Bang chủ đã quỳ xuống đương nhiên đàn em cũng rối rít quỳ theo.
"Đại gia, chúng tôi sai rồi. Chúng tôi có mắt không tròng".
"Xin hãy tha cái mạng chó của chúng tôi. Chúng tôi đáng chết…".
"Tôi trên còn có cha mẹ, dưới còn có vợ con…".
"Tôi vốn cũng là người tốt. Tất cả là do tôi bị bang chủ bức bách…".
Rầm. Trước mặt Tần Lạc làm một đám người cùng quỳ xuống.
Một đám người cùng khóc rống lên, nước mắt rơi lã chã, cầu khẩn Tần Lạc khai ân, buông tha cái mạng hèn của chúng.
Đại Đầu giết ngay một lúc bốn mạng người quả thực làm chúng kinh hồn táng đởm. Mặc dù bên chúng vẫn còn năm, sáu tên nhưng dù có vượt trội về con số vẫn không thể thắng được hai người Tần Lạc nên không còn tâm trí đâu mà phản kháng.
Cuộc chiến chưa chính thức bắt đầu đã sớm kết thúc.
Bọn chúng ném vũ khí cởi giáp, quỳ xuống đất đầu hàng.
Bọn chúng biết Tần Lạc mới là nhân vật quan trọng. Cả đám ôm chân hắn cầu xin tha thứ.
Chỉ có duy nhất tiểu mỹ nữ được đàn em gọi là bang chủ ohu nhân kia không quỳ xuống. Cô ả đứng một chỗ, gương mặt xinh đẹp cúi xuống, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy. Hai hốc mắt ươn ướt như muốn khóc, dáng vẻ đáng thương.
Tần Lạc cau mày nhìn những vết hồng hồng đáng ghét dính trên quần áo mình, nói với đám ăn mày đang quỳ dạp trên mặt đất: "Câm miệng cho tao".
Tất cả đám lập tức ngậm miệng không dám lên tiếng.
"Đại gia. Anh hãy cân nhắc đề nghị của em. Đương nhiên em cũng nhận ra anh không phải người cùng hội cùng thuyền với chúng em. Người như anh là long phượng không cần dựa vào công việc này kiếm cơm. Chỉ cần anh muốn một triệu hay hai triệu là tuỳ anh…".
Tần Lạc tung chân đá vào mặt hắn nói: "Tao bảo mày câm miệng".
"…" Gã bang chủ xoa một bên mặt sưng đỏ toé máu, không dám nói nữa.
"Tao hỏi mày một câu, mày trả lời một câu" Tần Lạc nói. "Chúng mày tổng cộng có bao nhiêu người?"
"Điều này… hơn ba trăm người" Bang chủ thành thật trả lời.
'Tao muốn nói đàn em của mày đã khống chế bao nhiêu ăn mày? Giống như người ăn mày tao đã gặp trưa nay ấy…".
"Hai trăm tám mươi bảy người'.
"Sự việc sẽ nhanh chóng rõ ràng. Tao hy vọng mày không gạt tao. Nếu không…'.
"Không không không. Hai trăm tám mươi sáu người. Trưa hôm nay một người bị tống vào nhà giam của cục cánh sát, không có khả năng thoát ra ngoài" Gã bang chủ sợ Tần Lạc tức giận lệnh cho tiểu tử đầu to kia bắn chết mình nên hắn vội vàng sửa lại.
"Còn những người khác là ai?" Tần Lạc hỏi.
"Có nấu ăn, có người đi chợ. Còn cả kế toán tính toán sổ sách, phát tiền, còn cả nhân viên quản lý" gã bang chủ kể rõ từng chi tiết.
Tần Lạc gật đầu nói: "Mày có điện thoại không?"
"Có" Gã bang chủ vội vàng móc túi lấy điện thoại di động.
"Không cần đưa cho tao" Tần Lạc nói: "Chính mày hãy gọi điện báo cảnh sát".
"Báo cảnh sát?" Gã bang chủ giật nẩy người khi nghe vậy, hắn vội vàng nói: "Đại gia, xin anh hãy tha cho bọn em một mạng. Chỉ cần anh không báo cảnh sát, anh muốn gì cũng được… em đưa tiền. Em đưa tất cả tiền cho anh, cả phụ nữ nữa, cô ta là sinh viên nghệ thuật, chỉ cần anh nguyện ý, em cũng có thể cho anh. Đại gia, xin anh hãy mở cho chúng em một con đường sống".
"Báo cảnh sát" Tần Lạc bực bội quát.
Hắn không thiếu tiền. Một, hai triệu hay nhiều hơn nữa hắn cũng không cần.
Hắn cũng không muốn buông tha cho đám người cặn bã không có lương tri này. Trộm cắp ăn cướp, đi buôn thuốc phiện vẫn còn tốt hơn so với đám người lừa gạt phụ nữ con gái, trẻ em. Hơn nữa còn biến họ thành tàn tật để kiếm lợi cho bản thân mình.
