Nhìn thấy Thái Công Dân chỉ ngồi trên ghế salong thưởng trà, không nói gì, rốt cuộc Hồng Ngọc Long không nhịn được đành lên tiếng phá vỡ sự nặng nề: "Thái bộ trưởng. Đây quả thực là sự hiểu lầm. Vương Đức Vượng là giám đốc bộ phận Châu Á của công ty Procter & Gamble là cháu họ xa của tôi. Nó tới nhà tôi nhờ Hồng Mộng Lâu giúp đỡ, Hồng Mộng Lâu mới đi theo tới Khuynh Thành Quốc Tế tìm Lệ Khuynh Thành thương lượng chuyện mua lại".
"Quả thực Mộng Lâu nói vậy không hay lắm nhưng tính khí của thanh niên thích nói vậy nhưng lại không làm được. Tôi biết Tần Lạc tiên sinh là ái tướng của Thái bộ trưởng. Chỉ cần bộ trưởng nói một câu, nhất định cậu ấy sẽ đồng ý bỏ qua chuyện này".
"Anh đã tìm Tần Lạc thương lượng sao?" Thái Công Dân ngẩng đầu hỏi.
"Nói rồi" Hồng Ngọc Long thẳng thắn nói. Những chuyện kiểu này ông ta không thể lừa người khác. Nói không chừng chuyện ông ta gặp Tần Lạc nhất định đã bị những người có ý đồ xấu biết được.
"Cậu ấy nói thế nào?"
"Cậu ấy vẫn còn tức giận" Hồng Ngọc Long nói: "Thế nhưng đây chỉ là chuyện bình thường. Thanh niên mà, ai chả có chút bốc đồng. Tôi có chuẩn bị một tiệc rượu ở khách sạn Kim Tinh, khi đó thằng con ngỗ ngược Hồng Mộng Lâu của tôi sẽ tự mình xin lỗi Tần Lạc tiên sinh. Tới lúc đó tôi muốn mời Thái bộ trưởng tới chứng kiến".
Đây chính là thủ đoạn đường vòng cứu mạng của Hồng Mộng Long. Ông ta cho rằng Tần Lạc là do chính tay Thái Công Dân đề bạt, nhất định Tần Lạc sẽ nhìn sắc mặt Thái Công Dân mà nghe theo lệnh của Thái Công Dân. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Trước tiên ông ta đặt một bàn tiệc sơn hào hải vị ở khách sạn Kim Tinh sau đó sẽ tới mời Tần Lạc tới dự. Mặc dù trong lòng Tần Lạc không muốn nhưng khi biết Thái Công Dân cũng tới hắn cũng đành phải tới.
Đây chính là bắt người tay ngắn, ăn thịt người nhu nhược.
Tới khi uống rượu, ăn cơm xong, nói lời xin lỗi liệu hắn còn tức giận đứng dậy sao?
Thế nhưng sự việc có bao giờ tốt đẹp như dự đoán đâu.
"Nói vậy là cậu ấy không đồng ý sao?" Thái Công Dân bình thản nói. Bạn không thể nhìn thấy bất kỳ sắc thái nào trên gương mặt của ông. Quả thực không rõ ông rốt cuộc có bằng lòng giúp việc này hay là không muốn làm một thuyết khách.
"Có thể cậu ấy vẫn còn chưa "Hồng Ngọc Long cười ha hả nói: "Có Thái bộ trưởng ra tay đương nhiên sẽ không có vấn đề gì nữa".
Ánh mắt Thái Công Dân chăm chú nhìn Hồng Ngọc Long, ông lên tiếng: "Trong chuyện này thái độ của Tần Lạc là quan trọng nhất. Nếu như Tần Lạc đồng ý hoà giải, mọi chuyện sẽ bình an vô sự. Nếu như cậu ấy không đồng ý, tất nhiên sẽ chỉ có một kết quả cuối cùng".
"Tôi cũng biết là khó khăn nên mới mặt dạn mày dày tới đây khẩn cầu thủ trưởng" Hồng Ngọc Long cười nói.
