Vương Cửu Cửu bước vào phòng tắm quát to: "Bản tiêu thư vẫn là hoàng hoa khuê nữ. Cô nam quả nữ hai người chúng ta ở chung một phòng thì sau này người khác sẽ coi ra gì nữa".
Nàng đã hoàn toàn quên mất rằng tối hôm qua hai người đã từng ở chung một phòng.
Nhưng vấn đề là buổi tối hôm qua, khi hai người ở chung một phòng thì không ai biết. Tối hôm nay hai người ở chung một phòng đã có một người biết.
Vẽ rắn thêm chân cũng được mà bịt tay trộm chuông cũng được. Tóm lại con gái thích tự cho là mình thông minh, nói những điều thông minh nhưng những điều này không làm người ta ghét ngược lại còn tạo ra một cảm giác đáng yêu.
Tần Lạc nói vẻ khó xử: "Sợ rằng không được".
"Tại sao không được?' Vương Cửu Cửu ngửa đầu, dùng máy sấy thổi tóc.
Tần Lạc nói: "Khi anh quay lại đây, Lệ Khuynh Thành đã ngủ. Anh không có cách nào vào trong được".
"Vậy anh hãy gõ cửa".
"Cô ấy không thể rời khỏi giường mở cửa".
"…"
Không khí trầm lặng một lát rồi Vương Cửu Cửu hỏi: "Nếu như sáng nagỳ mai, em nói với chị Lệ là tối hôm nay hai người chúng ta một người ngủ trên giường, một người nằm trên ghế salong, chị có tin tưởng không?"
"Anh hiểu rõ Lệ Khuynh Thành…" Tần Lạc do dự một lát rồi hắn đành nói thật: "Đại khái cô ấy sẽ không tin tưởng".
"Thế còn bọn họ?" "bọn họ" theo như lời Vương Cửu Cửu chính là mấy ngwoif Trương Bác và Triệu Tử Long.
"Đại khái cũng không mấy tin tưởng" Tần Lạc nói. Khi đó chỉ e mấy người đó càng dùng ánh mắt "sùng bái" nhìn hắn.
"Vậy không phải thanh danh của em bị huỷ sao?" Vương Cửu Cửu hỏi.
"Thế nhưng nếu như anh nói với bọn họ, nhất định bọn họ sẽ tin tưởng" Tần Lạc an ủi Vương Cửu Cửu" Tối nay em ngủ trên giường, anh ngủ trên ghế salong".
Thật ra đây không phải là lần đầu tiên Tần Lạc và Vương Cửu Cửu thân mật với nhau. Thậm chí giữa hai người còn nảy sinh những chuyện quá mức hơn nữa.
Khi ở Yến Kinh trước đó, tham gia tiệc rượu mừng thọ của Tần gia. Hai người cùng bước vào sông băng. Vì để giữ ấm cho Vương Cửu Cửu, Tần Lạc đã phải cởi quần áo trên người nàng, dùng tay xoa bóp toàn thân của nàng.
Đêm hôm đó, Tần Lạc ở lại Vương gia. Dù Vương Cửu Cửu ngủ trong phòng mình còn Tần Lạc ngủ trong phòng khách. Hai người ngủ ở hai phòng riêng biệt nhưng quan hẹ của hai người rõ ràng đã không còn minh bạch nữa.
Khi ở Vân Điền hai người cũng đã có khoảng thời gian ở chung ngắn ngủi. Hai người đã dựa sát vào nhau trên tảng đá thần bí nói chuyện hồi lâu, hay là thổ lộ trước mặt hiệu trưởng và toàn bộ sinh viên trong trường vân vân.
Nếu như không có Lâm Hoán Khê, Tần Lạc và Vương Cửu Cửu nhất định sẽ trở thành một đôi tình nhân kiểu mẫu.
Thế nhưng trước đó Tần Lạc đã có Lâm Hoán Khê.
Đúng vậy. Bạn sẽ lấy làm kỳ quái hỏi. Tại sao Tần Lạc đã có Lâm Hoán Khê nhưng phía sau hắn vẫn có Tô Tử, Lệ Khuynh Thành nhưng hết lần này tới lần khác lại không có Vương Cửu Cửu.
Tô Tử là vì chữa bệnh. Đây là thiên ý hơn là tình ý. Trong khi đó với Lệ Khuynh Thành thì lại là tình ý nảy sinh khó có thể kháng cự giữa nam và nữ sau nhiều ngày ở chung với nhau.
Hơn nữa lại còn một nguyên nhân vô cùng quan trọng. Tô Tử và Lệ Khuynh Thành có thể không cần một danh phận nào cả.