Huống chi lúc trước có một tên đã nói: "Thích da mịn thịt mềm của hắn" Điều này làm Tần Lạc có cảm giác bản thân mình bị sỉ nhục ghê gớm.
"Tiên sinh. Hãy cứu tôi. Xin anh hãy cứu tôi. Cứu tôi với" Tiểu mỹ nữ kia xông tới ôm tay Tần Lạc, cọ bộ ngực căng tròn của mình vào cánh tay Tần Lạc. "Chúng uy hiếp tôi. Nếu tôi không đi theo chúng, chúng sẽ rạch mặt tôi. Tôi không còn cách nào khác. Cầu xin anh hãy cứu tôi, cứu tôi với. Đại ân đại đức của anh, Mạt Xỉ tôi không bao giờ quên. Tôi nguyện làm thân trâu ngựa cho anh..".
Khi một người phụ nữ nói với một người đàn ông "làm trâu làm ngựa" ý là người đàn ông muốn làm gì thì làm.
Một mỹ nữ nha này nói ra quả thực là cực kỳ quyến rũ.
Tần Lạc cười nói: "Tại sao lúc nãy cô không cứu tôi? Khi bọn chúng muốn trói tôi lại, tại sao cô không lên tiếng cứu tôi? Tại sao khi chúng muốn chơi đùa trò tuyệt kỹ phi đao trên người tôi sao cô không lên tiếng phản đối? Hơn nữa tôi còn thấy dáng vẻ cô khi đó rất kích động. Cô rất thích nhìn những cảnh đó sao?"
"Tôi… tôi có nói chúng cũng không nghe tôi" Trong lòng tiểu mỹ nữ hốt hoảng, đổ tất cả trách nhiệm lên người bang chủ.
Cô ả là sinh viên học viện nghệ thuật. Nếu chuyện hôm nay bị cảnh sát bắt, nhất định cô nàng sẽ bị nhà trường đuổi học. Điều tồi tệ hơn chính là cô ả dính vào những chuyện xấu xa như vậy. Nếu như bị người trong nghề biết được, cổ ả sẽ rất khó tìm được việc làm.
Một người đã từng làm bang chủ phu nhân của Cái bang liệu có người đạo diễn nào, người giàu có nào nguyện ý muốn làm nhân tình hay vợ bé không?
"Tình nguyện ngủ với anh ta chứ nhất quyết không để anh ta phá huỷ đời mình" Đây chính là sự quả quyết trong lòng của tiểu mỹ nữ.
"Có nghe hay không là chuyện của chúng còn có nói hay không chính là trách nhiệm của cô" Tần Lạc cười nói. "Nếu như lúc đầu cô nói mà chúng không nghe, tôi nhất định sẽ để cô rời khỏi đây".
Ánh mắt Tần Lạc hạ xuống quan sát bộ ngực của tiểu mỹ nữ rồi nói: "Còn nữa, đừng dùng mỹ nhân kế với tôi. Trong mắt tôi, cô chưa thực sự được tính là mỹ nữ".
"…" Đôi môi tiểu mỹ nữ giật giật, uất nghẹn không nói nên lời.
"Gọi điện thoại" Tần Lạc lại một lần nữa thúc ép.
"Đại gia. Gia gia, ông nội ơi, không thể báo cảnh sát được. Anh báo cảnh sát, bọn em chỉ có con đường chết. Nếu chúng em chết, anh cũng không có gì tốt".
"Có lợi hay không có lợi là vấn đề của tao" Tần Lạc nói: "Báo cảnh sát".
Chỉ có báo cảnh sát mới có thể vạch trần làm cho dân chúng biết rõ chân tướng của những thành phần đen tối ẩn núp trong xã hội.
Bành!
Tiếng súng lại vang lên. Đại Đầu đang đứng sau Tần Lạc đột nhiên giơ súng bắn.
Một tiếng kêu cực kỳ bi thảm vang lên. Bang chủ ôm cánh tay nằm trên mặt đất.
Tần Lạc đá văng thân thể của bang chủ đi. Một khẩu súng lục màu đen bị thân thể bang chủ nằm đè lên.
Đương nhiên Tần Lạc bắt hắn báo cảnh sát tức là đã bức hắn vào con đường chết. Trước sau gì cũng chết, hắn quyết định đánh cuộc một lần.
Đáng tiếc hắn đã đánh giá quá thấp nhãn lực cùng với kỹ thuật bắn súng của Đại Đầu.
Bành!
Đại Đầu lại nổ súng. Bang chủ trúng đạn vào ngực.
Thân thể bang chủ giãy dụa mấy cái rồi nằm im.
Tần Lạc kinh ngạc quay đầu lại. Đại Đầu bình thản nói: "Hắn đáng tội chết".
Đại Đầu là thành viên Long Tức. Trong những trường hợp đặc biệt có quyền giết người. Nguồn truyện:
Tần Lạc quay người hỏi: "Có ai tình nguyện báo cảnh sát không?"