"Anh biết tôi và Tần Lạc có quan hệ gì sao?' Thái Công Dân hỏi.
"Tất cả người ở Yến Kinh này đều biết Thái bộ trưởng là Bá Nhạc của thiên lý mã Tần Lạc". ( Bá Nhạc, người thời Xuân Thu, nước Tần, giỏi về xem tướng ngựa. Ngày nay dùng để chỉ người giỏi phát hiện, tiến cử, bồi dưỡng và sử dụng nhân tài, "Bá Nhạc" không những chỉ cá nhân mà còn có thể dùng để chỉ tập thể)
"Anh sai rồi" Thái Công Dân nói: "Mặc dù không có Bá Nhạc tôi cũng sẽ có những Bá Nhạc khác. Dù không có Bá Nhạc nào, cậu ấy cũng có thể đột phá trở thành rồng phượng trong loài người. Với y thuật, phẩm đức của cậu ấy, nhất thiết cậu ấy sẽ được mọi người chú ý. Cuối cùng tôi chỉ đóng vai trò là người dẫn dắt mà thôi".
"Bộ trưởng quá khiêm nhường".
"Tôi thực sự không khiêm nhường" Thái Công Dân khoát tay nói: "Chúng tôi kết giao với nhau, tất cả là Tần Lạc giúp tôi. Chuyện tôi có thể giúp cậu ấy còn rất ít vì vậy mối quan hệ của chúng tôi giống như tri kỷ hay nghề nghiệp thì đúng hơn".
Trong lòng Hồng Mộng Long thầm kinh hãi. Ông ta không ngờ trong lòng Thái Công Dân Tần Lạc lại có một vị trí cao như vậy. Nếu sớm biết như vậy thì đã thay đổi phương thức đàm phán. Xem ra ông ta đã đánh giá thấp thực lực của đối phương.
"Thái bộ trưởng coi trọng Tần Lạc như vậy, xem ra sau này tiền đồ của cậu ấy rất rộng mở. Quả thực tôi cũng có lòng quen biết với những thanh niên tuổi trẻ tài cao như vậy. Kính xin bộ trưởng trợ giúp dẫn dắt".
"Đồng chí Ngọc Long, ý của đồng chí tôi hiểu nhưng tôi cũng thẳng thắn nói cho đồng chí biết tôi sẽ không gọi cuộc điện thoại này" Thái Công Dân thẳng thắn nói. "Tôi có nói cậu ấy cũng không nghe theo. Cho dù cậu ấy có nghe lời tôi, đồng ý bỏ qua chuyện đó. Thế nhưng từ nay về sau tôi sẽ rất khó khăn cất lời nhờ cậu ấy làm việc cho tôi. Tên của một người chính là nhãn hiệu. Nếu như tôi kinh doanh không tốt cái yên Thái Công Dân này thì sẽ không làm người tiêu dùng và bạn bè chung quanh tin dùng, càng không thể làm nảy sinh thêm sức mua sắm. Đây kiến thức về thị trường, hẳn đồng chí còn hiểu rõ điều này hơn tôi".
Trong lòng Hồng Ngọc Long rất căm hận nhưng ông ta vẫn khách khí nói: "Tôi hiểu rõ ý của Thái bộ trưởng. Tấm gương đạo dức của bộ trưởng làm người khác phải khâm phục. Tôi biết bộ trưởng bận rộn nhiều việc, tôi không dám quấy rầy nữa".
Thái Công Dân gật đầu, không có ý định đứng lên tiễn.
"Bộ trưởng" Hậu Vệ Đông đi tới, rót trà vào chén cho Thái Công Dân.
"Hãy kiểm tra các thông tin về người này rồi đưa tới bàn làm việc của tôi".
"Dạ" Hậu Vệ Đông nói.
Hậu Vệ Đông biết Thái Công Dân muốn "chuyển ổ" cho Hồng Mộng Long.
Hồng Mộng Lâu nói câu ngu xuẩn đó chứng tỏ đây không phải là lần đầu tiên làm việc này. Mấy lần trước đã từng thành công mới làm hắn kiêu ngạo, tự cao tự đại không ai bì được.