Tô tử là người của Bồ Tát môn, là môn chủ Bồ Tát môn. Lệ Khuynh Thành thì lại muốn kính dâng cả cuộc đời mình cho sự nghiệp báo thù vĩ đại.
Vương Cửu Cửu là ai?
Nàng là con gái yêu của một viên tướng, là hậu nhân của danh môn. Nàng không cần danh phận sao?
Nàng nguyện ý, gia tộc của nàng cũng không đồng ý.
Tần Lạc biết nếu như hắn có vọng tưởng duy trì mối quan hệ của hắn và Vương Cửu Cửu như mối quan hệ với Lệ Khuynh Thành và Tô Tử thì không nói việc cha nàng có cho người kéo hắn ra ngoài bắn nát đầu hay không, chỉ riêng bà mẹ mạnh mẽ của hắn Trương Nghi Y cũng đã khiến hắn không thể chống đỡ nổi.
Đây cũng chính là một trong những nguyên nhân Tần Lạc luôn luôn né tránh sự thân cận của Vương Cửu Cửu.
"Được rồi" Vương Cửu Cửu đồng ý với phương án của Tần Lạc.
Sau khi sấy khô tóc, bôi kem dưỡng da lên mặt, Vương Cửu Cửu mới duỗi cái lưng mỏi của mình chui vào ổ chăn mềm mại.
Tần Lạc nhìn cánh tay của mình bị băng bó chặt chẽ nói với Vương Cửu Cửu: "Cửu Cửu, em có thể giúp anh với không?"
"Chuyện gì vậy?" Giọng nói vo ve như muỗi kêu của Vương Cửu Cửu vang lên. Cô gái này khi ngủ giống như một đứa trẻ vậy. Nàng thích dùng chăn trùm kín đầu, người cong lại giống như một con tôm vậy.
Có người nói tư thế ngủ này biểu hiện không có cảm giác an toàn. Tần Lạc thầm nghĩ Vương Cửu Cửu là một cô gái lợi hại như vậy sao lại có cảm giác không an toàn nhỉ? Trên thế giới này người có thể làm những chuyện xúc phạm tới nàng quả thực không nhiều lắm.
"Em có thể rửa mặt giúp anh rồi lấy cho anh chén nước không?" Tần Lạc đề nghị nàng.
Vương Cửu Cửu tung chăn ra nói: "Ồ, em quên mất anh không thể động tay được. Vậy bây giờ anh tắm rửa thế nào?"
"Tạm thời không cần tắm rửa. Chờ khi quay về sẽ tắm" Tần Lạc
Ánh mắt Vương Cửu Cửu sáng lên, nàng nhảy khỏi giường, không nói câu nào chạy thẳng vào phòng tắm.
Hơn nữa nàng còn đóng cửa "két" một tiếng. Tần Lạc đang định vào cùng với nàng đã bị chặn ngoài cửa.
Sau đó Tần Lạc nghe thất tiếng nước chảy từ bên trong truyền ra.
"Không phải cô ấy đã tắm sao?' Tần Lạc ngạc nhiên thầm nghĩ.
Qau một lúc rất lâu, Tần Lạc ngồi chờ trong phòng khách, suý chút nữa ngủ thiếp đi thì Vương Cửu Cửu mới mở cánh cửa phòng tắm bằng kính, vẫy tay nói với Tần Lạc: "Vào đây đi'.
Lại đây?
Tại sao lại không phải là hãy vào đi?
Nếu như Vương Cửu Cửu nói vào đi có nghĩa ý của nàng là hắn vào còn nàng sẽ đi ra ngoài.
Từ ngữ Trung Quốc rất uyên thâm. Mỗi một từ đều có ẩn thâm ý.
Lại đây đi. Cô ấy tỏ vẻ muốn mình đi vào nhưng tại sao chính cô ấy lại không đi ra ngoài?
Tần Lạc bước vào nói: "Không phải em đã tắm sao? Tại sao lại lâu như vậy?'
"Trên người anh có mùi thối, giống với mùi của con chó chết anh mang về. Rất khó chịu, anh hãy tắm rửa rồi hãy ngủ" Vương Cửu Cửu nói. Nàng chỉ tay vào bồn tăm nước đang bốc hơi ấm lên nói: "Em đã chuẩn bị nước nóng cho anh rồi".
Sau khi bị Quỷ Diện Ngao cắn xé một trận, chiếc áo trường bào đã rách hoàn toàn. Hơn nữa trên người hắn cũng dính đầy mùi hôi của Quỷ Diện Ngao, mùi mồ hôi cùng máu đen, cực kỳ hôi thối, quả thật cần phải tắm rửa.
'Được rồi. Anh hãy cởi quần áo ra' Vừa nói Vương Cửu Cửu vừa đi tới cởi áo choàng trên người Tần Lạc ra.