Những tên đàn em thấy bang chủ chết thảm, ý định phản kháng bị dập tắt. Một tên rút điện thoại ra gọi cho cảnh sát. Chỉ một lát sau xe cảnh sát đã hú còi chạy tới.
Bên cánh sát vốn muốn bắt Tần Lạc và Đại Đầu như hung thủ giết người nhưng sau khi có một cú điện thoại gọi tới, hai người lập tức được trịnh trọng tiễn ra cửa.
Dưới sự sắp đặt của Tần Lạc, rất nhiều phóng viên đã tới nơi này. Một khi vụ án này được phơi bày trước công luận, dù có người muốn bao che cũng không thể được.
Khi Tần Lạc và Đại Đầu đang lái xe trên đường, vẫn chưa vào trong thành phố. Điện thoại di động của Tần Lạc đổ chuông.
"Này, Tần Lạc hả? Tôi là Hậu Vệ Đông" Trong điện thoại vang lên giọng nói của một người đàn ông.
"Tôi là Tần Lạc. Hậu đại ca tìm tôi có việc gì sao?" Tần Lạc cười hỏi.
"Tần Lạc, bây giờ cậu đang ở đâu vậy?" Hậu Vệ Đông cười hỏi.
"Đang ở Yến Kinh" Tần Lạc đành phải thẳng thắn thừa nhận hành tung của mình.
'Tôi lại cứ nghĩ cậu vẫn đang ở Paris" Hậu Vệ Đông cười nói: "Tối hôm qua khi mọi người quay về, bộ trưởng Thái đã biết. Bộ trưởng biết cậu ở Paris vất vả nên muốn để cậu ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày, không gọi điện thoại cho cậu tới. Không ngờ cậu lại không chịu ngồi yên. Vừa mới quay về chưa được một ngày đã lại vạch trần một vụ án lớn như vậy. Cậu có biết nếu vụ án này bị giới truyền thông phơi bày ra sẽ gây ra chấn động cỡ nào không?"
"Chấn động mới không che giấu được. Dân chúng có quyền biết rõ tình hình" Tần Lạc cười nói. "Không phải đã gây thêm phiền toái cho bộ trưởng Thái không?'
'Đây không phải lĩnh vực quản lý của bộ trưởng Thái. Phiền toái lớn thì không có nhưng nhất định có chút phiền toái nho nhỏ. Ai bảo cậu là ái tướng của bộ trưởng?" Hậu Vệ Đông cười ha hả nói: "Trưa nay cậu ăn cơm chưa vậy? Bộ trưởng Thái đang ở khách sạn Kim Tinh chờ cậu. Bộ trưởng muốn ăn trưa với cậu".
Tần Lạc kinh ngạc hỏi: "Bây giờ là mấy giờ rồi mà bộ trưởng Thái vẫn chưa ăn cơm trưa sao?"
"Bộ trưởng vừa họp xong, lại chú ý theo dõi chuyện của cậu nên không ăn cơm. Khi cậu xử lý xong hết mọi chuyện, bộ trưởng mới bảo tôi gọi điện cho cậu".
"Được. Vậy tôi sẽ tới ngay" Tần Lạc nói.
Bộ phận nghiệp vụ, bộ phận nghiên cứu phát triển cùng bộ phận thiết kế của Khuynh Thành Quốc Tế cùng chuyển về toà cao ốc Khuynh Thành , chiếm mấy tầng. Thế nhưng vì người sáng tạo cũng là nhân vật quan trọng nhất cuat Khuynh Thành Quốc Tế vẫn còn kiên trì ở lại trụ sở của thẩm mỹ viện Khuynh Thành, nơi bắt đầu sự nghiệp của mình nên toà cao ốc Khuynh Thành chỉ là trụ sở của Khuynh Thành Quốc Tế trên danh nghĩa.
Trong Khuynh Thành Quốc Tế có một lời đồn. Đó là chủ tịch kiêm bà chủ Lệ Khuynh Thành chưa từng bước chân vào toà cao ốc Khuynh Thành. Mặc dù toà cao ốc này mang tên mình nhưng nàng vẫn chưa một lần tới xem nó.
Lời đồn này quả thực là hơi khếch trương bởi vì Tần Lạc biết chính bản thân Lệ Khuynh Thành đã tới khảo sát toà cao ốc này rồi mới quyết định mua nó.
Nhưng đó chỉ là lúc ban đầu. Sau khi hiệp hội Trung y tới đây thì nàng mới không xuất hiện ở đây nữa.
Thế nhưng hôm nay nàng lại muốn tổ chức họp báo làm rõ với giới truyền thông về vấn đề chất lượng của bột phấn Kim Dũng ở chính cao ốc Khuynh Thành.
Hơn nữa bản thân nàng cũng lần đầu tiên chính thức xuất hiện ở cao ốc này.