Mà Hồng Mộng Lâu có thể thành công, đương nhiên là không thể không dựa vào quyền lực của cha hắn.
Lần này động tới Hồng Mộng Long quả thực rất đúng lúc, hợp thời, danh chính ngôn thuận. Hơn nữa sẽ không có bất kỳ lực cản nào.
Hậu Vệ Đông thầm nghĩ sau này bản thân mình nhất định phải thắt chặt quan hệ với Tần Lạc. Nghe nói người thư ký trước quan hệ rất thân thiết với Tần Lạc, bây giờ là cục trưởng cục vệ sinh. Có mấy thư ý được đãi ngộ như vậy không?
Tần Lạc vừa ăn sáng vừa đọc báo buổi sáng.
Bối Bối ngồi bên cạnh hắn, cong cái miệng nhỏ nhắn, gương mặt tức giận.
"Có chuyện gì cần giải quyết không?" Lâm Hoán Khê vừa gắp thức ăn vào bát cho Tần Lạc vừa nói.
"Chỉ cần hai ngày là giải quyết xong. Lệ Khuynh Thành làm việc rất tốt. Cô ấy luôn làm người khác yên tâm" Khi Tần Lạc thốt ra cái tên Lệ Khuynh Thành, hắn biết là không ổn nhưng dù muốn thu lại cũng không được nữa rồi.
Sắc mặt Lâm Hoán Khê vẫn không có bất kỳ biểu hiện nào. Nàng nói: "Hôm qua em gặp cô ấy, em đã cám ơn cô ấy đã chăm sóc anh ở Paris".
"…cần phải thế' Tần Lạc chột dạ đáp. Quả thực Lệ Khuynh Thành "chăm sóc" hắn rất chu đáo, thậm chí có thể nói là vượt chỉ tiêu.
Dường như biết Tần Lạc đang muốn lẩn tránh vấn đề này, Lâm Hoán Khê nói: "Bối Bối vẫn còn giận anh. Hôm qua anh đồng ý đón Bối Bối khi tan học mà không thấy anh đâu".
Nghĩ tới chuyện này Tần Lạc lại tức giận.
Sau khi kết thúc cuộc đàm phán với cha của Hồng Mộng Lâu, Tần Lạc vội vàng quay về nhà trẻ nhưng khi hắn tới nơi nhà trẻ đã đóng cửa.
Theo như hắn biết nhà trẻ đóng cửa lúc năm giờ rưỡi nhưng sau đó thì biết là nhà trẻ tan học vào lúc bốn rưỡi.
"Bối Bối, hôm nay cha đưa con đi học được không?" Tần Lạc hỏi Bối Bối.
"Không cần" Bối Bối nói.
"Tại sao?"
"Bởi vì cha nói chuyện không giữ lời gì cả" Bối Bối nói.
Lâm Thanh Nguyên cười nói: "Ông không biết cháu đồng ý tới đón Bối Bối sau khi tan học nên mới tới đón. Sau khi hết giờ làm ông bảo lái xe chạy tới trường học của Bối Bối, không ngờ con bé cứ đứng đó không chịu về, lại còn nói phải đợi cháu tới đón nên ông định quay về nhưng lại sợ Bối Bối đứng một mình ở đó nên cùng chờ. Đợi suốt một giờ không thấy cháu tới nên ông đưa Bối Bối về nhà".
"Vậy tại sao ông không gọi điện cho cháu?" Tần Lạc áy náy nói.
"Điện thoại di động của ông quên không nạp pin. Hơn nữa ông già rồi không nhớ số của cháu" Lâm Thanh Nguyên cười nói.
"Cha đồng ý với Bối Bối, hôm nay tan học nhất định tới đón Bối Bối, được không?" Tần Lạc bóp khuôn mặt nhỏ nhắn của Bối Bối nói.
"Nếu cha không giữ lời hứa thì sao?" Bối Bối nói.
"Cha sẽ phải đưa con đi học một năm" Tần Lạc cam đoan.
Bối Bối tươi cười nói: "Vậy tốt nhất hôm nay cha lại quên không tới".
Sau khi đưa Bối Bối tới trường học, cam đoan hôm nay tan học hắn sẽ tới đón cô bé, Tần Lạc bắt taxi tới thẩm mỹ viện Khuynh Thành Quốc Tế.
Lúc này vẫn còn sớm, các quý bà sang trọng có khả năng vẫn chưa ngủ dậy, càng không thể có chuyện đã tới thẩm mỹ viện làm đẹp vì vậy thẩm mỹ viện có vẻ trống vắng.
Tần Lạc đi thẳng tới lầu ba. Sau khi gõ cửa phòng, từ bên trong vang lên giọng nói của Lệ Khuynh Thành "Mời vào".
Khi Tần Lạc đẩy cửa bước vào, Lệ Khuynh Thành mặc chiếc áo ngủ màu tím, tóc bù xù ngồi làm việc trước máy tính.
"Hôm qua em ngủ lại đây à?" Tần Lạc kinh ngạc hỏi.
"Đúng vậy. Đi vắng mấy ngày, công việc chồng chất. Em không thích cái cảm giác không nắm được điều gì. Em muốn trong một đêm phải xử lý xong tất cả" Lệ Khuynh Thành nói. Khuôn mặt xinh đẹp của nàng không trang điểm nhưng trời sinh quyến rũ.
"Ông chủ, em cố gắng làm việc như vậy, anh có gì thưởng cho em?'
"Điều này…em muốn cái gì cứ việc mua. Chi phí do công ty thanh toán" Tần Lạc nói.
"Em muốn anh" Lệ Khuynh Thành liếm môi nói.
"…'
Lệ Khuynh Thành cười thản nhiên nói: "Sáng sớm anh tới đây, có phải muốn tìm hiểu chuyện băng ghi âm tiến triển thế nào không?"
"Đúng vậy" Tần Lạc nói: "Tại sao em không công bố thân phận của anh ta với giới truyền thông?"
"Anh có biết con người ta có một thói hư tật xấu nào không?" Lệ Khuynh Thành hỏi.
"Thói gì?"
"Những gì dễ dàng có được thì không biết quý trọng" Lệ Khuynh Thành nói: "Nếu như em lập tức vạch trần thân phận của con người đó, chuyện này sẽ nhanh chóng bị quên lãng. Em phải nhờ các phóng viên điều tra thân phận thì chuyện này mới có sức sống lâu. Bọn họ càng quý trọng thành quả lao động của chính mình, tiếp tục thổi phồng trên các phương tiện truyền thông. Đương nhiên điều này chẳng khác nào quảng cáo miễn phí sản phẩm của chúng ta. Anh phải biết rằng bình thường chi phí quảng cáo trên báo chí rất cao, hơn nữa còn không quảng cáo ở trang báo tốt nhất".
Tần Lạc kinh ngạc nói: "Tại sao ngay cả những điều này em cũng có thể lợi dụng được?"
"Bởi vì em là yêu tinh" Lệ Khuynh Thành cười hì hì nói.
"Em ăn sáng chưa? Chúng mình ra ngoài ăn sáng đi" Tần Lạc nói.
"Được. Em cần phải thay quần áo trước" Lệ Khuynh Thành đứng dậy, vặn chiếc lưng mỏi mệt nói.
Tần Lạc kinh ngạc nhìn nàng hỏi: "Chân của em… đã khỏi rồi sao?"
"Đương nhiên khỏi rồi" Lệ Khuynh Thành nói: "Em chỉ bị đánh có một côn, có thể bị thương tới mức độ đó sao?"
"Vậy em…ở Paris?"
"Em giả vờ" Lệ Khuynh Thành thẳng thắn nói.
"Giả vờ?"
"Đúng vậy" Lệ Khuynh Thành nói: "Giống như người phụ nữ cố ý say rượu nhưng thật ra là để kẻ xấu lợi dụng. Nếu như em không làm vậy, em có thể đưa anh lên giường không?"